Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 131: Che dấu tai hoạ ngầm




Edit : Tiểu Ngân
Beta : Tiểu Tuyền
Hoàng Đế đang xử lý triều chính, thì nghe thấy Ôn Uyển lại tiếp tục khóc rất nhiều. Nghe báo là ăn món cháo trắng với cải trắng thì khóc, những cái khác tất cả đều bình thường, Hoàng Đế cảm thấy không sờ được đầu óc rồi.
Hoàng Đế cũng không biết được rốt cuộc là Ôn Uyển bị làm sao. Muốn ăn những thứ lương thực phụ này cũng chỉ là vì tốt cho nàng thôi, hôm nay vừa ăn vào thì lại khóc rồi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Buông chính vụ xuống, Hoàng Đế liền đi tới Vĩnh Ninh Cung.
Tôn công công cũng đi theo sau, để lại mấy vị đại thần ở trong ngự thư phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng cũng có sự nghi hoặc. Vị tổ tông này rốt cuộc ở trong lòng của hoàng thượng nặng bao nhiêu mà có thể khiến cho hoàng thượng buông bỏ chính vụ để tới thăm nom ( lúc trước có vị Tần phi sinh hạ hoàng tử, Hoàng Đế đang xử lý chính vụ, nghe thấy cũng chỉ ban thưởng xuống, sau đó lại tiếp tục xử lý chính vụ, mà vị phi tần này còn xem như là được sủng ái, cưng chiều, chứ đừng nói tới những người không được sủng ái kia).
Ôn Uyển nhìn thấy Hoàng Đế thì nước mắt lại ào ào chảy xuống.
Hoàng Đế bị dọa rồi : “Có chuyện gì vậy? A? Có chuyện gì đây? Ai khi dễ con? Hay là khó chịu ở chỗ nào, mau nói với cậu xem có chuyện gì xảy ra?”
Ôn Uyển khóc tới vô cùng bi thương: ” Cậu Hoàng Đế, bây giờ phải làm thế nào đây? Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy? Nhân sâm tổ yến không ăn, sơn hào hải vị cũng không ăn được, lại thích ăn cháo với cải trắng chua. Cậu Hoàng Đế , vậy thì phải làm thế nào a, sau này đứa nhỏ này nhất định sẽ có mệnh khổ.” Càng nói càng thương tâm, nước mắt ào ào chảy xuống!
Hoàng Đế nghe được một lúc lâu cũng không nghe ra được ý tứ của Ôn Uyển là gì? Hạ Dao mím môi cười nói: “Hoàng thượng, hôm nay Quận chúa ăn cháo cùng với cải trắng chua thì không có nôn, cho nên quận chúa liền lo lắng sau này tiểu chủ tử sẽ giống như quận chúa phải chịu khổ chịu tội.”
Hoàng Đế quẫn bách rồi. Nhìn Ôn Uyển đang khóc tới mức muốn ngất đi, Hoàng Đế lại vội vàng an ủi : “Không đâu. Có cậu ở đây, cậu sẽ không để cho hắn chịu khổ .”
Ôn Uyển nghe nói vậy thì càng khóc ác liệt hơn: “Có con ở đây, có cậu ở đây, đương nhiên là sẽ không chịu khổ. Chờ con và cậu, còn có cha hắn đều rời đi thì phải làm sao bây giờ a? Cậu Hoàng Đế , làm sao bây giờ a? Con không cần sau này hắn được đại phú đại quý, nhưng không thể tới mức áo cơm không có được. Cậu Hoàng Đế , con chỉ cần vừa nghĩ tới đứa nhỏ lại giống như con năm đó. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì trong lòng con liền đau như dao cắt. Năm đó con. . . . . . Hài tử của con nếu như cũng phải bị khổ giống như con thì không bằng con không sinh hắn ra, tránh khỏi. . . . . .” Khóc xong rồi thì nói chuyện cũng không lưu loát được nữa.
Hoàng Đế suy nghĩ sau đó nói: “Yên tâm, sẽ không phải chịu khổ đâu, nếu như là con trai thì cậu sẽ phong cho hắn làm hầu tước, còn nếu là con gái thì cậu trực tiếp phong làm quận chúa là được rồi, đảm bảo hắn cả đời không lo cơm áo, vậy có được hay không?” Dù sao lấy chiến công của Ôn Uyển thì một cái hầu tước nhất định sẽ có, đầy đủ ấm ân cho con nối dòng. Bạch Thế Niên trực tiếp bị Hoàng Đế bỏ qua.
Ôn Uyển không tin hỏi: “Có thật không?”
Tôn công công ở bên cạnh cười nói: “Quận chúa, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, đương nhiên là thật .” Trong lòng Tôn công công thì nghĩ, Quận chúa không phải là mượn cớ để muốn hoàng thượng đồng ý cho hài tử một tước vị trong tương lại sao? Nếu không thì sao vì một chén cháo mà khóc tới như vậy, thật sự là không giống với tác phong của quận chúa ( ở trong mắt của mọi người thì Ôn Uyển chính là mẫu người không có lợi nhất quyết sẽ không làm).
Ôn Uyển khóc thút thít gần nửa ngày mới dừng lại. Sau khi bình tĩnh ngồi lại xong thì lắc đầu từ chối ý kiến của Hoàng Đế: “Cậu Hoàng Đế người là miệng vàng lời ngọc, nhưng con không muốn, nếu như hắn có mệnh khổ thì con thà để cho hắn chịu đau khổ từ khi còn nhỏ, vạn nhất trong nhà có gặp biến cố lớn gì thì cuộc sống có khổ hơn nữa cũng không thấy có sự khác biệt trời với đất, cũng mới có thể sống thật tốt được. Nếu như là do con lo lắng dư thừa, như vậy cũng để cho hắn học nhiều bản lĩnh hơn, giống như cha của hắn vậy, tự dùng bản lĩnh của chính mình đi cướp lấy công danh.”
Tôn công công đối với hành vi của chính mình cũng âm thầm khinh bỉ một phen, thật ra không nói riêng gì Tôn công công, mà ngay cả Hạ Dao ban đầu cũng cho rằng Ôn Uyển muốn mượn cơ hội để chiếm được chỗ tốt, dù sao thì quận chúa cũng thường xuyên làm những chuyện như vậy.
Nếu là những chuyện khác, Hoàng Đế có thể cười một tiếng mà qua. Nhưng Ôn Uyển lại khóc thương tâm tới như vậy, còn sợ đứa nhỏ sau này áo cơm cũng không có. Ngoài mặt thì là ăn món cháo, nhưng Hoàng Đế biết được sau lưng chính là do món cháo dẫn dắt nội tâm không yên lòng của Ôn Uyển. Ôn Uyển quả thật đối với mấy hoàng tử trưởng thành không yên lòng, vẫn luôn sợ hãi sẽ đắc tội bọn họ thì những người này sau này nhất định sẽ trả thù nàng, cho nên mới phải nói, sau này đứa nhỏ sẽ phải chịu vất vả khổ sở.
Ý nghĩa của Hoàng Đế quả thật đúng, thay vì nói là cháo dưa chua khiến cho Ôn Uyển có suy nghĩ lung tung. Không bằng nói Ôn Uyển nhân cơ hội này đem chuyện mà mình vẫn đang lo lắng để phát tiết ra ngoài, nếu không thì làm sao Ôn Uyển có thể lo lắng tới như vậy. Không nói phụ thân đường đường là Đại tướng quân, tương lai có một hầu tước thế tập các đời có thể không có, nhưng tước vị có thể truyền tới năm mười đời thì nhất định là có, mẫu thân lại là Tôn quý quận cháu, gia đình như vậy thì làm sao có thể luân lạc tới mức không có cái gì ăn, phải ăn cháo với rau cỏ . Trừ phi có một nguyên nhân, đó chính là bị tịch thu gia sản lưu vong, chỉ có dưới tình huống bị Hoàng Đế chán ghét vứt bỏ, bị xét nhà lưu vong thì mới có thể rơi vào kết quả bi thảm như vậy. Ôn Uyển cũng không có dẫn dắt thêm chuyện xét nhà diệt tộc là đã giữ lại một đường ( Ôn Uyển cảm thấy như vậy là điềm xấu ).
Trong lòng Hoàng Đế cũng vòng vo rất nhiều đường, cuối cùng cười nói: “Cách ngôn không phải nói rất đúng sao, trước khổ sau sướng. Mấy đứa trẻ này trước hết cứ để cho chúng ăn khổ sở trước cho thật tốt đã, sau này trưởng thành rồi thì tất nhiên là sẽ phú quý an khang rồi.” Mặc dù là Ôn Uyển dẫn dắt ra cái đề tài này, nhưng không khỏi quá trùng hợp rồi, tại sao cái gì cũng không ăn vào được mà chỉ có thể ăn cháo được, chẳng lẽ đây cũng là báo trước tương lai cũng sẽ có khó khăn trắc trở sao?
Sau khi Hoàng Đế đi thì Ôn Uyển giống như thật sự đói bụng. Hạ Nhàn liền bưng tới một chén canh trứng gà “Quận chúa, người nếm thử xem. Xem một chút có thể ăn xuống được hay không.”
Ôn Uyển cẩn thận từng li từng tí ăn xuống một ngụm, sau đó dừng lại, thấy không có nôn ra, liền ăn hết một bát canh trứng gà, qua một lúc lâu không thấy nôn nữa, Ôn Uyển mới có thể cảm giác được, bị nôn nghén giày vò hơn nửa tháng rốt cục cũng có khuynh hướng chuyển biến tốt đẹp rồi. Nếu vẫn còn tiếp tục như vậy xuống thì các nàng cũng phải lo lắng sinh ra đứa nhỏ không đầy đủ dinh dưỡng.
Sau khi ăn xong mọi người cũng lui ra, Hạ Dao thấy sắc mặt Ôn Uyển tràn đầy lo lắng lại buồn rầu khổ sở: “Quận chúa, có miệng vàng lời ngọc của hoàng thường rồi thì người cũng đừng lo lắng nữa, hiện tại không phải chúng ta cũng đang làm công tác chuẩn bị lót đường cho đứa nhỏ rồi hay sao?”
Ôn Uyển vuốt chiếc nhẫn trên tay: “Lo lắng thì như thế nào? Thời gian đó vẫn phải trải qua, ta chỉ muốn cho cậu Hoàng Đế biết được tình cảnh khó khăn của ta, để người có thể đối với ta có nhiều hơn một phần dung túng, vì con của ta mà chuẩn bị một chút vốn liếng thôi.”
Hạ Dao cũng biết Ôn Uyển nhân cơ hội này muốn tìm được chỗ tốt: “Quận chúa, vừa rồi người còn thật sự làm thuộc hạ sợ.” Khóc đến thương tâm như vậy, cùng với sự diễn trò trước kia là hoàn toàn không giống nhau.
Ôn Uyển chẳng qua chỉ cười cười, cũng không nói nhiều. Mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy hoang mang trong lòng. Trong nội tâm không có điểm nắm chắt, luôn cảm thấy hoang mang. Trong lòng nàng cũng suy đoán nguyên nhân lo âu mà chính mình đang suy nghĩ , vừa vặn mượn chuyện lần này để phát tiết hết ra. Phát tiết xong thì trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển rốt cục khôi phục bình thường, sự lo lắng trong lòng liền buông lỏng xuống: “Quận chúa, nói lại cũng thấy thật kỳ lạ, tại sao đứa nhỏ này cái gì cũng không ăn mà lại chỉ thích ăn lương thực phụ chứ?” Khẩu vị này cũng quá kỳ lạ rồi.
Dù sao trong phòng cũng không còn người ngoài, Ôn Uyển tùy ý nói “Thích ăn lương thực phụ thì thích ăn lương thực phụ. Người trên đời đâu có ai có thể luôn thuận buồm xuôi gió, nhất định sẽ phải có những chuyện không thông thuận, sau này để cho hắn từ nhỏ ăn nhiều khổ một chút, tôi luyện nhiều một chút để lớn lên có đụng tới khổ nạn thì đều có thể vượt qua được”
Hạ Dao sau khi ngồi xuống cũng tự mình rót chén trà: “Chỉ sợ Quận chúa người không nỡ thôi.”
Ôn Uyển nghe những lời này ngược lại cũng không lắc đầu: “Có cái gì không nỡ. Vì để cho hắn có thể thành tài, vì tốt cho hắn thì có không nỡ hơn nữa cũng phải làm, nếu không thì chính là hại hắn. Tuy ta không làm được Mạnh mẫu ba đời, nhưng tuyệt đối sẽ không làm một người mẹ cưng chiều con của mình.”
Hạ Dao gật đầu.
Đơn giản như ở vấn đề giáo dục con cái, Diệp Tuần cũng tùy ý trò chuyện cùng với Bạch Thế Niên: “Tướng quân, nếu là nam tử thì người cũng nên chọn lựa người tốt, tới lúc đó đưa về kinh thành để cho công tử có thể kế thừa y bát.”
Bạch thế Niên sửng sốt, hắn không nghĩ tới cái vấn đề này, nhưng rất nhanh liền cười nói: “Cũng phải xem đứa nhỏ có thích tập võ hay không đã, nếu như có cái thiên phú này, người bên cạnh Ôn Uyển đều là cao thủ, tìm kiếm sự phụ dạy cho đứa nhỏ cũng không dễ dàng, nhưng nếu như không có cái thiên phú này thì theo học văn cũng được.” Bình thường con cái trong gia tộc võ quan muốn nhập sĩ sẽ rất khó đi vào con đường quan văn này, không chỉ có sự nghi kỵ của Hoàng Đế mà còn có những văn nhân bài xích chiến công của họ ( chiến công của họ hơn phân nửa đều dựa vào công trận ). Chẳng qua tình huống của gia đình hắn là đặc thù, Ôn Uyển ở trong giới quan văn có lực ảnh hưởng lớn tới như vậy, nếu như đứa nhỏ muốn đi theo đường quan văn thì hắn cũng không ngăn cản, cứ nhìn xem đứa nhỏ thích như thế nào!
Đây cũng là kết quả mà Ôn Uyển đã tẩy não cho Bạch thế Niên. Tất cả đều nhìn vào sự yêu thích và thiên phú của đứa nhỏ, nếu như thật sự chán ghét võ nghệ thì cứ tùy chúng. Tất nhiên, trong đáy lòng của Bạch Thế Niên vẫn hi vọng nhi tử có thể kế thừa y bát của hắn.
Chân mày Diệp Tuần chau lên: “Người không nghe thấy mẹ nuông chiều thì con sẽ hư đốn sao ? Người không sợ quận chúa sẽ dung túng công tử khiến cho hắn sau này trở thành. . . . . .”
Hai chữ hoàn khố này ( hoàn khố : quần áo lụa là, ý chỉ người chỉ biết ăn chơi trác táng ) ở dưới ánh mắt sắc lạnh của Bạch Thế Niên liền nuốt trở về: “Con trai của ta, sẽ không trở thành kẻ hoàn khố, cho dù không vào quân doanh thì cũng là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.” Đổi lại là ai bị nói lời tổn hại nhi tử của mình cũng đều không vui vẻ gì.
Diệp Tuần lập tức ngậm miệng. Hắn đã xúc phạm tới nghịch lân của Bạch Thế Niên rồi.
Bạch thế Niên thật đúng là không lo lắng nhi tử của hắn sẽ trở thành kẻ quần áo lụa là, chỉ với tính tình của Ôn Uyển thì không thể nuôi ra được kẻ quần áo lụa là được, nhưng mà khi nghĩ tới thê nhi, trong lòng hắn rốt cuộc cũng đau lòng khổ sở.
Sau khi Ôn Uyển nôn nghén xong thì khẩu vị đã tốt lên. Đáng tiếc là Ôn Uyển vẫn sợ ăn quá nhiều, bụng sẽ lớn, không dễ sinh được. Nàng cũng không dám tùy ý bồi bổ, cho nên muốn thái y tìm ra một phương pháp. Hơn nữa thân thể đã tốt, nên mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi cũng bắt đầu khôi phục bình thường. Buổi trưa buổi tối dùng xong đồ ăn nhất định phải đi ngự hoa viên chạy một vòng. Quả thật là cần hoạt động nhiều một chút.
Hàng ngày Trương thái y chẩn mạch bình an cho Ôn Uyển, vừa nói hài tử tất cả đều bình thường. Hơn một tháng qua Trương thái y ( bao gồm chứng lo âu của Ôn Uyển ) thật sự là trái cũng không được, phải cũng không được. Đều là do từ khi hắn nhận được thánh chỉ của Hoàng Đế, làm thái y chuyện trị cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển thấy vậy cũng ngượng ngùng, tận lực đền bù ở những phương diện khác, Hoàng Đế thấy vậy cũng ban thưởng hậu hĩnh cho Trương thái y.
Bình thường Hoàng Đế đối với Ôn Uyển sủng nịnh vượt mức bình thường, nữ nhân trong hậu không chỉ là ghen ghét mà còn oán hận. Kể từ khi Ôn Uyển vào sống trong hoàng cung thì thời gian dư lại của Hoàng Đế cố gắng tranh thủ cho bọn họ đã không có nhiều lắm, kể cả khoảng thời gian rảnh rỗi cũng bị Ôn Uyển chiếm đi rồi. Người trong hoàng cung đối với chuyện mọi thứ Hoàng Đế đều thuận theo Ôn Uyển , ấm lạnh hỏi han, tỉ mỉ săn sóc. Ngay cả mấy hoàng tử kia của Hoàng Đế cũng không có ai có được đãi ngộ tốt như vậy. Nếu không phải Ôn Uyển mang thai đứa nhỏ là ở trên thôn trang thì những người này cũng có thể hoài nghi được đứa bé này rốt cuộc là của ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.