*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7 giờ rưỡi tối, livestream sinh nhật thành viên của AOW Ninh Lan bắt đầu.
Kịch bản livestream không có gì mới mẻ, Ninh Lan lại phải cố tỏ vẻ bất ngờ vui mừng, lại phải cố duy trì nụ cười, cơ mặt tê rần. Cắt bánh sinh nhật xong trốn đằng sau ống kính lướt điện thoại. Ngoại trừ tin nhắn của thím, ngầm giục anh tiền sinh hoạt thì không có tin nhắn nào khác.
Tết Trung thu đầu tháng trước, chú và thím cùng gọi điện cho anh, hỏi anh có về nhà dịp Trung thu không, sau đó hỏi han ân cần một lúc rồi lại ức khổ tư điềm* tròn nửa tiếng, Ninh Lan đang nghe điện thoại không chen nổi một câu, cực kỳ nghi ngờ bọn họ có chuẩn bị trước bản thảo, gọi điện đọc lại.
* Ức khổ tư điềm: nghĩ về khổ cực hồi trước rồi nghĩ đến hạnh phúc ngày hôm nay.
Nhưng không thể không nói chiêu này rất hữu hiệu. Anh bẩm sinh ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt lúc chú nói anh hồi nhỏ có mấy lần suýt bị bố đánh chết, đều là chú đứng ra chắn trước mặt, đưa anh về nhà ăn cơm. Trái tim khó khăn lắm mới cứng rắn của Ninh Lan lại mềm xuống. Thực ra không cần bọn họ tốn công sức như vậy, vốn dĩ anh cũng không định cắt tiền sinh hoạt. Tiền học đại học của Ninh Huyên cũng do anh chu cấp.
Chỉ là vô số lần nghe đến từ "nhà", khó tránh được sự xót xa.
Ninh Lan mở Weixin, lướt một lượt các tin nhắn gần đây, cuối cùng vẫn không mở khung nhắn tin với người tên SY được ghim trên cùng.
Cậu bận như vậy, quên là chuyện thường tình, không nên làm phiền thì hơn.
Tiệc sinh nhật của Ninh Lan không có chi tiết gì mới mẻ, nếu công ty đưa mẹ anh đến thì anh không còn thấy kinh hỷ nữa mà là kinh sợ. Bố mẹ nhà người ta thì nở nụ cười yêu thương: "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ." Còn mẹ anh thì "Con trai, có tiền không?"
Ngẫm nghĩ cũng thấy khôi hài.
Sau khi nhận lấy các món quà có tâm hay qua quýt của mọi người, Lục Khiếu Xuyên và Vương Băng Dương hát cho anh nghe, không biết ai sửa lời, chèn tên anh vào một cách vi diệu. Hát đi hát lại "Lan Lan đáng yêu đáng yêu đáng yêu nhất thế giới". Ninh Lan cười không ngừng, ngay lúc đó lấy điện thoại ra bảo họ hát thêm lần nữa để thu lại đặt làm chuông báo thức.
Bởi vì các thành viên AOW không đông đủ, quá trình cũng khá đơn giản. Tiệc sinh nhật không quá một tiếng là đến đoạn kết. Đúng lúc Ninh Lan đang nói với ống kính "Cảm ơn lời chúc của mọi người. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng" thì cửa hội trưởng được đẩy mở.
Tuỳ Ý gió bụi dặm trường đứng trước cửa, bên cạnh đặt chiếc vali vẫn còn gắn thẻ ký gửi.
Cậu để vali ở cửa không kéo vào, bước nhanh đến trước mặt Ninh Lan: "Sinh nhật vui vẻ, tôi đến muộn rồi."
Ninh Lan lặng người lúc lâu, tiếp đó trái tim bắt đầu đập điên cuồng, như đoàn tàu màu xanh đang tăng tốc sau khi xuất phát, thình thịch thình thịch, càng lúc càng nhanh.
Tuỳ Ý lục túi áo khoác gió, lấy một hộp quà từ túi bên trái trước: "Đây là quà Phương Vũ nhờ tôi gửi cho cậu." Sau đó từ túi phải lấy ra một phần quà nữa: "Đây là tôi tặng cậu."
"Sinh nhật vui vẻ." Cậu lặp lại lần nữa.
Phương Vũ tặng cậu một chiếc bút máy, lời nhắn để bên trong viết rằng cậu hãy dùng chiếc bút này để một đời kiến thiết xã hội hài hoà, mọi người xung quanh cười rộ lên.
Lúc mở hộp quà của Tuỳ Ý, Ninh Lan không biết vì sao hơi căng thẳng. Anh lặng lẽ chùi bàn tay đầy mồ hôi vào quần, mới chậm rãi mở ra.
Nằm bên trong đó là một chiếc vòng tay mã não màu đỏ.
Tuỳ Ý nhìn cổ tay trắng nõn, gầy guộc của anh, nói: "Lúc lượn các cửa hàng xem, thấy rất hợp với cậu nên mua luôn."
Ninh Lan nhìn chăm chú rất lâu, vuốt ve bề mặt nhẵn mịn, tinh tế của hạt trân châu màu đỏ, hạ thấp giọng chỉ mình nghe thấy: "Cảm ơn... tôi rất thích."
* Vòng mã não đỏ kiểu này:
Buổi tối, Ninh Lan cởi chiếc vòng tay đeo chưa đầy hai tiếng ra, dưới ánh đèn thưởng thức rất lâu. Sau đó dùng ánh mắt như nhìn trân bảo cất vào trong hộp rồi lấy sợi dây đỏ ở đáy hộp như một món quà đeo lên tay.
Tuỳ Ý hỏi anh vì sao đổi cái này. Ninh Lan ngại nói sợ va hỏng thấy không nỡ, chỉ nói không muốn đeo, sợ bị fans nói xấu.
Tuỳ Ý cười nhưng không đáp.
Ninh Lan quỳ xuống cùng cậu thu dọn hành lí, hỏi cậu sao lại về sớm vậy. Tuỳ Ý nói chiều nay vừa quay xong, nhớ đến sinh nhật anh, nên không ở lại một tối nữa, đổi vé máy bay về trước.
Mặt Ninh Lan vẫn đỏ ửng vì sự kích động vui sướng, đỏ hơn cả vòng mã não đỏ chót đó. Trong não anh ầm ầm không ngừng, nghĩ mãi vì sao Tuỳ Ý lại muốn về sớm. Bây giờ nhận được câu trả lời từ chính miệng cậu, lại không dám tin tưởng.
Cậu thật sự... vì sinh nhật của mình mà về sớm sao?
Lúc này, Ninh Lan không thể không thừa nhận, sợi dây trong lòng anh đã sớm bị gảy lên rồi. Cho dù chỉ nghĩ đến tên Tuỳ Ý, đều sẽ phát ra âm thanh nhẹ nhàng mà êm tai.
Vì một mình anh mà trở về?
Tại sao vậy?
Không phải cậu cũng...
Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, kích động không ngừng, có lời nói nào đó như đang muốn buột khỏi cổ họng. Ngón tay của Ninh Lan hơi run lên, động tác cầm một bộ quần áo quá mạnh, kéo cả đồ được đè ở dưới lên.
Một chiếc hộp giống như chiếc Tuỳ Ý tặng anh rơi xuống bên chân, nắp hộp bật mở.
Ninh Lan đứng gần, nhặt lên trước cậu. Trong hộp có một đôi khuyên tai hình ngôi sao, một chiếc to một chiếc nhỏ, thiết kế tinh tế, viên đá quý màu đen lấp lánh ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn trắng.
Tuỳ Ý không có lỗ tai. Ninh Lan nghi ngờ, hỏi: "Đây là..."
Tuỳ Ý liếc nhìn đôi khuyên tai một cái, ánh mắt loé lên, bàn tay đang ở trên không hạ xuống, thấp giọng nói: "Cũng để tặng cậu đó."
Ninh Lan chớp mắt: "Nhưng tôi không có lỗ tai mà."
"Ừm, lúc mua không nghĩ đến."
Ninh Lan thấy Tuỳ Ý rũ mắt, dáng vẻ không thoải mái tưởng cậu đang thấy có lỗi, không nhịn được bật cười: "Cảm ơn đội trưởng, rất đẹp."
Tuỳ Ý mím môi, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Cả đêm Ninh Lan ngủ không ngon. Anh nhân lúc nửa đêm Tuỳ Ý đang ngủ, nhét hai hộp quà xuống dưới gối. Không ngủ được thì lấy ra nhìn nhìn sờ sờ, đôi môi không ngừng nhếch lên.
Buổi trưa, Phương Vũ và Cố Thần Khải về đến nơi. Anh tranh thủ buổi sáng lúc Trương Phạn và An Lâm không có ở đây, âm thầm chuồn khỏi công ty, gọi xe đến trước cổng một bệnh viện phía nam thành phố.
Đây là lần thứ hai anh đến đây, tiếp đón anh vẫn là bác sĩ nam lần trước. Anh ta không nhận ra Ninh Lan chỉ có duyên gặp một lần, thấy vị khách này mặc đồ trông cũng ra dáng người, thái độ không còn ác ý như lần trước.
Tuy nhiên nghe anh nói chỉ xỏ lỗ tai, bác sĩ trợn mắt như sắp lật trời, chỉ ra ngoài cửa: "Ra cửa rẽ trái rồi rẽ trái tiếp, chỗ đó là chỗ xỏ lỗ tai."
Ninh Lan đi theo chỉ dẫn của bác sĩ, tìm được một cửa hàng nhỏ bán trang sức ở trong ngõ. Tốn 20 tệ là xỏ hai lỗ bên tai trái, một lỗ ở dái tai, một lỗ ở vành tai.
"Làm phiền chị giúp tôi đeo hai cái khuyên này lên." Xỏ lỗ xong, Ninh Lan lấy ra chiếc hộp từ trong túi.
Chủ cửa hàng trang sức là một phụ nữ trung niên tầm hơn 30 tuổi, ngạc nhiên nói: "Làm gì có chuyện vừa xỏ lỗ xong đeo ngay khuyên của mình, không sợ nhiễm trùng mưng mủ sao?"
Ninh Lan nói không sợ, xin xỏ bà chủ hết lời đeo khuyên cho anh. Bà chủ làm sao cưỡng lại được sự nũng nịu non mềm của trai trẻ, thấy khuyên tai ngôi sao làm bằng bạch kim, không dễ bị nhiễm trùng, mềm lòng đáp ứng.
Lúc rút khuyên đang đeo ra còn rỉ chút máu. Bà chủ vừa không nỡ nhìn thẳng giúp anh đổi khuyên, vừa hỏi: "Là bạn gái tặng à? Cưng chiều thế."
Gương mặt đang được che sau lớp khẩu trang cười xán lạn, chưa kịp lên tiếng thì cảm giác đau đớn xuyên qua da thịt truyền đến khiến anh cắn răng cắn lợi hít sâu.
Trên đường trở về, Ninh Lan đang ngồi ghế sau taxi, mở camera trước của điện thoại soi tai trái. Anh đeo hình ngôi sao lớn hơn ở dái tai, hình nhỏ đeo trên vành tai, viên đá đen phản xạ ánh mặt trời chiếu rọi ngoài cửa sổ, sáng đến mức chói mắt.
Trông cũng vui mắt, trừ cái tai đang hơi sưng đỏ.
Chạy ra ngoài xỏ lỗ tai không chỉ là xốc nổi, mà còn là sự trằn trọc suy nghĩ cặn kẽ cả đêm.
Ninh Lan đưa tay chạm vào vị trí lồng ngực. Bên dưới là trái tim đã đâm chồi nảy lộc sắp vươn lên khỏi mặt đất dưới nắng mưa.
Cho dù anh nói đi nói lại với bản thân đừng giống như đứa ngốc ôm lấy vọng tưởng không thiết thực nhưng trái tim trầm lặng bấy lâu nay rốt cuộc cũng không thể kháng cự, dưới sự công phá của mật ngọt mà rục rịch ngóc đầu.
Huống hồ không chỉ là mật ngọt.
Cuối cùng Ninh Lan cũng lấy dũng khí, mạnh dạn đoán...
Nói không chừng... Cậu ấy cũng thích mình thì sao?
Nếu không tại sao lại cố ý về sớm chúc mừng sinh nhật anh?
Nếu không tại sao lại đối xử tốt và ấm áp với anh đến vậy?
Dường như Ninh Lan đã tìm ra đáp án cho những câu hỏi này. Anh bị câu trả lời làm cho hoa mắt, chóng mặt, dùng mấy phần lý trí còn sót lại đè nén cảm giác hạnh phúc đang ùn ùn kéo đến.
Trước nay chưa bao giờ có khoảnh khắc nào vội vã đến thế, chỉ muốn nhanh chóng trở về, nhanh chóng gặp cậu.
Anh nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh sắc hai bên đường đang lùi lại, giơ tay đang đeo sợi dây đỏ lên chạm vào tai trái. Nụ cười in sâu trong đáy mắt, đọng lại nơi khoé mắt, một đường không nhạt phai.
Hết chương 31.