-Vùng đất này của người Nga có nhiều cây thật đấy, vô biên vô hạn, tất cả đều là rừng rậm nguyên thủy.
Cao Bằng nhìn rừng cây liên tiếp lùi về phía sau hai bên cửa xe, không khỏi thốt lên.
-Xưa kia Siberia là nơi nào? Là nơi Nga hoàng lưu đày phạm nhân. Áp giải những người đó đến đây, căn bản là không cần người canh giữ, không có ai có thể dựa vào sức mình mà trốn khỏi nơi này”
Người bạn Vu Kiệt ngồi đối diện y không đồng ý nói.
-Mình nói cậu nghe này, tuy rằng đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài, nhưng cũng đừng hơi chút là bất ngờ như vậy.
Cao Bằng nhìn xung quanh, không ít người đang nở nụ cười thiện chí. Mặt y cũng không ngăn nổi có chút ửng đỏ. Khoang hạng tư ngồi chật kín toàn thương nhân đến từ Hoa Hạ, túi to túi nhỏ hàng hóa, nhét đến đầy ắp toa xe, phía dưới các ghế ngồi, đến cả lối đi nhỏ cũng xếp đầy hàng.
-Nhân viên phục vụ của Nga ghê gớm thật, chẳng ngờ mở miệng là đòi năm mươi rúp, sao họ không đi cướp đi.
Cao Bằng chuyển đề tài về việc xảy ra khi soát vé không lâu trước đó. Người Liên Xô trông cao lớn như gấu đó, lấy lí do là hành lí họ mang quá tiêu chuẩn, yêu cầu bọn họ mua vé bổ sung, Vu Kiệt cười cười khéo léo nhét cho y mười rúp, không ngờ vẫn chưa vừa ý, cuối cùng vẫn cứ thu năm mươi rúp. Cao Bằng không ngớt tiếc của.
-Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này cậu còn được nhìn thấy nhiều người đòi tiền nữa cơ.
Vu Kiệt đã không phải lần đầu tiên đến Siberia, những chuyện ở trên tàu hiểu rõ hơn nhiều so với Cao Bằng. Đường sắt Siberia, đến Matxcơva mất gần bảy ngày, trên đường mỗi lần thay ca nhân viên phục vụ, những chuyện thế này lại lặp lại, người Nga bây giờ đã không như trước, hiện tượng này so với trong nước, chỉ có hơn chứ không kém. Lần đầu tiên Cao Bằng đến đây, còn có chút phản ứng, sau này y sẽ hiểu, muốn đến Liên Xô làm ăn thì phải bỏ chút tiền mở đường.
Cũng may người Nga ở đây tuy rằng người yêu cầu thu tiền nhiều, nhưng cơ hội kiếm tiến cũng rất nhiều. Một chiếc áo lông, mang từ trong nước đến Matxcơva, giá có thể tăng mười lần, nếu là kẻ tham tiền, đưa sang những sản phẩm kém chất lượng, thì có kiếm lợi hai mươi lần cũng chẳng có gì là lạ, lợi nhuận to lớn, khiến cho những nhà buôn Hoa Hạ này chịu để cho những người Nga này vơ vét. Lần này Vu Kiệt lại mang theo không ít quần áo, hi vọng chuyến này bán hết hàng, về nhà sẽ có thể lấy vợ.
-Bằng Tử, đừng chỉ mải ngắm phong cảnh, chặng đường trong bảy ngày, có nhiều thứ để cho cậu ngắm lắm. Nằm úp lên bàn nghỉ một chút đi, đến tối chúng ta vẫn phải thay nhau trực đêm đấy.
Vu Kiệt nhắc nhở Cao Bằng đang phấn khởi. Siberia đất rộng người thưa, khoảng cách giữa các thành phố là rất lớn, hơn nữa đây là tàu tốc hành, thường thì không dừng ở những ga nhỏ cấp thị trấn, tàu đi gần một ngày mới dừng lại một lần, Vu Kiệt nhẩm tính đến chín, mười giờ tối mới đến ga.
Tàu hơi lắc nhẹ, vận tốc giảm dần, Vu Kiệt cũng không hề để ý, địa hình Siberia phức tạp, càng không phải là vùng đất bằng phẳng, tăng tốc giảm tốc cũng là chuyện quá đỗi bình thường, nhưng rất nhanh y liền phát hiện ra có gì không đúng, ở hai bên đường sắt, xuất hiện một số nhà cửa, sau đó nhà cửa càng ngày càng nhiều, giống như đi vào một thị trấn. Tàu chạy mỗi lúc một chậm, những người trong khoang xe không khỏi bắt đầu bàn tán.
-Kiệt Tử này, chẳng phải cậu nói ga tiếp theo vẫn còn rất xa sao?
Cao Bằng băn khoăn nói.
Trong lòng Vu Kiệt cũng thấy có chút khó hiểu, nơi này hiển nhiển không phải là ga mà tàu thường dừng bến, làm sao lại thấy rõ rành rành giống như muốn dừng tàu ở đây.
Có lẽ là để nhường đường, có thể có đoàn tàu chuẩn bị đi qua.
Đoàn tàu chầm chậm đi vào một nhà ga nhìn có vẻ khá đơn sơ, giống như một ga nhỏ ở xã tại Hoa Hạ. Ở sân ga, có không ít người Liên Xô, từng người cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Thân xe lắc nhẹ, cuối cùng dừng hẳn.
-Lần này đoàn tàu tạm dừng trọng mười phút.
Nhân viên phục vụ to lớn như gấu khi nãy đứng ở cửa tàu nói to, vừa nói vừa mở cửa toa tàu.
-Tạm thời dừng tàu.
Vu Kiệt liếc nhìn qua cửa sổ, có không ít người Liên Xô đã huơ huơ tiền mặt đi đến, còn có một vài người bán hàng rong đồ ăn ở ga cũng tiến lại.
Vu Kiệt đứng dậy, lôi ra một túi từ dưới chỗ ngồi, lấy ra mấy chiếc áo da và áo lông.
-Bằng Tử, lại đây, giúp mình một tay, mở cửa kính ra.
Vu Kiệt gọi Cao Bằng và nói.
-Mình mời khách, cậu phụ trách thu tiền, chúng ta mở hàng trước.
Đoàn người Phương Minh Viễn lúc này đang từ khoang xe sang trọng bước xuống sân ga, Phương Minh Viễn trong lòng không khỏi thầm nghĩ, đây chính là sức mạnh của đặc quyền. Đoàn tàu tốc hành này, chính là vì để họ thuận tiện đổi tàu từ đây đi nước cộng hòa Yakutsk, mới tạm dừng lại mười phút. Thật ra nếu nói bọn họ đi chuyến tàu khác, cũng hoàn toàn có thể, nhưng những tàu đó lại không có khoang sang trọng, mà đa phần chỉ là khoang hạng tư.
Vì sự thuận tiện cho một số người, mà dừng cả một đoàn tàu, việc này trong kí ức Phương Minh Viễn, chỉ có những nhân vật quan trọng ở châu Âu đến Hoa Hạ mới có thể được hưởng đặc quyền này, chẳng ngờ hôm nay ở Siberia, bản thân mình lại được hưởng đặc quyền đó.
-Cậu Phương, cô Aso, mời đợi tại đây, xe của các vị sẽ được đưa xuống ngay.
Mikhail tươi cười nói. Những nhân viên đi cùng của y đang chỉ huy những nhân viên ở ga hạ những chiếc xe chạy việt dã ở đoàn ô tô vận tải cuối cùng của đoàn tàu xuống ván gỗ.
Phương Minh Viễn cử động tay chân cho giãn gân cốt, tuy là khoang xe hạng sang, có thể nằm ngồi tùy ý, nhưng ngồi trên xe lâu như vậy, cũng có chút mệt mỏi.
-Minh Viễn, cậu xem, cảnh tượng này có giống ở trong nước không?
Lâm Liên nhìn đoàn người đang ở sân ga, đứng dưới cửa kính đang mặc cả, còn cả tiếng rao to của những người bán đồ ăn rong, nói nhỏ.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, những cảnh tương tự thế này, khi đi tàu ở trong nước, cũng không phải là hiếm gặp. Chẳng qua là những người ở dưới tàu này đa phần là người Nga tóc vàng mắt xanh mà thôi. Đất nước vẫn còn nghèo, cảnh tượng thế này, ở Nhật và Mỹ thì rất ít gặp.
-Ha ha, mở hàng thuận lợi!
Vu Kiệt giơ tay kéo cửa kính xuống, chỉ trong chốc lát, y đã bán được hơn năm mươi chiếc áo lông, những người Nga này lại đến không hề mặc cả, thấy hợp liền mua ngay, bán được hơn năm mươi chiếc áo lông này, phí tổn chuyến đi này của mình và Cao Bằng cũng coi như thu lại được gần hết, chỗ hàng hóa còn lại, hầu như đều là tiền lãi.
-Những người Nga đó thoáng thật đấy, làm sao đến giá cả cũng không mặc cả một tiếng.
Cao Bằng cầm cả một vốc đồng rúp, kinh ngạc nói. Một chiếc áo da dê giá hơn một trăm tệ ở trong nước lại bán được hai nghìn sau trăm rúp, áo lông có giá gốc tương tự lại bán được đến hai nghìn tám trăm rúp. Người đồng bào ngồi cách đó, tính giá gốc giày thể thao trong nước chỉ khoảng hai mươi tệ, lại có thể chào giá ba trăm năm mươi đến năm trăm rúp.
-Thế mà đắt? Nói cậu nghe này, chưa đến Matxcơva, những thứ tốt như chúng ta mang đều không cần mang ra, bởi vì bọn họ căn bản không đủ tiền mua, hơn nữa, nói thật, những người căn bản không phân biệt được chất lượng hàng cao hay thấp, chỉ cần là hàng hiệu, dù là giả bọn họ cũng đều mua, chúng ta còn tốt đấy, ít nhất đều là hàng thật. Bọn họ hôm nay cũng đủ gặp may rồi, đoàn tàu này bình thường không dừng bến ở đây, có thể mua được là đã mừng rồi. Dà sao bọn họ chắc chắn đến lúc sẽ còn có thể có lợi nhuận, cậu không cần lo thay cho bọn họ.
Vu Kiệt cầm lấy số rúp trong tay y, cẩn thận cất vào trong túi nói:
-Nếu cậu muốn vận động một chút thì nhanh chóng xuống dưới vận động đi, đừng đi xa, để ý những nhân viên phục vụ, hễ họ gọi thì phải lên ngay lập tức, đừng để lỡ tàu, phiền phức lắm đấy.
-Tốt quá.
Cao Bằng sớm đã định xuống tàu đi lại cho giãn gân cốt, ngồi tàu lâu như thế, toàn thân đều đã tê rần.
-Cậu Phương, cô Aso, những đồng chí ở đây dỡ xe gặp chút rắc rối, hay là chúng ta đi trước đến phòng đợi tàu của nhà ga nghỉ ngơi một lát?
Trán Mikhail có chút mồ hôi, tiến độ việc dỡ xe hơi chậm chạp, đến giờ, mười phút đã trôi qua mà mới chỉ xuống được một nửa. Trong lòng Mikhail thầm trách những nhân viên ở ga này, thật sự là không giữ thể diện cho quốc gia.
Asohon Kagetsu liếc nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn tùy ý khoát khoát tay nói:
-Bộ trưởng Mikhail, thời gian ngồi cũng dài, lát nữa lại phải lên xe, bây giờ cứ vận động một chút đi.
Tuy rằng tiếng Nhật của vị này âm đọc hơi nặng, nghe có vẻ vất vả, nhưng có thể có một cán bộ trực tiếp nói chuyện đã là rất tốt rồi. Phương Minh Viễn quay đầu lại nhìn Khodorkovsky, y đang mua đồ ăn của một người bán rong.
Khodorkovsky vẫn rất nỗ lực trong công việc, trong thời gian năm ngày, đã giúp Phương Minh Viễn kiếm không ít huân chương, tuy rằng nói không thể so sánh với bộ sưu tập của ông lão Nakhimov nhưng cũng khiến Phương Minh Viễn rất vui. Đến trung tâm Liên Xô lần này, tuy Asohon Kagetsu đã đưa theo đủ phiên dịch, Liên Xô chắc chắn cũng sẽ có nhân viên đi cùng, Phương Minh Viễn nghĩ có thêm một người Liên Xô ở cạnh để dễ dàng giao tiếp, làm việc sẽ thuận tiện hơn, liền tiện đưa y đi cùng.
Phương Minh Viễn đi tách ra khỏi đám người, Trần Trung và Võ Hưng Quốc đương nhiên cũng đi theo.
Phương Minh Viễn nhìn đồ ăn được bán rong ở sân ga, ngoài bánh mì lạp xường ra, cũng chẳng có thứ đồ gì mới, lắc đầu, định sẽ quay trở về.
-Ăn cắp, đứng lại, đứng lại cho tôi.
Ngay lúc đó, chỉ nghe tiếng hét của một người trong nước ở sân ga vọng lại, sau đó nhìn thấy hai thanh niên Liên Xô vội vàng hoang mang chạy về hướng mình. Trần Trung và Võ Hưng Quốc nhanh như tên bắn chặn trước.
Ánh mắt hai gã thanh niên Liên Xô lộ vẻ dữ dằn, Trần Trung và Võ Hưng Quốc thoạt nhìn là biết không phải người Liên Xô, xem ra cũng không phải là đến giúp chúng, hai gã liền giơ tay đánh.
Hai người Trần Trung và Võ Hưng Quốc đương nhiên không khách khí, nghiêng mình, tránh nắm đắm, nhanh gọn hạ hai gã xuống đất, lập tức có mấy người Liên Xô vây lại xung quanh. Không đợi họ ra tay, liền lại bị nhân viên đi cùng Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu lần lượt ghì xuống đất.
Mikhail thấy cảnh này, kinh ngạc đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.