Sau khi con rắn cuối cùng biến mất Dạ Mặc Nhiễm thu hồi tay lại, đồng thời ngất đi trong lòng tiểu Võ. Tiểu Võ thấy Dạ Mặc Nhiễm ngất xỉu liền vừa lay vừa gọi, nhưng có kêu thế nào Dạ Mặc Nhiễm cũng không có phản ứng, dọa tiểu Võ sợ chết khiếp.
Trước khi tiểu Võ kịp hù chết bản thân mình, Lan Dương đã kịp ngăn tiểu Võ lại
“Cậu đừng nóng vội.mặc Nhiễm chỉ bị ngất đi thôi,cậu đã quên sao? Mặc Nhiễm từng nói thể chất của cậu ấy không tốt nên mỗi lần phát động dị năng sẽ tạo ra hao tổn rất lớn cho cơ thể của cậu ấy, cho nên chỉ cần để cho cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt là được rồi”.
Tiểu Võ cố gắng nhớ lại hình như Mặc Nhiễm đúng là có nói qua, Mặc Nhiễm chỉ là thật sự bị ngất ngoài ra tất cả đều bình thường, lúc này tiểu Võ mới thu lại được tâm hồn đang bay tán loạn khắp nơi của mình lại ~(‾▿‾~)
Khi bọn họ đang ngồi nghỉ ở ven đường thì thấy xa xa có một chiếc xe quân dụng đang chạy về phía bọn họ. Lan Dương vội chạy ra giữa đường ngăn xe lại. Có hai người nam từ trên xe nhảy xuống chĩa súng về phía bọn họ, Lan Dương vội nói
“Bọn tôi không có bị nhiễm độc, bọn tôi vẫn là người khỏe mạnh bình thường, thôn trang phía trước bị sụp đổ, chúng tôi khó khăn lắm mới chạy thoát ra đây được”
Một người thoạt nhìn có chút lớn tuổi đi quanh bọn họ kiểm tra hai vòng, thấy Lan Dương cùng tiểu Võ vẫn tốt, nhưng hai người còn lại không thể làm bọn họ yên tâm được.
“Bọn họ sao vậy? Nếu bị cắn sẽ thành tang thi đến lúc đó cả các người cũng đều mất mạng”.
“Không có” Lan Dương vội vàng giải thích “Bạn của tôi không phải bị tang thi cắn, nếu không tin tôi có thể gỡ ra cho các anh xem miệng vết thương”
Tiểu Võ ngắt lời của Lan Dương “Cậu ấy thân thể không tốt, lúc nãy thôn trang sụp đổ rất vất vả mới trốn ra được, thân thể không tốt nên mới ngất đi”.
Lúc này trên xe một lão nhân đưa đầu ra nhìn bọn họ rồi nói với hai người nam kia “Nếu bọn họ không bị cắn thì cho lên xe đi”
“Dạ” Hai người kia vội trả lời rồi quay đầu nói với bọn họ.
“Chúng tôi cho các cậu lên xe, nếu trên đường xuất hiện tình trạng không thích hợp chúng tôi sẽ lập tức giết bọn họ”.
Lan Dương gật đầu “Được”
Lan Dương chuẩn bị lấy bao của Dạ Mặc Nhiễm liền bị tiểu Võ giành trước đeo lên lưng, Lan Dương cũng không suy nghĩ nhiều liền giúp Tào Bân lên xe. Tiểu Võ ôm Dạ Mặc Nhiễm lên, lúc này mới phát hiện Dạ Mặc Nhiễm quá nhẹ. Thấy tiểu Võ ôm một nam nhân trưởng thành lên xe một cách thoải mái, bọn họ đều cảm thấy sức của người này cũng thật ghê gớm.
Dạ Mặc Nhiễm mê mang từ trưa đến tối mới từ từ tỉnh lại. Nhìn thấy mình bị tiểu Võ ôm liền giãy ra ngồi qua một bên, tiểu Võ bĩu môi “Qua cầu rút ván a~, vừa tỉnh liền trở mặt a ~, thật quá đáng a~” ╭(╯ε╰)╮
Dạ Mặc Nhiễm nhìn xung quanh phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe tải, trong này cũng có rất nhiều người. Tiểu Võ nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Dạ Mặc Nhiễm liền quên mất chuyện mình vừa bị vứt bỏ liền sôi nổi kể lại cho Dạ Mặc Nhiễm nghe tình trạng hiện tại.
“Bọn họ là người của căn cứ được phái đi ra để đón vị thầy giáo kia về, xe này đang đi về thành phố T. Vị nhìn có vẻ lớn tuổi kia là thầy Tề Dự, là chuyên gia chuyên nghiên cứu về tế bào sinh vật gì đó. Người thanh niên và người nữ ngồi bên cạnh ông ấy là cháu của ông ấy, người đen thui đang ngồi ở đó tên là Cổ Đạt Phúc, nhưng đội viên đều gọi anh ấy là Phúc đội trưởng, nghe như vậy đôi khi thật khiến người khác hiểu lầm thành phó đội trưởng, người ngồi kế bên có đôi mắt thật nhỏ tên là Vạn Xuân, người ngồi bên cạnh không có gì đặc biệt tên là Đào…”
Tiểu Võ nói cả ngày, đã muốn đem ngày sinh tháng đẻ, tổ tông tám đời của người ta ra mà nói hết, Dạ mặc Nhiễm nghe đến đau đầu chỉ có thể xoa xoa cái trán.
“Tiểu Võ bớt nói lại, cũng không có ai mướn cậu làm bà mai”. Truyện Xuyên Không
Tiểu Võ dấu chấm hỏi lung tung bay đầy đầu, tiểu Võ cũng biết bản thân mình thật nói nhiều thật dong dài,nhưng chuyện này có liên quan gì tới bà mối, tiểu Võ cũng đâu có hợp tác với ai.
“Bà mối? Là sao?”
Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng liếc tiểu Võ “Cậu chẳng phải là đang luyện tập thu thập và sắp xếp những tin tức đã thu thập được rồi giới thiệu ra hay sao?”
Tiểu Võ im lặng nữa ngày cũng không phản bác được gì đành nhích mông ra cách xa Dạ Mặc Nhiễm hai li “Còn không phải là tôi sợ cậu thấy nhàm chán, thấy ai cũng không quen lại không kịp thích ứng, có lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ sói, một chút cũng không chịu hiểu cho dụng tậm lương khổ của người ta, uổng công tôi đối với cậu một dạ trung kiên có trời đất chứng kiến….”.
“Tiểu Võ” Dạ Mặc Nhiễm gọi bao hàm ý tứ cảnh cáo “Cậu còn thiếu tôi một phần quà xuất sư”. Tiểu Võ nghe Dạ Mặc Nhiễm nói liền im lặng chỉ biết lắc lắc đầu.
Thầy Tề thấy vậy liền cười hai tiếng đầy vui vẻ “Từ khi khởi hành đến bây giờ,hôm nay là ngày nào nhiệt nhất, mấy ngày trước cảm giác lúc nào cũng âm u không có lấy một tia nhân khí”
Tiểu Võ ánh mắt tỏa sáng nhìn thầy Tề “Cuối cùng cũng có người nhìn thấy ưu điểm của tôi, thầy Tề thầy có biết là tôi có bao nhiêu bi thảm không a~,có miệng mà không thể nói, đám người bọn họ ai cũng chê tôi ồn, quả nhiên chỉ có thầy Tề là có mắt nhìn người”╮(╯▽╰)╭
Lan Dương thở dài nhìn tiểu Võ đang đùa giỡn “Cậu đùng tranh cãi nữa, im lặng một chút cho mọi người nghỉ ngơi được không, cậu thật đúng là thể lực dư thừa” ╮(╯_╰)╭
Tiểu Võ giương đầu đắc ý nói ” Cũng không nhìn xem bổn thiếu gia là ai, cái này gọi là thuần gia môn”
Dạ Mặc Nhiễm chỉ biết thở dài, nhắm mắt cảm nhận tinh thần lực trong cơ thể, xem ra còn phải mất một khoảng thời gian mới khôi phục lại được. Sau này chiêu dị năng của Phiền Ngự nếu không cần dùng thì sẽ tận lực không dùng, lỡ bị thương khó tránh khỏi việc phải dùng thêm tinh thạch.
______ta Vẫn là dấu gạch________
*cười toe* ngẫu Hồ bận mấy hôm không thể edit hôm nay quay lại thời gian tuy có dài nhưng tâm trạng không tốt chỉ có thể mần hai chương… cầu thông cảm … cầu an ủi …. cầu ôm hun …. TToTT… yên tâm ta sẽ cố gắng trong khoảng thời gian tới còn xa hay không thì hên xui hắc hắc….*xách dép chạy* …
Trí nhớ con cá vàng: *túm chân Hồ lão*
*Tín tử: là lưỡi rắn.. khi ta edit ở