Đoàn người Bạch Thế Niên rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Ôn Uyển. Không nhìn thấy người, Ôn Uyển vẫn đứng yên ở đó. Trong mũi cay cay, nước mắt chỉ chực rơi xuống. Nhưng Ôn Uyển lại cứng rắn nén xuống. Bây giờ đang ở bên ngoài, để người ngoài nhìn thấy nàng khóc, mất mặt lắm!
Hạ Dao dìu nàng vào trong. Ôn Uyển ngồi trong phòng ngủ, ngơ ngác ngồi nhìn phòng tân hôn của hai người. Hình vẽ tượng trưng cho phú quý cát tường dán ở trên cửa sổ vẫn còn mới nguyên, nhưng nam chủ nhân của căn phòng này đã rời đi rồi. Có Bạch Thế Niên ở đây, Ôn Uyển cảm thấy cả căn phòng rất ấm áp. Lúc này nơi này lại vô cùng trống vắng, trái tim giống như bị ai đó lấy đi mất.
Ở bên ngoài đã thu thập chỉnh tề, chỉ chờ Ôn Uyển rời đi. Trong phòng ngủ, Hạ Dao nhìn Ôn Uyển trong mắt đã hơi đỏ, nhưng vẫn cứng rắn không rơi một giọt nước mắt. Chỉ đang quan sát từng món đồ vật trong tân phòng.
Ôn Uyển phân phó nói: “Nói với Đại quản gia, những thứ kia, tất cả đều cất vào, bảo quản cẩn thận. Nơi này cũng phải mỗi ngày phái người đến quét dọn. Không cho phép có một hạt bụi.” Đây là hỉ phòng của nàng. Tuy nàng không ở đây, nhưng sau này nếu cảm thấy nhớ, có thể về xem một chút.
Hạ Ảnh nhận lệnh đi phân phó. Hạ Dao ở bên cạnh cẩn thận nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển thấy ánh mắt đánh giá của Hạ Dao, tức giận nói: “Nhìn ta như vậy làm gì? Nhìn mười năm rồi, ngươi còn chưa nhìn đủ sao?” Ôn Uyển mặc dù không khóc, nhưng ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng của nàng không tốt.
Hạ Dao cười nói: “Sao mà đủ được? Quận chúa càng ngày càng xinh đẹp, nhìn cả đời cũng không đủ.” Người không biết nghe được câu này, nhất định sẽ hiểu sai. Không khéo còn tượng tượng ra cái quái quỷ gì nữa chứ!
Ôn Uyển không buồn để ý đến lời trêu ghẹo của nàng, sớm đoán được suy nghĩ của nàng: “Bạch Thế Niên không có ở đây, ta cho dù có khóc, thì khóc cho ai xem. Ta mới không thèm khóc! Sau này phủ tướng quân phải dựa vào một mình ta chống đỡ nữa!” Chỉ có ở trước mặt người yêu rơi lệ, mới có thể khiến cho hắn thương ngươi gấp bội. Một mình trốn vào một chỗ âm thầm khóc, chỉ có làm cho bản thân thêm đau lòng. Âu sầu nhiều, sẽ không tốt cho hài tử.
Ôn Uyển vuốt bụng của mình, trượng phu không có ở bên cạnh, còn có hài tử phụng bồi. Ít nhất, sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Sau này cho dù có nhớ nhung trượng phu đang ở nơi xa ngàn dặm, có hài tử, có thể san sẻ bớt một phần nỗi khổ tương tư. Ngược lại, Bạch Thế Niên phải đi Tái Ngoại (phía Bắc Trường Thành – Trung Quốc), không chỉ có nguy cơ tứ phía, đề phòng ám thủ, còn phải kiến công thượng vị. So với tình cảnh của nàng còn khó khăn hơn rất nhiều. Cho nên, nàng nhất định phải sống thật tốt, làm hậu thuẫn vững chắc nhất cho Bạch Thế Niên.
Ôn Uyển còn chưa rời đi, Phùng quản gia đã tới, nhỏ giọng bẩm báo: ” Quận chúa, Thích thị kia sau khi biết tướng quân đã rời đi, liền nháo lên đòi sống đòi chết. Quận chúa, phải làm sao bây giờ?” Phùng quản gia thật sự không muốn đến báo cáo đâu! Nhưng mà, hắn thân là quản sự nội viện, không thể không báo. Nếu không xảy ra chuyện, hắn không thể gánh vác nội (chủ yếu là vì có nữ chủ nhân ở đây, hắn không dám tự ý xử trí).
Tâm trạng Ôn Uyển hôm nay đang không tốt, Thích Lệ Nương đúng là đâm đầu vào trước họng súng. Lập tức cả giận nói: “Nàng ta muốn chết thì cứ để cho nàng ta đi tìm chết đi, không cần ngăn, ta thành toàn cho nàng ta. Người đâu, rượu độc, lụa trắng, chủy thủ, mang ba thứ này qua cho nàng ta. Bảo nàng ta tự chọn lấy một loại. Nếu không muốn chết, thì ngoan ngoãn mà sống. Nếu còn làm loạn nữa, ta sẽ thưởng cho nàng ta một cách sống không bằng chết.”
Phùng quản gia lau một phen mồ hôi lạnh. Sao, sao Quận chúa hôm nay giống như biến thành một người khác vậy? Một Quận chúa ôn nhu nhỏ nhẹ, từ ái lương thiện trước mặt Tướng quân, đã một đi không trở lại. Phùng quản gia nghĩ tới đây, không khỏi cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn. Nếu Quận chúa thực sự là một tiểu nữ nhân như ở trước mặt Tướng quân, làm sao có thể cai quản được một sản nghiệp lớn như vậy, có thể trấn áp được một đám người lúc nào cũng ngấp nghé như hổ rình mồi đối với phủ Quận chúa. Nói đi nói lại, Quận chúa nguyện ý ở trước mặt Tướng quân thu lại hết sự sắc sảo, là phúc khí của Tướng quân. Hắn sau này cũng phải cẩn thận làm việc.
Ôn Uyển sau khi phát hỏa xong, nói: “Trước khi Tướng quân trở về, ta sẽ không ở lại trong phủ Tướng quân. Trong phủ đệ chỉ có vài khẩu người như vậy. Ta không yên tâm. Ta sẽ sai thị vệ của Vương phủ đến đây, chuyển đồ cưới của ta tới phủ Quận chúa.” Lúc trước đã có ý định này rồi. Nhưng hoàng thượng lại muốn khoe khoang. Hiện giờ, Bạch Thế Niên không có ở đây. Ôn Uyển đoán chừng cũng sẽ không trở lại phủ Tướng quân. Những thứ này nhất định còn phải dùng.
Cho dù mọi người không dùng, niêm phong cất vào kho. Nhưng những đồ khác vẫn phải kéo tới phủ đệ của Quận chúa. Một câu nói của Ôn Uyển, khiến cho người trong phủ Tướng quân cùng phủ Quận chúa mệt đến người ngã ngựa đổ. Ước chừng phải mất hơn một tháng mới có thể chuyển hết đồ cưới của nàng tới phủ Quận chúa. Ôn Uyển sở dĩ không định thời gian chính xác phải chuyển xong, là vì không muốn làm rõ ràng mọi thứ.
Ôn Uyển trước khi rời đi, ngừng lại nói: “Hạ Dao, ngươi đi an bài một chút. Phái hai nhóm người, một nhóm lộ diện, một nhóm bí mật. Theo dõi gắt gao. Nhân tiện nói với cho quản gia, mặc kệ Thích Lệ Nương viện cớ gì, không cho nàng ta bước ra khỏi viện nửa bước.” Giam nàng ta lại như chim trong lồng, xem nàng ta có thể bay ra ngoài hay không? Ôn Uyển cũng muốn xem một chút, là nàng đa nghi, hay là trên thế giới thật sự có một loại tình yêu ngu ngốc như vậy.
Ôn Uyển trở lại phủ Quận chúa, cảm giác nơi đâu cũng có bóng dáng Bạch Thế Niên. Thật là muốn tẩu hỏa nhập ma. Khụ, Ôn Uyển biết đây chỉ là tạm thời không thích ứng. Còn phải từ từ sửa lại thói quen.
Ngồi ở trên giường, nhìn khoảng trống bên cạnh, trong lòng có chút khổ sở: “Không biết lúc này hắn đi đến đâu rồi.” Thật giống như trong phòng, trong viện, tất cả đều là hình bóng của Bạch Thế Niên.
Ôn Uyển tâm thần không yên, đành phải đến thư phòng, cầm bút, lấy lại tinh thần, bắt đầu luyện chữ. Luyện chữ gần hai canh giờ, dùng ngọ thiện, rồi ngủ trưa một giấc.
Nhưng đến khi ngủ, thiếu một chiếc lò sưởi tự nhiên ấm áp như vậy, Ôn Uyển không tài nào ngủ được. Ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Dứt khoát mặc quần áo ra ngoài vườn đi dạo. Đi mệt rồi, buổi tối cũng dễ ngủ hơn. Bằng không, Ôn Uyển thật sợ buổi tối cũng mất ngủ.
Ôn Uyển dù là việc gì đến cũng chạy nhanh đi làm ngay, như vậy mới có thể khiến nàng phân tâm. Ôn Uyển liền cả ngày giống như con gà chọi, bận đến không thở nổi. Hạ Dao ở bên cạnh biết Ôn Uyển không muốn lúc rảnh rỗi sẽ nhớ đến Tướng quân. Hết sức phối hợp với nàng.
Buổi tối, bởi vì mệt nhọc, sau khi tắm rửa, nàng rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Thế nhưng, nửa đêm quơ tay một cái, thấy trống không, liền lập tức tỉnh giấc. Nhìn phía ngoài vắng vẻ, trong lòng Ôn Uyển cũng vắng vẻ. Không ngủ được lại mặc quần áo vào, chuẩn bị đi ra ngoài đi một chút.
Hạ Dao ngủ trên giường tháp, thấy Ôn Uyển dậy, cũng vội vàng đứng lên. Lại cầm lấy chiếc áo choàng làm từ lông hồ ly trắng khoác thêm cho Ôn Uyển. Bởi vì ban đêm trời rất lạnh.
Ôn Uyển không đi ra ngoài, chỉ sai người kéo chiếc rèm cửa sổ lên. Nàng bây giờ không thể so với lúc trước, chẳng may bị cảm lạnh, cũng không được uống thuốc. Uống thuốc sẽ không tốt đối với thai nhi.
Hạ Dao không ngờ Ôn Uyển hôm nay lại nghe lời như vậy. Trước đây nếu muốn cái gì là phải làm cho bằng được. Hôm nay, Hạ Dao nhìn thoáng qua bụng Ôn Uyển. Hi vọng hết thảy đều thuận lợi, sinh ra một tiểu tử mập mạp. Hạ Dao không phải là trọng nam khinh nữ, nhưng Ôn Uyển cần một nhi tử, một nhi tử tương lai chống đỡ môn hộ, kéo dài huyết mạch, truyền thừa hương khói của Bạch Thế Niên. Về phần mười năm sau, mười năm sau Bạch Thế Niên đã bốn mươi, Ôn Uyển cũng ba mươi. Ai biết mười năm sau tình hình sẽ như thế nào. Vẫn là hiện tại sinh nhi tử sẽ chắc chắn hơn.
Ôn Uyển không có tâm tư ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường. Sao cũng không ngủ được: “Hạ Dao, nếu không, ngươi lên ngủ cùng với ta đi. Ngươi ngủ phía ngoài. Ta nhìn thấy sẽ yên tâm hơn.”
Hạ Dao ôm chăn tới, trải ở phía ngoài. Hai người tuy không nằm chung một chăn, nhưng Ôn Uyển cảm giác được Hạ Dao đang ngủ bên cạnh, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn. Ôn Uyển trở mình một cái hỏi Hạ Dao: “Hạ Dao, ngươi nói xem, Bạch Thế Niên bây giờ đã đi đến đâu rồi? Liệu có dừng lại ở trạm dịch? Nếu không dừng ở trạm dịch, có phải sẽ ở tập hợp lại nghỉ ngơi ở bên ngoài không! Hôm nay lạnh như thế . . . . . .” Nếu cứ không biết ý tứ mà tiếp tục nói tiếp, thì thật giống như, khụ, một bà vợ lải nhải lắm điều.
Hạ Dao trấn an Ôn Uyển: “Quận chúa yên tâm, lộ trình của Tướng quân đã được tính toán kỹ lưỡng. Đầu mùa xuân sau mới khai chiến, Tướng quân có thời gian gần hai tháng, không phải quá gấp gáp. Một ngày đi quãng đường bao nhiêu, đến trạm dịch nào thì dừng lại, đều đã được an bài thỏa đáng. Sẽ không để Tướng quân phải chịu đói, chịu rét. Quận chúa, vì hài tử trong bụng, người phải cố gắng bảo trọng thân thể. Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Ôn Uyển gật đầu. Tận lực làm cho mình thoải mái, buông lỏng tinh thần. Nhưng vẫn không ngủ được, liền bảo Hạ Dao ở bên cạnh nói chuyện cho nàng nghe, nói gì cũng được. Nghe tiếng nói chuyện, Ôn Uyển mơ hồ ngủ thiếp đi.
Hạ Dao khép chăn cho Ôn Uyển. Aizz, sao lúc trước nàng lại cho rằng Bạch Thế Niên là thí sinh tốt nhất chứ? Đối xử với Quận chúa tốt thì tốt thật, nhưng mà giống như lúc này đây, bọn nàng lại mơ hồ có chút hối hận. Tất cả áp lực đều đặt ở trên người Quận chúa. Ôi, bây giờ nàng có hối hận cũng vô dụng. Quận chúa cân nhắc nhiều năm như vậy, chỉ có Bạch Thế Niên mới thể đi vào nội tâm Quận chúa. Lúc này chỉ có thể cố gắng nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt. Nhưng mà mười năm, nàng là người ngoài cuộc mà mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy sợ hãi, huống chi Ôn Uyển lại là người trong cuộc.
Đúng như Ôn Uyển lo lắng, Bạch Thế Niên bỏ qua trạm dịch, đồn trú ở bên ngoài. Mặc dù là tháng hai, thời tiết vẫn còn chút lạnh lẽo, nhưng bọn họ đã sớm quen rồi, mà so với mùa đông ở biên quan, thế này còn ấm áp hơn nhiều.
Mọi người ăn uống xong, buổi tối vây quanh đống lửa ngủ. Cao Tần cùng Cao Sơn lập tức đi dỡ một túi hành lý rất nặng. Mở ra, bảo mọi người đến hỗ trợ một tay dựng lều, mọi người kinh ngạc nhìn thấy đây không phải là lều ghép như ở biên quan. Chính là lều này dùng tốt hơn, có thể tùy thời thu gọn lại.
Có tổng cộng hai cái lều, mỗi cái có thể chứa được khoảng bốn mươi người. Hơn một nửa người đi ngủ, số còn lại phải gác đêm.
Cao Tần nói: “Đây là Quận chúa phòng Tướng quân qua đêm ở bên ngoài, cố ý bảo thuộc hạ mang theo. Cái lều này không chỉ có thể thông khí, còn có thể phòng mưa. Tướng quân, ngài đi an bài người trực đêm đi!” Hai người Cao Tần và Cao Sơn nhất định phải có một người gác đêm (hai người là thay phiên gác). Những người khác, sẽ do Bạch Thế Niên quyết định.
Diệp Tuần chọc chọc cái lều kia, phát hiện chất lượng lều rất tốt. Hơn nữa thể tích không lớn, nhưng bung ra lại rất lớn: “Đây là đồ tốt. Có cái này, chúng ta sẽ không sợ trời mưa nữa. Quận chúa suy nghĩ thật chu toàn.” Bọn họ trên đường hành quân, sợ nhất là gặp phải trời mưa. Như vậy, cả người ẩm ướt, vô cùng khó chịu.
Một hộ vệ bên cạnh Bạch Thế Niên cảm thán nói: “Quận chúa thật chu đáo.” Một lều cũng đủ nhìn ra Ôn Uyển rất dụng tâm, cũng an bài chu toàn tỉ mỉ. Tướng quân không phải là vận khí tốt, mà chân thành làm cảm động trời xanh, nên ông trời mới ban cho một người vợ tốt như vậy.
Những gì Ôn Uyển làm, khiến cho hảo cảm đối với Ôn Uyển của thị vệ bên người Bạch Thế Niên trực tiếp tăng lên. Một người vợ tốt như vậy, nếu sau này còn ai nói Quận chúa là người đàn bà chanh chua, thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Bạch Thế Niên cười, an bài các binh sĩ trực đêm. Đến lúc ngủ, Cao Sơn lại ôm đến cho hắn một tấm thảm hơi mỏng, giống như một chiếc áo choàng lớn.
Bạch Thế Niên nhìn cái thảm kia, biết là loại thảm này nhìn thì mỏng, nhưng vô cùng ấm áp. Không hề cự tuyệt. Đã chạy cả một ngày đường, liền quấn lấy thảm nằm vào trong hàng.
Diệp Tuần ngủ ở bên cạnh Bạch Thế Niên, cảm thán nói: “Tướng quân, trước kia cứ cho rằng người ngươi chờ đợi chính là một người đàn bà chanh chua. Vì ngươi mà cảm thấy không đáng. Hiện tại mới biết được, ông trời đúng là ưu ái kẻ ngốc. Chúng ta cũng được dính phúc khí theo.”
Bạch Thế Niên không đáp lời, chỉ nhìn lên nóc của lều. Không biết vợ của hắn lúc này có phải đang nằm trong chăn không ngủ được không? Có lẽ cũng giống như hắn, nhớ nàng đến phát điên! Được cái này mất cái kia, aizz, không nghĩ nhiều nữa. Ngày mai còn phải lên đường, lập tức nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Ôn Uyển bắt đầu trở nên bận rộn. Hạ Dao bảo nàng kềm chế một chút, đừng để quá sức. Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Chỉ có như vậy, ta mới cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Bằng không, ta sẽ cảm thấy trong lòng vắng vẻ, trống rỗng. Ngươi yên tâm. Ta sẽ không để cho bản thân mệt mỏi.”
Những ngày kế tiếp, Ôn Uyển đều cẩn thận từng li từng tí một. Hạ Nhàn không cần Ôn Uyển hay Hạ Dao nói cho, cũng đã đoán được. Cho nên trên vấn đề ăn uống vô cùng chú ý. Mấy món ngày trước hay ăn mà không tốt cho phụ nữ có thai, đều bỏ hết.
Sau khi Bạch Thế Niên đi, trong lòng Ôn Uyển cảm thấy trống vắng. Nhưng Ôn Uyển không muốn bị cảm xúc như vậy ảnh hưởng. Cho nên, cố làm nhiều việc để cho bản thân bận rộn.
Công việc bận rộn, khiến cho Ôn Uyển không có thời gian rảnh rỗi để tương tư. Chỉ có buổi tối, lúc đêm khuya tĩnh lặng, Ôn Uyển nhìn bản đồ, đoán xem Bạch Thế Niên đã tới nơi nào. Lại xoa bụng của mình, nghĩ tới hôm nay đã tròn sáu ngày. Nghĩ cũng không cách ngày chuẩn đoán là bao nhiêu, liền phân phó xuống dưới, đi mời Trương thái y ngày mai đến đây chẩn mạch cho nàng. Nếu có chẩn đoán chính xác rồi, nàng cũng thấy an tâm hơn.
Ôn Uyển mệt nhọc, nằm ở trên ghế. Sư phụ mát xa xoa bóp toàn thân cho Ôn. Ôn Uyển thoải mái mơ màng ngủ.
Hạ Ngữ vội vàng đi tới, nói: ” Quận chúa, Thích thị kia thừa dịp người trong phủ đệ không chú ý, cuốn lấy hành lý chạy trốn. Theo như tin báo, hẳn là muốn đến biên quan. Có cần bắt nàng về không?”
Ôn Uyển lập tức hồi thần: “Trốn như thế nào?” Nàng vì phòng ngừa vạn nhất, còn để cho Hạ Dao sắp xếp người bên cạnh Thích Lệ Nương. Hạ Dao rõ ràng còn phái người âm thầm giám sát Thích Lệ Nương. Dưới tình huống như vậy mà còn có thể trốn. Trốn như thế nào? Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Ôn Uyển lúc này cảm thấy may vì sự nghi ngờ của nàng là đúng. Thích Lệ Nương này, sau lưng nhất định không đơn giản. Ôn Uyển nghĩ đến nữ nhân có vẻ ngu ngốc kia: “Hạ Dao. Nữ nhân này diễn kịch cao tay như vậy sao?” Nếu không phải nàng nhiều năm từng trải, khiến nàng dưỡng thành tính tình đa nghi. Thì chỉ dựa vào biểu hiện của Thích Lệ Nương, Ôn Uyển thật sự cho rằng nàng ta là một nữ nhân không có tâm kế cao thâm.
Nghĩ tới đây, Ôn Uyển lập tức đứng lên: “Không tốt, Hạ Dao, chúng ta đều đã xem nhẹ nữ nhân này. Nữ nhân này. . . . . .”
Hạ Dao trấn an Ôn Uyển, nói: “Quận chúa đừng lo lắng. Chắc chắn nàng ta sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta đâu.”
Ôn Uyển nắm lấy tay Hạ Dao, tình trạng này của Ôn Uyển quả thật có chút thất thố. Nhưng nàng thật sự rất sợ. Nàng khi ở hiện đại có nghe nói đến kiểu đưa con của mình cho địch nhân nuôi dưỡng, sau đó lợi dụng người này làm cho địch nhân tan rã từ bên trong. Nếu Thích Lệ Nương thật sự là người như vậy, vậy, hậu quả sẽ khôn lường. Không được. Nàng lúc này phải đi tìm hoàng thượng: “Chuẩn bị xe, ta muốn đi hoàng cung.”
Hạ Dao không rõ muốn làm gì Ôn Uyển: “Quận chúa, tại sao?.”
Ôn Uyển lạnh giọng nói: “Thích Lệ Nương nếu chỉ là quân cờ trong mỹ nhân kế mà Thích Tuyền muốn dùng để mượn sức Bạch Thế Niên, thì không đáng sợ. Thích Tuyền mặc dù không cam lòng, nhưng chỉ dám ngầm hạ độc thủ. Không dám gây ra chuyện lớn. Nếu không, bị ta bắt được nhược điểm, ta sẽ khiến cho Thích gia bọn họ toàn tộc phải chôn cùng. Chuyện ta lo nhất lúc này là Thích Lệ Nương là con cờ mà người Mãn Thanh sắp xếp. Nếu không đề phòng, tất sẽ gây ra chuyện lớn.”
Hạ Dao bị doạ đến sắc mặt xanh mét. Lúc này lại thành Ôn Uyển trấn an Hạ Dao: “Có lẽ là ta đã nghĩ nhiều. Nhưng mà, mọi việc có chuẩn bị thì tốt hơn. Đối với tình hình biên quan ta không biết chút gì. Chỉ có thể đem suy đoán nói với cậu hoàng đế. Để ngài có phòng bị.” Chưa nói đến tình hình cụ thể của biên quan, đến cả biên quan thế nào, Ôn Uyển đều không biết.
Ôn Uyển vội vàng đến hoàng cung.
Đã thành thói quen, hoàng đế vừa nghe Ôn Uyển đến, liền biết nhất định là có chuyện. Mấy năm gần đây, chỉ khi nào có chuyện, Ôn Uyển mới đến hoàng cung. Nếu không có chuyện thì chỉ thích ở lì trong phủ đệ của mình. Theo cách nói của Ôn Uyển thì, chính là ở trong phủ Quận chúa ngây người, không khí của phủ đệ gần đây cũng tràn ngập hương vị phấn son giống như hoàng cung. Khiến cho hoàng đế vừa buồn cười vừa tức giận.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển tiến vào, trên mặt có chút âm trầm. Hoàng đế đã rất quen thuộc với Ôn Uyển, lập tức trong lòng nhảy dựng: “Đã xảy ra chuyện gì?” Tính tình của Ôn Uyển, hoàng đế rất rõ. Trừ phi là xảy ra đại sự, nếu không sẽ không thể khiến cho Ôn Uyển sắc mặt khó coi như vậy. Từ lần đầu tiên hoàng đế nhìn thấy Ôn Uyển, trong hoàn cảnh ác liệt nhất, Ôn Uyển vẫn có thể bình tĩnh ứng phó. Những năm này, Ôn Uyển bất kể đối mặt chuyện gì, đều là vẻ vân đạm khinh phong. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Ôn Uyển có sắc mặt âm trầm như vậy. Trực giác, có đại sự.
Ôn Uyển nói thẳng: “Cậu hoàng đế, Thích thị bỏ trốn. Trốn khỏi phủ Tướng quân?”
Nếu là mọi khi, hoàng đế nhất định sẽ cho rằng Ôn Uyển là chuyện bé xé ra to. Nhưng khiến cho Ôn Uyển trịnh trọng nói ra như vậy, nhất định là có gì không ổn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Uyển kể lại chuyện đã xảy ra, nói: “Con cảm thấy có gì đó không ổn. Thị vệ trong phủ Tướng quân, tuy năng lực hạn chế, nhưng trông coi một nữ tử nhu nhược thì không thành vấn đề. Hơn nữa, Hạ Dao còn an bài người âm thầm giám thị. Nhưng những người này đều sửng sốt không biết Thích Lệ Nương chạy trốn như thế nào.”
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, ánh mắt sắc bén: “Ý cháu là, Thích Lệ Nương che giấu võ công?” Nhưng nếu chỉ là che giấu võ công, thì không có gì đáng lo lắm. Hoàng đế đối với tình hình biên quan đương nhiên hiểu rõ hơn một thường dân là Ôn Uyển. Thích Lệ Nương đối với bên ngoài nói là không có võ công. Thích Lệ Nương vì cái gì muốn che giấu võ công? Đây thực sự là một chuyện khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Ôn Uyển lắc đầu: “Cháu không biết. Chỉ là cháu cảm thấy việc làm của Thích Lệ Nương không đúng với lẽ thường. Cháu nghe nói, năm đó chủ ý của Thích Tuyền là muốn đem nàng gả cho Trần A Bố. Nhưng khi Bạch Thế Niên vừa đến biên quan, nàng liền ái mộ Bạch Thế Niên. Ái mộ thì ái mộ, nhưng Bạch Thế Niên đã nói rõ là sẽ không cưới vợ, nàng vẫn cứ bám lấy. Ngay cả thiếp thất cũng nguyện ý làm. Cháu mới đầu chỉ cho rằng nàng là quá mức cuồng dại. Nhưng mà màn chặn lại xe ngựa kia, khiến cho cháu nổi lên nghi ngờ. Nhìn nàng giống như muốn phát tiết bất mãn cùng sự si tình đặt trao nhầm người của mình, còn đào hố muốn đẩy Bạch Thế Niên vào, khiến cho mọi người cho rằng Bạch Thế Niên vì vinh hoa phú quý mà bội bạc. Là kẻ thất tín. Nếu thật sự là quá mức cuồng dại, tại sao muốn phá hỏng thanh danh của Bạch Thế Niên? Cháu đã thử thăm dò, nhưng nhìn không ra sơ hở. Cho nên an bài người theo dõi. Nhìn nàng rốt cuộc muốn giở trò gì? Nhưng hiện tại đã bỏ trốn. Quá nhiều sự trùng hợp, sẽ không còn là trùng hợp nữa.”
Hoàng đế không cho rằng Ôn Uyển vì ghen tuông mà nảy sinh nghi ngờ. Ôn Uyển cho dù có nghi ngờ, cũng phải có chứng cớ đầy đủ mới nghi ngờ: “Cháu cho rằng đây là kế của Thích Tuyền? Mỹ nhân kế?”
Ôn Uyển không lắc đầu, cũng không gật đầu: “Nếu là kế của Thích Tuyền, cháu không thấy lo lắng. Thích Tuyền chỉ đơn giản là muốn kiếm thêm một chút vốn, nắm giữ thêm một chút nhân mạch, tất cả là vì vinh hoa phú quý của Thích gia. Điều mà cháu lo lắng là những thứ khác. Ta nghe nói lúc trước Trần A Bố ái mộ Thích Lệ Nương, nhưng Thích Lệ Nương chỉ một lòng một dạ với Bạch Thế Niên. Khiến cho Trần A Bố và Bạch Thế Niên ở vào thế như nước với lửa. Nếu Bạch Thế Niên thật lòng ái mộ Thích Lệ Nương thì không nói làm gì, nhưng. . . . . . Ân oán giữa Bạch Thế Niên và Trần A Bố, đã đến cục diện một mất một còn. Trần A Bố cùng Bạch Thế Niên là tả hữu phó tướng, nếu xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ khiến biên quan náo động. Cậu hoàng đế, cháu có một cảm giác không tốt, cháu cảm thấy phía sau nhất định có người giật dây. Mục đích của hắn chính là đảo loạn thế cục biên quan, khiến cho biên quan trở nên hỗn loạn, khiến cho các vị tướng lĩnh không thể đồng tâm hợp lực kết thành một khối. Cậu hoàng đế, cháu hi vọng cảm giác của cháu là sai. Nhưng mà, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Ôn Uyển có thể ở trước mặt Hạ Dao nói nàng hoài nghi là người Mãn Thanh, nhưng ở trước mặt hoàng thượng lại không nói gì. Đưa ra lời nhắc nhở cho hoàng thượng, hoàng thượng đương nhiên sẽ phái người đi điều tra. Là người Mãn Thanh, hay là người khác. Hoàng thượng đến lúc đó sẽ biết.
Sắc mặt hoàng đế ngưng trọng, nếu sự nghi ngờ của Ôn Uyển là đúng, vậy thì thế lực kia che giấu thật là thâm sâu. Đến cả hắn cũng không đề phòng: “Vậy cháu tính xử trí Thích Lệ Nương như thế nào?”
Ôn Uyển lắc đầu: “Cháu không phái người đuổi theo. Xử trí như thế nào, là do cậu hoàng đế quyết định.”
Hoàng đế khẽ gật đầu: “Nếu thật sự che giấu sâu như vậy, làm việc không lộ chút dấu vết, Thích Lệ Nương chính là đầu mối duy nhất. Phải giữ lại, để cho nàng bình an trở lại biên quan. Như vậy mới có thể lôi ra thế lực đứng phía sau.” Ngừng một chút rồi nói: “Về phần Bạch Thế Niên thì phái người đến báo cho Cao Tần, Cao Sơn. Không để cho Thích Lệ Nương đến gần. Sẽ không có nguy hiểm.”
Ôn Uyển gật đầu: “Cháu nghe theo cậu hoàng đế.” Chỉ cần hoàng thượng có phòng bị, nàng không có gì phải lo lắng nữa. Người sợ biên quan xảy ra chuyện nhất, chính là hoàng thượng. Tình hình các nơi đều là có mối quan hệ mật thiết với nhau.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển vẻ mặt buông lỏng, lập tức cười cười. Nếu chuyện này thật sự đúng như Ôn Uyển dự đoán, có người ở sau lưng giật dây, vậy chỉ cần có phòng bị, sẽ không sợ những người này làm đảo lộn thế cục trong tay hắn. Nhưng hoàng đế chỉ có cười khổ. Thái độ của Ôn Uyển vẫn trước sau như một, việc không liên quan đến mình, sẽ không quan tâm quá nhiều. Chỉ khi chuyện có liên quan tới mình, Ôn Uyển mới có thể nhạy cảm đa nghi như thế. Nếu không, cần sớm phát hiện có gì không đúng mới phải. Hoàng đế sở dĩ xác định đến tám phần mười là biên quan có vấn đề, là vì trực giác của Ôn Uyển rất đáng sợ. Ngẫm lại mỗi khi Ôn Uyển có trực giác, đều vô cùng linh nghiệm. Đương nhiên, cho dù là sợ bóng sợ gió một phen, thì cũng không hề lãng phí. Dù sao công tác tình báo ở biên quan cũng cần phải gia tăng. Vấn đề lớn như vậy, lại không hề phát hiện ra.
Hoàng đế cùng Ôn Uyển nói chuyện xong, liền sai người đi mời Trương thái y tới: “Hôm nay đã qua bảy ngày. Cũng nên chẩn đoán xác nhận rồi.” Chỉ sau khi có chẩn đoán chính xác, hoàng đế mới có thể an tâm.