Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 50: Không thể nói




Cô đỡ cái trán mình mệt mỏi ngồi trên sô pha. Nếu thật là như vậy, Mục Tĩnh Viễn quyết không có khả năng lại buông tay, hôn sự của bọn họ đương nhiên là tan biến, hơn nữa nếu hai người họ lưỡng tình tương duyệt, cô cũng không có khả năng cùng em trai mình âu yếm đoạt người yêu, mà cho dù cô có muốn đoạt thì cũng không được, chỉ là……
Bạch Tuyết Tình thanh âm vững vàng nói:
“Anh vừa rồi ở dưới lầu, chính là muốn cùng ba mẹ và anh hai tôi nói chuyện này?”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Đương nhiên, tôi cùng Hàm Hàm ở bên nhau, tất nhiên không thể lén lút. Nếu không thể nhận được sự thông cảm của chú với dì, Hàm Hàm sẽ không vui.”
Bạch Tuyết Tình gõ gõ cái trán phát đau, bất đắc dĩ nói:
“Cái đầu luôn luôn bình tĩnh kia của anh nhúng vào nước rồi sao? Chúng ta chân trước vừa mới tuyên bố kết hôn, chỉ kém hô hào cho thiên hạ, sau lưng anh lại nói anh cùng Hàm Hàm ở bên nhau, thì anh nghĩ sẽ làm ba mẹ cùng anh hai tôi nghĩ như thế nào về anh? Anh còn trông cậy bọn họ sẽ thông cảm? Bọn họ không lấy gậy lớn đem anh đánh ra khỏi cửa đã là nhẹ, về sau anh chỉ có mơ tưởng gặp lại Hàm Hàm!”
Mục Tĩnh Viễn nhíu mày, Bạch Tuyết Tình biết anh đang oán trách sưu chủ ý lúc trước của mình, cô giơ lên một bàn tay nói:
“0K, là tôi sai, nhưng lúc trước tôi cũng không biết em trai thích anh a. Tôi còn tưởng rằng thằng bé là thẳng! Hơn nữa cũng chính anh nói muốn lấy thân phận là một người thân bảo hộ nó.”
Xác thật, lúc trước ai cũng không nghĩ tới tiểu gia hỏa thế nhưng chung tình với anh, chuyện này cũng trách không được Bạch Tuyết Tình.
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Vô luận thế nào, cũng không thể làm Hàm Hàm lại chịu ủy khuất.” Tiểu gia hỏa trước kia một mình chịu khổ sở đã đủ làm anh đau lòng.
Bạch Tuyết Tình nói:
" Vậy thế này đi, anh đầu tiên cũng đừng có gấp cùng ba mẹ và anh hai tôi thẳng thắn. Trì hoãn mấy ngày, tôi liền nói mình thay lòng đổi dạ, đem hôn sự của chúng ta hủy bỏ. Sau đó anh lại nói, bất quá dù sao cũng là hai người đàn ông, anh cũng không thể nói trắng ra, chuyện này nên từ từ tính toán, đừng dọa ba mẹ tôi.”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Không được, như vậy, thanh danh cô còn muốn hay không?”
Bạch Tuyết Tình tức giận nói:
“Lão nương cả đàn ông đều đã không có, còn muốn thanh danh có mà dùng cái rắm?”
Mục Tĩnh Viễn bị giọng điệu dũng mãnh của cô làm sợ ngây người, một hồi lâu mới nói:
“Tuyết Tình, chẳng lẽ cô còn không phát hiện ra, kỳ thật cô cũng không có cỡ nào thích tôi.”
Bạch Tuyết Tình không phục nói:
“Anh chướng mắt lão nương là ánh mắt anh không tốt, dựa vào đâu nói tôi không thích anh?”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Cô ngẫm lại vừa rồi, khi cô mới vừa biết tôi cùng với Hàm Hàm ở bên nhau, phản ứng đầu tiên là gì?”
Cái gì?
Bạch Tuyết Tình hồi tưởng một chút, đương nhiên là tức giận, sợ tên khốn này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của khi dễ em trai cô, còn có thể là cái gì?
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Cô xem, phản ứng đầu tiên của cô là thay Hàm Hàm bất bình. Nếu cô thật sự thích tôi, nhất định sẽ không phải là như vậy, phản ứng đầu tiên cô hẳn là ghen mới đúng.”
Bạch Tuyết Tình ngây người một chút, hình như đúng là như vậy. Sau đó cũng chỉ nghĩ như thế nào thu dọn cục diện rối rắm này, làm cho hai người họ có thể thuận lợi ở bên nhau! Vẫn luôn không nhớ tới chuyện ghen tuông! Chẳng lẽ cô là loại thánh mẫu quên mình vì người khác? Đây quả thực là buồn cười!
Mục Tĩnh Viễn nói tiếp:
“Tôi nói rồi, cô thích tôi, là một loại tình cảm mông lung đối với cường giả có thế lực ngang nhau, nhưng nó không phải tình yêu. Tuyết Tình, cô cũng không có thật sự rung động với ai, không biết cảm giác thật sự yêu một người là thế nào.
Tựa như Thẩm Thiên Dương, anh ta có thể bởi vì một lần nắm tay với cô mà mười ngày nửa tháng luyến tiếc rửa tay, bởi vì cô cười một chút với anh ta mà ngây ngô cười cả ngày. Cô từng có tâm tình như vậy sao?”
Bạch Tuyết Tình run lên một chút nói:
“Anh đem anh ta vào nói làm cái gì? Còn mười ngày nửa tháng không rửa tay, anh cũng không chê bẩn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.