Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 51: Cho hắn cơ hội làm bẽ mặt kẻ khác



Dư Ôn Lương tuổi trẻ dễ xúc động, nghe thấy mấy lời cố ý châm chọc như vậy lập tức đỏ bừng cả mặt muốn bước tới nói lý lẽ với người đó.

Dư Chu nhanh tay nhanh mắt giơ tay ngăn cậu ta lại, sau đó mới chậm rãi quay đầu liếc xéo mắt từ dưới nhìn lên người vừa nói chuyện một cái, vẻ mặt thản nhiên lãnh đạm, trong mắt không chứa bất cứ một tia tức giận nào.

Cách nhìn người như vậy làm cho bất kể là người bị nhìn hay rơi vào trong mắt của đám người ngoài cuộc đang đứng bàng quan ở bên cạnh đều cảm thấy như bị khinh bỉ tới cực độ.

Người nọ thấy chẳng những không đạt được mục đích muốn khinh thường Dư Chu mà ngược lại còn bị người ta dùng ánh mắt như vậy nhìn lại thì sao nuốt nổi cục tức này chứ, lập tức quát lớn:

"Mắt của ngươi mọc kiểu gì đấy, có biết cách nhìn người sao cho tử tế hay không hả?"

Dư Chu nhàn nhạt đáp: "Miệng của ngươi mọc kiểu gì đấy, có biết nói lời lễ độ hay không hả?"

Hắn vừa nói xong thì bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng "phụt" cười khó kiềm chế.

Dư Chu quay đầu qua nhìn liền thấy một thư sinh mặc trên người bộ y phục màu trắng, một tay cầm quạt xếp một tay còn đang ôm chặt lấy bụng cười đến gập thắt lưng ở đó.

"Đào Khương ngươi có ý gì chứ?" Kẻ đứng ở phía đối diện với Dư Chu đen sì mặt chất vấn.

"Ta nói này Thôi Đồng, ngươi làm vậy cũng thật có hơi vô lý quá nhỉ?" Người thư sinh được gọi là Đào Khương nọ đứng thẳng người dậy nói,

"Vừa rồi còn tự cho phép mình đi châm chọc người khác thế nhưng lại không chỉ không cho phép người khác phản bác lại mình, hiện tại đến ngay cả người xung quanh muốn cười cũng không cho cười chắc?"

Bây giờ Dư Chu mới biết kẻ này tên là Thôi Đồng, có điều hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra được bất cứ chuyện gì liên quan đến cái người tên là Thôi Đồng này nên chỉ đành im lặng không nói thêm gì nữa.

Kẻ muốn tới kiếm chuyện thì căn bản là không cần ngươi nói, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng không cần cho thì gã cũng sẽ tự mình kiếm lý do để nói ra.

Thôi Đồng chính là kiểu người như vậy.

Gã khinh thường liếc Dư Chu một cái mới cười nhạt nói:

"Đào Khương, ngươi biết hắn là người như thế nào không mà ra mặt nói chuyện giúp hắn."

"À~, nếu ngươi đã hiểu rõ vị huynh đài này đến vậy thì ngươi kể ra xem nào, Đào mỗ xin chăm chú lắng nghe." Tay phải Đào Khương nắm lấy quạt xếp gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái một cái, thu quạt xếp lại nghiêng tai lắng nghe tình hình.

Thôi Đồng đắc ý hếch cằm lên nói:

"Ta với hắn là cùng một vị tiên sinh, ta có thể không hiểu rõ về hắn sao?"

Lần này không cần Đào Khương nói cái gì thì một người khác ở bên cạnh đã nói trước:

"Chưa từng nghe nói Đường tiên sinh có người học sinh nào họ Dư cả."

"Đương nhiên không phải là Đường tiên sinh rồi," Thôi Đồng nói,

"Không biết chư vị có còn nhớ trước Đường tiên sinh ta có từng bái nhận một vị Khổng tiên sinh hay không, bất quả Khổng tiên sinh đã qua đời vào hai năm trước rồi."

Có người ở bênh cạnh nhớ rõ liền gật đầu hỏi,

"Cho nên trước đây hắn cùng là học sinh môn hạ dưới trướng Khổng tiên sinh với ngươi đúng không?"

"Chính xác," Thôi Đồng nói, "Hắn đi theo Khổng tiên sinh học tập hơn hai năm gần khoảng ba năm thì không chỉ ngay cả 'Luận văn' cũng không học thuộc hết, chữ viết càng có thể nói là không khác gì con giun đất đang bò, ta không biết hắn làm cách nào biết được chúng ta tổ chức hội Đăng cao ở nơi này, chỉ biết rằng nếu để cho người như vậy tham gia thì chẳng khác nào bất cứ một thôn phu sơn dã nào cũng có thể trà trộn vào nơi này của chúng ta hay sao, như vậy thì hội Đăng cao mà chúng ta coi trọng sẽ còn ra cái gì nữa chứ."

Hắn vừa nói xong thì vài vị thư sinh có chút bảo thủ ở bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt nói,

"Những người có thể tới tham dự hội Đăng cao đều là những môn sinh đắc ý của các vị tiên sinh trong trấn chúng ta đề cử tới, tất nhiên không phải là người như thế nào cũng có thể tiến vào được."

Thôi Đồng gật đầu dùng vẻ bố thí nói tiếp,

"Cho nên vừa rồi ta mới nói để hắn chủ động rút lui tự đi chặt thêm chút củi mang về, như vậy thì chúng ta cũng không cần làm người xấu thẳng tay đuổi người đi rồi."

Dư Chu đứng đó im lặng không nói chính là vì muốn đợi gã nói ra thêm càng nhiều tin tức hơn nữa, bây giờ hắn cảm thấy cũng đã nghe đủ rồi mới nghiêng đầu cười hỏi:

"Thôi huynh lại chẳng phải thầy tướng số dưới chân cầu tây trên trấn thì làm sao biết được ta không có vị tiên sinh nào đề cử tới chứ? Không lẽ Thôi huynh đã từng theo vị tướng số tiên sinh đó học qua bói toán sao?"

"Ngươi ăn nói linh tính cái gì đó hả?" Thôi Đồng cả giận nói, hắn thế nhưng còn muốn tham gia thi cử nhân làm quan nữa, sao có thể lẫn lộn với tiên sinh bói toán nơi chân cầu cơ chứ.

"Thôi huynh xin hãy bình tĩnh," vị thư sinh trước đó hùa theo Thôi Đồng nói không phải người như thế nào cũng có thể tiến vào đây nói tiếp, "Hắn chính là muốn kích cho ngươi tức giận mà thôi."

Thôi Đồng tỉnh táo lại nhưng vẫn tức giận như cũ nói,

"Vậy ý của ngươi là ngươi có tiên sinh hả? Những tiên sinh trên trấn có đủ tư cách thu nhận học sinh dù cho ta không quen biết hết thì cũng biết tới tám chín phần mười, nhưng chưa từng nghe nói có vị nào từng thu nhận học sinh có danh hiệu như ngươi cả."

"Tiên sinh của huynh ấy là ông nội của ta." Rốt cuộc thì Dư Ôn Lương cũng có cơ hội nói chuyện.

"Ông nội của người là..."

Lời của Thôi Đồng còn chưa nói xong thì đã bị Đào Khương cắt đứt,

"Chắc hẳn vài vị huynh đài ở đây không biết tới vị tiểu bằng hữu này, vậy ta liền tự chủ trương giới thiệu một chút cho mọi người cùng biết, cậu ấy là cháu trai của Dư lão tiên sinh Dư Văn Sĩ, tên gọi là Dư Ôn Lương."

"Ngươi... sao có thể chứ!" Thôi Đồng trợn to mắt lắp bắp nói.

Dư Chu mỉm cười, "Tiên sinh vốn chính là trưởng bối đồng tộc nhà chúng ta, có cái gì mà không thể chứ."

Hắn học tập cùng với tiên sinh gần nửa năm nên tất nhiên là hiểu rõ kiến thức của tiên sinh nhà mình uyên bác như thế nào, chỉ không ngờ rằng lại cũng rất có danh tiếng trong mắt đám thư sinh ở đây nha. Xem ra lúc trở về phải cảm tạ thật tốt với tiên sinh nhà mình mới được, cho hắn cơ hội làm bẽ mặt kẻ khác như thế này.

"Mặc dù tiên sinh cũng rất quan trọng thế nhưng có thể đạt được thành tích hay không thì vẫn phải xem vào tư chất của bản thân học sinh cả." Kẻ có thể nói ra những lời bóng gió như thế này cũng chỉ có thể là tên thư sinh vừa nãy.

Dư Chu khẽ cau mày lại, hắn thực không hiểu tại sao tên này cứ nhất quyết nhắm vào mình như vậy.

Thôi Đồng giống như được người gõ tỉnh, cười nói:

"An huynh nói đúng lắm, có một số người học viết vài năm cũng không cách nào viết đúng, ta thực không tin học thêm hai năm thì có thể học ra được tài năng xuất chúng gì rồi."

Dư Chu lắc đầu, "Thôi huynh cũng là người đọc sách thì nên hiểu rằng kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải đối đãi nhau bằng cái nhìn khác rồi, ta và ngươi đã qua hai năm chưa từng gặp lại vậy mà ngươi lại dùng ánh mắt hai năm trước đây để nhìn ta, hành vi thiếu hiểu biết như vậy đúng là khiến cho thôn dân sơn dã nghe thấy cũng sẽ cảm thấy khinh thường ở trong lòng."

"Có đáng để đối đãi bằng cái nhìn khác hay không chỉ cần so tài một trận không phải là có thể biết rồi hay sao?"

Có người xem náo nhiệt không sợ chuyện càng lớn nói,

"Hôm nay là hội Đăng cao chứ nào phải đại hội thi xem miệng lưỡi ai lợi hại hơn cơ chứ, hai người các ngươi mỗi người làm một bài thơ mang ra so sách không phải là có thể lập tức phân chia cao thấp được rồi sao?"

Dư Chu liếc nhìn người vừa nói chuyện một cái, sau đó mới chắp tay nói:

"Dư mỗ cảm thấy chủ ý của vị huyng đài này rất tốt."

Nói đến đây thì có lẽ cũng đã không thể thu thập được thêm thông tin gì từ miệng của Thôi Đồng nữa rồi, cứ tiếp tục tranh luận như vậy xác thực là không được dễ nhìn cho lắm, đúng là nên giải quyết dứt khoát chuyện này thì mới được.

Vậy nên hắn lại nhìn về phía Thôi Đồng hỏi: "Ý của Thôi huynh như thế nào?"

"So thì so, ta còn có thể thua ngươi được chắc?" Thôi Đồng hếch cằm chỉ vào cây bạch quả cách đó không xa nói,

"Vậy thì lấy hai cây bạch quả đó làm chủ đề đi, mỗi người làm một bài thơ."

Đào Khương đi về phía trước một bước nói: "Chủ đề bạch quả không phải vừa rồi ngươi mới..."

Dư Chu hướng về phía cậu ta lắc đầu tỏ ý không cần để tâm.

Lúc hắn mới tới vừa vặn nghe được một chút việc mấy người bọn họ đang đứng vây quanh chỗ này thảo luận chuyện lấy bạch quả làm chủ đề làm thơ, thậm chí có vài người còn đã viết ra xong rồi.

Có điều nếu như Thôi Đồng đã nghĩ muốn chiếm ưu thế ở phương diện này thì dù gã có lấy bài thơ trước đó vừa mới viết xong đem ra để so tài thì cũng không có gánh nặng tâm lý gì.

Sau khi Thôi Đồng chấp nhận cuộc so tài thì thư đồng gã mang theo liền cầm bút mực ra bày sẵn lên trên khối đã lớn ở bên cạnh.

Trước đó hai người Dư Chu và Dư Ôn Lương đều tính toán đến hội Đăng cao thì có thể dùng ké bút mực của Hạ Vân Kỳ cho nên hai người đều không có mang theo mấy thứ này, lúc này Hạ Vân Kỳ còn chưa có tới nên khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Đào Khương thấy hai người họ chỉ quay đầu qua nhìn cây bạch quả chứ không có động tĩnh gì khác liền suy ngẫm một chút, sau đó mới đi tới gần nói:

"Có cần ta cho Dư huynh mượn bút mực dùng hay không?"

Dư Chu chắp tay hành lễ nói: "Đa tạ Đào huynh."

"Chuyện nhỏ không đáng kể." Đào Khương xua tay nói, xoay đầu phân phó thư đồng đi lấy bút mực qua.

Dư Chu đi vòng quanh gốc cây bạch quả vài vòng, đợi đến khi Thôi Đồng bắt đầu viết xuống thì mới đi trở về nơi bày sẵn bút mực.

Vốn Đào Khương cò đang vây xem ở bên chỗ Thôi Đồng thấy Dư Chu cũng bắt đầu đề bút liền phe phẩy quạt lách ra khỏi đám người bên này chen vào trước mặt Dư Chu.

Dư Chu không có thời gian để ý mấy chuyện này, hắn nghĩ nghĩ, dựa vào sự cảm ngộ cùng với cảnh sắc bản thân vừa mới thấy được đem bài thơ làm về bạch quả trước đây hơi sửa lại một chút rồi mới viết lên trên giấy.

Vừa viết xong câu đầu tiên thì người vây xem xung quanh liền lần lượt xoay đầu qua trao đổi ánh mắt với người ở bên cạnh mình, bên trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Đào Khương lại càng là phát ra tiếng hít sâu cực kì khoa trương.

Có người khá quen thuộc với Đào Khương liền nhịn không nổi nói:

"Đào Khương kia, ngươi làm cái gì đấy hả? Đừng có quầy rầy suy nghĩ của Dư huynh."

Đào Khương bĩu mỗi cố ý lớn giọng nói:

"Ta chỉ là kinh ngạc quá thôi mà, nếu như chữ của Dư huynh mà bị nói là không ngăy ngắn rõ ràng, nhìn như giun bò thì thử hỏi có bao nhiêu người ở đây dám tự nhận mình viết đẹp cơ chứ?"

Có người không phục nói: "Chữ của Dư huynh đúng là rất đẹp những cũng chưa tới mức như ngươi nói đâu."

Hai người một khen một phản bác, tạm thời không nói tới người khen, ngay cả người phản bác cũng gián tiếp khẳng định rằng chữ của Dư Chu rất đẹp.

Thôi Đồng ở bên cạnh sau khi nghe xong mấy lời này bàn tay không kiềm chế được khẽ run lên một cái, không khống chế được ánh mắt mình bắt đầu nhìn về phía bên đó.

Chỉ có điều Đào Khương tựa hồ đã sớm đoán được chuyện này, phe phẩy quạt trong tay đứng chắn ngay ở chính giữa hai người, hoàn toàn ngăn trở tầm nhìn của Thôi Đồng, che kín số chữ viết của Dư Chu đi.

Người dịch: Hana_Nguyen