Trục Lãng

Chương 32



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bước vào sảnh lớn công ty, chạm mặt An Lâm đang vội vã từ thang máy đi ra. Tâm trạng Ninh Lan rất vui vẻ, chào hỏi cô: "Người đẹp đi đâu đấy?"

An Lâm thấy anh, dừng bước: "Đi tìm đệ nhất lưu manh của À hú. Buổi chiều tập luyện, cậu đừng có chạy lung tung!"

Ninh Lan gật đầu dạ vâng. An Lâm hoài nghi đánh giá anh, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai, lại quan sát một lúc, ngạc nhiên nói: "Xỏ lỗ tai lúc nào vậy?"

Ninh Lan sờ dái tai: "Vừa mới xỏ ạ. Thế nào, đẹp không ạ?"

"Đẹp lắm, rất hợp với da cậu. Có thuốc chống viêm* chưa? Cẩn thận sưng nhé."

Ninh Lan chỉ nghe vào câu trước, cười hihi vòng qua đi vào thang máy: "Em lên trước đây nha. Người đẹp An cố lên!"

* Thuốc chống viêm, tên gốc 红霉素软膏 là thuốc có thành phần Erythromycin chống viêm nhiễm, trị các bệnh da có mủ, loét vân vân... Dịch thành tên thuốc thì nghe nó kì quá nên để thuốc chống viêm thoi.



Lên tầng, đi qua phòng làm việc, Trương Phạn nhìn thấy anh qua cửa sổ thì gọi lại: "Ninh Lan. Cậu cũng vào đây một lúc."

Ninh Lan bị bắt dừng lại, tư thế kì quái nghiêng người lách vào nhưng vẫn không may bị Trương Phạn chỉ liếc một cái liền phát hiện trên tai anh có gì đó.

"Tôi đã nói qua chưa nhỉ, động vào đâu thì cũng phải báo trước cho tôi một tiếng!" Trương Phạn đập bàn, lạnh giọng nói: "Còn biết nghe lời không hả?"

Ninh Lan cười khẩy: "Không phải mấy hôm trước chị chê em phiền phức vì không đeo được khuyên sao. Đó, em xỏ rồi."

Trương Phạn chỉ tức anh tự tiện, "hừ" nhẹ một tiếng: "Mấy hôm trước? Qua cả nửa năm rồi. Cung phản xạ của cậu dài quá ha."

Ninh Lan cúi đầu nhận lỗi ngay lập tức, đảm bảo về sau cắt móng tay cũng phải gõ văn bản báo cáo. Trương Phạn bị chọc cười, xua tay bảo anh ngồi xuống, đi vào việc chính.

Trên tay cô có một vai diễn, một vai tiểu thị vệ trong phim cổ trang lớn "Phúc giang sơn", năm sau khai máy. Mặc dù là nam thứ n nhưng bộ phim có nhiều vai chính, hơn nữa nam nữ chính không được quy định rõ ràng. Mỗi vai diễn đều rất ấn tượng, cộng thêm đội ngũ sản xuất có tiếng tăm lớn, chưa quay đã nổi. Hiện giờ trong giới, các diễn viên đã có động tĩnh rồi, cắm đầu vào hạng mục này, tạo mấy vòng thanh thế trên mạng. Hiện giờ chỉ chốt được vài vai chính, trong đó có Tiết Oánh, Quách Hạo, Kỷ Chi Nam...

Ninh Lan lơ đễnh nghe, hồn bay sang phòng luyện tập bên cạnh.

Trưa nay ăn gì nhỉ?

Tuỳ Ý thấy khuyên tai sẽ có phản ứng gì?

"Cốc", bút trong tay Trương Phạn gõ vào trán anh, Ninh Lan mới hoàn hồn: "Dạ?"

"Xỏ được lỗ tai thì hồn bay phách lạc à? Lặp lại lời tôi vừa nói mau!"

Ninh Lan che trán, mặt xị ra đáp: "Cơ hội khó gặp, nắm bắt cho tốt."

"Câu trước."

"Diễn viên được chốt là Tiết Oánh, Quách Hạo, Kỷ Chi Nam."

Trí nhớ của Ninh Lan cực tốt, nói một từ cũng không sai. Trương Phạn cảnh cáo trừng mắt nhìn anh, nói tiếp: "Tôi xem xét toàn diện, cảm thấy hai cậu hợp hình tượng nhất, rất có cơ hội đoạt được vai diễn này. Cả hai chuẩn bị một chút. Đợi lễ trao giải MTV tháng sau xong thì đi thử vai. Kịch bản đây."

Trương Phạn làm việc gì cũng nắm chắc. "Rất có cơ hội" trong miệng cô bằng với "100% nhận được nhét túi."

Vương Băng Dương hí ha hí hửng nhận lấy kịch bản, không chờ được lật xem. Ninh Lan không nhận, uyển chuyển nói: "Em nhảy nhót đã chả ra gì rồi, không góp vui nữa đâu."

Trương Phạn không thích dáng vẻ chưa thử đã buông xuôi: "Tích góp chút kinh nghiệm cũng tốt. Lúc còn trẻ không nên sợ khổ."

Không phải Ninh Lan sợ không lo được các việc khác, càng không phải sợ khổ, chỉ là thấy dáng vẻ vui sướng của Vương Băng Dương, nghĩ đến trước đó cậu rất chăm chỉ tham gia lớp học biểu diễn, không muốn làm đối thủ cạnh tranh với cậu, làm tổn hại tình cảm đôi bên.

"Chị tha cho em đi mà. Lần trước quay quảng cáo em bị NG nhiều nhất. Bảo em đi quay phim, lại còn phim cổ trang, em sợ gượng gạo quá không khống chế được bản thân, lại giơ chữ V trước ống kính."

Trương Phạn giỏi nhất trong việc quan sát lời nói và biểu cảm, thấy Ninh Lan không muốn bất hoà với Vương Băng Dương, tức giận mắng mỏ hai câu, ngầm thừa nhận một mình Vương Băng Dương đi thử vai.

Làm lỡ chút thời gian tại phòng làm việc, lúc đi ra Tuỳ Ý đã không còn ở phòng luyện tập nữa, nhắn tin cho Ninh Lan nói cậu và Cố Thần Khải ra ngoài có chút việc, bảo Ninh Lan tự giải quyết bữa trưa.

Ninh Lan ủ rũ ngay lập tức, đi căng tin ăn suất cơm hộp chả mấy mùi vị. Ăn xong nằm trên sô pha ở phòng nghỉ công ty một lúc. Lúc tỉnh lại thấy tai sưng nhức, đi ra hiệu thuốc mua tuýp thuốc chống viêm để bôi.

Buổi chiều tất cả thành viên của AOW tập hợp, tập luyện trước cho buổi ghi hình "Thử thách đầu của tình yêu" ngày mai. Phương Vũ xuống máy bay thì qua nhà trước, sát giờ mới đến phòng luyện tập, thấy Ninh Lan lập tức ngạc nhiên: "Lan Lan xỏ lỗ tai rồi! Tại sao không nói cho mình biết? Biết trước đã tặng khuyên tai cho cậu rồi."

Ninh Lan vừa nói chuyện với Phương Vũ, vừa nhìn trộm Tuỳ Ý đang đứng cạnh cửa trò chuyện với Cố Thần Khải. Tuỳ Ý cũng nhìn qua đây, ánh mắt dừng lại trên tai của Ninh Lan chốc lát rồi nhanh chóng dời mắt.

Ninh Lan không chắc cậu có nhìn thấy không, hay là biết rồi nhưng không thấy đẹp.

Luyện tập buổi chiều được sắp xếp chật kín, không có cơ hội nói chuyện riêng. Buổi tối trở về ký túc xá, Tuỳ Ý lại cùng Cố Thần Khải sang phòng bên. Hai anh em không biết đang rì rà rì rầm cái gì.

Ninh Lan mệt mỏi cả ngày, vẫn muốn đợi cậu, ngồi trước bàn lật quyển "Nhạc lý cơ bản", tỏ vẻ đang đọc sách.

Lúc Tuỳ Ý trở về phòng, Ninh Lan đã nằm bò ra bàn ngủ. Má phải dính lên mặt bàn, lông mi dài rậm khẽ rung theo nhịp thở. Khuyên ngôi sao trên tai trái thu hút đến mức không thấy không được.

Tuỳ Ý giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve dái tai hơi sưng của Ninh Lan. Trong lòng còn lâu mới bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Lúc đó, anh chọn xong quà sinh nhật cho Ninh Lan, quay người thấy đôi khuyên tai này ở quầy hàng bên cạnh, ngay lập tức nghĩ đến người đó, ma xui quỷ khiến mua luôn. Sau đó mới cảm thấy bản thân thật thừa thãi. Cậu đã sớm quyết tâm đứng nơi xa dõi theo, không làm phiền cuộc sống anh ấy nữa. Cho dù có chạm mặt, cậu cũng sẽ không tặng đôi khuyên này.

Bây giờ nhìn thấy nó đang được đeo trên người Ninh Lan, tâm trạng Tuỳ Ý rất phức tạp nhưng cũng không đến mức không vui. Suy cho cùng cũng là cậu tự tặng Ninh Lan, không trách Ninh Lan hiểu nhầm được.

Chỉ là cậu không ngờ, Ninh Lan vì đôi khuyên này mà đi xỏ lỗ tai.

Tuỳ Ý đẩy Ninh Lan: "Dậy đi, đừng ngủ ở đây."

Ninh Lan ngủ rất nông, mở đôi mắt đang mơ màng, thấy người trước mặt thì toét miệng cười, vươn tay ôm hông Tuỳ Ý, trong lòng cậu ồm ồm nói: "Cậu ôm tôi đi ngủ đi."

Tuỳ Ý mềm lòng, giữ tư thế đó ôm Ninh Lan dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả lê về giường. Mông Ninh Lan chạm giường, kéo Tuỳ Ý cùng ngã xuống, ôm cổ cậu bám dính không buông.

"Đừng nghịch." Tuỳ Ý véo thịt mềm chỗ eo anh.

Ninh Lan bị véo cười khúc khích, càng không nỡ buông tay, khó khăn lắm mới thở đều, nhắm mắt giả vờ nửa tỉnh nửa mê, sờ tai, hỏi Tuỳ Ý: "Có đẹp không?"

Dái tai hơi sưng, như đang ngại ngùng tô thêm chút đỏ hây hây.

"Đẹp." Tuỳ Ý đáp.

Ninh Lan cười càng ngọt, đôi mắt nhắm thành hai hình lưỡi liềm: "Thật hay giả vậy?"

Tuỳ Ý nhìn nó chằm chằm một lát rồi đưa môi chạm vào vầng trán mịn màng của Ninh Lan, ấm áp nói: "Thật."

Phần đặc biệt của "Thử thách đầu của tình yêu" không quay cùng nhánh chính như trong dự đoán.

Địa điểm quay hình là cạnh một hồ nhân tạo ở ngoại ô thành phố. Hơn 100 nhân viên và mười mấy máy quay đang hướng đến khách mời chính ở phía đông. Khách mời đặc biệt AOW thì đang quay ở một góc khác cách đó 500 mét, ba nhân viên, một máy quay.

"Chúng mình còn được chán, biết công ty PJ không? Cũng ra mắt cùng khoảng thời gian với nhóm mình, hiện giờ đến biểu diễn thương mại ngoài phố cũng không nhận được. Tôi có một người bạn trong đó, nói năm tháng liền không nhận được lương. Buổi ký tặng chỉ có hơn 80 fans đến, ký hết lượt này đến lượt sau, xấu hổ đến mức cậu ta chỉ muốn về quê cày ruộng." Cao Minh nói.

"Độ nổi tiếng của chúng mình đại đa phần là do đội trưởng kéo lên nhỉ?" Lục Khiếu Xuyên rung cái chân đang bắt chéo: "Hi vọng bộ phim thần tượng của đội trưởng chiếu năm sau đại bạo*, để chúng tôi ké tí fame."

Phương Vũ liếc xéo cậu ta: "Đừng có mà cái gì cũng dựa người khác, tự mình nỗ lực không được à?"

* đại bạo: bùng nổ, cực kỳ nổi, vô cùng hot.

Lục Khiếu Xuyên cười giễu cợt: "Tôi thực sự không nỗ lực bằng người nào đó, cũng chẳng có fans CP ở sau lưng gánh cho, kiếm đâu ra sức lực chứ?"

Đôi mắt đẹp của Phương Vũ trừng to, dường như sắp bùng nổ, Vương – chuyên đi hoà giải – Băng Dương nhảy ra đứng chắn giữa hai người: "À hú có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Chúng mình giúp đỡ lẫn nhau, cùng nổi tiếng, hahaha cùng nổi tiếng."

Cố Thần Khải chen lời: "Nói ra, có phải Dương Dương đi thử vai bộ "Phúc giang sơn" không?"

Vương Băng Dương được nhắc đến vấn đề này là hưng phấn: "Đúng vậy. Cùng Kỷ Chi Nam kết bái huynh đệ. Biết Kỷ Chi Nam không?" Nói xong chỉ về đám người đông đúc đằng kia: "Một trong những khách mời cố định đó!"

Cao Minh bất kể gặp ai cũng ghen tị, liếc mắt nhìn sang bên kia: "Biết chứ, ai mà chẳng biết anh ấy."

Chỉ có Tuỳ Ý không nhìn về bên kia. Anh lấy nước trên mặt bàn phân chia cho mọi người: "Uống nhiều nước vào. Sau còn phải nhảy hai bài nữa."

Ninh Lan tiếp nốt câu chuyện vừa rồi, cười tít mắt nói: "Dương Dương cố lên, anh đánh giá cao cậu."

Cố Thần Khải nghe thấy "hừ" một tiếng, cái bệnh xem thường người khác lại bốc lên: "Quản tốt bản thân mình đi, kẻ chuyên kéo chân À hú."

"Tiểu Thần." Tuỳ Ý lên tiếng ngăn lại. Cố Thần Khải mặt đầy bất mãn nhưng không ho he gì nữa.

Tối qua trước khi đến thành phố S, cậu ta ở trên siêu thoại AOW lướt thấy bài đăng livestream sinh nhật của Ninh Lan. Cậu ta không ngờ được rằng Tuỳ Ý về sớm là để đón sinh nhật cùng Ninh Lan. Cậu ta không hiểu vì sao anh họ lại đối xử tốt với Ninh Lan như vậy. Mặc dù anh họ cũng đối tốt với cậu ta, nhưng Ninh Lan là người ngoài mà, hơn nữa vừa nhìn là biết không có ý tốt. Cậu ta sợ anh họ bị lừa đến nước cặn cũng không còn.

Cố Thần Khải được nuông chiều mà lớn, quen thói có tâm trạng gì đều viết hết lên mặt. Tuỳ Ý thấy dáng vẻ nhịn tức muốn tìm người đánh nhau của cậu ta, chủ động gọi cậu ta ra ngoài, nghiêm túc làm công tác tư tưởng, bảo cậu ta lấy nhóm là đại cục làm trọng, không được tuỳ tiện suy đoán người khác.

Cố Thần Khải cho rằng nếu như Ninh Lan không xấu, sẽ không lừa tiền Tuỳ Ý. Tuỳ Ý nói là cho mượn, không phải bị lừa. Sau đó lấy tư cách anh họ và đội trưởng ra bắt Cố Thần Khải về sau không được gây sự nữa. Từ nhỏ, Cố Thần Khải đã kính nể người anh này, chỉ đành nín nhịn đáp ứng.

Bây giờ càng nhìn tên lừa đảo kia càng không thuận mắt. Cố Thần Khải uống ngụm nước lớn, hằn học nhìn Ninh Lan, trong lòng nghĩ có ngày ta sẽ bắt được cái đuôi của ngươi.

"Các bạn trẻ tập hợp nào, chúng ta quay tiếp." Quay phim hô về phía bọn họ.

Bảy người cởi áo khoác đứng dậy. Ninh Lan chỉ mặc chiếc áo xuyên thấu trong đợt tuyên truyền thứ hai. Vốn dĩ anh sợ lạnh, một trận gió Bắc lướt đất mà đến, thổi đến mức anh ho khù khụ.

Tuỳ Ý tỉnh rụi xuất hiện phía sau anh, dùng cơ thể giúp anh chắn gió, hỏi: "Cho cậu miếng dán ấm đã dùng chưa?"

Ninh Lan lắc đầu: "Cái đó dày lắm, dán trong áo ba lỗ sẽ bị lộ. Một lúc nữa nhảy áo bị vén lên, người ta nhìn thấy cười chết."

Hai người tụt lại phía sau. Tuỳ Ý nắm tay anh đằng sau lưng, đặt trong lòng bàn tay mình xoa xoa.

Mặc dù diện tích tiếp xúc nhỏ nhưng Ninh Lan vẫn cảm thấy toàn thân trở nên ấm áp hơn.

"Ấm quá đi à... Cảm ơn đội trưởng." Ninh Lan hạ thấp giọng nói, trong giọng điệu mang theo sự ỷ lại nồng đậm mà trước này cậu chưa từng cảm nhận được.

Ánh mắt Tuỳ Ý vừa hay rơi xuống dái tai của Ninh Lan. Làn da trắng đỏ ửng làm nổi bật lên ngôi sao rực rỡ, chói mắt.

Ninh Lan muốn gần cậu hơn một chút, nghiêng đầu mềm giọng nói: "Buổi tối chúng mình..."

Không đợi anh nói hết, đám đông tụ tập đằng xa bỗng náo loạn. Đầu tiên là tiếng la hét của phụ nữ, sau đó có người cao giọng kêu cứu: "Thầy Kỷ! Thầy Kỷ rơi xuống nước rồi!"

Cả trái tim và thân thể của Tuỳ Ý chấn động, hoảng hốt hất tay Ninh Lan ra.

Hết chương 32.

Các bác đội mũ chuẩn bị quay xe. Toang toác hết cả ròi TvT