Âu Dương Thiên Thiên an ủi Kỳ Ân một lúc lâu mới buông ra, cả hai ngồi xuống cùng dùng bữa với nhau, đúng lúc có tiếng động truyền tới, Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn sang, vừa vặn thấy Âu Dương Vô Thần mở cửa bước vào.
Kỳ Ân ngay lập tức đứng dậy, cúi đầu gọi:
- Cậu chủ.
Người đàn ông không nhìn cô, anh đi thẳng đến chỗ của cô gái đang ngồi ăn, nhíu mày hỏi:
- Sao giờ này em lại ở đây?
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, miệng ngậm đôi đũa đáp:
- Ăn cơm chứ sao, lúc tối em ngủ quên nên không kịp dùng bữa.
Dừng một chút, cô lên tiếng:
- Anh về trễ như vậy, chắc cũng chưa ăn tối nhỉ? Có muốn ăn chung với em không? Đồ Kỳ Ân nấu không tệ chút nào đâu.
Lời Âu Dương Thiên Thiên vừa dứt, người phụ nữ liền xua tay nói:
- Không không Nhị tiểu thư, đây chỉ là những món ăn đạm bạc, sao có thể để cậu chủ dùng được, tôi sẽ đi gọi người đến làm cho ngài ấy những món ăn khác ngay, xin hãy....
- Không cần. - Giọng của người đàn ông vang lên cắt đi lời của Kỳ Ân, anh tiến gần đến bàn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:
- Tôi sẽ ăn chung với cô ấy. Lấy bát đũa đi.
Kỳ Ân trợn mắt bất ngờ, theo bản năng hỏi:
- Nhưng mà cậu chủ, ngài sao có thể.....?
Thế nhưng lại thêm một lần không thể nói hết lời nữa, Âu Dương Vô Thần ném cho cô một gương mặt sắc lạnh, làm Kỳ Ân mím môi im lặng, thu hết những lời mình định nói về, rồi cúi đầu đáp:
- Vâng, cậu chủ.
Dứt lời, cô liền quay người đi vào trong phòng bếp, vài giây sau bước ra mang theo một bộ bắt đũa mới, đặt xuống trước mặt Âu Dương Vô Thần, sau đó lùi về sau đứng.
Âu Dương Vô Thần trải khăn lên chân mình, rồi vươn tay lấy đũa và chén. Cùng lúc đó, Âu Dương Thiên Thiên để ý đến Kỳ Ân đứng phía sau, cô chớp mắt, lên tiếng:
Cô có thể đi nghỉ được rồi, chỗ này một lát nữa tôi ăn xong sẽ tự dọn dẹp sau.
Kỳ Ân nghe thấy, vốn không đồng tình với điều đó nên tính ngăn cản, nhưng không biết vì lí do gì lại đột nhiên ngừng lại, chỉ cúi đầu trả lời:
- Vâng, Nhị tiểu thư.
Nói rồi, cô lùi người về sau, chậm rãi lui ra khỏi phòng ăn. Cho đến khi trong không gian chỉ còn lại hai người, Âu Dương Thiên Thiên mới nhìn người đàn ông, cô với tay cầm lấy bát anh, ân cần múc vào đó một ít cơm.
Âu Dương Vô Thần nhìn một màn này không nói gì, cứ để yên cho cô làm. Nhìn một lúc, anh đột nhiên lên giọng:
- Cảm giác không tệ.
Âu Dương Thiên Thiên đang xới cơm, nghe thấy thì đảo mắt hỏi:
- Không tệ cái gì?
Khóe miệng Âu Dương Vô Thần hơi câu lên, anh nhìn đối diện cô gái, đáp: . truyện tiên hiệp hay
- Cảm giác vừa về đến nơi thì có một người đang chờ mình cùng ăn cơm.... không hề tệ chút nào.
Âu Dương Thiên Thiên chề môi, thẳng thắn nói:
- Ảo tưởng, em đâu có chờ anh đâu, là do đói nên mới xuống ăn mà, nếu không em ngủ lâu rồi.
"...."
"Hahaha" - Người đàn ông câm nín vài giây thì bật cười, lên tiếng:
- Dù là vậy anh vẫn thấy tốt, cảm giác vô cùng thú vị.
Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, cô để chén cơm xuống trước mặt Âu Dương Vô Thần, đáp:
- Vậy sao, em thấy cũng bình thường mà....
Dừng một chút, cô tặc lưỡi nói tiếp:
- Nhưng nếu anh thích thì sau này mỗi ngày em đều sẽ ở nhà chờ anh về ăn cơm, được chứ?
*Cầu phiếu nè, ahihi*