Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 9:




Edit: Nguyên Sin Chai
Beta: Khinh Yên
Dọc đường đi tới nhà ăn, lượng người cũng không nhiều mấy, chỉ khi tới nơi, họ mới nhìn thấy một biển người mênh mông mặc đồng phục sáng chói đang chen chúc.
“Lên lầu ba đi.” Lục Kiến Trạch nói, “Ít người hơn.”
“Ừm.” Lâm Lạc Chỉ yên tâm đi theo sau anh, còn Lý Triệu Dương thì vẫn luôn đi bên cạnh cô.
Lên lầu ba, Lục Kiến Trạch vừa đưa họ lên đến thì nam sinh giúp Lục Kiến Trạch giành chỗ thấy anh dẫn theo hai người tới thì liền gật đầu rồi rời đi.
“Muốn ăn cái gì?” Lục Kiến Trạch hỏi cô, “Vẫn là cơm?”
Lâm Lạc Chỉ theo bản năng hỏi anh, “Anh muốn ăn cái gì?”
Hai bên trái phải người đến người đi, không gian ồn ào huyên náo, thế nhưng khoảng không xung quanh hai người họ lại yên ắng đến lạ. Thấy vậy, Lý Triệu Dương liền chen vào giữa hai người phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch: “Ăn mì đi, đàn anh, trời nóng thế này ăn cơm không vô đâu, cậu xem như vậy có được không, Lạc Chỉ?”
“…”
Lâm Lạc Chỉ không đáp lại, còn Lục Kiến Trạch chỉ tay về phía hàng ghế đối diện, “Ngồi đó đi, tôi đi mua.”
“Tốt quá rồi!” Lý Triệu Dương ngồi xuống ngay bên cạnh Lâm Lạc Chỉ nói, “Cảm ơn đàn anh nha!”
“Không có gì.” Lục Kiến Trạch nói rồi xoay người rời đi.
Vóc dáng của anh rất cao, diện mạo cũng rất đẹp trai.
Lâm Lạc Chỉ dán mắt theo hình bóng của anh tới khu xếp hàng mua thức ăn, cô phát hiện có vô số ánh mắt cũng đang nhìn chằm chằm Lục Kiến Trạch, hơn nữa tất cả họ đều không hề có ý định thu hồi tầm mắt của mình, không chừng ở trường này như thế là bình thường.
Có khi nào sẽ có người ghét Lục Kiến Trạch ư? Hẳn là không…
“Nhìn đắm đuối ghê ta!” Lý Triệu Dương bất thình lình lên tiếng, va chạm với ý nghĩ trong đầu Lâm Lạc Chỉ, trong nháy mắt cô bị dọa đến run lên, “Cái gì?!”
Không khống chế được âm lượng, ngay tức khắc Lâm Lạc Chỉ đảo mắt nhìn xung quanh, kết quả là bắt gặp vô vàn ánh mắt đang nhìn về phía mình.
“Lo ăn xong phần của mình đi.” Lý Triệu Dương trừng mắt, “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Mọi người lập tức thu hồi tầm mắt, bấy giờ cả khuôn mặt của Lâm Lạc Chỉ đã ửng hồng cả lên.
“Sao rồi?” Lý Triệu Dương cố ý trêu chọc cô, “Tớ thấy cậu cứ mải mê nhìn chằm chằm đàn anh nên mới nhắc cậu hoàn hồn lại thôi.”
“Ừm…” Lâm Lạc Chỉ không muốn nói chuyện với cậu.
Mãi một lúc sau đến khi Lục Kiến Trạch bưng khay thức ăn lại, Lâm Lạc Chỉ cũng không còn tâm trạng vui đùa với Lý Triệu Dương.
Lục Kiến Trạch dĩ nhiên đã nhìn ra được sự khác thường nhưng anh không hỏi, cũng không tò mò.
Không gian ồn ào náo nhiệt bên trong nhà ăn đối lập với bầu không khí im ắng lạ thường giữa ba người bọn họ, bọn họ phần ai người nấy im lặng ăn.
Lý Triệu Dương cảm thấy bức bối trong lòng, tính cách của cậu ta vốn không thể chịu được bầu không khí tĩnh lặng. Thế nhưng nhận ra lúc nãy mình đã lỡ lời, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Đôi lúc, cậu ngẩng đầu muốn bắt chuyện với Lục Kiến Trạch và Lâm Lạc Chỉ, kết quả là khi ánh mắt ba người chạm nhau thì bầu không khí lại trở nên im lặng. Một câu cũng không thể thốt ra được.
Cậu thật sự có hảo cảm với Lâm Lạc Chỉ, cô ấy xinh đẹp, trong sáng và đơn thuần không như những cô gái khác ở đây. Sau một thời gian dài tiếp xúc, cậu nhận thấy rằng tính cách của Lạc Lâm Chỉ rất đáng yêu. Đây hẳn là hình mẫu bạn gái lý tưởng trong lòng cậu.
Chưa kể cậu còn có cả tình địch, mỗi việc đó đã khiến hành trình chinh phục Lạc Lâm Chỉ của Lý Triệu Dương sẽ đầy tính thách thức, cam go hơn. Lại còn thêm cả cái người là tình địch của cậu là một kẻ nổi tiếng siêu đẹp trai, học giỏi trong trường. 
Không lâu sau đó, Lâm Lạc Chỉ buông đũa xuống đầu tiên, theo sau là Lục Kiến Trạch, cậu ngẩng đầu nhìn thấy rồi cũng buông đũa theo…
“Trở về lớp học ngủ một giấc đi.” Lục Kiến Trạch căn dặn Lâm Lạc Chỉ, “Nhớ buổi chiều còn phải lên lớp sớm đó.”
“Ùm.” Lâm Lạc Chỉ đứng dậy theo anh.
Lục Kiến Trạch dọn chén vào khay thức ăn, chuẩn bị rời đi, “À đúng rồi, cô có biết đường về không?”
“Biết chứ biết chứ!” Lý Triệu Dương lập tức hớn hở đáp lời.
Lục Kiến Trạch bưng khay đồ ăn, chẳng thèm bước đi, Lâm Lạc Chỉ lập tức gật đầu đáp lại, “Tôi biết.”
“Vậy thì được rồi.” Nghe cô nói xong, anh rời đi.
Ngay sau đó, Lý Triệu Dương đứng chắn trước người Lâm Lạc Chỉ, “Đi thôi, tớ đưa cậu đi mua kem.”
Thực sự Lâm Lạc Chỉ rất thích kem, nhưng chẳng biết vì sao vào lúc này trong lòng cô lại đang cảm thấy có chút mất mát, “Tớ không ăn đâu, cậu đi đi, tớ về lớp trước đây.”
Lý Triệu Dương nhanh chóng phản ứng lại “Vậy thì tớ cũng không ăn nữa, chúng ta đi về ngủ trưa thôi. Ơ khoang đã Lạc Chỉ, chờ tớ với!”
Trước tiết tự học buổi tối còn có một buổi cơm chiều nữa, lúc này Lý Triệu Dương đi trước, nhưng Lâm Lạc Chỉ không lập tức rời khỏi phòng học, mà lại đứng đợi thêm năm phút nữa mới rời đi.
Lục Kiến Trạch không tới, cô biết, anh là như vậy đấy. Chỉ làm chuyện nên làm và sẽ dùng thái độ nhiệt tình, hoà nhã nhất (khi làm), giây tiếp theo sẽ lại trở lên lý trí, không còn ấm áp nữa.
Cũng là tưởng tượng của cô thôi, thực chất cũng chẳng có lý do gì để Lục Kiến Trạch tới đây tìm cô cả.
Tất cả những điều nên làm anh đều đã làm rồi, từ việc đích thân đưa cô đến trường đến đưa cô và bạn cô đi ăn.
Chưa kể Lục Kiến Trạch vốn không nợ cô cái gì, trái lại còn giúp cô làm nhiều điều khác nữa. 
Rõ ràng cô đối với anh ngày càng cảm thấy mắc nợ. Nhưng cô…vẫn hy vọng anh sẽ tới.
Lâm Lạc Chỉ ủ rũ đi đến nhà ăn. 
Khuôn viên của trường Cấp 3 số 3 rất rộng lớn, màu xanh bao trùm khắp mọi nơi.
Để đến được nhà ăn sẽ phải đi qua một đoạn đường rất dài, lá cây thỉnh thoảng bị gió cuốn đi lên cao lao trúng vào mắt, nhột nhột, trong nháy mắt làm con người ta hững hờ quên đi những suy nghĩ trong đầu.
Đôi lúc, Lâm Lạc Chỉ dần quên đi suy nghĩ trong đầu, hai tay dang rộng cảm nhận từng luồng gió khẽ thổi qua.
“Lạc Chỉ!” Chu Đình bất ngờ kêu cô từ đằng sau.
Cô nghe tiếng gọi, quay đầu lại thì thấy hai người Hứa Viên và Chu Đình đang chạy tới chỗ cô.
Lâm Lạc Chỉ dừng lại đợi cả hai, vừa cười vừa vẫy tay ra hiệu, “Hai cậu còn chưa đi cơm hả?”
Hai người họ rời phòng sớm hơn cô một hồi lâu, hẳn là bây giờ đã phải đang ở nhà ăn rồi chứ??
“Tớ ăn xong rồi.” Hứa Viên đưa tay xoa xoa bụng mình tỏ vẻ đã ăn no, “Bánh quy ở cửa hàng vừa rẻ lại ngon, tụi tớ vừa ở cửa sân vận động ăn xong á.”
“Ơ?” Lâm Lạc Chỉ thuận miệng hỏi, “Hai cậu không tới nhà ăn sao?”
“Hở? Nhà ăn?” Chu Đình thắc mắc đáp, “Nhà ăn không phải yêu cầu thẻ cơm sao? Cái đó chúng ta ngày mai mới được phát.”
“Nhưng mà hồi trưa…” A phải rồi, là Lục Kiến Trạch…
Đang nói thì giây tiếp theo hình bóng của Lục Kiến Trạch xuất hiện trong tầm mắt của cô, rất nhanh anh đã dừng ở trước mặt cô.
Anh thở hổn hển, trong giọng điệu mang theo vẻ áy náy, “Xin lỗi, tôi tan học muộn quá.”
Lâm Lạc Chỉ ngơ ngác lắc đầu, “Không sao đâu…”
Sự tò mò không nhịn được muốn trêu chọc cô gần như hiện rõ trên khuôn mặt của Chu Đình và Hứa Viên, nhưng khi thấy hai bên tai của Lâm Lạc Chỉ ửng hồng lên nên cũng không tiện trêu chọc, đành phải nhẫn nhịn chờ đến khi quay về lớp học, cho nên cả hai kéo tay nhau cùng rời đi.
Dọc đường cũng chỉ có ít người qua lại, Lục Kiến Trạch chậm rãi đứng dậy nói: “Đi thôi, đến nhà ăn.”
“Anh…” Lâm Lạc Chỉ tự giác đi theo sau, “… Là cố ý tới đưa tôi đi ăn sao?”
Lục Kiến Trạch không lên tiếng, sau đó chỉ tay tới một cái cây “Không phải, tôi chỉ là muốn tới đây xem nó thôi.” 
Lâm Lạc Chỉ nhìn theo hướng đầu ngón tay anh chỉ đến, cô liếc mắt qua lại giữa anh và cái cây nhiều lần để xác nhận sau đó không khỏi phì cười:
“Anh đang nói đùa sao?”
Khoé môi anh khẽ nhếch lên mang ý cười, rũ mắt nhìn cô, “*Phân biệt đối xử à?”
“Phân biệt cái gì cơ?” Lâm Lạc Chỉ cảm thấy mình chưa nghe rõ.
“Tính cách.” Lục Kiến Trạch nói, “Personality.”
*Nguyên văn là 性格歧视,  性格 có nghĩa là tính cách (personality)
Lâm Lạc Chỉ ôm bụng cười, theo sau là cái lắc đầu bó tay, “Tiếng Anh của tôi không được tốt lắm..”
Lục Kiến Trạch “Ừm” một tiếng, sau đó không nói đùa nữa, “Đừng lo, cô còn tận ba năm nữa cơ mà.”
Lâm Lạc Chỉ không nghĩ anh lại an ủi mình, thậm chí thâm tâm cô còn tính toán xem nên nói đùa tiếp với anh như thế nào, ai ngờ anh lại đột nhiên dừng lại chứ. 
Cô dần thu lại nụ cười, nghiêm túc đến nhà ăn cùng với Lục Kiến Trạch.
Nhưng thật ra đây mới là dáng vẻ thường ngày của Lục Kiến Trạch, hòa nhã điềm đạm, Lục Kiến Trạch hoạt bát ấy giống như một chiếc lá vừa rụng khỏi cuống, sau đó liền lập tức trở thành một chiếc lá khô nằm trên đất.
Nhà ăn buổi tối so vào ban trưa thì vắng người hơn hẳn, hoặc cũng có thể là do hai người bọn họ tới muộn, vừa lên lầu ba thì đã thấy một tốp học sinh ăn xong rời đi để lại một lượng lớn chỗ trống. 
Lục Kiến Trạch lại như thường lệ hỏi cô muốn ăn gì, lúc này Lâm Lạc Chỉ không khách khí mà nói thẳng: “Ăn cơm hộp đi.”
Không chừng đây cũng là lần cuối hai người cùng tới đây ăn cơm, nên cô không tính toán nhiều. Ngôn Tình Trọng Sinh
Lục Kiến Trạch vẫn mua hai phần giống nhau, Lâm Lạc Chỉ đang ăn thì mở miệng hỏi: “Có phải anh không đặc biệt thích ăn món nào không?”
Lục Kiến Trạch nhìn cô rồi gật đầu.
Cô lại nheo mắt, hỏi tiếp:
“Thế có thích vị gì không?”
“Chẳng thích vị gì cả.” Tuy thấy khó hiểu nhưng Lục Kiến Trạch vẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời cô.
Lâm Lạc Chỉ nghe xong thì thấy cơm đang nhai trong miệng không còn mùi vị gì. Cô ủ rũ cúi đầu xuống.
Lục Kiến Trạch thấy cô như vậy thì không nhịn được cười hỏi “Sao vậy?”
Lâm Lạc Chỉ chỉ đành lắc đầu cho qua, sau đó lại múc cơm đưa vào miệng, nuốt hết rồi nói, “Cậu từng khen tớ nấu ăn ngon.” Cô giơ hai ngón tay lên minh hoạ mới tiếp tục, “Lại những hai lần.”
“Vậy hả?” Lục Kiến Trạch dừng lại hỏi cô.
“Đúng vậy.” Lâm Lạc Chỉ gật đầu.
“À…” Từng đường nét trên khuôn mặt Lục Kiến Trạch đều hiện rõ vẻ áy náy, nhưng rất nhanh trên khóe miệng anh lại nở ra một nụ cười, “Xin lỗi.”
“Không sao.” Lâm Lạc Chỉ tiếp tục cúi đầu ăn, cô đại khái cũng đoán trước được là anh sẽ xin lỗi cô.
“Lần sau tôi sẽ nghiêm túc khen hẳn hoi.” Lục Kiến Trạch dần thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói, “Nếu cô còn muốn nghe.”
“Đương nhiên… là muốn rồi.” Cô lập tức đáp lại
Đại khái bên cạnh không có người nào, lại là cảnh tượng quen thuộc cùng một người tương đối quen thuộc ăn cơm, hai từ “tương đối” này rất nhanh sẽ biến mất, thay vào đó khoảng cách giữa hai người sẽ thu hẹp lại một cách tự nhiên.
Lâm Lạc Chỉ phá lệ mà đùa giỡn với Lục Kiến Trạch, trên mặt của anh lúc này hiện lên một nụ cười chân thật từ tận đáy lòng. Nhưng thời gian tốt đẹp thì luôn trôi qua rất nhanh, Lục Kiến Trạch đưa cô về tới tận cửa lớp học, rồi xoay ngồi rời đi, trở về lớp của mình..
Lâm Lạc Chỉ một lần nữa thấy lòng tự nhiên có cảm giác lạ. Cảm giác ấy như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, cô lại cúi thấp đầu mà bước vào lớp.
Lúc này thứ chờ đợi cô là vô vàn những ánh mắt phát sáng đầy kỳ quái.
Lâm Lạc Chỉ không nhận ra được điều đó, bởi trước kia trong lớp cô chỉ thân với 12 bạn học, chưa từng có nhiều người dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
“Ơ?” Lâm Lạc Chỉ nhìn nữ sinh đang ngồi chặn trước ghế của Lý Triệu Dương, không có ý định cho cô đi vào.
“Nói đi mà.” Chu Đình có chút hào hứng, tò mò hỏi, “Rốt cuộc cậu và đàn anh là chuyện gì thế?!”
“Đúng rồi, tớ thấy đàn anh thường hay dẫn cậu đi ăn cơm chung không đó!” Hứa Viên càng nói càng kích động, “Tớ còn nghe nói, buổi sáng hai người còn ngồi chung xe buýt đến trường, còn cả việc cậu ôm cánh tay của người ta nữa ấy!”
“Không phải vậy đâu!” Lâm Lạc Chỉ mở to hai mắt mà lên tiếng phủ nhận, “Tớ không có ôm, đấy không phải là ôm, tớ.. tớ chỉ là không có chỗ nắm lấy nên anh ấy lấy cánh tay mình làm chỗ tựa để tớ nắm thôi…”
“Hẳn là vậy rồi nhỉ.” Cả ba đồng thanh với giọng điệu đầy trêu chọc.
“Không đúng không đúng, không phải như thế đâu.” Lâm Lạc Chỉ cảm giác mình có làm thế nào cũng không thể giải thích được cho bọn họ hiểu, càng giải thích thì lại càng rối bời thêm, hơn nữa trong tiềm thức của cô thật sự rất sợ có người khác vì mình mà hiểu lầm Lục Kiến Trạch.
“Không phải như thế đâu là như thế nào a~?” Nữ sinh ngồi chặn chỗ ghế của Lý Triệu Dương trưng ra vẻ mặt như thể đã biết hết thảy mọi chuyện của cô, cậu ta bắt đầu chế lời nhạc nhằm thúc giục cô: “*Hãy nói đi nói đi đừng ngại ngùng, hãy nói đi nói vì cuộc đời này cho phép í a…” *
“*Đúng rồi đó! Hãy nói đi nói đi đừng ngại chi í à…” Hai người còn lại cũng bắt đầu hùa theo điệu hát của cậu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.