Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 147:




Sau khi Giang Trầm Nguyệt bị tước bỏ phong hào thân vương liền bị giam lỏng trong Chung Túy Cung, nhưng chuyện cấu kết Hi Phi mưu đồ soán vị lại bị nghiêm mật phong tỏa, mà ngày đó quan viên có mặt hơn một nửa là người của Tuyên Vương, cho nên lời đồn đãi bất lợi đối với Giang Trầm Nguyệt dĩ nhiên hoả tốc lan truyền trong triều đình.
Hậu cung cũng bị phong tỏa tất cả tin tức, chỉ có Hoàng Hậu biết được nội tình.
Kỳ Hữu Đế liên tiếp hai đêm nghỉ ở Dưỡng Tâm Điện, dùng đó lảng tránh “cơn giận” của Hoàng Hậu.
Đến ngày thứ ba, Hoàng Hậu quả thực không chịu nổi, chủ động xuất kϊƈɦ, sai người truyền tin nói bản thân “Ngũ tạng câu đốt, bệnh không dậy nổi”.
Hoàng thượng chỉ đành đến Khôn Ninh Cung thăm nàng, sau đó thì không trở ra được nữa.
Hoàng hậu nương nương đoan trang hiền thục mẫu nghi thiên hạ, dĩ nhiên sẽ không dùng biện pháp “một khóc hai nháo ba thắt cổ”, nhưng hôm nay là tiểu hoàng tước nàng nhìn từ nhỏ đến lớn gặp chuyện, còn bị hoàng thượng phạt bốn mươi đại bản.
Có người nói là chưa đánh xong, nhưng đã đủ khiến Hoàng hậu nương nương đau lòng giống người đánh chính là thân sinh tiểu hoàng tước nhà mình.
Thấy hoàng thượng vào cửa, đôi mắt nàng lập tức bắn ra cừu hận sắc như dao.
Kỳ Hữu Đế sớm đoán được sẽ có cảnh tượng này, trước mặt ái thê hắn không dám tùy tiện bày ra uy nghiêm của hoàng đế, chỉ có thể ” khom lưng uốn gối” tiến lên xoa dịu, nói với Hoàng Hậu hắn “cũng không muốn”, nói “hài tử này nếu không chịu chút vị đắng sẽ không cứu được”.
Hoàng Hậu nghe vậy bi phẫn nói: “Lẽ nào bệ hạ đánh chết nàng thì được cứu rồi phải không!”
Kỳ Hữu Đế lập tức bổ sung: “Chỉ đánh hơn mười trượng.”
Hoàng Hậu trừng mắt: “Bệ hạ ngại ngại thiếu? Vậy hình trượng còn lại để thần thϊế͙p͙ nhận thay A Cửu đi!”
Hoàng thượng bất đắc dĩ đè lại vai trái của nàng, khiến nàng bình tĩnh ngồi xuống, nhíu mày thấp giọng nói: “Tố Uyển, nàng cho là trẫm không đau lòng sao?”
Hoàng Hậu thấy hắn thần sắc nghiêm túc, liền rút khăn lau đi nước mắt, nghiêm mặt nói: “Nếu như ngài thật sự đau lòng, thế nào không phân tốt xấu mà đã định luận? Sự tình trải qua thần thϊế͙p͙ đều đã biết, A Cửu là tính tình gì, ngoại nhân không rõ, lẽ nào ngài cũng không rõ sao? Bệ hạ đừng trách ta lắm miệng, chuyện này sợ là không thoát khỏi liên quan đến lão nhị?”
Hoàng thượng buông ánh mắt, ngồi vào bên cạnh nàng, nâng chung trà lên, dùng nắp gạt lá trà, trầm giọng nói: “Tội là tự A Cửu nhận.”
Hoàng Hậu vội nói: “Vậy nhất định là người bên ngoài sử dụng gian kế gì đó! Ngài không thể làm chủ thay hài tử, hảo hảo tra án sao?!”
Hoàng thượng như cũ bất động thanh sắc, giọng nói đạm nhiên lại chân thật đáng tin: “Trẫm thay nàng làm chủ? Nàng đường đường một siêu phẩm hoàng tước, bị người ngáng chân bản thân không có năng lực thoát thân, còn phải trẫm thay nàng làm chủ? Vậy chờ sau này không có trẫm làm chủ nữa, hài tử này làm sao bây giờ? Có thể dựa vào nàng và trẫm bảo hộ cả đời? Giang sơn lúc thuận lúc nghịch, A Cửu lại thuở nhỏ thuận buồm xuôi gió, nếu không chịu chút vị đắng, con đường sau này ai sẽ đi thay nàng?”
Hoàng Hậu ngây ngẩn giây lát, chớp đôi mắt nghi hoặc nói: “Ý tứ của bệ hạ là …. Là ngài cố ý khiến A Cửu té ngã lần này?”
Kỳ Hữu Đế ghé mắt nhìn về phía nàng: “Phải, lúc này phải khiến A Cửu biết, cái giá của việc trốn tránh tranh đấu trong hoàng thất. Bất luận chuyện này là ai vu oan, nếu như chính nàng cũng không nguyện phản kϊƈɦ, thậm chí đã bị kiềm chế, thúc thủ chịu trói, vậy những khổ sở khác còn đang ở phía sau.”
Hàm ý trong lời này Hoàng Hậu có thể hiểu — quá phận trôi chảy chưa hẳn là chuyện tốt, mượn kiếp nạn này cướp đi vinh quang cùng địa vị từ nhỏ đã theo cùng Giang Trầm Nguyệt, mới có thể khiến hài tử này sản sinh kính nể cùng khát vọng đối với quyền thế.
Hai người trầm mặc giây lát Hoàng Hậu thở dài một tiếng, nói: “Ý tứ của bệ hạ thần thϊế͙p͙ đã hiểu, chỉ là trong lòng vẫn luyến tiếc, muốn đi Chung Túy Cung xem một chút, mới có thể an tâm.”
Hoàng thượng nâng tay áp lên bàn tay nàng, an ủi: “Thời gian này còn phải bỏ mặc nàng ấy, nàng cứ yên tâm đi, trẫm đã sắp xếp người, lúc nào cũng chăm chú theo dõi. Thương thế của A Cửu không có gì trở ngại, có lẽ chính là lần đầu chịu đòn nhận tội trước mặt mọi người, mất hết sĩ diện cho nên mới nằm sấp trêи giường hai ngày không phản ứng người khác, thuốc cũng không chịu uống, cũng không biết trong lòng đang phân cao thấp với ai, tức giận đến thuốc đều ném đi hơn mười chén, nhưng rất tinh thần.”
Hoàng Hậu ánh mắt hơi lưu chuyển, quan sát sắc mặt của Hoàng Thượng, ôn nhu nói: “Bệ hạ, Cửu Điện Hạ đương nhiên là đang bất bình vì bản thân! Tuy nói bệ hạ lần này định tội là có dụng ý khác, nhưng chúng ta cũng không thể để kẻ gian mưu hại Đại Hạ siêu phẩm hoàng tước thực hiện được gian kế!”
Hoàng thượng nghe vậy nặng nề thở dài một tiếng, hồi lâu đáp mới đáp: “Chuyện này a, chỉ sợ là Hàm Nhi nhúng tay gây chuyện!”
* * * * * * * * * *
“A Sanh?”
Ánh mắt Cố Sanh từ châm tuyến trong tay dời đi, nhìn thấy tiểu nhân tra cười xấu xa, một đôi thiển đồng tràn đầy chờ mong nhìn nàng.
Cố Sanh hé miệng cúi đầu mỉm cười, tiếp tục xỏ kim, trong miệng lẩm bẩm nói: “Điện hạ đừng náo loạn, vi thần đang bận, hôm nay thân thể mệt mỏi, điện hạ sớm nghỉ ngơi đi.”
“Thế nào lại mệt mỏi?” Tiểu nhân tra tức giận tiến đến bên cạnh nàng, không cam lòng nhìn tranh thiêu phiền phức trong tay nàng, cả giận nói: “Thêu thứ nhàm chán này không chịu ngủ, thứ này còn thiếu sao? Nàng không thể dành ra nửa nén hương thời gian bồi ta sao?”
Cố Sanh xì một tiếng bật cười, ngẩng đầu cau mũi, làm nũng nói: “Qua hai ngày nữa thì xong rồi ~”
Đôi mắt đạm kim sắc trước mặt bỗng nhiên mờ tối, vẻ mặt cô đơn nhìn nàng, đôi môi mỏng khép mở. Nhẹ giọng nỉ non với nàng: “Ta chờ không được lâu như vậy.”
Một câu nói, bỗng nhiên giống như xé nát lòng nàng, một cổ bất an không hiểu từ đâu lan khắp toàn thân, Cố Sanh ném châm tuyến, vội vàng đưa tay muốn bắt lấy Giang Trầm Nguyệt, lại bắt vào khoảng không.
“Điện hạ…. Điện hạ!” Xung quanh trong nháy mắt hỗn độn không chịu nổi, bên tai có một giọng nói còn đang gọi tên nàng, Cố Sanh cấp thiết muốn đuổi theo nhưng hai chân lại nặng như đổ chì.
Rốt cục nàng mở mắt trong tuyệt vọng thấu xương, từ trong mộng kinh hoảng tỉnh lại, cả người bị mồ hôi thấm ướt.
Chợp mắt đã hai ngày, Cố Sanh vừa rồi đã ngủ quên trêи nhuyễn tháp, trong mộng tất cả đều là những chuyện đã từng trải qua.
Tâm tư chậm rãi bình ổn, ánh mắt chuyển hướng cửa sổ khắc hoa, trêи bệ cửa sổ con vẹt còn đang cao giọng gọi: “A Sanh! A Sanh!”
Thì ra là nó đang gọi tên nàng.
Vì sao phải học theo người đó? Tiểu Hoa cũng nhớ tiểu nhân tra rồi sao?
Tưởng niệm đè nén mấy ngày liền trong nháy mắt vỡ đê, Cố Sanh cảm thấy cánh mũi chua xót, viền mắt nóng đến chước người, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị cắt đứt, không ngừng rơi xuống.
Bỗng nhiên bắt đầu hối hận, cảm thấy bản thân trước nay đối với tiểu nhân tra không tốt.
Còn nhớ rõ năm đó, Cửu Điện Hạ bốn tuổi mang theo bọt bóng nước mũi, rống to với nàng “Tất cả đại long đều thưởng cho ngươi”, Cố Sanh khi đó đã cam đoan ở trong lòng, nhất định phải dốc toàn lực đối tốt với hài tử kia.
Trải qua phân ly tê tâm liệt phế như vậy, sau khi vãn hồi nàng vẫn như cũ thời gian bị nàng vô tâm tiêu hao, thì ra “tương lai” cũng không dài dằng dặc như nàng tưởng tượng, những ngày tháng ở bên nhau nhiều một ngày thì tốt một ngày.
Một chút sơ ý, người kia đã rời đi.
Không hẹn ngày về.
Tiểu Hoa từ trêи giá nhảy lên bệ cửa sổ, đôi mắt nhỏ to tròn chăm chú nhìn Cố Sanh không ngừng khóc trêи nhuyễn tháp.
Do dự chốc lát, nó vỗ cánh hai cái, nhu thuận không gì sánh được cất giọng nói, dùng hết phương thức dỗ dành nàng: “Nương nương nương, khúc hạng hướng thiên ca!”
Tiếng khóc trong phòng dừng lại chốt lát, sau đó lại càng không thể vãn hồi.
* * * * * * *
Mấy ngày sau đó Giang Hàm cũng không tới thăm nàng, không ai truyền tin tức trong cung đến, ngày tháng bị nhốt trong phủ tuyệt vọng đến vô lực.
Cố Sanh nỗ lực lung lạc thống lĩnh thị vệ, không cầu hắn để nàng xuất phủ chỉ thầm nghĩ từ trong miệng hắn có được một chút tin tức liên quan tới Giang Trầm Nguyệt.
Nàng cũng biết đây bất quá là uống rượu độc giải khát mà thôi, một Thiên hộ ngũ phẩm cẩm y vệ làm sao có bản lĩnh hỏi thăm việc cơ mật trong cung?
Cố Sanh tặng bạc hắn đều không khách khí nhận lấy, soạn ra “tin tức” không đầu không đuôi hồ lộng người, nhưng rốt cuộc cũng nói vài câu an ủi nàng.
Năm ngày sau, Cố Sanh cuối cùng cũng nghênh đón một tia ánh rạng đông — ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử đến.
Vừa vào chính viện, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy lệ ngân của Cố Sanh, ngũ hoàng tử liên tục lắc đầu ai thán: “Ai nha Cố cô nương, ngươi nên hảo hảo bảo trọng thân thể, xem thần sắc của ngươi, để A Cửu trở về nhìn thấy không chừng sẽ thay lòng đổi dạ!”
Cố Sanh khẩn cấp hỏi hắn: “Điện hạ thế nào rồi?”
Ngũ hoàng tử khẽ động đuôi lông mày vui đùa nói: “Ngươi hỏi điện hạ nào? Hai bọn ta cũng là điện hạ a!”
Đã nói người cùng tiểu nhân tra qua lại đều là người xấu!
Cố Sanh đã gấp đến độ muốn dập đầu xuống đất, trừng mắt nhìn ngũ hoàng tử, gấp đến độ một hơi thở ách trong cổ họng, lên không được xuống cũng không xong.
Thất hoàng tử thấy thế lập tức khuyên giải an ủi: “Bằng phản ứng của Ngũ ca, ngươi đừng có gấp, A Cửu rất tốt, Chung Túy Cung trước đây ta cũng đã ở qua, ngoại trừ không rộng như trong phủ này của ngươi, cái khác đều có đủ, bạc đãi không được Cửu Điện Hạ nhà ngươi!”
Ngũ hoàng tử rung đùi đắc ý tiếp lời: “Còn không phải như vậy sao, huynh đệ bọn ta còn nghe nói, biếm lãnh cung còn mang theo hai vị tam phẩm quân quý hầu hạ, ta thực sự là… Hận không thể thay lão Cửu “chịu tội”!”
Bị hai người bọn họ làm ầm ĩ như vậy, hỗn loạn trong lòng Cố Sanh dĩ nhiên thực sự nới lỏng một chút.
Hai vị hoàng tử nhìn mỹ nhân đáng thương trước mắt thần sắc có chút hòa hoãn, lúc này mới mỗi người vào nhà ngồi xuống.
Hai người bọn hắn đêm qua lẻn vào Chung Túy Cung thăm Giang Trầm Nguyệt, hôm nay phụng mệnh tiểu hoàng muội đặc biệt đến trong phủ an ủi Cố Sanh.
Cũng mang đến một lời nhắn rất có đặc sắc của Cửu Điện Hạ —” Cao điểm của ngự thiện phòng, sắc hương vị đều kém xa ái phi.”
Cụ thể là so với hương vị của ái phi kém hai là so với hương vị cao điểm của ái phi làm kém, cái này không tiện miệt mài theo đuổi. Hai vị hoàng tử phát giác, có thể hai tầng hàm nghĩa đều ở bên trong, một ngữ hai nghĩa.
Cố Sanh mấy ngày liền gắt gao đè nén chua xót, được một câu nói của Giang Trầm Nguyệt hòa tan, nàng khẩn cấp hỏi hai người: “Còn có lời nhắn nào khác không?”
Lẽ nào không có lời an ủi đại loại như “ta quy tâm tự tiến”, “Ái phi không cần tự trách”, “Ta không oán không hối”, và vân vân?
Nhưng mà thật đáng tiếc, tiểu nhân tra đánh chết không đổi, ngũ hoàng tử trịnh trọng chuyển đạt một lời nhắn khác.
“Lúc nhớ nàng, ta cảm thấy hai đông sử kia càng xem càng xinh đẹp.”
Cố Sanh: “……”
Hai câu lời nhắn thẳng thắn lưu loát, so với tình thoại đứt từng đoạn ruột còn hiệu quả hơn gấp trăm lần, một lần tiêu hủy tất cả bi thương cùng tự trách của Cố Sanh.
Gương mặt Cố Sanh tái nhợt, bị hai lời nhắn thiêu đốt ra một mạt đỏ ửng vì xấu hổ…
Khí sắc tốt hơn rồi!
Ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử nhìn nhau một cái.
Rốt cuộc vẫn là A Cửu hiểu rõ thê tử nhà mình, vừa nói như vậy thật sự đã dỗ dành được rồi.
Thật ra tình huống không lạc quan như vậy.
Đại khái là cuộc đời không chịu qua khuất nhục lớn như vậy, mấy ngày liền Giang Trầm Nguyệt đều ghé vào trêи giường ở Chung Túy Cung, vô thanh vô tức, không chịu uống thuốc cũng không điều đông sử, uống qua mấy ngụm nước, cơm không chịu ăn, càng miễn bàn cao điểm.
Ngũ hoàng tử đêm qua lẻn vào tẩm điện Chung Túy Cung, nhìn thấy thiển đồng đạm kim sắc ngày xưa thần thái sinh động đang trì độn nhìn về phía hắn.
Hắn là một thất xích hán tử vô tâm vô phế, nước mắt lại tại chỗ rơi xuống,
Hai hoàng tử từ đầu chí cuối đều kiềm chế nước mắt, nghe Giang Trầm Nguyệt nghiêm túc dạy bọn họ: Sau khi vào phủ làm thế nào lừa gạt Cố Sanh an tâm.
Sự tình vội vã thương lượng xong, hai ca ca nhảy ra khỏi cung tường, liền cùng một chỗ khóc tê liệt, kêu gào ai oán như sói tru.
Để “Không có nhục sứ mệnh”, hôm nay bọn họ vẫn cố lấy tinh thần, đến trong phủ hợp diễn màn kịch này.
Mấy câu vui đùa lúc vào phủ đều là Cửu Điện Hạ dạy, Cố Sanh thấy bọn họ sẽ nói cái gì cũng được phán đoán chuẩn xác không sai.
Hai người trước khi đi còn lưu lại nói chuyện, khiến Cố Sanh an tâm chờ ở trong phủ.
Thị vệ bên ngoài không đến vài ngày sẽ rút đi, hoàng thượng hiển nhiên không dự định trừng phạt nghiêm khắc Giang Trầm Nguyệt, chờ sóng gió qua đi bọn họ tìm cơ hội mang Cố Sanh trà trộn vào Chung Túy Cung, gặp mặt Giang Trầm Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.