Đột nhiên Dạ Mặc Nhiễm ngồi bật dậy từ trong lòng Phương Cẩm, Phương Cẩm khẩn trương nhìn, sợ hắn lại đau bụng hay có chuyện gì đó.
Dạ Mặc Nhiễm đăm chiêu một chút, rồi vội vàng cầm quần áo nhét vào người Phương Cẩm: “Mau mặc quần áo, đã xảy ra chuyện!”
Phương Cẩm không hỏi nhiều, thoáng hai ba cái đã mặc xong, Dạ Mặc Nhiễm vừa xuống giường đã lảo đảo mấy cái, Phương Cẩm vội vàng dìu hắn.
Chờ cơn choáng váng đi qua, hắn lấy ra từ trong không gian một cây trủy thủ: “Cầm chắc, súng đạn dùng rồi cũng có lúc hết, dị năng cũng sẽ có thời gian hạn chế.” (thời gian đóng băng, giống như sử dụng skill trong game ý, phải mất một chút thời gian để hồi phục trước khi sử dụng được tiếp theo, thường thì một vài giây)
Bọn họ hiện tại đang ở trên biển, Dạ Mặc Nhiễm không biết dị năng của Phương Cẩm có thể sử dụng được trong nước hay không, có lẽ cứ nên đề phòng cho thật tốt thì hơn.
Phương Cẩm mới vừa cất kỹ trủy thủ, đột nhiên thuyền bị đụng phải cái gì đó, mấy thứ đồ đạc đều đổ xô nghiêng về một phía.
Phương Cẩm thoáng cái không nắm kịp, Dạ Mặc Nhiễm hoảng sợ theo cơn chấn động mà ngã sấp xuống sàn, lăn hai vòng cùng với đống đồ đạc rơi vãi lả tả, rồi đập vào cái tủ cạnh tường mới dừng lại được..
Phương Cẩm cũng mất trọng tâm không đứng vững mà ngã trên mặt đất.
Vội lánh khỏi hướng có va chạm, Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm vào lòng, dùng thân thể bảo vệ hắn tránh cho những đồ vậy này nọ trên thuyền rơi vỡ đụng phải.
Thuyền lay động càng ngày càng kịch liệt, Phương Cẩm thừa dịp giữa hai lần chòng chành mà vội kéo dạ Mặc Nhiễm ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng đâu đâu cũng là nước, mọi thứ đều ướt nhẹp.
Phương Cẩm nắm chặt tay vịn cầu thang mới khiến y và Dạ Mặc Nhiễm theo từng đợt rung động của thuyền không bị ngã sấp xuống.
Vài tiếng súng vang lên cùng với những tiếng thét quái dị sợ hãi, rung động của thuyền dần dần bình ổn lại đôi chút.
Phương Cẩm vội vã kéo Dạ Mặc Nhiễm chạy lên phía trên, đồ đạc trong phòng khách giờ đã thành một đống lộn xộn, đến chỗ đứng cũng không có.
Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm chạy đến boong thuyền, nhìn cả một đám người đang chật vật, vài người trên thân thể còn có vết máu.
“Chuyện gì xảy ra?”
Phó Nhất Hàng thở phì phò, sắc mặt rõ ràng còn chưa thoát ra khỏi cơn hoảng loạn: “Không biết là hải quái hay là… cá cũng bị nhiễm rồi.”
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày: “Cái dạng gì nữa đây? Lực phá hoại mạnh mẽ vậy không lẽ là cá voi? Đó là sinh vật chỉ xuất hiện ở biển lớn thôi mà.”
“Có lẽ là Anaconda gì đó.” (rắn khổng lồ trong loạt phim kinh dị Anaconda về loài rắn khổng lồ của rừng Amazon của đạo diễn Dwight H. Little)
Dạ Mặc Nhiễm nhìn về phía Tiểu Võ: “Cậu nghĩ đây là rừng Amazon sao? Làm sao có cái loại quái vật đấy được.”
Lan Dương nhìn mọi người, nói: “Tất nhiễn sẽ không giống nhau, nhưng nếu như biến dị xảy ra, thực vật dưới biển lại sung túc, có thể xảy ra chuyện đó không?”
Phan Thần kinh hồn chưa kịp thở dốc: “Anh Dương, anh là nói… cá tang thi?”
“Cũng có thể…”
Dịch Vĩ quét mắt nhìn mọi người một vòng: “Các cậu có nhớ không trong khoảng thời gian này chúng ta đã gặp không ít xác thuyền chiến, nhưng bên trong không hề có thi thể bất kì ai không?”
Tiểu Võ cảm thấy sau lưng mát lạnh, rụt cổ lại, nói: “Cá ăn thịt? Thượng đế ơi! Người còn có thể điên cuồng đến vậy sao!”
Vừa dứt lời, thuyền lại chấn động thêm lần nữa, Phương Cẩm vẫn luôn một tay nắm lấy cái cột, một tay ôm chặt Dạ Mặc Nhiễm, cho nên không vấn đề gì, chỉ trừ cả người giờ đã ướt đẫm.
Mọi người phản ứng mau lẹ vội nắm lấy những thứ có thể bắt được.
Ngay sau đó, chấn động còn lớn hơn.
Quan Mông bị lắc qua lắc lại vài cái trượt tay, theo dòng nước xô mạnh đến rơi xuống biển.
Đỗ Hằng vội vàng đưa tay ra bắt nhưng không nắm kịp, cầm lấy lan can không ngừng cúi xuống biển gọi tên Quan Mông.
Dạ Mặc Nhiễm biết trong lúc này hẳn là nên chuyên tâm đối phó với sự tình đang diễn ra dưới đáy thuyền, chứ không nên nghĩ tới mấy việc xui xẻo.
Thế nhưng khi hắn vừa nhìn thấy sự việc đã xảy ra vừa rồi, trong lòng chắc chắc nếu như mình ngã xuống, Phương Cẩm sẽ không cầm lấy lan can gọi đâu, mà y sẽ nhảy xuống theo tìm mình.
Chấn động tạm thời ngưng lại, Đỗ Hằng ngồi bệt trên boong thuyền, ánh mắt kinh hoàng tan vỡ.
Ngay bên cạnh hắn là Tào Bân đang nhìn xuống biển, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Mọi người trong lòng đều rõ ràng, Quan Mông dữ nhiều lành ít.
Chu Kiếm run run, sắc mặt trắng bệch nhìn Tào Bân: “Cậu có nhìn thấy… thấy cái gì dưới biển không?”
Tào Bân lắc đầu, hắn rất sợ chính mình ngã xuống, còn thời gian đâu mà dám nhìn xem dưới nước có cái gì chứ.
Mặt biển chậm rãi yên ổn trở lại, Đỗ Hằng vẻ mặt thống khổ ngồi trên boong thuyền vẫn không nhúc nhích.
Thương Thụ đi qua vỗ nhẹ bờ vai của hắn, thầm an ủi.
Phó Nhất Hàng thấy vật kia tạm thời sẽ không trở lại, vội vàng nói: “Võ Thắng, Lan Dương, hai cậu nhanh đi lái thuyền, phải ra khỏi vùng biển này ngay, Dịch Vĩ, mấy người chúng ta nhanh đem mấy thứ vô dụng trong phòng khách ném xuống, không thể cứ ở trên boong thuyền thế này được.”
Mọi người lập tức nghe theo, mỗi người một việc.
Dạ Mặc Nhiễm nhìn Đỗ Hằng, cảm thấy bi thống giờ này của hắn thực sự rất châm chọc.
Trong phòng khách, mọi người đều bận rộn dọn dẹp, không có ai đứng yên một chỗ.
Tiểu Võ cầm một túi khăn tắm đưa cho Phương Cẩm: “He he, tôi thực thông minh nha, mấy thứ đồ dự bị cũng để hết trong này, không nghĩ tới bây giờ đúng là có tác dụng.”
Phương Cẩm tiếp nhận cái túi, còn chưa kịp lấy khăn tắm ra, thì thuyền lại chấn động mạnh thêm một lần nữa.
Hầu như là ngay khi vừa bắt đầu rung lắc, Phương Cẩm đã kéo Dạ Mặc Nhiễm vào lòng mình.
Mọi người đang lăng xăng dọn dẹp nên đều không chú ý, lần này rung lắc không nhẹ, Hồ Hiểu Ba bị cụng suýt vỡ cả đầu.
Liên tiếp chấn động không để mọi người có một giây để thở, Dịch Vĩ cố sức di chuyển tới cạnh lan can, thấy trong nước có một cái bóng mờ, lập tức nổ súng.
Mọi người ai có súng cũng đều chĩa hết xuống biển, chỉ cần thấy có cái gì chuyển động là lập tức nổ sung ngay.
Không biết là có ai đã bắn trúng, trong nước thấy loang vệt máu hồng.
Chấn động trên thuyền bình ổn lại một chút.
Dạ Mặc Nhiễm tức thì quỳ trên mặt đất ôm dạ dày phun ra. Đối với những người nhiều năm chỉ sinh hoạt trên đất liền, ở trên thuyền lâu như vậy không say tàu đã là quá tốt rồi, kinh qua lần rung động vừa rồi, không chỉ mình Dạ Mặc Nhiễm, Quách Hoằng cũng cầm lấy một thanh lan can mà mạnh mẽ nôn ra ngoài.
Hồ Hiểu Ba không biết là vừa nãy bị đập đầu nên choáng váng hay sao, mà giờ nằm úp sấp trên mấy bậc thang giữa phòng khách và boong tàu liên tục nôn khan.
Vương Võ Thắng cùng Lan Dương trở lại boong thuyền, cả hai đều trưng ra cái vẻ mặt hỏng bét đến nơi.
“Thuyền hình như bị cái gì đó quấn lấy rồi, không chuyển động được.”
Tất cả mọi người ai cũng trưng cái vẻ mặt hôm nay chết chắc rồi.
Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm dần dần không nôn ra nổi thứ gì nữa, bèn ôm lấy hắn: “Tiểu Nhiễm, có thể…”
Nói còn chưa dứt câu, y đã bị Dạ Mặc Nhiễm đẩy ra, chạy vài bước nắm lấy lan can, hắn lại phun ra một ít dịch dạ dày.
Phương Cẩm quay ra đỡ Dạ Mặc Nhiễm run rẩy trở lại phòng khách: “Tránh xa lan can một chút, nhịn không được thì cứ nôn ra đất ấy.”
Phan Thần đưa một hộp ô mai tới trước mặt Dạ Mặc Nhiễm: “Tôi đã để vào trong không gian, cho nên không bị ướt đâu, cái này là do anh Võ Thắng đánh một trận mới cướp về được đó, cậu nhanh ăn đi, sẽ dễ chịu hơn đấy!”
Vươn tay cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng, Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi nuốt nuốt nước bọt.
Vài giây sau, hắn cười cười với Phan Thần. khóe miệng Phan Thần giương lên, lộ ra cả hàm răng trắng noãn, sau đó ngồi xổm xuống ngay bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm.
“Nè Mặc Nhiễm, tôi có thể đem ô mai cho anh Hoằng và Hiểu Ba ăn một viên được không, bọn họ cũng say sóng quá rồi. “
Tuy rằng không rõ vì sao hắn lại phải hỏi mình, bất quá Dạ Mặc Nhiễm cũng chẳng hơi đâu mà tìm hiểu nguyên nhân, bèn gật đầu với hắn.
Phan Thần tươi cười lon ton chạy ra ngoài.