Hạ Dao vừa trở về tới, Ôn Uyển cười nói: “Giữ lại thức ăn cho ngươi đây!”
Chờ Hạ Dao dùng cơm xong thì Ôn Uyển để cho Bạch Thế Niên về phòng
trước. Nàng cùng Hạ Dao đi thư phòng. Hạ Dao cũng không giấu diếm Ôn
Uyển, đem chuyện này trước sau nói tất cả ( che giấu một chút chi tiết
nhỏ ).
Ôn Uyển trợn mắt nhìn Hạ Dao một cái: “Ngươi cũng thiật là. Nếu cậu
hoàng đế biết được thì ngươi cũng không ăn được hết còn phải ôm đi.”
Hạ Dao cười nói: “Không đúng, quận chúa sẽ không cho ta ôm lấy đâu.”
Ôn Uyển liếc Hạ Dao một cái: “Thôi ngươi bớt nịnh đi một chút, không
có ta ngươi cũng không lo lắng. Chuyện này làm cũng đã làm rồi, lần sau
thì không được vọng động như vậy nữa, nhưng rốt cuộc cũng là thân tộc,
nếu làm quá mức thì khó tránh khỏi để cho người khác chế giễu.” Ôn Uyển
không cho rằng vì ở trong tháng nên không thể giận vân vân. Nữ nhân bây
giờ sinh con xong được mấy ngày thì cũng đều đi khắp các nơi. Thân thể
Tư Thông luôn luôn khỏe mạnh nên hẳn là không có trở ngại gì lớn, chẳng
qua phải có chút phiền toái nho nhỏ rồi.
Trong lòng Hạ Dao thật ra vẫn không thoải mái: “Lại nói, bản thân
thuộc hạ còn muốn tìm cớ để giáo huấn Yến Kỳ Huyên một bữa nữa, để cho
hắn bớt làm mấy chuyện xấu ở sau lưng, quận chúa, người xem ta có nên
cho hắn một chút bài học, đừng để hắn coi chúng ta là quả hồng mềm dễ
bóp.” Đối với Tư Thông, nàng cũng không có một chút sảng khoái nào để
nói, Hạ Dao phản cảm nhất thật ra chính là ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên .
Ôn Uyển lắc đầu: “Ngươi nha, quả là một nữ nhân bạo lực mười phần
mười, nếu không đánh thì chính là giết.” Nhưng Ôn Uyển lại không thể phủ nhận, nếu không có Hạ Dao, cuộc sống của nàng còn không biết có trôi
qua thư thái như này hay không? Tính tình của nàng ôn hòa, không thích
cùng người ta tranh giành, nhưng Hạ Dao lại vừa vặn ngược lại, có khuynh hướng bạo lực, có một góc bù trừ như vậy thì có thể nói phối hợp rất ăn ý. Ôn Uyển cũng có kinh nghiệm trãi qua rất nhiều chuyện, mới biết được ban đầu ông ngoại hoàng đế vô cùng thương yêu và bảo hộ nàng, càng biết được nhiều lại càng nhớ ông ngoại hoàng đế nhiều.
Ôn Uyển cảm thán xong, gật đầu nói: “Ngươi đã muốn cho hắn nhớ lâu
một chút. Vậy thì sau này cứ hung ác ra tay. Chẳng qua chuyện này tạm
thời để ngươi bố trí, còn dư lại chút thời gian ta cũng chỉ muốn ở cùng
Thế Niên thật tốt, không muốn những thứ việc vặt vãnh này làm nhiễu loạn tâm tình.” Mặc dù biết đằng sau còn có bàn tay đen tối của rất nhiều
người nhưng Ôn Uyển nghĩ tới thời gian Bạch Thế Niên ở trong kinh thành
ít như vậy thì không muốn để cho hắn phân tâm mấy việc vặt này, tạm thời cứ trôi qua thế đã.
Hạ Dao khó có khi nhận được sự đồng ý của Ôn Uyển: “Quận chúa sớm nên như vậy.” Hạ Dao cũng hiểu, rõ rang Yến Kỳ Huyên đã chọc giận Ôn Uyển
mới có thể khiến cho Ôn Uyển có tâm tư muốn đi trừng trị. Trước đây
những người này cũng đã từng dùng qua những trò xấu, nhưng vẻ mặt của
quận chúa đều là không sao. Lần này nhất định là bất mãn việc Yến Kỳ
Huyên muốn phá hư tình cảm vợ chồng của nàng cùng với tướng quân, Ôn
Uyển có bao nhiêu quý trọng duyên phận cùng với tướng quân, Hạ Dao biết
rất rõ, nếu không thì nàng cũng không buông tha.
Ôn Uyển biết tính tình của Hạ Dao: “Ngươi nha, chỉ hi vọng huyên náo
tới đầy trời mới tốt, như ta bây giờ những chuyện ghen ghét trêu chọc là chuyện rất bình thường, chỉ là lần này làm quá mức rồi.” Những chuyện
khác Ôn Uyển sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Dù sao cũng không thể gây
thương tổn được nàng nửa phần. Nhưng lần này. Ôn Uyển thật sự nổi giận.
Đầu tiên là thuộc hạ của Bạch Thế Niên, tiếp theo là khích bác tình cảm
vợ chồng của bọn họ, thật cho rằng nàng là bồ tát đất không có tính tình gì sao? Cho dù không có Hạ Dao nói thì chờ sau khi Bạch Thế Niên đi, Ôn Uyển cũng muốn để cho Yến Kỳ Huyên một dạy dỗ thật lớn.
Bạch Thế Niên cũng bất mãn những hành động của các hoàng tử hoàng nữ
này, thật sự là quá ghê tởm. Nhưng hắn lại là ngoại thần, cho dù biết và nghi ngờ những người này cũng chỉ có thể chịu đựng sỉ nhục mà nhận lấy: “Hạ Dao thật đúng là tốt. Tính tình của nàng quá mềm yếu, nếu không
phải là có người bên cạnh cường hãn thì đã sớm bị bọn họ nuốt sống.”
Phải nhớ năm đó, Ôn Uyển thật đúng là bị ức hiếp tới tận nhà. Năm đó có
thể tha thứ. Nhưng hiện tại Ôn Uyển quyền cao chức trọng, còn yếu như
vậy. Bạch Thế Niên dù nhiều dù ít cũng có chút giận nàng không đấu
tranh.
Ôn Uyển cười lắc đầu: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ hôi, cũng không làm hại được ta cái gì, nhắm một mắt mở một mắt cho qua là xong, nếu gây sự ra thì tới lúc đó người khó chịu nhất lại chính là cậu hoàng đế rồi. Ta cũng vì lý do này, tới lúc nhiều lần rồi thì tìm từng người để tính sổ
cũng khó tránh khỏi danh tiếng được chiều sinh kiêu. Như vậy ngược lại
tốt hơn, ta làm như vậy rơi vào trong mắt cậu hoàng đế chính là sống cẩn thận, nơm nớp lo sợ nên sẽ có lòng cưng chiều ta hơn một chút, nếu nói
đúng ra thì người chiếm tiện nghi chính là ta.” Tất nhiên, điều kiện
tiên quyết là Ôn Uyển thật không để ở trong lòng. Ôn Uyển từ trước đến
giờ cho rằng, được cái này mất cái kia. Nàng nhận được sự sủng ái của
hoàng đế, cướp đoạt tình thương của cha của các hoàng tử hoàng nữ thì
nhất định sẽ không có quan hệ tốt với những hoàng tử hoàng nữ này. Đạo
lý này ở các gia đình dân chúng bình thường cũng đều như vậy chứ đừng
nói là ở hoàng gia được hoàng đế sủng ái, đó chính là muốn gió có gió
muốn mưa có mưa. Tư Thông cho rằng nàng cướp đoạt vinh quang vốn thuộc
về mình là từ đâu mà có, chính bởi vì nàng đứng ở chỗ quá cao, nếu không thì phần sủng ái này mà phân cho con gái của cậu hoàng đế thì tất cả
cũng đều có phong cảnh vinh quang. Vừa được vừa mất cũng là chuyện rất
bình thường, không thể để tất cả mọi chuyện tốt trên đời này tất cả đều
một mình ngươi hưởng thụ lấy được, điều đó chỉ là nằm mơ rồi.
Bạch Thế Niên có chút đau lòng: “Nàng nha, cái gì gọi là rơi vào
trong mắt của hoàng thượng là cẩn thận từng li từng tí. Nàng quả thật là quá mức cẩn thận rồi.”
Ôn Uyển ôm thắt lưng của Bạch Thế Niên: “Ngu ngốc, bị một ít ủy khuất thì có quan hệ gì, ta lại không để ở trong lòng, như vậy còn nhận được
nhiều tình thương, hơn nữa các nàng bị hành hạ như vậy cũng không tỏ vẻ
là ta sẽ tốt hơn.” Hoàng tử Hoàng nữ càng làm ầm ĩ không nghỉ, kéo bè
kết phái xây dựng thế lực, lại càng biểu lộ ra nàng đáng quý. Nên thích
người nào, thân cận người nào, những chuyện đó thì không cần nói cũng
biết.
Bạch Thế Niên hôm nay coi như là biết nguyên nhân tại sao Ôn Uyển
chung đụng cùng hoàng đế so sánh với cha và con gái ruột còn muốn thân
hơn ( đây chính là ban đầu Tô Tướng nói Ôn Uyển am hiểu nhất chính là
đem hoàn cảnh xấu hóa thành ưu thế của nàng. Từ đó lấy được chỗ tốt ).
Mặc dù hiểu, nhưng Bạch Thế Niên vẫn là rất lo lắng: “Đối mặt nhiều
người tâm tư khó dò như vậy, vợ, ta thật sự là không yên lòng.”
Ôn Uyển nói ở trong tận đáy lòng , nếu không yên lòng thì chàng đừng
đi a. Đi rồi có nói lo lắng thì cái gì cũng không dùng được, trong lòng
nói thầm nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì. Còn vô cùng hiền lành mà
khuyên nhủ nói: “Chuyện trong kinh thành ta sẽ ứng xử thật tốt, chàng
không cần lo lắng,. Hơn nữa còn có Hạ Dao cùng Hạ Ảnh, có bọn họ, ta sẽ
không thua thiệt . Chàng yên tâm đi!”
Bạch Thế Niên nói đến cái này, trong lòng liền rất khó chịu, nhưng có đau lòng nhiều hơn nữa thì cũng chỉ có thể hóa thành một câu nói: “Cực
khổ cho nàng rồi .”
Ôn Uyển vẫn là câu nói kia: “Vậy chàng phải tốt với ta gấp bội. Chờ
sau này trở lại, nhất định phải đối tốt với ta gấp mười lần, bù đắp
lại.”
Bên này hai người còn đang ân ân ái ái thì trong phủ đại công chúa
lại nổ tung vang trời . Sau khi Tư Thông hôn mê xong, đại quản gia tất
nhiên là đi gọi thái y, huyên náo vô cùng.
Thục phi khóc lóc nỉ non theo sát hoàng đế kể lể, vừa nói nha hoàn
bên cạnh Ôn Uyển ngang ngược càn rỡ như thế nào, thậm chí ngay cả hoàng
nữ cũng bị mắng tới hộc máu ( nói ngoa ). Một kẻ làm nô tài cũng có thể
khi dễ tới trước mặt công chúa như vậy, lần này nếu không nghiêm trị Hạ
Dao thì Tư Thông làm sao làm người được.
Hoàng đế đầy thâm ý mà nhìn Thục phi: “Nô tài?” Không nói Hạ Dao là
nữ nhi hoàng thất, chỉ cần Hạ Dao đã từng là phó thống lĩnh Thần Cơ
Doanh, đó chính là đủ mười vị thượng giả, khí tràng của Hạ Dao cũng rất
cường đại, mà Ôn Uyển lại là loại ôn hòa mỏng manh không tiếng động mới
có thể che đậy kín được khí tràng cường đại trên người của Hạ Dao ( Ôn
Uyển kêu oan, là bản thân Hạ Dao ẩn đi mà ). Nhưng người ở kinh thành
chỉ cần không phải ngu ngốc, cũng biết Hạ Dao không phải là người bình
thường. Nếu không, thì không thể ngang ngược càn rỡ tới như thế .
Thục phi nhìn thấy sự châm chọc trong mắt của hoàng đế, trong bụng
lạnh toát, Tư Thông phái người tới nói Hạ Dao chính là nữ nhi của hoàng
gia thì Thục phi cũng đã nghĩ tới một chút, xem Hạ Dao có thật là nữ nhi hoàng gia hay không, nếu thật sự là nữ nhi hoàng gia vậy cũng quá không thể tưởng tượng được rồi, nhưng phản ứng của hoàng đế khiến cho bà thấy lạnh cả người.
Hoàng đế một chút cũng không kinh hoảng hỏi: “Nói đi? Đại công chúa
làm chuyện gì mà khiến cho Hạ Dao phải tự mình đi tới phủ quận chúa,
khiển trách nàng một trận.” Thời điểm Hoàng đế nói những lời này, một
chút cũng không có trách cứ Hạ Dao, không hề cho rằng Hạ Dao vượt qua
quy củ mà ngược lại cho là lỗi của Tư Thông.
Thục phi thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, thái độ của
hoàng thượng đối với Hạ Dao, vừa nhìn cũng biết là không thể dùng so
sánh tầm thường nữa rồi. Tiên hoàng rốt cuộc thả một pho tượng bồ tát gì ở bên cạnh Ôn Uyển a. Thục phi lần này định thêm mắm thêm muối , cũng
có ý nghĩ tìm cách giết chết Hạ Dao, năm đó thời điểm cung biến , một
cước kia của Hạ Dao khiến cho nhị hoàng tử trở thành trò cười trong kinh thành.
Kim tiên của Ôn Uyển bởi vì lai lịch quá lớn nên không ai dám nói,
nhưng Nhị hoàng tử lại bị một nô tài đánh mà còn không trút giận được đã sớm trở thành câu chuyện cười cho đám quý tộc ở trong kinh thành rồi,
Hạ Dao cũng chính khi đó mới tỏa ra ánh sáng khác thường
Nhưng hôm nay ngược lại, không nói báo thù, mà chuyện lần này rất có
thể trộm gà không được còn mất nắm gạo. Quả nhiên, lời của hoàng đế
khiến cho cho Thục phi lại càng muốn trực tiếp ngất đi: “Đi hỏi xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, để cho Hạ Dao tức giận như thế?” Tính tình Ôn Uyển có thể sẽ không vọng động như vậy, nhưng với Hạ Dao thì đoán
chừng chuyện lần này không nhỏ rồi .
Sau khi Hoàng đế biết chân tướng xong, trong lòng hắn chỉ có một ý
nghĩ, làm sao hắn lại có thể sinh một nữ nhi như vậy, đây là do hắn sinh dưỡng ra sao? Mặc dù nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, đều không
giống nhau nhưng đừng có quá ngu xuẩn như vậy có được không? Ôn Uyển ở
thôn trang cũng chỉ là một lão ma ma dạy thôi mà cũng có thể dạy dỗ được tốt như vậy, Tư Thông được nhiều người tới dạy nhưng lại thành như thế
này.
Kết quả cuối cùng, hoàng đế phái người đem Tư Thông hung hăng khiển
trách một bữa. Tư Thông lần này thật sự giận tới hộc máu, thời điểm ngất đi Tư Thông thật cảm thấy Ôn Uyển mới là ruột thịt, còn nàng là nhặt
được .
Buổi sáng , Hạ Xảo đưa tới xiêm y phải thay hôm nay, Ôn Uyển không
mặc cung trang mà mặc một bộ xiêm ý mới, Bạch Thế Niên cũng không có gì
kinh ngạc, kinh ngạc chính là xiêm y của hắn.
Bạch Thế Niên mặc chính là một bộ cẩm phục màu mực, ống tay áo cẩm
phục cùng với cổ áo, dưới áo mở ra đều dùng tơ vàng thêu theo đường vân
phong cách cổ xưa, cùng màu với đai lưng, dùng lông cáo làm đường viền, ở giữa khảm đá mắt mèo óng ánh trơn bóng. Một cây ngọc trâm cài tóc màu
ngọc bích cắm ở bên trong, cùng với thân cẩm bảo kia kết hợp với nhau
càng tăng thêm rực rỡ, nổi bật lên phong thái thong dong thanh nhã toàn
thân, tuấn dật chững chạc.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên không chớp mắt, trong lòng cảm thấy lão
công của nàng thật là đẹp trai, cái này may mắn là cổ đại nên không có
ai dám đánh chủ ý lên lão công nhà nàng ( trừ phi là sống đủ rồi ) nếu
như đổi lại đến hiện đại, không nói tới gia thế , tài phú và năng lực
của Bạch Thế Niên , chỉ nói tới lớn lên như thế này thì cho dù Bạch Thế
Niên có giữ thân trong sạch, cũng sẽ có rất nhiều ong bướm làm cho người ta phiền não