Dạ Mặc Nhiễm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, khẽ cử động thắt lưng lại không khỏi nhíu mày. Phương Cẩm chết tiệt này quả thật là ngoan a~. Phương Cẩm ngồi xuống chỉnh lại góc chăn cho cậu, thời tiết rõ ràng là nóng muốn chết vậy mà thân thể của Dạ Mặc Nhiễm mặc kệ là khi nào cũng băng băng lạnh lạnh. Dạ Mặc Nhiễm kéo lấy tay Phương Cẩm “Anh đi nấu cơm”.
Dạ Mặc Nhiễm mỉm cười buông tay ra, có lòng tốt hôn Phương Cẩm một cái rồi phất phất tay ý bảo anh có thể lăn. Phương Cẩm mặt không chút thay đổi tiêu sái ra khỏi phòng, cơm còn chưa làm xong thì đám người tiểu Võ đã trở lại “Vẫn đang làm cơm sao? Phương Cẩm sao bây giờ mới làm cơm a~, đã muộn như vậy rồi”. (ಥ ̯ ಥ)
Phương Cẩm lạnh lùng nhìn tiểu Võ đang cố gắng nhét đầy thức ăn vào miệng, Tá Thỉ thần sắc ngưng trọng đến bên cạnh Phương Cẩm nói “Anh Cẩm, xem ra chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này”.
Phương Cẩm đang đì về phía phòng Dạ Mặc Nhiễm liền dừng chân lại “Sao vậy?’”.
“Hôm nay có thêm ba người trong căn cứ chết vì côn trùng kia”.
Lan Dương vẫn chưa hiểu nhìn về phía tiểu Võ hỏi “Nếu như vậy chẳng phải căn cứ hiện tại nên thật loạn sao? Vì sao một chút tin tức đều không nghe thấy?”.
“Là tin tức nội bộ Tề Nhạc nói, do ông của anh ta có quen biết nhiều người, hơn nữa anh ta ở trong trạm xá cũng có tiếp xúc qua”.
Tiểu Võ cùng Tá thỉ nhìn thoáng qua nhau lại cúi đầu trầm mặc, một lúc sau Tá Thỉ đứng lên “Chuẩn bị đồ đạc, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống xảy ra”.
Phương Cẩm đẩy xe đồ ăn vào phòng, lấy gối đầu lót thắt lưng cho cậu, lại từng muỗng từng muỗng uy cậu ăn. Chờ Dạ Mặc Nhiễm ăn xong anh lại thu xếp quần áo để bên cạnh cậu “Chúng ta phải đi”.
Dạ Mặc Nhiễm nghi hoặc nhìn anh, nhưng vừa động liền nhíu mày xoa xoa thắt lưng. Phương Cẩm hoảng hốt liền lấy quần áo giúp cậu mặc, rõ ràng là con người này cao lớn như vậy mà động tác lại vừa mềm nhẹ vừa nhanh. Dạ Mặc Nhiễm nắm tay anh lắc lắc “Trong căn cứ có dị trùng, không an toàn”.
Dạ Mặc Nhiễm thoáng rùng mình, thật ghê tởm. Mặc xong quần áo, Phương Cẩm nhìn cậu trong chốc lát “Có thể đi không?”.
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu ôm cổ Phương Cẩm hôn môi anh một cái “Có thể”.
Bọn người tiểu Võ ai ai trên lưng cũng đeo một cái bao thật lớn, Dạ Mặc Nhiễm ra khỏi phòng đi thẳng đến chổ Phương Cẩm, tự nhiên mà nắm lấy tay anh. Lan Dương và tiểu Võ nhìn lâu đã quen cũng thấy không có gì ngạc nhiên, Tá Thỉ thật sự rất muốn giữ gương mặt bình tình, nhưng khi nghĩ đến lão đại rốt cục cũng được khổ tận cam lai liền nhịn không được thật muốn cười to, vì vậy mặt Tá Thỉ có chút cứng ngắt lại có chút kỳ quái.
Dạ Mặc Nhiễm dùng tay kia đánh vào mặt Tá Thỉ cho đến khi Tá Thỉ đau quá chỉ có thể xin tha, Phương Cẩm không thèm nghe thanh âm cầu cứu của Tá Thỉ, nắm tay Dạ Mặc Nhiễm đi về phía trước. Tiểu Võ ở sau lưng Tá Thỉ khều khều vẻ mặt mang đầy vui sướng khi thấy người gặp họa, vừa ấn nút thang máy, Hình Dao ở thang lầu chạy đến ôm lấy cổ Phương Cẩm “Anh phương, anh định bỏ lại em sao?”.
Nhìn thấy lưng Phương Cẩm đang đeo bao liền nói “Anh Phương, anh muốn đi đâu? Anh định để một mình em lại căn cứ sao? Anh Phương đừng để em lại một mình được không, ở đây em không biết ai ngoài anh, anh Phương…đừng để em lại một mình mà”.
Tá Thỉ đã quen nên bình thường cũng sẽ không ở trước mặt Phương Cẩm nói ra suy nghĩ của mình, nhưng tiểu Võ lại không như vậy “Nè cô đừng có anh Phương này anh Phương nọ, ngoan ngoãn đi đâu chơi đùa đi, đừng có ở đây cản trở bọn tôi”.
Tiểu Võ lấy tay đẩy Hình Dao ra khỏi Phương Cẩm, Hình Dao đương nhiên là không chịu thôi “Anh Phương, không phải là anh đã đồng ý với baba là sẽ chăm sóc cho em sao, anh thật sự muốn mặc kệ em sao?”.
Dạ Mặc Nhiễm nghe được câu nói của Hình Dao không tự giác buông tay Phương Cẩm ra, cậu biết nếu Phương Cẩm đã hứa nhất định sẽ làm. Phương Cẩm quay đầu nhìn Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm lại quay đầu đi chổ khác. Phương Cẩm lại nhìn về phía Hình Dao “Tôi chỉ đồng ý với baba cô là đem cô đến chỗ an toàn, hiện tại cô đã ở trong căn cứ”.
“Nhưng mà…nhưng mà căn cứ hiện tại không còn an toàn nữa, nếu không vì sao anh lại vội vã đi”.
Tiểu Võ bốc hỏa la to “Nè, nè, nè, cả trái đất này đều không an toàn, chẳng lẽ cô sẽ quay về trong bụng mẹ cho an toàn sao”.
Thang máy lên đến, Dạ Mặc Nhiễm là người đầu tiên đi vào, Phương Cầm liền đi theo cậu vào thang máy không quan tâm đến Hình Dao, cuối cùng Hình Dao vẫn là đi theo Phương Cẩm vào thang máy. Tá Thỉ đi đến lúc bọn họ đang rửa đồ liền lấy danh nghĩa di năng đoàn để mượn xe, chỉ cần ba bốn người là có thể tổ chức thành một nhóm nên cũng rất dể dàng khi mượn xe.
Là một chiếc xe tải nhỏ, dọn dẹp những thứ bên trong đi không gian cũng rộng thêm được một chút, nhiều nhất một lần có thể chở được mười mấy người. Dạ Mặc Nhiễm chuẩn bị ngồi vào ghế lái phụ liền bị Phương Cẩm kéo ra phía sau, lại lấy ra chăn trải lên ghế cho cậu “Nằm một chút đi”.
Tiểu Võ cùng Hình Dao vẫn đang ở bên ngoài tranh cãi, Tá Thỉ lo lắng nếu bọn họ còn tiếp tục làm ồn như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ, nghĩ thừa dịp sự tình còn chưa bùng nổ liền rời đi đê tránh nguy hiểm “Đủ rồi tiểu Võ, để cho cô ấy lên xe rồi nói sau, nếu trễ nữa sẽ không đi được”.
Tiểu Võ hừ lạnh với Hình Dao, quay đầu đi lên xe giành trước với Hình Dao chổ ngồi kế Phương Cẩm, không cho Hình Dao tới gần anh dù chỉ một chút.
______gạch gạch gạch_____
hôm nay Hồ hết nói chuyện nổi goy *ôm đầu*.. mần sao đây, mần sao đây…mà thôi kệ cũng đâu có việc gì cần đâu mà phải nói nhễ (chỉ lãm nhãm chút thôi m.n đừng để ý) ≧▽≦
Trí nhớ con cá vàng: Bạn ghét bánh bèo khét Hình Dao. Miệng lưỡi điêu ngoa thụ tiểu Võ ca cố lên *bung bông*