Mục Tĩnh Viễn nói:
"vừa rồi dì nói em ấy là bị ác mộng dọa sợ nên mới hiểu chuyện, dì có hỏi em ấy đã mơ thấy gì không? "
Mẹ Bạch che miệng cười nói:
“Dì hỏi rồi, nó ban đầu còn không muốn nói, bị dì hỏi đến nóng nảy mới nói ra. Thằng bé ngốc này, nói nó mơ thấy nhà của tụi dì phá sản, người một nhà đều biến thành kẻ nghèo hèn, sống ở một khu chung cư nhỏ. Mà chính nó cũng bị mấy người đã đắc tội trước kia đánh một trận, bị dọa cho hoảng sợ.
Quả nhiên vẫn là một đứa con nít, Bạch gia chúng ta nơi nào dễ dàng sụp đỗ như vậy?Nói nữa, dù cho Bạch gia sụp đổ, có con ở đây, sao có thể để nó bị người ta đánh?”
Mục Tĩnh Viễn sắc mặt căng chặt lên, nói:
“Vậy dì có hỏi em ấy ở trong mộng là ai đánh mình không?”
Mẹ Bạch cười rộ lên:
“Nói nó là đứa nhỏ ngốc, con cũng bị nó lây bệnh rồi sao? Nằm mơ mà thôi, chẳng lẽ con còn muốn bởi vì một giấc mơ mà đi đánh người ta một trận?"
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Không phải như vậy, dì à, có câu là ban ngày nghĩ gì, ban đêm liền mơ thấy cái đó. Em ấy mơ thấy sau khi Bạch gia phá sản có người đánh mình, nhất định cũng là trong tiềm thức biết nếu có một ngày mình nghèo túng, người kia nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng.
Nếu có một người ghi hận Hàm Hàm như vậy, chung quy là cái tai hoạ ngầm. Vẫn là sớm cho kịp giải quyết tốt, miễn cho ngày nào đó chúng ta không để ý, lại để Hàm Hàm chịu phải thiệt thòi gì.”
Mẹ Bạch sắc mặt cũng ngưng trọng lên:
" Những lời con vừa nói cũng có lý, lúc nào đó dì lại hỏi lại nó. "
Bà nghĩ nghĩ, lại cười nói:
“Lại phải nói, người làm mẹ như dì còn không có cẩn thận như con đối với nó. Hàm Hàm có người bạn như con, đúng là phúc phận của thằng bé. Đáng tiếc tiểu tử thúi này có phúc mà không biết hưởng, lại luôn cáu kỉnh, còn không phải là ỷ vào con chiều chuộng nó!”
Mục Tĩnh Viễn trên mặt mang ra một nụ cười bất đắc dĩ:
“Dì Bạch nói quá lời, chỉ cần tiểu tổ tông này có thể nguôi giận, con lại chiều em ấy một chút thì đã sao? Chỉ là đến bây giờ con còn không biết rốt cuộc là đã chọc giận em ấy cái gì"
Mẹ Bạch nói:
“Đứa nhỏ này tính tình lớn, biết con chiều nó, nó liền cáu kỉnh với con. Chút nữa dì lại hỏi nó, con cũng đừng có gấp.”
Mục Tĩnh Viễn gật đầu cảm ơn nói:
“Làm dì phải lo lắng rồi.”
Mẹ Bạch cười:
“Con đứa nhỏ này khách khí cái gì, con cũng là đứa nhỏ mà dì xem trọng. Từ nhỏ đến lớn xưa nay luôn ổn trọng, đối xử Hàm Hàm cũng là không thể chê. Nếu con cùng Hàm Hàm có cái gì không thoải mái, thì nhất định vẫn là Hàm Hàm vô cớ gây rối, đã vậy con còn nguyện ý bao dung nó.”
Mục Tĩnh Viễn cười cười:
" Hàm Hàm tính cách đơn thuần, đó rất tốt, em ấy đáng giá được cả nhà cưng chiều.”
Mẹ Bạch cười tủm tỉm gật gật đầu.
Bạch Nhất Hàm nhanh chóng chạy về phòng mình đóng cửa lại. Cậu thân mình dựa vào trên cửa, tim đều sắp nhảy ra lồng ngực, trong đầu lộn xộn không bình tĩnh được. Mục Tĩnh Viễn tới, là tới tìm cậu sao?
Không, anh hẳn là tới tìm chị hai đi? Không khéo là hôm nay công ty có việc nên chị đã đi từ sớm, bọn họ bỏ lỡ.
Cách nhau hơn hai năm, khi gặp lại với cậu mà nói cũng đã là cảnh còn người mất. Cậu không cách nào đối mặt với người duy nhất cậu từng yêu, hiện tại vẫn còn yêu, lại sắp biến thành anh rể cậu.
Đối với bọn họ mà nói, hiện tại hết thảy đều không có phát sinh, nhưng đối chính mình, mọi thứ đời trước đều là rõ ràng như vậy, cậu không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cậu rõ ràng nhớ rõ Mục Tĩnh Viễn cự tuyệt, nhớ rõ bóng dáng anh rời đi không chút lưu luyến. Càng nhớ rõ chính mình bị người khác hãm hại sau đó khắp nơi bị dán những tấm ảnh khó coi đó. Còn có, chuyện đã phát sinh ở "Căn cứ bí mật " của cậu cùng Mục Tĩnh Viễn, ghê tởm đến mức làm cậu chỉ muốn hung hăng cào rớt một tầng da. Đương nhiên, tất cả những hậu quả xấu này, đều là do chính mình mà ra, trách không được người khác.
Hiện tại, người nhà cùng Mục Tĩnh Viễn còn chưa có gì, nhưng chính cậu, cũng trải qua hết thảy, không còn là đứa trẻ sạch sẽ mà họ từng biết