Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

Chương 67: Điểm huyệt chí mạng



“Trợ lí Dương!”

Giọng nói anh lạnh lùng cất lên trước sự hồn nhiên của Dương Nhất, khiến anh ta lạnh hết cả sống lưng.

Cậu chỉ lỡ lời thôi mà cũng không được sao? Chẳng phải hồi nãy tốt lắm hả?

“Vâng… vâng.”

Anh không đáp lời cậu mà chỉ nhanh chóng bước vào thang máy chuyên dụng của mình, ngoắc ngoắc ngón tay nhìn cậu cười một cách đểu cáng.

Không lẽ Tần tổng thẹn quá hoá giận tính xử lý cậu ngay trong thang máy này?

Còn có thể bỏ chạy lấy người không?

Tự trách mình một câu ngu xuẩn rồi cậu bước vào theo.

Chần chừ câu giờ còn nhanh chết hơn nữa, bị chết một cách từ từ chi bằng một phát đi luôn.

“Cậu thấy tôi thế nào?”

Có lẽ sau chuyện đêm qua đến nay anh thật sự rất vui nên không mấy để ý đến biểu cảm đau khổ của người khác.

Đưa tay lên chỉnh sửa lại chiếc cà vạt trên cổ, tự nhiên anh lại thích tân trang cho bản thân, sửa soạn cho thật đẹp đẽ.

“Dạ, rất tuyệt ạ.

Sếp chính là người tài giỏi đứng đầu tập đoàn, luôn luôn nằm top 1 về độ soái nhất do nhân viên công ty bình chọn.

Sếp số hai không ai số một.”

Đừng hỏi cậu ta vì sao có thể tồn tại ở một công ty lớn và luôn giữ được chức vụ của mình.

Chính là nhờ nó, cái miệng khôn khéo và đầu óc luôn nảy số.

Dương Nhất thừa nhận mình có nói hơi quá nhưng không hề sai sự thật.

Không thẹn với lòng!

À có một chút… một chút xíu thôi.

“Càng ngày cậu càng giỏi đấy… ừ mọi mặt.

Tháng này xuống phòng tài vụ lương nhân gấp ba.”

Anh muốn khen thưởng cậu ta vì có nhiều đóng góp giúp ích.

Từ việc chung của công ty đến việc cá nhân khó nói.

Không thể nói thẳng ra để thừa nhận chuyện kia nên anh chỉ còn cách này để khen thưởng và bù đắp.

Cậu ta thật sự rất xứng đáng làm nhân viên của anh.

“Thật… thật không ạ? Dạ thôi sếp ơi, em là người thật thà.

Những cái kia chỉ là…”

“Vậy thôi nhé?”

“Dạ không em nhận, cảm ơn sếp.”

Tổng giám đốc của cậu thật tuyệt, lúc xoã tiền thế này còn tuyệt hơn.

Tưởng chừng sẽ bị chửi một trận te tua nhưng không ngờ lại còn được khen thưởng.

Khen thì thôi đi lại còn thưởng lương gấp ba.

Đừng làm vậy chứ cậu thích lắm.



“Tôi ghé thăm có được không?”

“Jane Tống, ngồi đi.”

Anh rời khỏi bàn lãnh đạo cao cấp của mình tới bên bộ ghế sô pha để bàn chuyện với Jane Tống.

“Tôi đã điều tra rồi đây.”

Anh ta lấy từ túi áo trong của mình ra một tệp hồ sơ rồi đẩy về phía anh.

Chỉ vì mấy thông tin này thôi mà anh ta đã phải lặn lội và điện biết bao nhiêu cuộc điện thoại mới có thể tra ra được.

“Cậu vất vả rồi.

Hắn ta làm việc kĩ càng vậy sao?”

Đến bây giờ Jane Tống, một người làm chủ của một chuỗi hộp đêm mới moi móc ra được thì không phải chuyện đơn giản.

Thời gian thì đã thôi đi, nay cậu ta còn đích thân tới đưa cho anh thì thật càng không đơn giản chút nào.

Tối hôm nghe cô nói đấy anh đã điện cho cậu bạn của mình nhờ điều tra xem đoạn đường cô nói đấy để tìm biển số xe và nhận dạng.

Thấy thì đã thấy nhưng lại không thể tìm ra dù nó đã ở ngay trước mắt.

Cứ tưởng chừng mọi chuyện rơi vào bế tắc thì hôm nay cũng tra ra xong.

Cầm tờ giấy lên xem, anh khá bất ngờ với những gì được ghi chép trong đấy.

Chuyện này thật sự có chút ngoài dự tính của anh.

Nó không đơn giản chỉ còn là việc thù hằn cá nhân nữa mà nó còn liên quan tới công ty của ba anh.

Có vẻ anh không gấp nhưng những kẻ đó đã gấp lắm rồi.

Chúng không đợi được nữa mà muốn nhanh chóng đòi chiếm lấy công ty.

Anh cần phải về và bàn bạc lại với ba của mình về việc này.

“Đúng là có hơi cẩn thận.

Việc ngoài sáng thì dễ tìm nhưng việc trong tối lại khó thấy cậu cũng biết mà.”

Trong giới thương trường khóc liệt, ngoài mặt thì cáo già nói làm ăn chân chính nhưng trong tối thì sẽ như thế nào?

Không ít thì nhiều cũng sẽ đi những quy tắc ngầm.

“Cho người để ý kĩ hắn ta, tôi nghĩ hắn sẽ nhanh chóng ra tay thôi.”

Chuyện vừa qua chỉ là màn chào hỏi, anh nghĩ hắn sẽ nhanh chóng lộ bộ mặt của mình ra.

“Tôi biết tôi.

Cậu cũng nên canh chừng tốt người của mình.

Tôi nghĩ hắn sẽ nhắm tới cô ta đấy.”

“Cảm ơn cậu.”

“Anh em cả.”

Ngồi thêm một lúc nữa thì cậu ta rời đi, anh tiếp tục làm việc nhưng vẫn không thể thoát ra được những suy nghĩ rối bời của câu chuyện hồi nãy.

Mở ngăn tủ lấy sấp giấy hồi nãy ra nhìn lại một lần nữa.

Đầu tiên là bức hình và những thông tin cơ bản.

Tấm hình được chụp lén gần đây nhất, anh ta ngồi trên chiếc ghế da sang trọng giữa phòng bar.

Trái ôm phải ấp hai cô gái đã được làm mờ.

Diệp Minh 27 tuổi, làm thiếu gia ăn chơi giống Nhất Thiếu.

Người khác nhìn vào sẽ thấy cậu ta là một tên ăn chơi bê bối không có tiền đồ.

Nhưng mấy ai biết được đằng sau bộ mặt giả tạo ấy là gì?

Lần này cậu ta không thẳng thừng nhắm tới anh nữa mà còn có xu hướng tiếp cận với cô.

Bối Hi chính là điểm huyệt chí mạng của anh, chỉ cần cậu ta có trong tay cô thì anh đã hoàn toàn thua cuộc.

Điều anh cần làm là bảo vệ cô cũng như bảo vệ cục diện của hiện tại.

Lấy chiếc điện thoại riêng ở trên bàn lên, anh ấn ấn vào cài gọi đi.

“Alo, em nghe.”

Bối Hi ở bên kia đang lên mạng tìm kiếm học hỏi thêm để nấu đồ ăn cho anh thì đột nhiên anh gọi.

Cô không do dự mà vui vẻ ấn nút nghe.

Nghe thấy giọng của cô, anh trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng:

“Hi Hi, anh nhớ em.”

“Không làm việc sao mà còn sến quá vậy?”

“Anh yêu em.”

“Có chuyện gì sao?”

Cô hơi nghi ngờ với biểu hiện của anh nãy giờ.

Trước đây anh cũng hay nói mấy lời này nhưng cảm giác rất khác.

Lần này anh cũng nói nhưng cô lại cảm thấy có gì đó lo lắng, và anh không còn vui vẻ nữa mà thay vào đó là nghiêm trọng.

“Không có gì, anh chỉ muốn nói yêu em thôi mà.

Em có yêu anh không?”

“Có, em yêu anh.”

“Vậy là được rồi.”

Anh rất vui vì nghe thấy giọng nói của cô.

Chỉ cần là cô thì anh sẽ luôn thấy thoải mái và bình yên.

Chỉ cần vậy là đủ rồi, có lẽ chỉ cần qua chuyện này thì cô và anh sẽ mãi hạnh phúc đúng không?

“Mấy ngày tới chắc anh không thể gặp em thường xuyên rồi.”

“Không sao đâu.

Chỉ mấy ngày thôi phải không?”

Cô biết ba mẹ anh sắp rời nước.

Thời gian này chắc anh cần phải ở bên ba mẹ nhiều một chút chứ.

Cô luôn muốn ở bên anh, nhưng không có nghĩa là mất lí trí mà đòi hỏi quá nhiều.

Cô muốn anh yêu thương nhưng cũng muốn anh làm một người con hiếu thảo.

Vậy chắc không phải là tham lam đâu đúng không?

“Ừm…”

“Em đổi số điện thoại đi nhé? Lát trợ lí Dương sẽ cầm qua cho em cái mới.

Đừng cho quá nhiều người biết nhớ không?”

Cô nghe anh nói thì chợt sững lại nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp lại lời anh:

“Em biết rồi.

Nghe theo Mộ Hàn của em.”

“Không làm phiền anh nữa, em cúp máy đây.”.