Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

Chương 76: Em nói là cởi ra



Đợi đến khi cô ta về thì cũng phải mất tới 20 phút sau.

Lưu luyến đến khó mà rời từng bước chân, nào là lấy cái này, quên cái kia.

Sau cũng thì nhắc anh thế này, nhắc anh thế nọ.

“Đúng thật là bạn thân có khác, rất là hiểu anh.”

Mộ Hàn ngồi trên ghế mà khó nhọc nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Căng thẳng thật, anh cảm giác mùi giấm đang phảng phất bay khắp nhà.

Là ai làm đổ bình giấm ăn hay là giấm chua đây?

Thắc mắc trong lòng nhưng anh không dám nói thành tiếng, chỉ có thể co mình trên ghế mà hưởng thụ sự ‘chăm sóc’ đặc biệt của cô và ‘tình yêu’ nồng cháy mà cô mang lại.

Anh hối hận vì để cô ở lại có được không?

“Nói xấu em hả?”

Đứng trong bếp, cô nhìn anh bằng ánh mắt nhu tình nói.

Mọi thứ sẽ tuyệt và lãng mạn hơn nữa nếu trên tay cô không cầm con dao đang chỉa về phía anh.

Anh còn có thể thấy phần nhọn hoắt và sáng bóng của nó lấp lánh.

“Không… không có, anh nào dám chứ ha ha haaa.”

“Tốt nhất là nên như vậy, em còn nhiều thứ muốn hỏi anh lắm.”

Ực! Tiêu rồi, sao đột nhiên anh lại cảm thấy bất an như vầy?

Có phải lúc này anh lên lục lọi trí nhớ và tìm những từ ngữ biện minh phù hợp nhất không? Làm sao để cô hết giận và chuyện này trôi qua êm đẹp?

Thật muốn ngất xỉu một cái cho xong.

“Đừng suy nghĩ gì nhiều, ăn đi.”

Đặt xuống trước mặt anh một tô cháo thịt nóng và một ly sữa, cô ra hiệu cho anh ăn.

“Anh không ăn khuya mà…”

Anh rất ít khi ăn khuya, có thể nói là không ăn.

Càng ngày càng khắt khe với bản thân hơn.

Cũng khá tủi thân nhưng mà anh lớn hơn cô tới gần 9 tuổi, nếu không giữ dáng và sửa soạn thì anh sợ sẽ có một ngày cô chán ghét anh và đi tìm một tên tiểu thịt tươi nào đó mất.

Lo nghĩ là thế nhưng anh cũng không thể nói ra.

Làm sao có thể nói được chứ? Anh không muốn chết sớm đâu.

Có khi nói xong còn mất vợ luôn cũng không chừng.

“Ăn! Anh nhìn xem bản thân đã thành bộ dạng gì rồi mà còn muốn ỉ lại? Muốn giữ đang làm đẹp cho ai hả? Muốn tìm thêm chị chân già eo thon nào nữa có phải không?”

Cô trợn mắt nạt nộ anh.

Đã xanh như cái tàu lá rồi mà còn muốn gồng mình.

Thời gian tới nhất định cô phải chăm sóc anh, phải nuôi anh béo tròn.

“Anh là vì em mà…”

“Nói cái gì đó?”

“Hứ!”

Phụng phịu giận dỗi, anh chu môi không bằng lòng mà súc từng thìa ăn trước ánh mắt hung dữ nhìn chằm chặp của cô.

Càng ngày càng hung dữ rồi, giờ còn hay nạt nộ anh nữa.

Trong lúc anh đang uống sữa, cô vô tình hay cố ý mà vu vơ hỏi:“Lữ Giao chị ấy ngủ ở nhà anh sao?”

Phụt!

Sữa trong khoang miệng của anh theo đó mà bắn ra.

Chưa dừng lại ở đó mà còn bị sặc nước mà ho khù khụ không thôi.

Đúng là hiểu lầm chết người.

“Không có đâu, cô ấy chỉ đến nấu cơm dọn dẹp theo lời của mẹ anh thôi.”

“Chắc trong lúc vô tình không có gì xảy ra đâu nhỉ?”

Anh ngồi thẳng người, giơ ba ngón tay lên cam đoan với cô:” Không hề có chuyện gì.”

Có chuyện gì thì mới là tài đấy.

Anh bị thương nặng mệt mỏi mà nằm liệt giường, làm gì còn hơi sức? Dù có muốn thì cũng không thể.

Anh phải thủ thân như ngọc cho cô mà.

Anh lo sợ mà nhìn cô, sao cô không hỏi nữa? Tại sao không tra khảo hay đánh đập gì đó? Cô im lặng như vầy còn khiến anh hoảng sợ hơn nữa.

“Ăn đi.”

“Vâng.”

“…”

Đến 10 giờ tối, cô dìu anh lên giường.

Bắt đầu chuẩn bị công tác làm việc.

“Cởi ra.”

“Hả?”

“Em nói là cởi ra.”

Cô vừa cắm cúi kiếm đồ miệng vừa nói chuyện với anh.

Đến khi quay lại thì hoảng hồn không thôi.

“Em nhẹ nhàng thôi nhé, anh sợ đau.

Lần đầu tiên em chủ động như vậy khiến anh thật không quen lắm.”

Bối Hi:”…”

Theo lời cô là anh nên cởi áo để cô xem có vết thương hay không và nặng hay nhẹ.

Nhưng anh tại sao lại còn cởi cả quần?

Lấy chiếc gối che lên bộ phận nhạy cảm nào đó, cả người anh bây giờ đều là trần trụi với thiên nhiên.

Đã như vậy mà miệng con nói lia lại, hí ha hí hửng cười đến không khép được miệng.

“Đây là lần thứ hai chúng ta quan hệ đấy, anh thật là chờ mong.”

Bối Hi”…”

Quá quắt lắm rồi.

Tần Mộ Hàn lạnh lùng, đứng đắn trưởng thành của cô đâu rồi?

“Mặc đồ vào, em chỉ là muốn xem vết thương của anh thôi.”

“Chứ không phải là…”

“Không.”

Nụ cười trên miệng anh chợt tắt.

Ông trời ơi, ngó xuống đây mà xem này.

Anh vậy mà đang bị cô ngược đãi.

“Thật sự không thể sao?”

“Đã nói là không rồi mà.”

Mộ Hàn:”…”

Gục ngã và thất vọng.

Anh đang vui mừng như tết thì giờ đây lại như cọng bún thiu.

Cô nhìn mà thật sự nhịn cười không nổi.

Đợi anh mặc đồ đâu đấy xong xuôi rồi thì cô cũng bắt đầu.

Tới gần anh, bắt đầu xem xét vết thương.

Người như anh thì càng nói càng nhõng nhẽo mà thôi.

“Làm sao để bị thương nhiều như vậy?”

“Chỉ là vặt vãnh mà thôi.”

“Xí.”

Có rất nhiều vết thương mới cũ khác nhau.

Anh đúng là một tên cứng đầu, có cần phải liều mình vậy không? Để bị thương như vầy cô thật sự rất sót.

Thân trên của anh cuốn băng, nên buộc cô đành phải cởi ra.

Có rất nhiều thứ được giấu sau lớp băng dày này.

Nào là vết xước, vết dao chém sượt qua.

Có lẽ nặng nề và khiến anh đau đớn nhất là vết của viên đạn.

Nó tròn tròn và đỏ lét.

Nhìn cả thân anh bây giờ đáng sợ vô cùng.

Nhưng cô lại càng thấy đau lòng.

Anh lại bị thương nặng nữa rồi.

Có phải rất đau không? Anh về nước và giấu cô là vì không muốn cho cô thấy tình cảnh tồi tệ của bản thân mình khi ấy.

“Có phải anh xấu xí lắm không?”

“Không có, anh rất đẹp.

Là người đẹp nhất trên thế gian này.”

“Em chỉ biết nịnh anh thôi.”

Sau khi thấy thuốc và băng bó cho anh xong, cô dọn dẹp qua loa rồi đi ngủ.

Không cần anh phải nói mà cô tự mình chui người vào trong vòng tay của anh.

Cả hai cùng hạnh phúc mà chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng của thì sau nào nhiêu lâu xa cách cô cũng có thể được nằm trong vòng tay ấm áp của anh.

“Em yêu anh.”

“Anh yêu em.”

Lời chúc ngọt ngào mà đơn giản nhưng lại thấm đẫm tình yêu mà hai người dành cho nhau.

Hôm nay và những nỗ lực trước kia quả thực xứng đáng.



Bên kia Mộ Hàn và Bối Hi đã cùng nhau chìm vào giấc mộng đẹp thì Lữ Giao bên này đang tức giận đến run người.

Bối Hi cô ta vậy mà lợi dụng rồi lại ngủ chung với anh ngay sau khi hội ngộ.

Cô ta trước đó đã dùng bao nhiêu là cách cũng không thể nhận được cái đồng ý ở lại từ anh.

Đúng là đáng chết.

Ting!

Chuông điện thoại reo vang, cô ta bực tức mà với lấy cái điện thoại rồi ấn nút nghe.

“Alo.”

“Là anh đây.”

“Vỹ Trác, nửa đêm anh gọi cho tôi làm gì?”

“Vì anh nhớ em.”

Cùng theo lời nói của hắn ta là tiếng chuông cửa nhà cô kêu lên liền hồi.

Hiểu ra gì đó nên cô ta nhanh chóng xỏ dép rồi xuống lầu mở cửa.

“Này anh… ưm…”

Chỉ vừa mở cửa chưa kịp nói gì thì cô ta đã bị hắn ôm vào lòng rồi trao cho những nụ hôn mãnh liệt liên hồi.

“Từ từ đã.”

“Anh không thể chờ thêm một giây phút nào nữa.”

Khó khăn lắm mới thoát khỏi nụ hôn, cô ta tranh thủ nói với hắn.

Nhưng kết quả chỉ bằng thừa, hắn như con mãnh thú mà lao vào cô cắn xé như con mồi.

“Ưm… Trác, nhẹ thôi… á… a.”

“Em thật đẹp.”

“Đừng nói nữa, nhanh lên.”

Những tiếng tên rỉ ái muội vang lên khắp căn phòng khách.

Từng lớp quần áo được mở tung rồi ném nỗi thứ mỗi nơi.

Một lần rồi lại một lần, cô ta trao tấm thân của mình cho anh.

Cả hai cũng nhau thừa hưởng cảm giác sung sướng đến từng tất da tất thịt mà người kia mang lại.

Một đêm xuân tiêu đáng giá nghìn vàng..