“Cô gọi tôi làm gì?”
“Ngồi đi.”
Phó Nhất Thiếu nhìn chằm chặp rồi đề phòng nhìn cô.
Chắc chắn phải có sự tình gì ở đây, không thì là cô ta bị điên.
Đang yên đang lành đột nhiên gọi cho anh, đã vậy còn lấy Cảnh Dĩnh ra đe dọa nữa.
Kiểu gì thì kiểu cô ta cũng không có ý tốt cho mà xem.
“Đừng quá lo sợ, anh và Tiểu Dĩnh dạo này sao rồi?”
Có lẽ đây là lúc cô bình tĩnh nhất, uống một ngụm trà rồi nhàn nhã hỏi.
Trái ngược với cô, anh ta lại thầm đổ mồ hôi lạnh sau lưng.
Chết tiệt thật! Đừng nói con bé này lại muốn giở trò khùng gì đấy nha.
Tình cảnh của anh và Cảnh Dĩnh đúng là đã tốt lên rất nhiều.
Cô ấy từng là một người ghét anh rất nhiều nhưng nay đã có cảm tình.
Có lẽ cũng không mấy đây là hai người họ sẽ có một cái kết đẹp.
“Có gì cứ nói thẳng đi, cô có vòng vo thì tôi cũng không hiểu đâu.”
Anh rất tò mò điều cô sắp nói và cũng thật sự không hiểu cái nói chuyện lấp lửng như này của cô.
Đã là con người với nhau làm ơn hãy nói thẳng, anh ta nghe thật sự không hiểu.
“Tình cảm của anh và Tiểu Dĩnh tốt như vầy cũng có một phần công là của tôi nhỉ?”
“Đúng! Nhưng tôi đã trả công bằng mảnh đất phía Tây cho cô rồi.”
Anh tự tin mà đập bàn nói to.
Ngày hôm ấy anh nhớ rất rõ, chính là ngày đầu tiên của Tết luôn.
Đến bây giờ nghĩ lại anh vẫn khóc trong lòng một chút, chưa gì đầu năm đã phải mất một khoản tiền lớn.
Đối với quy tắc của anh ta, cái gì quên thì có thể quên nhưng riêng chuyện liên quan tới tiền bạc thì không bao giờ có thể quên.
Anh ta đã mất rất nhiều tiền để có thể lấy được nó về tay cho cô cũng vì giữ tình anh em lâu năm.
Thật sự anh rất khổ tâm…
“No… anh quên hả? Cái đấy là vì cái tát anh đánh tôi, còn chuyện giúp đỡ này thì chưa.”
Nhất Thiếu:”…”
Không! Đây không phải sự thật.
Cô ta đang nói dối.
Anh không nghe thấy gì cả, không nghe thấy gì cả.
“Yên tâm, lần này anh sẽ không mất đất mất tiền gì đâu.”
Thấy khuôn mặt đầy đau khổ và cảm thán kia của Nhất Thiếu là cô đã hiểu ra anh ta nghĩ gì.
Chuyện đất đai lần trước cô cũng chỉ là buộc miệng nói ra thôi chứ dù gì anh ta cũng là bạn của Mộ Hàn.
Cô làm sao có thể cái gì cũng tính toán?
“Vậy thì…”
Mừng rỡ, anh tính vỗ tay rồi khen ngợi cô ta vài câu thì lại thấy cô cất lời làm anh tụt cả hứng.
Phải! Chính là tụt con mẹ nó hứng.
“Một tháng nay Mộ Hàn đã đi đâu?”
“Anh đã gặp anh ấy rồi chứ? Anh có gì muốn bật mí cho tôi không?”
“…”
Con mịa nó! Cô tống tiền anh luôn đi có được hay không? Chẳng lẽ hôm nay anh lại có thể bán đứng bạn thân? Không đấy là điều không thể nào xảy ra được.
“Tôi không thể nào nói…”
“Dạo này giám đốc công ty Cảnh Dĩnh đang tán tỉnh cô ấy.”
Nhất Thiếu:”…”
“Cô ấy hỏi tôi xem nên làm sao? Tôi cũng thật sự không biết nên trả lời làm sao đây nhỉ Nhất Thiếu?”
Cô vừa nói vừa cầm lấy chiếc điện thoại đưa qua đưa lại trước mặt anh.
Thấy anh vẫn im lặng, bàn tay của cô bắt đầu ấn số.
Nhạc chuông đầu dây bên kia bắt đầu kêu lên, mỗi một giây nhạc như một can dầu đổ vào lửa nóng trong lòng anh.
Bồn chồn đến khó yên lòng.
Đến khi đầu dây bên kia nghe máy lên tiếng thì anh thật sự không thể nào kìm chế được nữa.
Vung tay giật lấy chiếc điện thoại trong tay cô tắt đi nhanh chóng, anh cười ha hả gượng ngùng cho qua chuyện.
“Tôi… tôi nói.”
“Nhưng thật sự điều tôi biết cũng không nhiều đâu.”
“…”
Người anh em tôi thật sự xin lỗi!
“Người đụng xe cô lần đấy không phải chỉ là vô tình.
Hắn ta chính là một trong những kẻ muốn chiếm lấy công ty và hãm hại Mộ Hàn.
Lần này bọn chúng muốn nhắm tới cô, điểm yếu của Mộ Hàn.”
Bắt nguồn từ hắn sao? Thản nào cô thật sự thấy hắn ta rất lạ và khả nghi.
Nếu nhớ lại thì đúng là sau ngày hôm ấy mà Mộ Hàn lại thay đổi.
Đáng chết thật, cô vậy mà lại bỏ qua mất chi tiết quan trọng này.
“Vậy Mộ Hàn đã…”
“Phải cậu ta đã rời nước và tới bên kia cùng họ đấu đá.”
Nghĩ tới sự bồng bột này của cậu bạn lại làm anh tức chết không thôi.
Nếu anh mà biết sớm hơn thì hay rồi.
Chuyện này chỉ có cậu ta và Jane Tống bàn bạc với nhau rồi đi, đến khi anh biết thì đã quá trễ rồi.
Đúng là không xem người bạn thân là anh đây ra gì.
“Nguy hiểm lắm phải không?”
“Tất nhiên rồi.”
Nếu không nguy hiểm thì anh đã không như vậy.
Ruột gan cô nóng hết cả lên, càng nói lại càng lo lắng và muốn gặp anh hơn.
Những kẻ bên đấy đã đối đầu từ ba Mộ Hàn rồi tới Mộ Hàn thì tất nhiên cũng không phải là quả cam mềm dễ nắm bóp.
“Anh ấy có sao không?”
“Cái này thì tôi không chắc.
Tôi cũng như cô, chưa gặp mặt cậu ấy.”
“Tại sao anh ấy lại không nói với tôi?”
“Có lẽ vì sợ cô lo lắng nên đã nói mọi người giấu.”
“…”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Nói rồi cô đứng phắt dậy, chào anh ta một tiếng rồi rời đi.
Mục đích đến tiếp theo chính là nhà của Mộ Hàn.
Tốt nhất anh đừng nên làm sao cả đấy Mộ Hàn.
Nhìn theo bóng lưng của cô mà Nhất Thiếu thở dài thườn thượt.
Đúng là yêu nhiều thì đau nhiều, lúc nào cũng lo nghĩ cho nhau.
Nhìn cặp đôi người ta mà phát ham, nhìn lại cặp đôi này mình mà phát chán.
Đến khi nào thì Dĩnh Dĩnh nhà anh mới yêu thương và lo lắng cho anh như vậy đây?
…
Bíp! Bíp!
Cô lái xe lao nhanh về phía trước, không biết đã đi qua bao chiếc đèn đỏ mà cô vượt qua.
Tại sao lại có thể rối ren như vậy? Tại sao anh lại hứng chịu một mình mà không hề nói hay đả động gì đến cô? Ít ra cũng phải cho cô biết hay chỉ cần ở bên anh thôi cũng được.
Nếu điều Nhất Thiếu là đúng và sự thật còn tồi tệ hơn thì sao?
Cô thật sự không dám nghĩ tới khi đối mặt với anh.
Xe dừng lại trước căn nhà quen thuộc, cô nhìn lướt qua chiếc xe của anh đậu ở cửa rồi đi thẳng vào trong.
Đứng trước cửa lớn mà bấm chuông liên hồi.
Thật sự là gấp đến hoảng luôn mà.
Chờ đợi một lúc thì có người ra mở cửa.
Không phải Mộ Hàn, không phải ba mẹ anh hay người giúp việc.
Mà người đấy lại chính là Lữ Giao.
Cô ta tóc tai cột lên gọn gàng, không thêm lớp son phấn nên nhìn trông rất giản dị và thuần khiết.
Điều đáng nói hơn nữa là chiếc tạp dề cô ta đang đeo.
Rốt cuộc đây là cái trường hợp gì?
“Ồ? Bối Hi, em tới chơi hả? Vào nhà đi.”
“Mộ Hàn, anh ấy đâu?”
Cô ta nói là mời nhưng thực chất lại đứng chặn trước cửa nhà.
Vừa hay che lấp cô nhìn vào trong vừa hay lại cản đường thành công.
Không có tâm trạng đứng tán chuyện không đâu với cô ta, cô nhanh chóng nói luôn vào chủ đề chính.
Mục đích đến là vì Mộ Hàn, có rời đi thì cô cũng phải thấy cho được Mộ Hàn.
“Tất nhiên là đi làm rồi, giờ này làm gì có ở nhà chứ.”
Bạn gái và bạn thân cùng đứng nói chuyện, nhưng có vẻ cô lại không giống bạn gái anh.
Có người bạn thân nào lại ở trong nhà khi bạn mình đi vắng lại còn ăn mặc tự nhiên như ở nhà của mình.
Cô ta thật sự đúng là không biết ngượng là gì sao?
“Tránh ra, tôi muốn vào nhà.”
“Uầy, không được.
Hay em đến công ty tìm cậu ấy đi.
Chị còn có việc bận đang làm dở, không thể cùng em nói chuyện được.”
Công ty? Anh ấy sẽ có ở công ty sao?
Tại sao càng nói chuyện với cô ta thì cô lại càng tức muốn điên lên vậy này?
“Đi ra.
Tôi muốn vào nhà bạn trai của tôi.”
Cô gằn giọng, quát lớn.
Thật sự đã hết kiên nhẫn rồi.
Tại sao lại trơ trẽn như vậy? Tại sao anh lại để cô ta làm như vậy với cô?
Cô biết anh đang có ở nhà mà?
“Phí công vô ích, cậu ấy chính là không muốn gặp cô.”.