(* Nguyên văn là " Di tình biệt luyến":đem tình yêu chuyển nhượng cho một đối tượng khác)
Mục Tĩnh Viễn buông tay nói:
“Cô xem, cô không nghĩ đến, cô thích tôi, cùng cái mà tôi đối Hàm Hàm hay Thẩm Thiên Dương đối với cô cũng không giống nhau.”
Bạch Tuyết Tình nghĩ nghĩ, hình như đúng là có chuyện như vậy. Nghĩ thế, có phải thông suốt hơn không?
Mục Tĩnh Viễn lại nói:
“Tuyết Tình, cô cũng không phải dạng phụ nữ sẽ bị cảm tình ràng buộc này, nếu chúng ta thật sự kết hôn, đó mới là bi kịch của ba người chúng ta.”
Bạch Tuyết Tình không tự giác gật gật đầu, như vậy ngẫm lại, thật là nghĩ có chút sợ, bất quá ngoài miệng không thể thua trận:
“Được rồi, nói đến nói đi, còn không phải là muốn tôi hỗ trợ anh sao? Anh không nói thì tôi cũng sẽ không mặc kệ, rốt cuộc thì sự tình này cũng liên quan đến em trai tôi. Nếu thằng bé thích anh, thì người làm chị này phải giúp nó một phen, để hai người có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau"
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Bất quá cách kia của cô không được, đối với thanh danh cô ảnh hưởng quá lớn.”
Bạch Tuyết Tình rất không thục nữ mắt trợn trắng nói:
“Lớn cái gì mà lớn, chuyện chúng ta muốn kết hôn, trừ bỏ người nhà mình còn không có ai biết. Chẳng lẽ ba mẹ anh trai tôi còn sẽ bôi đen thanh danh tôi được sao? Còn ở bên ngoài nhìn vào, chúng ta bất quá cũng chỉ đang nói đến chuyện yêu đương, có cái gì không được?”
Mục Tĩnh Viễn nhướng mày nói:
“Tin tức còn chưa tung ra?”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Lần này xảy ra nhiều chuyện, tin tức còn không có kịp tung ra, mẹ tôi còn đang chọn ngày lành.”
Mục Tĩnh Viễn khẩu khí thong thả lại nói:
“Vậy cô thay lòng đổi dạ làm sao? Với ai?”
Bạch Tuyết Tình ngó anh liếc mắt một cái, lười nhác nói:
“Anh vừa rồi không phải nhắc tới Thẩm Thiên Dương sao? Chính là anh ta.”
Mục Tĩnh Viễn nhíu mày:
“Thẩm Thiên Dương đối với cô là thật lòng, cô đối với anh ta như vậy không công bằng.”
Bạch Tuyết Tình bất đắc dĩ nói:
“Tôi còn có thể đùa bỡn tình cảm anh ta sao? Tôi sẽ cùng anh ta kí cái hiệp nghị, nếu anh ta nguyện ý thì coi như làm bạn trai tôi một thời gian, còn nếu không muốn tôi liền tìm người khác diễn kịch, chuyện cỡ nào đơn giản.”
Mục Tĩnh Viễn nghĩ nghĩ nói:
“Anh ta khẳng định sẽ nguyện ý, chuyện này với anh ta mà nói cũng là một cơ hội.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Nếu anh ta thật giống anh nói một lòng si tình như vậy, tôi cố cho anh ta một cơ hội thì đã sao?”
Một người đàn ông ưu tú như vậy mê luyến chính mình đến vậy, cũng là từ mặt bên chứng minh mị lực của mình rồi, vẫn là làm cô cảm thấy rất có thành tựu.
Mục Tĩnh Viễn cười cười nói:
“Tốt, nếu tạm thời không nói, tôi đây liền đi về trước chăm Hàm Hàm, miễn cho em ấy tỉnh lại tìm không thấy tôi.”
Bạch Tuyết Tình méo miệng, lão nương vừa mới thất tình, anh cũng không nói một câu an ủi!
Cô nhìn Mục Tĩnh Viễn đi ra cửa phòng, đột nhiên cười một chút, loại cảm giác buông bỏ sau khi biết hoàn toàn không có cơ hội này thế nhưng cũng không trầm trọng. Ngược lại có chút nhẹ nhàng, có lẽ tựa như Mục Tĩnh Viễn đã nói, cô kỳ thật vẫn luôn lầm lẫn, chính mình đối Mục Tĩnh Viễn cũng không phải tình yêu. Chỉ là cô tâm cao khí ngạo, theo bản năng đem ánh mắt đặt trên người cường giả có thể cùng cô sóng vai mà sinh ra ảo giác thôi.
Mục Tĩnh Viễn trở lại phòng ngủ Bạch Nhất Hàm, người ngủ trên giường vẫn là thực trầm, xem ra tối hôm qua thật sự đã đem cậu mệt muốn chết rồi. Mục Tĩnh Viễn bên môi treo ý cười phấn khởi, ngồi vào mép giường, ôn nhu ở trên trán Bạch Nhất Hàm đặt xuống một nụ hôn, trong lòng nhu tình tràn đầy.
Ngày hôm qua vẫn là vô vọng yêu say đắm trải qua một buổi tối lại quanh co, Mục Tĩnh Viễn cảm thấy nhân sinh đều viên mãn.
Ở mép giường ngồi trong chốc lát, anh nghĩ nghĩ, nằm trên giường đem Bạch Nhất Hàm cả người lẫn chăn ôm vào trong ngực, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Lại khẽ hôn môi tiểu gia hỏa một cái, mang theo ý cười nhắm hai mắt lại.