Trùm Tài Nguyên

Chương 507: Chạm một chút thôi




Với những người chưa từng trải qua thời đại đó, thì sẽ không thể hiểu rõ được, người ngoại quốc, sống trong khoảng thời gian đầu khi Hoa Hạ thực hiện công cuộc cải cách mở, đã có địa vị cao cỡ nào, tuy rằng đến tận sau này, người ngoại quốc vẫn được hưởng các chính sách đãi ngộ tốt hơn người bản địa, nhưng nếu so sánh với ngày đầu của công cuộc cải cách thì kém hơn rất nhiều.
Trong con mắt của người dân Hoa Hạ thì việc này luôn được chia thành các cấp bậc như sau: tầng đầu tiên là người nước ngoài, hai là quan chức, ba là ông chủ, sau cùng mới là người dân bình thường như họ. Ngay trong đất nước mình mà được ưu ái ở bậc cao nhất lại là người nước ngoài, nghe có vẻ đau lòng làm sao, nhưng đó lại là sự thật.
Có một việc thế này từng xảy ra tại Hoa Hạ: bởi vì giúp vài người Nhật đuổi kịp giờ lên máy bay, mà chuyến xe lửa lúc đó phải dời giờ khởi hành, cảnh sát địa phương huy động xe đến hộ tống, sân bay mở đường bay riêng, và đón họ tới thẳng sân bay. Sau vụ đó người Nhật Bản còn đăngtin cảm ơn, tin thảo luận rằng:
- Đây là việc mà không phải bất kỳ quốc gia nào trên thế giới đều có thể làm được.
Nói thật, Phương Minh Viễn ở kiếp trước nhìn thấy những lời này chỉ cảm nhận được sự xấu hổ thay cho đất nước. Máy bay, xe lửa, cảnh sát Hoa Hạ có khi nào phục vụ ân cần cho chính những người dân của mình như vậy chưa? Nhưng, đó lại là một sự thật tàn nhẫn. Cho nên Phương Minh Viễn mới không muốn mượn sức ảnh hưởng của mình ở Mỹ và Nhật Bản để áp đảo cha con nhà họ Mạnh, nhưng nói tới nói lui, lại có ý lảng tránh Vũ Điền Quang Ly, thì lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Sự uy hiếp của Vũ Điền Quang Ly, có thể nói là rõ rành rành trước mắt, lúc ấy ba người Mạnh Quân, Chu Cảnh Minh và Võ Cảnh Sinh, không hẹn mà cùng đồng thanh hét lớn:
- Đừng
Ba người họ tưởng tượng được hậu quả nếu Vũ Điền Quang Ly làm như vậy, đừng nói bản thân Vũ Điền Quang Ly cũng là một kẻ có địa vị, mà cho dù chỉ là một thường dân Nhật Bản, nếu như bị đại sứ quán Nhật Bản chính thức kháng nghị lên bộ ngoại giao, thì chắc chắn phía Bành Từ sẽ bị khiển trách từ chính phủ, tất nhiên còn chịu phạt nghiêm khắc của trung ương. Nhẹ thì bị khiển trách nghiêm, giáng chức, nặng thì tiền đồ cả đời coi như đi tong.
Tấm lưng Chu Cảnh Minh đã ướt đẫm mồ hôi, trước khi đến đây, trước sự việc đang bày ra trước mắt, y vẫn chưa nghĩ ra cần phải nói gì, y không thể ngờ được rằng người đàn ông dáng vẻ tao nhã trông rất trí thức kia lại là con trai của bộ trưởng trung ương, Mạnh Xuân Sinh lại cả gan ba hoa thân phận cha chú mình trước mặt người ta, chẳng phải tự chuốc lấy nhục vào người sao? Mà điều khiến ông ta bất ngờ nhất chính là, người phụ nữ trong nhóm người của Phương Minh Viễn, lại là người Nhật Bản, hơn nữa thân phận và địa vị của cô gái Nhật Bản này cũng không phải tầm thường, Mạnh Xuân Sinh đúng là có mắt không tròng, đến cả một đứa trẻ nhưng lại là một thành viên trong đại cổ đông siêu thị Carrefour. Ba người bọn Mạnh Xuân Sinh quả thật rất biết chọn người để đùa.
Võ Cảnh Sinh so với Chu Cảnh Minh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cả người cũng ướt đẫm mồ hôi, nếu việc này bị đưa lên bộ ngoại giao, đối với một nước luôn coi trọng thể diện như Hoa Hạ mà nói, đó quả thật chính là kết cục không mấy tốt đẹp cho cha con nhà họ Mạnh, bản thân ông ta giữ chức vụ Chủ tịch thành phố thì trách nhiệm phải gánh chịu cũng như theo đó mà nhiều hơn —— rõ ràng, Mạnh Xuân Sinh đã tạo ra quá nhiều hiềm khích, bản thân lại không có bất cứ biện pháp xử lý nào đối với nó, mặc nó ở bên ngoài muốn làm gì thì làm, cho nên mới xảy ra chuyện hôm nay.
Mà người lo lắng nhất, đương nhiên là Mạnh Quân. Ông ta vốn là cha của Mạnh Xuân Sinh, việc này nếu thông báo lên trung ương, thì trách nhiệm lớn nhất trong việc này không thuộc về ông ta thì ai vào đây —— người xưa có câu: con hư tại cha mẹ, ông ta là cha phải đứng ra gánh chịu tội do con mình gây ra. Điều Mạnh Quân lo lắng chính là, mấy tên thù địch với ông ta có nhân cơ hội ông ta bị xử lý này mà ra tay châm dầu vào lửa? Phải biết rằng, Mạnh Quân nhậm chức ở thành phố Bành từ này đã nhiều năm, con đường quan trường của ông ta không hẳn liêm khiết. Nói riêng những việc liên quan đến đứa con Mạnh Xuân Sinh, thì ngay cả Mạnh Quân cũng không biết, bản thân vợ chồng ông đã bao nhiêu lần lợi dụng quyền thế này để bịt miệng thiên hạ rồi, ...
Người Mạnh Quân mồ hôi đổ như mưa, chỉ sợ cả nhà ba người họ, tất cả đều bị tống vào trong nhà giam, thậm chí còn có khả năng bị lôi ra trước vành móng ngựa trước quan toà, đến lúc đó, chỉ sợ vợ và con cũng khó thoát khỏi bị liên lụy.
- Đồ súc sinh, mau lại đây cho ta.
Mạnh Quân bỗng nhiên hùng hổ chạy đến trước mặt của Mạnh Xuân Sinh, đưa tay kéo mạnh lỗ tai con trai, lôi nó xềnh xệch lại chỗ Phương Minh Viễn, còn đạp mạnh vào chân của nó một cái, Mạnh Xuân Sinh bị bất ngờ, đứng không vững ngã nhào ra đất.
Chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, khiến Từ Đông Kỷ và Lỗ Vi say xẩm mặt mày, Từ Đồng Kỷ còn tốt hơn một chút dù sao thì y cũng không làm chuyện gì quá trớn, nhưng Lỗ Vi lại không như vậy, chính nó “Ra tay", có thể nói nó là kẻ đầu sỏ gây nên trận xung đột này, nhìn thấy Mạnh Quân tức giận đánh Mạnh Xuân Sinh như vậy, người chống lưng của y còn không bằng Mạnh Quân, khiến y chợt lạnh gáy rùng mình mấy cái, lúc đó, hai người vừa chủ động bước đến đỡ lấy Lỗ Vi và Mạnh Xuân Sinh kìa, cũng thấy không ổn, bèn lui về sau mấy bước đứng lặng yên ở đó, giữ nguyên khoảng cách với bọn Lỗ Vi.
Phương Minh Viễn khẽ lách người, tránh được Mạnh Xuân Sinh quỳ lạy, cười lạnh nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, quý công tử vốn làvương pháp của thành phố Bành Từ này, tôi nào dám để vương pháp quỳ dưới chân thế kia, nếu xét về luật pháp có thể liệt vào tội lớn, tru di cả tộc chứ chẳng chơi.
Từng lời của Minh Viễn thốt ra như những nhát dao đâm vào người Mạnh Quân. Nếu như để các cấp lãnh đạo mà nghe được lời này thì sẽ nghĩ như thế nào?
Phương Minh Viễn chẳng thèm chú ý đến khuôn mặt đang đỏ bừng của Mạnh Quân, quay sang nói với Trương Câu:
- Cục trưởng Trương, các lãnh đạo đã đến rồi, chuyện này nên xử lý như thế nào, mọi người hãy bàn bạc đi.
- Hả?
Trương Câu đang đứng lặng bên kia đang thầm cảm thấy bản thân may mắn vì đã nghe lời của Trương Học Võ, chỉ tay vào mặt mình há hốc miệng chẳng biết nói gì. Những quan chức trong phòng này ai ai cũng cấp bậc cao hơn ông ta, thử hỏi làm sao xử lý đây?
- Chúng tôi chính thức tường thuật lại sự việc với cục trưởng Trương, ba người bọn họ có hành vi đùa giỡn với con gái, còn nhục mạ người ta trước mặt mọi người, chậc chậc, đúng rồi, tôi quên nói, lúc đó công tử Mạnh đây quả thật hùng hổ trông rất đáng sợ, ngay tại trong hành lang này, chỉ tay vào những người đang ngồi ăn cơm trong phòng vip mà chửi bới, đuổi tất cả mọi người đi, ai không đi thì sẽ bị bắt nhốt vào đồn công an. Trông rất có khí phách, lại rất uy phong, mọi người nói có đúng không, chủ nhiệm Trương?
Phương Minh Viễn quay đầu hỏi Trương Học Võ.
Trương Học Võ không giấy được vẻ mặt xấu hổ bước lên nói:
- Quả thật, hành vi của con trai chủ nhiệm Mạnh chẳng qua chỉ là muốn đuổi những người tụ tập xung quanh đứng xem sự việc… cái đó, trong đó cũng bao gồm luôn cả tôi. Đối với chuyện này, tôi nghĩ ở trên lầu vẫn còn nhiều người, muốn lấy chứng cứ quả thật không khó khăn gì. Ít nhất, trong nhóm người vừa rồi, tôi còn thấy có trưởng ban Giáo dục thành phố Khang Lạc Khang.
Nghe thế đầu óc Mạnh Quân choáng váng, tuy rằng ông ta đã biết rõ tính tình con trai mình, luôn cậy quyền thế của ông ta và các anh em bên vợ nắm giữ các chức vụ quan trọng trong ngành cảnh sát, cho nên ở thành phố Bành từ này, lúc nào cũng ngang ngược, nhưng ông ta không ngờ, Mạnh Xuân Sinh lại càn rỡ tới mức đến tận phòng ăn của những người nhà họ Phương để gây sự, người nắm giữđịa vị khá lớn ở thành phố Bành Từ, trong đó lại có cả quan chức và thương nhân. Mạnh Xuân Sinh còn to tiếng khiển trách, đuổi họ cút đi, hành vi như vậy, nếu nói sau này bản thân vẫn có thể lưu lại vị trí Chủ tịch Hội đồng nhân dân, thì cũng không có gì là khó khăn, nhưng một khi chính mình biểu lộ ra xu hướng suy tàn, thì rất có thể trở thành kẻ thù của tất cả những người đang có mặt tại đây.
Xuân Sinh gặp phải đại họa lớn như vậy, bản thân ông ta còn có thể tiếp tục giữ chức vụ Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Bành Từ sao? Mạnh Quân tự thấy là không có khả năng.
- Mạnh Xuân Sinh, Lỗ Vi, Từ Đông Kỷ, các cậu thành thật nói rõ cho tôi biết, có đúng là các cậu đã gây ra những việc đúng nhưlời cậu Phương vừa nói?
Chu Cảnh Minh lạnh lùng đưa mắt nhìn qua ba người họ, gằng từng tiếng qua kẽ răng. Ba kẻ chuyên gây hoạ này, bản thân ông ta lúc đó sao lại không nỡ hạ quyết tâm, cho dù là đắc tội với Lý Vũ phó giám đốc sở cảnh sát tỉnh, cũng phải đem ba người bọn họnhốt lại. Lần này thì hay rồi, gặp phải đại hoạ còn lớn hơn. Lúc này Chu Cảnh Minhđương nhiên cũng không còn chút kiêng dè nào với Mạnh Quân.
- Tôi không có chọc ghẹc phụ nữ.
Từ Đông Kỷ vội vàng lên tiếng thanh minh cho bản thân:
- Bí thư Chu, bọn họ đánh nhau trong lúc tôi đi ra ngoài, tôi không chọc ghẹo phụ nữ. Chỉ có buông vài câu hơi quá kích thôi.
Lời nói của Từ Đông Kỷ thốt ra còn mang theo tiếng khóc nức nở. Nếu sớm biết ở chỗ này gặp phải nhân vật như vậy, y đã đứng núp ở bên ngoài phòng không bước ra, không, lẽ ra không nên đến buổi tụ họp hôm nay thì đâu phải dính vào cái vụ lộn xộn này. Nói ra cũng tại cái tên Lỗ Vi.
- Tôi cũng không có đùa giỡn làm nhục cô ta, là Lỗ Vi đưa tay sờ soạn cái cô kia.
Lúc này Mạnh Xuân Sinh cũng hoang mang lo sợ, không dám nói dối, trực tiếp bán đứng Lỗ Vi.
- Lỗ Vi.
Chu Cảnh Minh to tiếng gọi, Lỗ Vi hiện giờ đang bủn rủn ngồi trên ghế, nghe tiếng Chu Cảnh Minh gọi tên liền té xuống đất, khóc thét nói:
- Bí thư Chu, tôi uống rượu hơi nhiều, không làm chủ được hành vi của mình, tôi không cố ý.
- Nói hươu nói vượn, không cố ý? cậu đi trong hành lang lòng bàn tay hướng ra ngoài mà? Mau tìm ngừoi giám định đến đây, kiểm tra xem trên váy của cô Liên có dấu vân tay của nó không?
Vũ Điền Quang Ly giận tím mặt nói,
- Đến lúc này, ngươi còn dám nói dối?
- Lỗ Vi, tôi hỏi lại một lần, cậu thật sự không cố ý ?
Chu Cảnh Minh cảm nhận được cơ thái dương của mình co thắt, cái tên Lỗ Vi này, thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, đến lúc này, không ngờ còn muốn quanh co.
- Cậu đừng ôm hy vọng, nếu đúng như những gì cô Vũ Điền nói, thì những người qua đường kia, cho dù không uống rượu cũng không dám đưa tay nắm váy của người khác.
Lỗ Vi mấp máy môi, nhưng vẫn không thể thốt ra lời nào nữa
- Đủ rồi, Điền Bân gọi người giữ chức vụ cao nhất của ban hình sự thuộc Cục Cảnh Sát tỉnh đến đây, kiểm tra xem có đúng trên quần áo cô Lâm Liên đây có dấu vân tay của hắn ta?
Võ Cảnh Sinh gào lên.
- Rõ.
Phó cục trưởng Điền Bân nãy giờ vẫn ngây ngốc ngồi ở trong góc, nghe gọi tên liền bật người dậy lên tiếng.
Đến lúc này Lỗ Vi mềm oạch như cọng rơm, y khóc toáng lên, nghẹn ngào nói:
- Tôi chỉ sờ soạng cô ấy một chút thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.