Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 31: Tôi chưa làm cái gì hết!




Ngay lúc đó hết thảy, hiện tại nhớ tới chính mình đều cảm thấy không thể tưởng tượng, có lẽ là người trước khi chết điên cuồng phản công lần cuối đi. Nếu lặp lại một lần nữa, dù có ở trạng thái hoàn hảo cậu cũng không biết còn có thể hay không giết ba tên này. Cậu còn nhớ rõ, thanh thép dính đầy máu tươi cùng óc kia, cậu đến chết vẫn như cũ nắm chặt trong tay, cuối cùng cũng là dùng nó làm ra động tác công kích giả, dẫn tới người cảnh sát sau khi tiến vào nổ súng giết chết chính mình.
Sau khi cậu trọng sinh, liền chặt đứt những bạn nhậu trước đây lui tới, một lòng đều đặt trên người nhà. Phùng Quần đã gọi cho cậu rất nhiều lần, cậu vừa thấy đến liền tắt. Không nghĩ tới, lại gặp ở chỗ này.
Vừa nhìn thấy người này, những ký ức ghê tởm không chịu nổi đó liền thét chói tai vọt vào não cậu. Khuôn mặt tên Phùng Quần kia bị đánh vỡ đầu sau còn cười làm lành, mặt cười nịnh nọt khi dụ dỗ cậu trộm cơ mật công ty nhà mình. Khuôn mặt càn gỡ cười to khi nhục nhã mình lúc Bạch gia bại, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo của hắn khi dùng cục đá nghiền nát, dùng chân dẫm, điên cuồng phá hủy tay mình, mặt cười dâm đãng của hắn khi ấn chính mình xuống mà xâm phạm. Hắn mặt đầy máu tươi, trên đầu một lỗ thủng máu, khi chết hai mắt tràn ngập sợ hãi mở to không nhắm mắt phảng phất như đang ở trước mắt cùng khuôn mặt đang cười trước mắt dần dần trùng hợp.
Bạch Nhất Hàm sợ đến hai mắt sung huyết, từng bước lui về phía sau, nhưng ban công liền như vậy có chút lớn. Không đợi cậu chạy trốn, Phùng Quần cũng đã đi lên, quơ một cái đã bắt được tay cậu, trên mặt treo lên nụ cười nịnh hót nói:
“Tam thiếu, gần đây sao đều không ra chơi? Gọi điện thoại cho cậu cũng không được, mấy anh em đều đã lâu không có thấy cậu.”
Bạch Nhất Hàm lập tức phân không rõ kiếp trước kiếp này, chỉ cảm thấy cái tay bị Phùng Quần bắt lấy kia dính nhớp lại ghê tởm. Phùng Quần tới gần chính mình hơi thở làm cậu da đầu đều tê dại, cậu phát ra một tiếng thét thảm thiết chói tai, điên cuồng muốn ném đi cái tay bị bắt lấy kia. Liều mạng muốn chạy trốn về chỗ người nhà.
Phùng Quần bị cậu dọa cho choáng váng, nghĩ thằng ngốc mệnh tốt này hôm nay là bị làm sao vậy? Điên rồi sao?
Bạch Nhất Hàm đúng là bị dọa điên rồi, cậu thậm chí không dám nhìn tới mặt Phùng Quần. Chỉ điên cuồng muốn vùng thoát khỏi hắn, nhưng mà Phùng Quần cũng bị dọa sửng sốt, tay cũng đã quên buông ra, ngược lại theo bản năng nắm đến càng chặt.
Người trong yến tiệc đều bị một tiếng kêu thảm thiết này làm hoảng sợ, sôi nổi ngừng nói chuyện với nhau nhìn về phía bên này. Sắp xếp sự kiện vừa xảy ra lại nói đến dài, kỳ thật chỉ có một câu công phu, Mục Tĩnh Viễn vẫn luôn rất xa đi theo Bạch Nhất Hàm, vừa thấy bên kia xảy ra chuyện, vội vàng bước đi qua, một tay đem Bạch Nhất Hàm bị dọa điên ôm vào trong ngực, thấy cậu còn giống như nổi điên không ngừng ném bàn tay bị bắt lấy, sắc mặt âm trầm như muốn ăn thịt người.
Hai tay anh chặt chẽ ôm Bạch Nhất Hàm, sợ cậu dưới cơn kích động làm chính mình bị thương, ánh mắt âm trầm nhìn Phùng Quần, thanh âm đều phảng phất mang theo hàn khí:
“Còn không buông tay?”
Phùng Quần bị ánh mắt anh dọa sợ, lông tơ trên người đều muốn dựng thẳng lên, phía sau lưng nhanh chóng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh. Nghe được anh nói, vội vàng buông tay ra, cũng đem đôi tay giơ lên lùi về phía sau hai bước, nói lớn:
“Mục tổng, tôi chưa làm cái gì hết, tôi không biết Bạch tam thiếu vì cái gì sẽ biến thành như vậy!”
Bạch Nhất Hàm sau khi bị buông ra rốt cuộc cũng không kêu thảm thiết nữa, cảm xúc xem như ổn định một ít. Nhưng lại không ngừng xoa xoa bàn tay bị nắm qua, như là muốn xoa đến chóc một lớp da.
Mục Tĩnh Viễn thực muốn đau lòng chết, tiểu vương tử của anh. Đôi tay này là nơi cậu đắc ý nhất, nó hình thể tú mỹ, ngón tay nhỏ dài, như là kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế. Bởi vì luôn có người nói một đôi tay xinh đẹp như vậy không đàn dương cầm thì thật đáng tiếc, cậu liền cất công đi học dương cầm.
Nhưng bây giờ bàn tay kia,làn da non mịn giống như chạm ngọc hoàn mỹ đã bị chính cậu xoa đến đỏ bừng, giống như ngay sau đó liền có thể thấy máu tươi đầm đìa.
Mục Tĩnh Viễn vội vàng đè lại tay cậu, ngăn cản cậu tự mình hại mình. Hai tay vây quanh, đem cả người cậu đều vây ở trong lòng ngực, trong lòng lửa giận đã có xu thế hiện ra lửa cháy lan ra đồng cỏ. Tên hỗn đản Phùng Quần này rốt cuộc đã làm gì Hàm Hàm của anh? Vì cái gì tiểu vương tử của anh sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.