Ôn Uyển nghe chồng và hai con đã về, liền đi ra từ thư phòng.
Vừa thấy ba cha con Bạch Thế Niên thì sửng sốt một chút, sắc mặt Bạch Thế Niên âm u. Vừa nhìn là biết tâm trạng không tốt.
Minh Duệ và Minh Cẩn thì thành thành thật thật đi sau Bạch Thế Niên, bộ dáng ai cũng không dám nói thêm một câu.
Trong lòng Ôn Uyển xuất hiện nhiều suy nghĩ nhưng vẫn tươi cười đi tới, nhận lấy áo khoác Bạch Thế Niên cởi ra. Giao cho nha hoàn bên cạnh: “Đây là làm sao, đã xảy ra chuyện gì?”
Ôn Uyển không nghiêm mặt trước mặt hai đứa bé. Ôn Uyển không hi vọng trẻ con sẽ vì tâm trạng của người lớn không tốt mà tâm tình cũng không tốt. Ảnh hưởng đến sự trưởng thành khỏe mạnh của đứa bé. Lần này mặc dù Ôn Uyển cho là Bạch Thế Niên đanh mặt trước các con là không tốt nhưng cũng không hạ bệ Bạch Thế Niên. Ở trước mặt các con phải giữ mặt mũi cho người làm cha là hắn. Bằng không Bạch Thế Niên nhất định muốn trở mặt với nàng. Vợ chồng hai người gây lộn, cứ coi như gây lộn đi cũng không thể làm trò ầm ĩ trước mặt con cái.
Vẻ mặt Bạch Thế Niên hòa hoãn lại: “Không có gì.” Những chuyện này không nên nói trước mặt con cái. Nhưng mà nói riêng với Ôn Uyển thì có thể. Minh Cẩn quả thực quá kiêu căng.
Ôn Uyển cười nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi. Mau đi rửa mặt rồi ăn tối thôi. Chàng cũng thiệt là, không biết trở về sớm một chút. Minh Duệ và Minh Cẩn đều ăn cơm đúng giờ.” Thật ra thì hiện tại đã muộn, nào còn là bữa tối nữa, nói là bữa khuya thì đúng hơn.
Minh Duệ sắc bén mới rồi thấy mẹ cau mày. Nhưng mà mẹ hắn che giấu tâm tình vô cùng tốt, Minh Duệ biết mẹ đang duy trì uy nghiêm của cha. Nói ra mẹ làm việc thật không dễ dàng.
Trong lòng Minh Duệ cảm khái, cha thật có phúc khí. Có thể tìm người như mẹ làm thê tử. Bất kể trong trường hợp nào đều nắm giữ phân tấc vừa đủ.
Lần này Minh Cẩn ăn cơm phải nói là quy củ! Từ đầu đến cuối không nói một chữ, khiến Ôn Uyển cũng không nhịn được nhìn hắn mấy lần. Đứa nhỏ này lúc nào thì quy củ như vậy rồi.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên ở một bên, trong lòng thầm oán. Mặc dù muốn làm nghiêm phụ nhưng cũng không cần trở thành như vậy đi! Nếu không phải vì giữ mặt mũi cho Bạch Thế Niên Ôn Uyển đã không nhịn được, muốn nói Bạch Thế Niên rồi. Coi đi hai đứa bé nhìn hắn cũng không được tự nhiên.
Minh Cẩn quy củ dùng bữa xong liền nói với Bạch Thế Niên và Ôn Uyển: “Cha, mẹ, con và ca ca đi luyện chữ.”
Ngày thường đều là Minh Duệ nhắc nhở, lần này Minh Cẩn đặc biệt tự giác. Minh Cẩn tình nguyện luyện chữ cũng không muốn đối diện với người cha cứ trương bộ mặt lạnh kia ra. Đã vậy hơi một chút không như ý là lại muốn trách mắng hắn.
Ôn Uyển thấy tâm tình Bạch Thế Niên không được tốt, trước mặt con cái cũng không nói gì: “Ừ, buổi tối đốt nhiều than trong thư phòng một chút, đừng để bị lạnh.”
Vốn vừa rồi Ôn Uyển còn nghĩ muốn cùng Bạch Thế Niên xem hai con luyện chữ, nhưng nhìn thái độ của Bạch Thế Niên vẫn nên bí mật thương lượng rồi lại nói.
Sau khi hai con đi, Ôn Uyển vẫn chưa oán giận Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên đã nói trước với Ôn Uyển: “Nàng đã làm hư Minh Cẩn rồi.”
Ôn Uyển trợn mắt, rất vô tội nhìn Bạch Thế Niên. Nàng còn chưa nói hắn đâu, ngược lại hắn đã phản công rồi. Dù vậy Ôn Uyển vẫn hỏi: “Làm sao? Xế chiều Minh Cẩn làm chuyện gì khiến chàng không hài lòng?”
Bạch Thế Niên lắc đầu: “Được rồi, sau này ta sẽ sửa những tật xấu của Minh Cẩn.”
Ôn Uyển nghe những lời này có chút phát hỏa, cái gì gọi là được rồi, Ôn Uyển rất hiểu con trai mình, Minh Duệ thì khỏi nói, Minh Cẩn tính tình tuy có chút yếu ớt nhưng tuyệt đối không phải người không có phân tấc.
Ôn Uyển cho hạ nhân lui xuống, sau khi trong phòng chỉ có hai vợ chồng, sắc mặt Ôn Uyển trầm xuống: “Chàng về ngày đầu tiên đã trưng bản mặt nghiêm trọng ra khiến hai đứa bé nơm nớp lo sợ. Chàng không hài lòng về ta hay không hài lòng về các con? Cho dù chàng không hài lòng về ta cũng có thể nói riêng với ta, không cần đem con cái ra trút giận.”
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không nói đạo lý, nhớ tới biểu hiện của Minh Cẩn lúc xế chiều, không nhịn được nói: “Không phải nàng nói con để ta dạy sao? Sau này chuyện của hai con nàng đừng quan tâm.”
Ôn Uyển bốc hỏa, đây là oán giận nàng không dạy dỗ tốt hai con. Ôn Uyển hít sâu một hơi, nuốt lời đã đến khóe miệng về. Không thể vội vã phát cáu, bằng không nhất định sẽ gây lộn, mới về ngày thứ hai đã ầm ĩ như vậy rồi: “Đúng, ta đã nói để chàng dạy dỗ hai con, nhưng chàng cũng không cần như vậy, hai đứa đều bị chàng dọa.” Dọa sợ chẳng qua là Minh Cẩn, mà không phải Minh Duệ. Chẳng qua là Ôn Uyển không muốn Bạch Thế Niên dạy con như vậy.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển: “Nàng nói ta làm cha trách móc bọn chúng một câu cũng không được? Được rồi, chuyện này nàng không cần lo.”
Ôn Uyển không ngờ lại vẫn khiển trách (trách móc, giáo huấn) hai đứa bé: “Đang tốt đẹp sao chàng lại trách móc chúng? Hai đứa làm ra tội lỗi gì không thể tha thứ?” Trong mắt Ôn Uyển hai đứa tuyệt đối không phạm sai lầm gì. Cho dù phạm sai cũng là lỗi nhỏ, sẽ không phạm lỗi gì lớn.
Hành động của Ôn Uyển đã nghiệm chứng một danh ngôn chí lý mẹ chiều con hư.
Bạch Thế Niên nhớ đến biểu hiện của Minh Cẩn lúc xế chiều, trong lòng như có một tảng đá: “Bất kính trưởng bối, không ái hộ (yêu thương, bảo vệ) huynh đệ, tính tình kiêu căng, nửa điểm quy củ cũng không có. Đã vậy Minh Duệ còn cùng Minh Cẩn hồ nháo. Tính tình hiện tại của Minh Cẩn đều do hai mẹ con dung túng mà ra.”
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên, con trai của hắn như thế nào hắn cũng không biết: “Vậy chàng nói cho ta xem Minh Cẩn không tôn kính trưởng bối ở chỗ nào? Không ái hộ huynh đệ ở chỗ nào? Kiêu căng ở chỗ nào?”
Bất kính trưởng bối ở chỗ không tôn kính Dương lão thái gia, không ái hộ huynh đệ chính là không thèm để ý đến mấy đứa con của huynh đệ khác mẹ của Bạch Thế Niên, cũng không thân cận với con cái của Bạch Thế Hoa. Hơn nữa trên người Minh Cẩn còn tản mát ra ngạo khí, ừm, cũng có thể nói là thanh cao. Không đặt người Bạch gia vào mắt.
Thật ra cũng không thể trách Minh Cẩn, vấn đề là ở chỗ Ôn Uyển. Cho tới giờ người tiếp xúc với Minh Cẩn không là trưởng bối quyền thế ngập trời như hoàng đế thì, Hạo thân vương thì cũng là danh sĩ như Tống Lạc Dương, Phương tiên sinh còn không thì là mấy nha hoàn thâm tàng bất lộ như Hạ Dao, Hạ Ảnh còn không thì là Kỳ Triết, Linh Đông cũng chỉ tính là ngang hàng. Mấy người đồng bối bình thường vô năng Bạch gia, Minh Cẩn đúng là ngàn lần không để trong mắt. Trong lòng Minh Cẩn nghĩ thế nào đều lộ ra trên mặt, thái độ lãnh lãnh đạm đạm.
Mặc dù Minh Duệ biết Minh Cẩn làm vậy là sai, sẽ nói riêng với Minh Cẩn nhưng ở bên ngoài Minh Duệ không chút do dự đứng ở phía trước Minh Cẩn.
Nếu chỉ có Minh Cẩn như vậy Bạch Thế Niên còn không phát hỏa, nhưng thấy Minh Duệ chẳng phân biệt trường hợp ủng hộ Minh Cẩn, lập tứ lửa giận trong lòng liền bùng lên. Vì thế hung hăng khiển trách Minh Cẩn một trận.
Minh Cẩn cũng đầy bụng ủy khuất. Bình thường mẹ không hề lớn tiếng dù chỉ một câu với hai huynh đệ, cha trở về được hai ngày, coi như ngoại nhân mà lại khiển trách huynh đệ hai người, không cho hai huynh đệ một chút mặt mũi nào. Minh Cẩn cho rằng cha không hề thương hai huynh đệ. Chẳng qua trên đường Minh Duệ bảo Minh Cẩn không được nói cho Ôn Uyển, tránh để Ôn Uyển không vui.
Lúc này Ôn Uyển cũng ý thức được mình dạy dỗ có thiếu sót, thế giới này người có muôn hình vạn trạng, Minh Cẩn như vậy rất dễ đắc tội người ta, phải biết rằng diêm vương dễ nói tiểu quỷ khó dây. Người như nhà nàng lại càng không nên. Nghĩ đến đây Ôn Uyển cũng hòa hoãn khẩu khí: “Con còn nhỏ, dù có không đúng thì cứ từ từ dạy là được, chàng cũng không thể động chút là khiển trách.”
Sắc mặt Bạch Thế Niên không đổi: “Không đúng thì nên hạ thuốc nặng, đã lớn vậy rồi đâu thể từ từ được nữa.”
Ôn Uyển cứng họng, nàng cũng biết Bạch Thế Niên quen như ở trong quân doanh, coi nhi tử như binh lính mà dạy. Đang lúc tức giận, lại nói hắn cũng không đúng, tất nhiên sẽ nổi lên tranh chấp, lập tức tâm tình hòa hoãn lại: “Vậy chàng cứ suy nghĩ làm thế nào để hạ thuốc nặng. Ta đi xem các con.” Nói xong đi ra ngoài, để Bạch Thế Niên một mình trong phòng.
Ôn Uyển không trực tiếp đến thư phòng của hai đứa bé. Mà đi phòng bếp nhỏ trước, cùng Hạ Nhàn làm bữa khuya. Thu Hàn nhỏ giọng, theo sát Hạ Dao nói: “Hạ Dao tỷ tỷ, tưởng quân mới về một ngày, quận chúa đã giận dỗi với tướng quân, không được tốt lắm!” Thu Hàn không biết Ôn Uyển giận cái gì.
Thu Hàn cảm thấy chẳng qua chỉ là một việc nhỏ. Làm cha khiển trách con trai, con trai phải chịu đựng, vì cái này mà cãi nhau với tướng quân thật không hiểu nổi.
Hạ Dao cười nói: “Không có chuyện gì, quận chúa có chừng mực.” Hạ Dao không nghĩ Ôn Uyển vô duyên vô cớ cau mặt với Bạch Thế Niên nhưng nàng cũng không hiểu Ôn Uyển tức giận cái gì.
Cái này thật ra cũng là bất đồng quan điểm, Ôn Uyển cho rằng con cái có gì sai sót, làm cha mẹ phải từ từ sửa chữa, từ từ dạy. Mà không như Bạch Thế Niên cái gì không đúng là khiển trách, coi con cái như binh lính để dạy dỗ.
Còn có Ôn Uyển cho rằng là người lớn dù gặp chuyện gì không tốt cũng không nên đem chuyện này về nhà, đặc biệt là thể hiện trước mặt con cái. Phải biết rằng rất nhiều cha mẹ tính tình táo bạo con cái tính tình cũng thường rất táo bạo. Nguyên nhân rất đơn giản, trẻ em như tờ giấy trắng, bị hoàn cảnh ảnh hưởng. Vì vậy Ôn Uyển vẫn xây dựng cho hai đứa bé một hoàn cảnh sống vui vẻ, an bình. Cũng trong hoàn cảnh này Minh Duệ mới càng ngày càng tốt, ai ngờ Bạch Thế Niên trở về liền phá hư.
Minh Cẩn trong thư phòng oán trách: “Ca, sao không để đệ nói với mẹ? Trước mặt nhiều người như vậy cha lại khiển trách chúng ta. Ca, chúng ta không làm gì sai cả.”
Minh Duệ nhớ tới lời Ôn Uyển, Minh Cẩn từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, không trải qua mưa gió gì. Tâm tư còn tương đối đơn giản: “Nếu đệ nói, cha với mẹ sẽ cãi nhau. Đệ muốn thấy cha mẹ cãi nhau hả?”
Minh Cẩn suy nghĩ sau đó lắc đầu: “Không muốn.”
Minh Duệ đặt bút lông trong tay xuống, vung một tờ giấy trắng lên: “Không muốn cha mẹ cãi nhau, không muốn mẹ không vui, sau này đừng nói nhiều với mẹ những chuyện này. Cha dạy là vì muốn tốt cho chúng ta.” Minh Duệ không quá phản cảm phương pháp của Bạch Thế Niên, bởi vì cách dạy của những người cha đều như vậy. Không phải tất cả mọi người đều như mẹ, phương pháp dạy dỗ con cái ôn hòa như vậy.
Minh Cẩn gật đầu, hai huynh đệ luyện chữ. Minh Cẩn đột nhiên ngửi thấy một mùi hương: “Ca, có ngửi thấy mùi gì không?”
Minh Duệ quay đầu chỉ thấy ngoài cửa Ôn Uyển đang bưng một khay tiến vào. Minh Duệ rất bất ngờ vì Ôn Uyển đến, ngoài ý muốn hơn nữa là nàng còn mang theo đồ ăn.
Minh Cẩn vui vẻ chạy đến bên cạnh Ôn Uyển: “Mẹ, con đang đói bụng. Mẹ lại đưa đồ ăn tới. Mẹ thật tốt.” Bữa tối không có ăn nhiều, nhìn mặt cha như vậy ăn ngon mới là lạ đó! Hừ, Minh Cẩn trăm phần không hài lòng về cha.
Ôn Uyển nhìn Minh Duệ nói: “Mẹ ăn với các con.” Ôn Uyển biết con lớn rất nhạy cảm, bữa tối cũng không ăn ngon!
Bạch Thế Niên một mình trong phòng ngủ lăn qua lăn lại không chờ được Ôn Uyển. Trước kia ở biên thành còn không tính, bây giờ về nhà rồi vẫn một mình cô đơn, thật vắng vẻ. Hỏi nha hoàn, nha hoàn nói quận chúa làm đồ ăn khuya cho hai công tử.
Trong lòng Bạch Thế Niên không rõ tư vị gì. Rõ ràng là con không đúng, hắn khiển trách thì có gì sai đây? Chẳng nhẽ phải thuận theo tính tình của con sao? Nhưng càng chờ trong lòng càng không rõ tư vị gì. Bạch Thế Niên cuối cùng vẫn ra khỏi viện, thời điểm ra khỏi viện còn tự trấn an mình, hắn là một đại nam nhân cần rộng lượng một chút, không so đo với tiểu nữ nhân.
Trong phòng ba mẹ con vừa ăn vừa nói, Ôn Uyển cười dẫn dắt đề tài.
Ôn Uyển rất am hiểu dẫn dắt, rất nhanh Minh Cẩn liền quên sự nhắc nhở của Minh Duệ. Lập tức nói ra bất mãn của mình: “Mẹ, cha vì những người đó mà khiển trách con? Còn ở trước mặt nhiều người như vậy khiển trách con và ca ca, mẹ, cha không thương con và ca ca.” Người cha vẫn một mực mong chờ lại vạn phần không hài lòng về mình, Minh Cẩn rất đau lòng.
Ôn Uyển ôm Minh Cẩn vào ngực: “Bé ngốc, cha con chỉ có hai đứa con, cha con không thương các con thì thương ai? Đừng ủy khuất, cha làm vậy là vì muốn tốt cho các con. Minh Cẩn, cha con mới rồi đã nói với mẹ, ừm, cha các con ở trước mặt người ngoài khiển trách các con là cha không đúng, nhưng hai con cũng có chỗ sai. Nếu chuyện đó bị truyền ra ngoài người ta sẽ nói mẹ không biết dạy con, dạy các con không ra cái gì.”
Minh Cẩn bất mãn: “Nào có. Mẹ, con và ca ca rất tốt, đều là bọn họ không tốt.”
Ôn Uyển cũng không buông thả Minh Cẩn, chọc chọc mũi hắn nói: “Con cho rằng mẹ không biết tính tình con sao? Những người đó làm sao dám chọc giận con, nhất định là con nhìn người ta không thuận mắt, cho người ta xem sắc mặt. Lần này coi như thôi, lần sau trăm triệu lần không thể. Bằng không mẹ cũng sẽ tức giận.”
Minh Duệ mở miệng trước: “Mẹ, sau này bọn con sẽ không.”
Ca ca cũng nói xin lỗi rồi, Minh Cẩn tất nhiên cũng đàng hoàng nhận sai: “Mẹ, sau này con sẽ không như vậy nữa.” Nếu còn dám làm nói không chừng cha sẽ phạt hắn.
Ôn Uyển cười gật đầu: “Mẹ tin tưởng con.”
Vừa đến cửa Bạch Thế Niên đã nghe thấy tiếng nói nói cười cười trong phòng, Bạch Thế Niên sờ sờ mũi nghĩ hay là cứ vào phòng. Vào phòng liền thấy ba mẹ con đang cùng nhau ăn điểm tâm. Nhưng hai đứa bé vừa thấy hắn đi vào liền đứng lên, vô cùng quy củ. Không khí bây giờ so với khi nãy thật là một trời một vực.
Ôn Uyển mỉm cười, hai con đều coi Bạch Thế Niên là hồng thủy mãnh thú (thú dữ, thiên tai) rồi.
Nhưng mà Ôn Uyển không tính giải vây cho Bạch Thế Niên. Chuyện vừa rồi thật ra cũng khiến Ôn Uyển ý thức được, khuyết điểm trên người Minh Cẩn so với nàng tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. Ừ, đứa bé này bị nàng ảnh hưởng rất sâu. Điểm này nhất định phải để Bạch Thế Niên sửa chữa.
Bạch Thế Niên có chút ngượng ngùng.
Minh Duệ vừa nhìn cũng biết mẹ và cha giận dỗi. Liếc Minh Cẩn một cái, tự mình cầm điểm tâm đến bên cạnh Bạch Thế Niên: “Cha, đây là điểm tâm mẹ làm cho bọn con, cha cũng nếm thử một chút xem ăn có ngon không?”
Minh Cẩn thấy gương mặt lạnh lùng của Bạch Thế Niên đã không muốn đi lên nhưng ca ca đã dẫn đầu tiên phong, nếu không đi qua thật không nghĩa khí rồi. Lại có Ôn Uyển ở một bên nhìn, Minh Cẩn thấy vậy lá gan cũng lớn lên: “Cha, mẹ làm bánh ngọt rất ngon, cha ăn xem, ăn rất ngon.”
Bạch Thế Niên không muốn phụ ý của các con, cũng không muốn không khí lạnh nhạt, tiện tay ăn một miếng. Đúng lúc ấy Thu Ngũ mang dược thiện và cháo lên.
Bốn người, Bạch Thế Niên và Ôn Uyển ăn dược thiện, nhưng dược thiện cũng không giống nhau, bữa khuya của Minh Duệ và Minh Cẩn là cháo, cháo của hai người cũng khác nhau.
Ôn Uyển cũng không muốn thể hiện hai người có vấn đề trước mặt các con. Mặc dù có chút bịt tai trộm chuông nhưng còn hơn là thể hiện khắp nơi. Cười giải thích với Bạch Thế Niên có chút kinh ngạc: “Thể chất mỗi người không giống nhau, đồ ăn tất nhiên là không giống.” Dược thiện của Ôn Uyển có công hiệu dưỡng thân mĩ dung, của Bạch Thế Niên thì chú trọng điều dưỡng, của hai đứa bé là bổ sung dinh dưỡng nhưng mà hai đứa khẩu vị khác nhau nên đồ ăn cũng khác nhau.
Bạch Thế Niên không lên tiếng, ăn đồ ăn khuya mà còn phải chú trọng nhiều như vậy.
Sau khi ăn no, hai đứa bé luyện chữ cũng có sức lực rồi. Ôn Uyển ở bên cạnh nhận xét chữ của hai người, tán dương chiếm đa số nhưng sau khi tán dương xong cũng chỉ ra điểm thiếu sót của hai đứa bé.
Sau khi Ôn Uyển nói mấy câu, nhìn Bạch Thế Niên nói: “Minh Duệ, Minh Cẩn, chữ cha các con thế nào các con cũng biết, để cha nhận xét chữ của các con một chút.” Ôn Uyển vốn định nói có được không nhưng có thể tưởng tượng thái độ của Bạch Thế Niên nên bỏ đi ba chữ cuối.
Hai đứa bé tất nhiên là đáp ứng. Không muốn cũng phải muốn.
Bạch Thế Niên cũng không có gì bới móc chữ của hai đứa bé, điểm duy nhất không tốt chính là lực đạo không đủ, đặc biệt là Minh Cẩn, chữ viết có chút mềm mại, cần luyện tập nhiều thêm. Phương thức giáo dục của Bạch Thế Niên và Ôn Uyển khác nhau, chỉ ra điểm thiếu sót nhưng không khen ngợi ưu điểm.
Nghe xong Ôn Uyển rất muốn trợn trắng mắt, con mới tám tuổi ngươi lại dùng tiêu chuẩn của ba mươi tuổi đi đánh giá, có thể tốt được sao. Trước mặt các con Ôn Uyển sẽ không nói trắng ra với Bạch Thế Niên: “Hiện tại hai đứa đang luyện lực tay, qua hai năm nữa là tốt rồi.” Chờ lớn lên, cổ tay có lực, chữ viết sẽ không yếu ớt nữa.
Bạch Thế Niên không đáp lại lời Ôn Uyển.
Ôn Uyển thấy đã đến giờ, cho con đi ngủ. Ôn Uyển vốn định chờ hai đứa bé nằm xuống rồi mới đi, Minh Cẩn kéo tay Ôn Uyển: “Mẹ, con muốn nghe mẹ kể chuyện xưa.” Hôm nay bị đả kích nghiêm trọng, cần mẹ trấn an tâm linh bị thương.
Minh Duệ lại nói: “Mẹ, hôm nay mẹ mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi!” Thằng nhóc không biết điều này, cũng không nhìn xem tình hình hiện tại như thế nào.
Minh Cẩn bĩu môi nhưng nhìn mặt cha đã trầm xuống, cũng lập tức không nói gì nữa. Một mực trông chờ mỏi mòn cuối cùng cũng chờ đến ngày cha về nào biết đâu rằng chưa có một ngày cao hứng, hắn đã thấy cha không ổn rồi. Cha không tốt như trong tưởng tượng. Cha trở về lại có thêm một người quản thúc hắn.
Minh Duệ cười nói: “Minh Cẩn, cha thực sự thương chúng ta nên mới nghiêm khắc yêu cầu chúng ta. Nếu không thương đã không nghiêm khắc yêu cầu chúng ta mà là chẳng quan tâm” Người cha đời trước của hắn chính là không làm gì cả, cũng không hỏi việc học của hắn thế nào. Dường như hắn chỉ là một nhúm không khí, có đối lập mới thấy được sự đáng quý.
Minh Cẩn lầm bầm: “Nhưng cha cũng quá nghiêm khắc rồi.” Từ trước đến giờ Minh Cẩn luôn tin phục (tin tưởng, nghe lời) ca ca mình, ca ca nói vậy tất nhiên là đúng. Nhưng cha cũng quá nghiêm khắc, hôm nay còn khiển trách hắn trước mặt người ngoài. Minh Cẩn nghĩ đến đây cảm thấy rất ủy khuất. Hắn chưa từng mất mặt như vậy.
Minh Duệ cười nói: “Yên tâm, sau này sẽ không.” Đoán chừng cha coi hai huynh đệ như binh lính mà đối đãi, cho nên không để ý đến tâm trạng của bọn họ. Đương nhiên mẹ sẽ nói cha, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.
Minh Duệ vốn lo lắng mẹ sẽ nhúng tay vào chuyện cha quản giáo hai huynh đệ không ngờ mẹ một câu cũng không nói, ít nhất không nói trước mặt hai người. Mẹ thật trăm phần giữ thể diện cho cha nha! Như vậy là tốt rồi, có cha ở trên áp chế, hắn ở bên cạnh khuyên can, khẳng định có thể sửa đổi những tật xấu trên người Minh Cẩn: “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó!”
Bây giờ Minh Cẩn hoàn toàn làm theo thời gian biểu làm việc, nghỉ ngơi của Minh Duệ. Mỗi sáng sáu giờ rời giường tập võ, buổi sáng cả hai cùng học với tiên sinh, xế chiều Minh Cẩn theo tiên sinh học, Minh Duệ tập võ. Buổi tối hai huynh đệ lại cùng nhau luyện võ.
Điểm này là điều Ôn Uyển tự hào nhất về hai con. Chỉ cần nguyện ý đổ mồ hôi, dù thiên tư không tốt, cũng nhất định có thể thành tài. Càng đừng nói thiên tư của hai đứa bé là tốt nhất. Hai con có thể không ngừng cố gắng học tập mỗi ngày, nàng rất vui.
Lúc này Bạch Thế Hoa và Thanh Hà cũng đang nói hai đứa bé. Bạch Thế Niên cảm thấy thái độ của hai đứa bé không tốt.
Thanh Hà cười nói: “Lão gia, Minh Duệ, Minh Cẩn vẫn còn nhỏ, yêu cầu của ông cũng quá cao rồi. Ông không nghĩ xem lúc ba huynh đệ Minh Chí ở tuổi đó có tốt được như Minh Duệ, Minh Cẩn không?” Nào có chuyện thập toàn thập mĩ. Ôn Uyển mặc dù lợi hại nhưng vẫn có rất nhiều thiếu sót! Có thể làm được bảy tám phần đã là đủ rồi.
Bạch Thế Hoa lắc đầu.
Thanh Hà nhớ nghĩ đến hai đứa bé kia: “Minh Duệ và Minh Cẩn rất ngạo khí nhưng họ có vốn để kiêu ngạo, về phần sự lo lắng của lục đệ, thật là nghĩ nhiều rồi. Hai đứa bé còn nhỏ như vậy, sau này lục đệ từ từ dạy dỗ là được rồi.” Thanh Hà hoàn toàn không cảm thấy hai đứa bé có sai lầm lớn gì. Chỉ là một chút chuyện, chờ lớn thêm một chút, người lớn dạy cách đối nhân xử thế đến lúc đó là tốt rồi. Ôn Uyển không am hiểu nhân tế lai vãng (giao tiếp qua lại) nhưng lục đệ biết là được rồi.
Bạch Thế Hoa khẽ thở dài: “Chỉ có thể như vậy. Tương lai của Bạch gia đều trên người chúng. Cho nên lục đệ phải nghiêm khắc quản giáo mới được.”
Thanh Hà nghe vậy tâm tư khó nói, vốn một chi nhà nàng mới là đích chi, nhưng hiện tại một chi của lục đệ mới là chính tông nhất.
Thanh Hà bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu, những cái này đều là hai vợ chồng lục đệ kiếm được, trên thực tế không có quan hệ đến Bạch gia, muốn gia tộc cương thịnh thì con nối dòng phải thành tài mới được, nếu không, có phú quý hơn nữa cũng là công cốc.
Bạch Thế Niên cùng Ôn Uyển về viện mình, vào phòng ngủ, thời điểm chỉ còn hai người: “Trước kia nàng cũng chăm sóc chúng như vậy? Minh Duệ và Minh Cẩn đều lớn rồi, còn cần nàng dỗ ngủ. Cái này là sao chứ?” Bạch Thế Niên còn một câu chưa nói, chẳng trách Minh Cẩn yếu ớt như vậy. Đều là Ôn Uyển tạo thành thói quen.
Ôn Uyển nghe Bạch Thế Niên nói sau này không cho nàng dỗ con ngủ nữa, cái này không được, cái kia không cho, thật là chủ nghĩa đại nam nhân. Cuối cùng Ôn Uyển không nhẫn được nữa: “Chà, còn ghét bỏ cái này, chán ghét cái kia, chẳng lẽ chàng thực không vừa mắt ba mẹ con ta? Nếu thật sự thấy ba mẹ con ta không thuận mắt, được, ba mẹ con ta không lọt mắt chàng, để chàng không cần nhìn nữa, được không?”
Bạch Thế Niên bỗng chốc bị lời Ôn Uyển làm cho cứng họng, lúc nào thì vô lý như vậy nha: “Đây căn bản không phải chuyện đó có được không.” Chuyện nọ xọ chuyện kia! Hắn không hiểu sao Ôn Uyển lại cứ cắn chặt chuyện này không tha.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên vẫn không hiểu vấn đề của mình ở chỗ nào, liền thở dài nói: “Ta biết chàng là vì tốt cho con. Nhưng có thể không cần dùng biện pháp như vậy. Con không đúng có thể chỉ bảo riêng tư, đằng này lại khiển trách trước mặt người ngoài. Chàng có biết rằng như vậy sẽ khiến hai huynh đệ mất mặt không, đừng tưởng rằng chúng nhỏ mà không biết thể diện là gì.” Thấy Bạch Thế Niên muốn nói chuyện, Ôn Uyển nói với Bạch Thế Niên chuyện hai đứa bé khắc khổ cố gắng: “Cho đến giờ ta đều không yêu cầu chúng cái gì. Nhưng hai đứa bé đều ngày ngày cố gắng. Ngay cả đoạn thời gian trốn ở thôn trang tránh tai họa, mỗi ngày hai đứa đều cố gắng, ngày ngày khắc khổ. Chàng nói đi, cả kinh thành này có con nhà ai có thể tự giác được như Minh Duệ, Minh Cẩn nhà chúng ta. Lão công, ta biết chàng toàn tâm toàn ý muốn tốt cho con, nhưng ta không hi vọng chàng lại đặt gánh nặng lên người hai đứa. Thiên hạ này chẳng có ai hoàn mĩ, Minh Cẩn quả thật có rất nhiều tật xấu nhỏ, ngay cả Minh Duệ cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng những tật xấu nhỏ, khuyết điểm nhỏ đó chàng có thể từ từ chỉ bảo. Dạy con cần từng bước, từng bước, chứ không phải một phát ăn ngay. Chúng là con của chàng chứ không phải binh lính, không vừa ý là có thể khiển trách, phạt nặng.”
Bạch Thế Niên ngưng lại một chút. Điều này hắn thực không biết. Hắn chỉ biết Minh Duệ rất chăm chỉ không ngờ Minh Cẩn cũng chăm như vậy.
Ôn Uyển ôn nhu nói: “Chàng nghĩ coi, nếu trước mặt thuộc hạ, trước mặt nha hoàn, trước mặt con cái ta nói chàng không tốt đủ thứ, có đủ loại khuyết điểm chàng sẽ cảm giác thế nào? Chàng không chỉ cảm thấy mất mặt mà còn có thể cho rằng ta căn bản không để chàng trong lòng. Chàng làm như vậy sẽ khiến Minh Duệ, Minh Cẩn cho rằng chàng không thương chúng, không yêu chúng, cho rằng cha mình không thương mình, chàng có thể tưởng tượng trong lòng con khó chịu thế nào.”
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển không nói câu nào. Nếu trước mặt người ngoài Ôn Uyển nói ra khuyết điểm của hắn vậy mặt mũi của hắn ở đâu. Mặc dù người ngoài nói hắn sợ vợ nhưng trước mặt người ngoài Ôn Uyển rất giữ mặt mũi cho hắn. Chưa từng ở trước mặt người ngoài quét hết mặt mũi của hắn.
Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên không nói gì, giọng cũng nhu hòa hơn: “Ta thấy hôm nay chàng gặp chuyện không vui ở bên ngoài, nhưng ở bên ngoài có gặp chuyện không vui đến mức nào, chàng cũng không nên đem chuyện không hài lòng đó về nhà.” Thấy Bạch Thế Niên không để trong lòng, lập tức nói: “Nếu ta ở hoàng cung bị ức hiếp, về nhà liền sưng mặt lên, cả ngày không nói lời nào, chàng nói chuyện với ta, ta cũng không thèm để ý đến chàng, vậy chàng có cảm giác gì?”
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, ừ, điều Ôn Uyển nói hắn chưa từng nghĩ đến.
Ôn Uyển vô cùng bất đắc dĩ: “Được rồi, như vừa nãy, ta cho chàng xem sắc mặt, chàng có cảm giác gì? Có phải rất không thoải mái không. Phải, ta biết chàng không cố ý xị mặt với ta và các con, nhưng chàng như vậy ảnh hưởng đến mẹ con ta. Ta thì không sao, ta hiểu chàng, có thể bao dung chàng. Sau này không được có bộ dạng này trước mặt hai con, chàng có biết là bữa tối hôm nay hai đứa không ăn được bao nhiêu không, về lâu về dài sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển toàn diện của các con.”
Những năm này nàng ở bên ngoài có gặp nhiều chuyện đi nữa, có mệt mỏi hơn nữa, có bận rộn hơn nữa, tâm trạng xuống thấp thế nào chăng nữa nhưng trước mặt các con nàng vẫn rất vui vẻ, Ôn Uyển làm vậy chính là không muốn các con bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của mình. Minh Cẩn mặc dù có chút yếu ớt nhưng từ nhỏ đến giờ vẫn luôn là một đứa bé vui vẻ, cũng vì vậy đã mang lại cho nàng và Minh Duệ rất nhiều niềm vui. Minh Duệ có thể tốt như bây giờ công lao của Minh Cẩn không nhỏ.
Bạch Thế Niên rất vô tội nhìn Ôn Uyển. Không phải chỉ khiển trách hai câu thôi sao, sao đã thăng cấp thành ảnh hưởng đến sự phát triển toàn diện của con cái rồi. Có nghiêm trọng vậy sao?
Ôn Uyển thấy thần sắc không đồng ý của Bạch Thế Niên, nâng trán: “Chàng không so Minh Duệ, Minh Cẩn với những đứa trẻ khác, so thì chàng mới thấy Minh Duệ, Minh Cẩn có phải tốt hơn những đứa khác không. Nếu chàng thấy tốt thì chàng phải nghe ta.”
Bạch Thế Niên trầm mặc một lúc lâu. Thật ra lúc chiều Diệp Tuần cũng có nói với hắn, nói hai con của hắn kỳ thực đã rất tốt rồi, có chút tật xấu cũng là bình thường. Con người đâu thể hoàn mĩ, để hắn từ từ sửa là được. Khiển trách như vậy không chỉ khiến hai đứa bé mất mặt, mà còn có thể khiến hai đứa sinh ra khoảng cách với hắn. Hiện tại Ôn Uyển cũng nói vậy, suy nghĩ thật lâu cuối cùng phun ra một câu: “Sau này ta sẽ không khiển trách chúng trước mặt người ngoài nữa.”
Ôn Uyển biết cơm phải ăn từng miếng, không thể ăn một lần mà thành người mập được. Bạch Thế Niên là một kẻ có chủ nghĩa đại nam nhân, muốn hắn thay đổi rất khó.
Ở một số phương diện Bạch Thế Niên có thể thỏa hiệp, tỷ như Ôn Uyển vừa mới nói không nên mang theo tâm trạng không tốt về nhà, dường như cũng có chút đạo lý. Có chỗ thảo hiệp nhưng cũng có mặt không thể thỏa hiệp: “Vợ, con trai cũng đã lớn vậy rồi không thể sủng ái nữa. Minh Duệ còn đỡ nhưng nàng nhìn Minh Cẩn đi, quá yếu ớt rồi. Không biết còn tưởng là con gái nữa! Con gái yếu ớt một chút cũng không sao, Nhưng con trai không thể yếu ớt bằng không chính là hại nó.” Mặc dù trong lòng có áy náy với hai đứa con trai nhưng vẫn cảm thấy Minh Cẩn như vậy là không được. Lâu dài cứ như vậy Bạch Thế Niên lo rằng con trai sẽ lệch lạc.
Về chuyện này Ôn Uyển không phản bác: “Được, dù sao về sau cũng là chàng dạy Minh Duệ và Minh Cẩn. Ta không quản.” Bản chất hai đứa con của nàng không tệ, mục tiêu cũng không sai.
Chỉ là Minh Cẩn còn rất nhiều tật xấu nhỏ.
Ôn Uyển tự thấy những tật xấu của Minh Cẩn không phải là do hắn được nuông chiều mà là đứa bé này trong lúc vô ý đã học từ nàng. Nhìn thì như chuyện nhỏ nhưng nếu để nàng sửa chữa thì lại là vấn đề lớn. Để Bạch Thế Niên sửa sẽ dễ sửa thành đúng hơn.
Bạch Thế Niên ngoài ý muốn, sao Ôn Uyển lại dễ nói chuyện như vậy: “Ta nói trước, thời điểm ta dạy con nàng đừng nhúng tay vào.”
Ôn Uyển cười nói: “Yên tâm, ta sẽ không đập nát biển hiệu của chàng. Nhưng mà vẫn phải nói trước, có chuyện gì phải nói trước với ta, không được động cái là khiển trách, là trách phạt.” Bạch Thế Niên nghiêm nghị cũng tốt, chẳng phải đều nói nghiêm phụ từ mẫu sao? Đến lúc đó một hát mặt đỏ, một hát mặt trắng (một đóng người tốt, một đóng người xấu), rất tốt. Cho nên mới cần cả cha mẹ cùng nhau dạy con mới là tốt nhất.
Ôn Uyển nhân lúc tắm rửa hỏi Hạ Dao ở phủ tướng quân Bạch Thế Niên đã gặp chuyện gì. Tại sao lúc về lại xị mặt ra như vậy?
Hạ Dao thấp giọng kể cho Ôn Uyển, Ôn Uyển nghe xong thì cau mày. Đã sớm nói Dương gia là một phiền toái, năm đó nàng không đồng ý để Bạch Thế Niên chiếu cố Dương gia nhưng Bạch Thế Niên không nghe, nhất định phải ôm vào người, hiện tại liền ôm ra phiền toái.
Hạ Dao còn nói một chút chuyện khác phát sinh ở phủ tướng quân. Ôn Uyển không quản chuyện ở phủ tướng quân không có nghĩa là chuyện gì ở phủ tướng quân nàng cũng không biết. Ôn Uyển nhíu mày. Nàng vô cùng chán ghét mấy tộc nhân quan hệ họ hàng gì đó của Bạch Thế Niên. Những người này có rất nhiều người trong số những người xuất ngũ.
Nhưng mà dù có chán ghét thế nào đi nữa thì những người này cũng là tộc nhân của Bạch Thế Niên. Nàng có thể ỷ vào thân phận không để ý đến bọn họ nhưng Minh Duệ, Minh Cẩn không thể học nàng. Sau này hai đứa bé còn phải giao thiệp với người ngoài, không thể cứ như nàng co đầu rút cổ ở một chỗ không ra ngoài.
Ôn Uyển khẽ thở dài. Nàng hiểu, thái độ hôm nay của Minh Cẩn thật ra cũng là bị ảnh hưởng từ nàng. Nàng vẫn không hi vọng con trai học cái xấu từ nàng. Nhưng Minh Cẩn vẫn bất tri bất giác bị nàng ảnh hưởng. Học những tật xấu trên người nàng. Cũng may là Bạch Thế Niên đã trở về, nếu không nàng thật phát sầu rồi.
Sau khi hai người thu thập thỏa đáng.
Nằm trên giường, nhìn Bạch Thế Niên rất mệt mỏi, Ôn Uyển không trực tiếp hỏi chuyện ngày hôm nay. Nếu nàng trực tiếp mở miệng thì giống như nàng đang thăm dò tung tích của Bạch Thế Niên. Có thể Bạch Thế Niên không để ý nhưng nàng vẫn thấy không nên. Một ngày, hai ngày còn được, lâu dài thế nào cũng sẽ phiền chán. Chừng mực này phải nắm thật tốt.
Ôn Uyển đi đường vòng: “Hôm nay sao vậy? Lẽ nào lại có người chọc giận chàng?” Lời này của Ôn Uyển mặc dù là trêu ghẹo, nhưng cũng là sự thật, hiện tại dám chủ động chọc giận một nhà nàng cũng không có mấy người.
Bạch Thế Niên sầm mặt, nghĩ đến chuyện này Bạch Thế Niên liền nén giận: “Chính là chuyện Dương Sân. Lúc đánh giặc thì lâm trận bỏ chạy, theo luật phải chém, lúc đó quan hành hình biết đó là biểu đệ của ta nên thả một con ngựa, sửa án thành lưu đày. Hôm nay cậu đến tận cửa hi vọng ta có thể đưa hắn về.”
Bạch Thế Niên nói mà đặc biệt căm tức. Nếu khi đó hắn biết liền trực tiếp chém đầu rồi. Truyện này bị truyền ra ngoài thì rất phiền toái.
Ôn Uyển lắc đầu: “Lâm trận bỏ chạy theo luật nên chém, chỉ phán lưu đày là nể mặt chàng. Còn không thì đào binh nào mà không bị chém tại chỗ. Cậu chàng còn muốn vô tội phóng thích (không tội thả ra)? Muốn kiếm quân công lại không muốn đổ máu nào có chuyện tiện nghi như vậy. Chàng cũng không cần nghĩ nhiều, dù sao chuyện này chàng cũng không cần nhúng tay, thuận theo tự nhiên. Nếu không đến lúc đó bị ngự sử buộc tội thì phiền. Nhà chúng ta đã đứng trên đầu sóng ngọn gió rồi, bây giờ làm việc phải khiêm tốn.” Theo thủ đoạn làm việc của Ôn Uyển người này đáng chết. Lúc ấy không xử tử sau cũng tạo cơ hội giết hắn như vậy mới không lưu hậu hoạn. Xem ra chuyện này nàng phải nhúng tay rồi.
Bạch Thế Niên buồn buồn nói: “Ta biết.” Hắn cũng không muốn cứu, người là hắn mang theo, cứ để đó cũng không phải cách.
Ôn Uyển lắc đầu biết trong lòng hắn khó mà thoải mái ngay, một bên nói: “Vì một người không liên quan lại khiến tâm tình mình không tốt, không đáng giá.”
Bạch Thế Niên suy nghĩ một hồi, lại nhìn đáy mắt đầy quan tâm của Ôn Uyển, tâm tình buồn bực bị quét sạch. Người so với người tức chết người, hàng so với hàng mới biết hơn kém. Vừa vặn ngược lại con trai hắn so với mấy người Dương gia ích kỷ kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần: “Ừ, vợ, Minh Duệ rất tốt, Minh Cẩn dù có chút tật xấu nhưng vẫn rất tốt.” Hai con trai tuổi còn nhỏ có thể viết chữ đoan đoan chính chính, đọc hết tứ thư ngũ kinh, học võ cũng ra khuông ra dạng, cưỡi ngựa bắn cung không tầm thường, khiêm tốn, tri lễ, học giỏi, chăm chỉ, hiếu thuận. Mặc dù Minh Cẩn còn chút ngạo mạn của đệ tử thế gia còn có chút thanh cao nhưng đứa bé còn nhỏ đã tốt như vậy đúng là không dễ. Hắn khiển trách cũng là vì muốn tốt cho hai đứa bé. Nhưng Bạch Thế Niên không thể phủ nhận hai đứa bé rất tốt, mà trong đó Ôn Uyển đã bỏ rất nhiều tâm huyết.
Ôn Uyển rất hiểu sự khó xử trong lòng Bạch Thế Niên. Con giỏi cũng chỉ để trong lòng, không thể khen trước mặt con. Bởi vì cha mẹ đều hi vọng con cái tốt hơn.
Ôn Uyển nhắc đến hai con trai trong lòng càng kiêu ngạo và thoải mái: “Chẳng nhẽ ta có thể nuôi con mình thành con nhà giàu nhưng mà hai tiểu tử kia rất thông minh. Minh Duệ từ nhỏ đã là tiểu đại nhân, cho tới giờ đều không khiến ta nhọc lòng. Từ sau chuyện rơi xuống nước, Minh Cẩn bị thua thiệt mặc dù còn chút tật xấu nhưng trong lòng cũng đã thông suốt. Nhưng mà muốn đạt đến yêu cầu của chàng thì cần phải ma luyện nhiều hơn nữa. Lão công, thật ra có hai đứa con trai đáng yêu như vậy đã là ông trời ban ân cho chúng ta rồi.” Không đến nỗi là ban ân nhưng quả thật là may mắn.
Bạch Thế Niên nói: “Đúng vậy, tương lai Minh Duệ có thể kế thừa y bát của ta. Ta vẫn chưa có người kế tục.” Hắn năm nay đã 36 ở cổ đại tuổi thọ không cao, 36 tuổi rất nhiều người cho rằng đã đặt một chân vào quan tài, cũng là năm biết được số mệnh của con người.
Ôn Uyển nghe những lời này không cao hứng. Cái gì gọi là hắn chưa có người kế tục rồi, làm như hắn lập tức đi gặp diêm vương vậy: “Nói gì vậy, không nói gì đó dễ nghe hơn chút. Ta còn muốn cùng chàng sống đến bảy, tám mươi tuổi. Bây giờ chàng nói vậy là có ý gì? Muốn ném ta ở lại một mình?” Hắn mới ở tuổi trung niên, tương lai còn một đoạn đường rất dài để đi đó.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nổi giận lập tức cười nói: “Chỉ cảm khái thôi.”
Thật ra Ôn Uyển vẫn lo Bạch Thế Niên trên chiến trường ám thương nhiều, về già sẽ phải chịu tội, hơn nữa cũng không trường thọ: “Chàng phải bảo dưỡng thân thể cho tốt. Cái nhà này còn phải dựa vào chàng. Thức ăn sau này vẫn nên nghe thái y nhiều một chút.”
Bạch Thế Niên nghe cái nhà này còn phải dựa vào hắn cười nói: “Cái nhà này khiến nàng vất vả rồi.” Ôn Uyển tân tân khổ khổ duy trì cái nhà này, lao khổ công cao (công càng cao thì càng vất vả).
Ôn Uyển tiện thể nói: “Biết là tốt. Sau này chàng phải đối xử với ta tốt gấp bội mới có thể bồi thường cho ta.”
Bạch Thế Niên nhớ trước khi thành thân Ôn Uyển cũng rất vui vẻ nói những lời này, dường như chỉ sợ hắn không đối tốt với nàng. Lập tức cười nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ đối với nàng tốt gấp bội, gấp bội gấp bội lần. Đối tốt với nàng cả đời.”
Ôn Uyển cười híp mắt.
Đang nói vẻ mặt Bạch Thế Niên khó coi, vuốt khuôn mặt trắng nõn, trơn mềm của Ôn Uyển: “Mấy năm qua nàng càng sống càng trẻ, nhìn cứ như cô nương mười tám. Ta đã nửa chân bước vào quan tài rồi. Ta thật lo nàng ghét bỏ ta già đây.”
Ôn Uyển không ngờ Bạch Thế Niên lại lo lắng mình ghét bỏ hắn già, nằm trong ngực Bạch Thế Niên không khỏi bật cười khanh khách, lời Bạch Thế Niên rơi vào tai hay tựa như chim sơn ca hót: “Giờ mới biết chàng đã già, không phải đã sớm già rồi sao?”
Mặt Bạch Thế Niên trong nháy mắt suy sụp.
Ôn Uyển chủ động hôn một cái, cười ha ha nói: “Ngốc quá, sau này chúng ta cùng chung sống cả đời, chàng phải cùng ta sống đến bảy, tám mươi tuổi, còn phải ra đi sau ta. Không được nói mà không giữ lời.” Ôn Uyển nói những lời này không phải để an ủi Bạch Thế Niên, mà thật hi vọng Bạch Thế Niên sống lâu hơn nàng. Người ra đi trước hạnh phúc hơn người đi sau.
Bạch Thế Niên nghe những lời này trong lòng rất thoải mái.