Trọng Sinh Về Bên Tổng Tài Của Tôi

Chương 78: Có thể là ai




Rung động quá! Đột nhiên sao lại dẻo miệng như vậy? Anh làm như thế này thì trái tim thiếu nữ của cô làm sao chịu nổi?
“Không ngờ một Tần tổng lạnh lùng mà cũng có mặt này đấy.”
Một người tài giỏi và lãnh đạm trên thương trường như anh làm sao lại có một mặt đáng yêu như vầy?
“Em thích chứ?”
Thấy biểu cảm của cô như vậy anh cười thầm trong lòng.
Mặt không đổi sắc mà hỏi cô, chỉ là ánh mắt loé lên gian tà của anh khiến người khác phải nghi ngờ.
Nhưng tất nhiên điều đó xảy ra rất nhanh, cô làm sao có thể thấy được?
“Thích, anh làm gì em cũng thích.”
Tình yêu mà, động viên nhau một chút cũng đâu có sao?
“Thật không?”
Cô nghĩ anh nghi ngờ nên gật mạnh đầu chắc nịch nói:“Thật.”
Con cừu nhỏ ngây thơ này của anh còn phải dạy dỗ nhiều.
“Làm gì em cũng thích?”
“Ừm…”
Cảm thấy có gì đó sai sai ở đây nhưng cô cũng không để hả lắm.
Chẳng phải chỉ là câu hỏi, cuộc trò chuyện bình thường thôi sao?
Cô không nên quá nghĩ nhiều.
“Vậy anh làm nhá?”
Giữ hai người là bàn ăn, anh đứng lên nhướm người qua.
Như thể muốn nói rõ mục đích của mình mà anh còn nhắn mắt rồi chu môi các kiểu.
Cái tên này!
Dù miệng thì nói vậy nhưng cô cũng nhanh chóng nhắm mắt rồi cũng anh trao nhau nụ hôn nồng cháy vào sáng sớm.
Không phải người ta nói hôn môi cũng có thể giúp đốt cháy lượng calo sao? Như vậy thì quá tiện ích rồi còn gì, một công đôi việc.
Chỉ là khi hai người sắp môi chạm môi thì không biết cái tên vô ý thức nào đó lại đến và nhấn chuông cửa liên hồi.
Sực tỉnh khỏi tiếng động lớn xảy ra bất ngờ, cô và anh không nói nhưng cả hai đều tụt hứng.
Mộ Hàn cau có, bực tức mà không nói không rằng đi thẳng ra cửa lớn.
Không thể đợi một lúc sau hãy đến được sao? À mà không, tốt nhất là không nên đến.
Cạch!
Cánh cửa mở ra, những vị khách sau lớp cửa dần xuất hiện trước mắt anh.
Đông đủ vui vẻ thật, nếu họ để anh hôn được bảo bối xong một cái thì sẽ còn vui hơn.
Jane Tống tay xách một bọc quà lớn, quan tâm mà hỏi anh:“Ổn chứ?”
Đứng qua một bên chừa lối vào, anh vui đẻ đáp: “Ổn cả.”
“Mộ Hàn, người anh em của tôi.”
Phó Nhất Thiếu từ phía sau Jane Tống nhảy ra, ngọt ngào mà tha thiết gọi anh.
Cô đứng gần cửa mà ớn lạnh không thôi.
Trước đây cô cũng khá nghi ngờ về ‘tình bạn’ giữa hai người này.
Nhưng sau một thời gian khá dài chung đụng và tìm hiểu thì cô xác thực họ chỉ là bạn bè bình thường.
Mọi điều đều chẳng có gì xảy ra nếu không phải Phó Nhất Thiếu anh ta cứ thích làm lố.
“Vào nhà đi.”
Nhất Thiếu:”…”
Cái tên thiếu đánh đòn này.
Thấy Nhất Thiếu cậu ta lại muốn một tràn sến súa, anh phũ phàng mà bỏ vào nhà.
Sau khi bọn họ vào nhà thì ngồi ở phòng khách.
Dù sao cũng còn sớm nên cô bèn cất tiếng hỏi:
“Mọi người ăn sáng chưa? Tôi chuẩn bị cho.”
“Chưa…”
“Rồi! Chúng tôi ăn hết rồi.”
Nhất Thiếu đang nói thì bị trợ lí Dương im lặng nãy giờ lên tiếng cắt ngang.
Anh ta khó hiểu mà liếc ánh mắt qua nhìn cậu như thể đang đe dọa.
Cái tên này, ăn rồi thì kệ cậu.
Tôi còn chưa có ăn gì kia mà.
Hiểu được vị Phó thiếu này nghĩ gì, cậu tỏ vẻ khinh thường không thèm lên tiếng mà thầm lặng đưa tay chỉ về phía trước.
Khó hiểu mà nhìn theo, đến khi thấy được thì anh ta cũng dẹp luôn cái gì là đói bụng.
Ôi mẹ ơi, ánh mắt ‘trìu mến’ của Mộ Hàn thật là thú vị.
Để Mộ Hàn và những người đàn ông kia trò chuyện, cô quay lại chuẩn bị nước cho họ và dọn dẹp bàn ăn.
Thấy Bối Hi đã rời đi, Jane Tống đại diện lên tiếng cắt ngang bầu không khí yên tĩnh này.
“Giải quyết tận gốc rồi chứ?”
“Cũng xem như là vậy.”
Dựa mình vào thành dựa của ghế sô pha, anh nhẹ như bâng mà trả lời.
Dù sao thì cũng phải ổn thỏa và chắc chắn an toàn thì anh mới trở lại.
Làm sao có chuyện để yên, vài ba bữa nửa tháng bọn người đấy lại gây chuyện thì sao.
Anh thì còn không phải lo lắng.
Chỉ sợ bọn khốn đấy động đến cô thì mới là nguy.
“Bị thương có nặng không?”
Cuối cùng thì Nhất Thiếu cũng hỏi được câu đàng hoàng.
Dù sao cũng là bạn bè lâu ngày thân thích, cậu ta tất nhiên là phải lo cho an nguy của bạn mình hơn rồi.
“Không sao, đang lành lại rồi.
Bên này thì sao?”
“Có kẻ nhảy nhót ở đây.
Chúng có nhắm tới cô ta, nhưng chỉ dừng ở mức độ theo dõi và gây chút phiền toái.
Tôi nghĩ không cũng một bọn với mấy kẻ bên đấy.”
Bọn người kia đang sức đầu mẻ trán với anh thì làm sao có thể nhàn nhã và đủ kiên nhẫn mà theo dõi cô? Nếu là chúng thì anh ta tin rằng bọn họ sẽ bắt cóc luôn cho nhanh.
“Có thể là ai?”
“Tôi nghĩ là tôi biết.”
“…”

“Bác gái!”
Lữ Giao thướt tha đi vào nhà lớn cửa Tần gia.
Chỉ mới sáng sớm thôi mà cô ta đã lộng lẫy và mình đầy sức sống tới thăm bà.
“Giao Giao.
Con tới rồi.”
“Dạ.”
Sáp lại gần bà, cô ta cười dịu dàng mà nắm lấy tay bà hỏi han.
Sau một hồi ngòi nói chuyện không đâu thì cũng tới tiết mục chính.
Cô ta sầu bi, ánh mắt buồn bã mà nói:”Nếu anh Hàn mà tốt với con một phần như bác thì tốt quá rồi.”
“Sao vậy? Nó làm gì con phật lòng sao?”
Đừng nói là sau bao nhiêu công sức và mưu trí của bà mà vẫn không có tác dụng nha.
Thời cơ tốt như vậy ở bên chăm sóc tiến triển mà không được nữa thì bà cũng đành chịu.
“Anh ấy không làm gì, chỉ là… chỉ là.”
Cô ta vừa nói vừa ấp úng khiến bà khó chịu không thôi.
“Chỉ là sao?”
“Anh ấy không nhờ cháu nữa mà lại muốn Bối Hi chăm sóc.
Nói là, nói là sẽ tiện hơn.”
“Đấy là điều tất nhiên.
Chúng nó yêu nhau không chăm sóc cho nhau thì chăm sóc cho ai?”
Ông Tần từ bên trong đi ra, nghe đến đây thì không thể lọt tai nữa mà buộc lên tiếng.
Chuyện mà hai người phụ nữa này sáng sớm kể lể và cáo trạng với nhau không phải là quá buồn cười rồi sao? Mới sáng sớm ông nghe người làm nói có người tới, tưởng gì.
Ai mà ngờ là tới để nói mấy câu chuyện xàm này?
Chúng là người yêu của nhau, không ở bên chăm sóc cho nhau thì chẳng lẽ là người ngoài nhảy vào? Có phải là quá vô lí rồi không?
Trước đây thì còn đỡ, càng ngày ông lại càng mất thiện cảm với con bé Lữ Giao.
Từ nó thoát ra khiến ông cảm thấy có gì đó mờ ám và gian trá.
Nhưng dù sao đây cũng là điều tế nhị, ông cũng không tiện nói với ai.
“Con… con…”
Cô ta nước mắt lưng tròng, như không thể kìm nổi mà bỏ chạy ra về khi chưa kịp chào hỏi ai lấy một tiếng.
Bà Tần với tay theo bóng lưng của cô ta, sau đấy thì tức giận quay qua trách móc ông.
“Ông làm gì thế? Con bé nó tổn thương rồi kìa.”
“Tôi phải hỏi bà mới đúng đấy.
Làm chuyện phí hơi không đâu.
Giả dụ như tôi bị bệnh mà không mượn bà chăm sóc mà gọi tới một cô gái khác có được không hả?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.