Kỳ nghỉ đại học, sau khi về Phụng Nguyên ở vài ngày, Lâm Dung liền bay thẳng tới Hongkong. Vu Thu Hạ thực ra đã xắp xếp một lịch bồi dưỡng kín mít cho cô, để đảm bảo sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ có thể thích hợp với vị trí trợ lý của Phương Minh Viễn hơn là Lâm Liên. Tuy trong quãng thời gian ở bên Phương Minh Viễn, những việc Lâm liên đã làm đều khiến người ta hài lòng, nhưng cô ấy dù sao cũng là đổi nghề giữa chừng, bất kể là học thức hay năng lực đều không so được với Lâm Dung. Tuổi của Phương Minh Viễn lớn dần, sản nghiệp nhà họ Phương theo đó mà phát triển mạnh lên, là trợ lý của hắn, Lâm Liên cũng cảm thấy bản thân làm việc ngày càng vất vả, tuy sau này cũng có thêm trợ thủ nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực khá lớn. Cho nên, cô sẽ rất hoan nghênh nếu em gái có thể đứng lên chia sẻ trách nhiệm, thậm chí là thay thế công việc hộ cô.
Mặc dù Vu Thu Hạ đã xắp xếp rất nhiều chương trình học cho Lâm Dung, nhưng trong những ngày đầu, cô chủ yếu vẫn là theo bọn Phương Minh Viễn đi tham quan Hongkong. Bởi vì vài ngày nữa Phương Minh Viễn, Lâm Liên cùng mấy người Triệu Nhã, Phùng Thiện sẽ phải đi Nhật, sau đó sẽ bay thẳng về Phụng Nguyên.
Công viên hải dương Hongkong là một công viên qui mô lớn với đề tài chủ yếu về biển nằm ở vùng trũng Hoàng Trúc, khu nam đảo Hongkong. Đây là công viên hải dương lớn nhất thế giới, chiếm diện tích 170 mẫu Anh. Kiến trúc của công viên phân hai khu, một nằm trên đồi cao của núi Nam Lãng Sơn, một nằm ở vùng đất thấp của thung lũng Hoàng Trúc. Trên núi chủ yếu là các bảo tàng hải dương, nhà hát hải dương, bảo tàng san hô và các trò chơi cảm giác mạnh. Ở dưới núi lại có công viên nước, nhà hát hoa viên, cung cá vàng và các thôn cổ xây dựng phỏng theo đồ cổ của các thời đại,các kiến trúc cung đình Trung Quốc, trong khu có đình đài lầu các, đền thờ miếu mạo, miêu tả phong cảnh Trung Quốc trong lịch sử, làm tái hiện cảnh đường phố Trung Quốc thời cổ và còn có cả trình diễn nghệ thuật dân gian. Ngoài ra, công viên hải dương Hongkong còn có thủy cung các loài động vật dưới nước lớn nhất Đông Nam Á và công viên giải trí theo chủ đề, dựa vào núi nhìn ra biển, phong phú đa dạng, là nơi khách du lịch Hongkong thích đến nhất. Ở nơi đây không chỉ có thể ngắm các khu vui chơi thú vị trên mặt đất, xem cá heo biểu diễn, mà còn có hàng trăm hàng nghìn các loài cá biển kỳ lạ, khiến những người lớn lên trong đất liền thấy thích thú vô cùng.
-Đẹp quá đi thôi!
Nhìn ngắm cảnh đẹp hai bên với chủ đề là những rặng san hô vùng Ấn Độ Dương, Thái Bình Dương trong bảo tàng hải dương, khách tham quan không khỏi thốt ra những câu khen ngợi. Bảo tàng hải dương Hongkong hiện đang thả nuôi trên năm nghìn con cá thuộc hơn bốn trăm loài khác nhau, từ các loài cá bé chỉ dài hai milimet tới những con cá mập da báo báo dài ba mét, còn có cả các loài cá sống trong rặng san hô như rắn biển, cá nhám, cá mú… Khách tham quan có thể xuyên qua những tấm kính, tận hưởng những dáng điệu tuyệt đẹp của các loài cá từ các góc độ khác nhau trong viện bảo tàng hải dương được chia thành bốn tầng.
Đám con gái nhìn con cá kỳ quái kia tới mức mắt hoa lên như chong chóng, Phương Minh Viễn thì chỉ muốn ngáp ngủ, so với những con cá kia, hắn thích đi xem cá mập hơn. Trần Trung và Võ Hưng Quốc mỗi người mang theo một thuộc hạ, người trước người sau che cho những người đang lẫn đi vào giữa, cảnh giác quan sát bốn phía.
Thực ra không chỉ có bọn họ mà bản thân Phương Minh Viễn cũng có chút cảnh giác, hai ngày nay, dường như lúc nào cũng có người theo dõi bên hắn, khi đi bộ trên đường, luôn có thể đụng đi đụng lại những gương mặt “quen”, nhìn hắn với ý định không tốt. Điều này khiến bọn Trần Trung và Võ Hưng Quốc phải lập tức cảnh giác.
Phương Minh Viễn cũng có chút kỳ lạ, những tên đó vừa nhìn đã thấy giống bọn lưu manh ở Hongkong, cũng chính là thành viên bình thường của xã hội đen, chưa thể xem là sát thủ, bản thân hắn gần đây không hề gây tội với bất cứ ai, thế mà tại sao lại có nhiều người lấm lét theo dõi hắn như vậy? Có điều, bọn người này cũng gọi là vẫn còn tử tế, chỉ theo dõi từ phía xa chứ không lên trước tiếp cận. Bọn họ đã không tiếp cận lên trước, số người cũng không đông, hơn nữa ở đây lại là nơi tập trung nhiều nhân viên, cảnh sát tuần tra đông, thế nên Phương Minh Viễn cũng không quá để tâm tới chuyện này.
Ngược lại bọn Trần Trung luôn chú ý cao độ, không cho bọn người đó tới gần. Chơi hết một ngày ở công viên hải dương Hongkong, bọn Phương Minh Viễn mới lôi được mấy người Triệu Nhã ra khỏi công viên trong tâm trạng chơi chưa đã.
Ngày hôm sau, đoàn người lại tiếp tục đi đến Xích Trụ nằm ở cửa nam đảo Hongkong. Nơi đây có nhiều bãi biển tuyệt đẹp, như vịnh đông Xích Trụ- một trong tám cảnh đẹp Hương Giang cũng nằm ngay tại đây. Ở đây, mỗi ngày khi mặt trời mọc, ánh hào quang phản ngược trên mặt nước sẽ tạo thành một đường trụ màu đỏ, do vậy mới có cái tên đẹp là “Ánh bình minh Xích Trụ”.
Ở nơi này còn có khu chợ Xích Trụ nổi tiếng, hàng hóa kinh doanh trong đó chủ yếu là đồ lưu niệm, như bưu thiếp có in hình cảnh đẹp Hongkong, áo phông, đồ cổ hay đồ trang sức. Thậm chí còn có thể mua cả quần bò Mỹ chính hãng ở đây. Những người thích mua hàng lại có thể mặc cả giá với chủ hàng nữa. So với những thứ hàng trang sức trong các cửa hàng hạng sang, thì rõ ràng nơi đây khiến mấy người Triệu Nhã cảm thấy thích thú hơn nhiều, vừa bước vào bên trong liền giống như là cá gặp nước. May mà bọn họ không quên mất lời dặn dò của Phương Minh Viễn là mọi người phải đi thành đoàn.
-Minh Viễn, cậu lại đây xem xem bộ quần áo này nhìn có được không?
-Anh Minh Viễn, chiếc quần này đẹp không?
-Minh Viễn, cậu xem chiếc quần này có hợp với chị không?
Mấy tiếng gọi eo éo liên tục làm Phương Minh Viễn cứ quay như chong chóng.
Nhưng ngay cả như vậy, Phương Minh Viễn vẫn chú ý tới hai tên quen mặt đã nhìn qua ở công viên hải dương Hongkong xuất hiện trong khu chợ.
Mãi cho tới trưa, khi đã tay xách nách mang, có thể nói là mua đủ mọi thứ mang về thì mấy người Lâm liêm mới miễn cưỡng rời khu chợ Xích Trụ, Phương Minh Viễn theo sát ngay sau với vẻ mặt mệt mỏi, khác hẳn so với nét mặt hồng hào, đầy phấn chấn của bọn Lâm Liên.
Phương Minh Viễn chọn bừa lấy một tiệm cơm bên đường, dù sao ngoài việc dạo chơi mua sắm, khu nhà hàng ăn uống và quán rượu của Xích Trụ cũng là nơi níu chân rất nhiều khách du lịch trong và ngoài nước. Các tiệm ăn Tây ở đây đều bày trí khá thanh lịch, toát ra một phong thái đậm chất Châu Âu, các món ăn trong tiệm kết hợp phong cách phương Tây, đảm bảo cho thực khách có thể tìm được những món ăn phù hợp với khẩu vị của bản thân. Hơn nữa các quán rượu ở đây cũngrất nổi tiếng, phần lớn đều nằm một nửa ở ngoài trời, vào những ngày gió và nắng đẹp, có thể cùng năm ba người bạn thân ngồi lại, nhấp chút bia lạnh nói chuyện gia đình, cùng nhau tận thưởng cảnh đẹp vịnh Xích Trụ và cùng trải qua quãng thời gian thanh thản, an nhàn.
-Minh viễn, ăn cơm xong, cậu để ai đó trong mấy người anh Trần lái xe mang đồ về, buổi chiều bọn chị vẫn muốn vào chợ Xích Trụ mua đồ tiếp.
Còn chưa cả kịp ngồi xuống, Phương Minh Viễn đã bị câu ấy của Lâm Liên làm cho đắng mặt. Nhìn thấy điệu bộ ấy của hắn, đám con gái cười bần bật lên.
Ở một góc khác của nhà hàng đang có hai người đàn ông đang ngồi uống bia, sau hai cánh tay của bọn họ đều có hình xăm.
Gã đàn ông bên trái giọng đầy vẻ bất mãn nói:
-Gà Rừng, cái thằng nhãi này bất kể đi đâu đều mang theo ít nhất là bốn thằng vệ sĩ, muốn tiếp cận nó thật là không dễ gì. Đã ba ngày rồi mà vẫn chưa ra tay được, chúng ta còn mặt mũi nào mà đi giải thích với đại ca nữa?
Có gì phải gấp gáp thế? Mày nhìn xem, bốn người người đẹp từ nhỏ tới lớn nhìn đã mắt thế kia, không có cơ hội ra tay, chúng ta cứ ngồi ngắm người đẹp cũng không tồi.
Gã bên trái nhìn chằm chằm vào đám con gái, vẻ mặt mờ ám cười nói:
-Thêm vào đó, đại ca cũng đã nói là muốn chúng ta ra tay phải chuẩn xác, ngay cả thương nặng cũng không được, chuyện khó như vậy muốn làm xong trong một hai ngày thì không thể, chưa đến thời hạn, chúng ta không dọa được chúng màbị chúng dọa lại thì mới là bị anh em chê cười.
-Ừ!
Thằng bóng hầm hừ nói.
-Cô ta thì có gì đẹp, vòng ba còn chẳng bằng vòng một.
Gà Rừng tức giận nói:
-Đi thôi, đi thôi,đúng thật là, chẳng trách gọi mày là thằng bóng.
Tên kia hạ giọng hỏi:
-Mày nói xem, đại ca nghĩ thế nào lại muốn chúng ta tới tìm bọn xui xẻo này? Cũng chẳng biết ta và bọn chúng có kết cái ân oán gì không?
-Nghe qua mấy lời dặn của ông chủ thì nguyên nhân cụ thể, e rằng đại ca cũng không rõ lắm. Tiểu tốt như mày hỏi lắm làm gì? Đại ca bảo sao chúng ta làm vậy là được.
Gà Rừng vừa gặm chân gà, vừa nhìn đám Phương Minh Viễn không chớp mắt.
Tên bóng có chút lo lắng nói:
-Nhưng tao thấy bọn này là dân nhà giàu lắm tiền, bốn thằng vệ sĩ của chúng xem ra cũng không phải bình thường,đến lúc phải dùng đến cơ bắp thì e rằng chúng ta cũng không dễ mà đối phó.
- Có cái gì phải sợ, bọn mình không định giết người, chỉ là dọa nó một chút, làm xong việc thì đi Đông Nam Á lánh mặt lấy một tháng rồi quay về là được.
Gà Rừng bật lại nói:
-Giàu có thì làm sao? Chúng ta không phải là đã từng làm mấy chuyện như Robin Hood cướp người giàu chia cho người nghèo, mấy đại gia ở Hongkong có mấy người chưa từng bị cướp hả.
-Này, này, này, lái xe của bọn chúng ra ngoài rồi kìa, nhất định phải để cho anh em ngoài kia đuổi kịp, kiểm tra cho rõ chỗ bọn chúng dừng chân, đừng để mất dấu giữa chừng như mấy lần trước.
Gà Rừng vội vỗ vỗ vào bả vai tên bóng, tên bóng lùn liền đi ra từ một bên khác của quán ăn. Chưa được mấy phút, y đã luồn quay lại.
Khoảng nửa tiếng sau, có người nhẹ nhàng bước đến trước bàn của bọn chúng, vẫy tay nói:
-Đi theo tao.
-Báo ca, không theo dõi bọn nó nữa à?
Tên bóng lộn ngạc nhiên đáp.
-Nói ít thôi, bảo mày đi là đi!
Báo ca bạt một cái vào sau đầu y.
-Nhét vào lỗ đít nhiều quá đến nỗi bại não rồi à.
Cả buổi chiều. Phương Minh Viễn và Trần Trung lại ngạc nhiên phát hiện ra là mấy thằng mập mờ hay bám theo họ xuất hiện đều biến đi mất dạng.
Buổi sáng ngày thứ ba, Vu Thu Hạ vừa bước vào phòng làm việc, thư ký đã bước tới nói nhẹ:
-Tổng giám đốc Vu, giám đốc điều hành công ty điện ảnh Tinh Hongkong An Nghĩa Tâm đang chờ bà trong phòng khách ạ.
Giám đốc điều hành công ty điện ảnh Tinh Hongkong An Nghĩa Tâm sao? Vu Thu Hạ chợt giật mình, nhíu mày nói:
-Ông ta tới tìm tôi làm gì?
Công ty điện ảnh Tinh Hongkong là một công ty điện ảnh do bọn xã hội đen Hongkong đầu tư thành lập, cũng có thể gọi là một công ty có tiếng trên thị trường phim ảnh Hongkong, giám đốc điều hành của nó An Nghĩa Tâm cũng là nhân vật nổi danh trong năm nay. Tuy mấy năm nay, An Nghĩa Tâm mặt ngoài thì thay đổi hoàn toàn, thoát ra khỏi xã hội đen, nhưng thật ra lão chỉ lui về phía sau, chứ vẫn là ông trùm như trước.
Sau khi thành lập, công ty trách nhiệm hữu hạn điện ảnh Cẩm Hồ, đã từng hợp tác quay phim hai lần với các công ty điện ảnh Tinh Hongkong và cùng thu được thành tích doanh thu phòng vé không tồi, thế nhưng ngoại trừ việc đó thì hai bên cũng không có qua lại gì thân mật. Vì vậy, việc An Nghĩa Tâm đột ngột đến gõ cửa mà không báo trước khiến cho Vu Thu Hạ có chút ngạc nhiên.
Cô thư ký có vẻ khó xử nói:
-Tôi cũng không rõ, giám đốc An chỉ nói có việc gấp cần gặp bà, những việc khác đều không nói.
-Được rồi, tôi biết rồi, mang cho bọn họ hai cốc cà phê, đặc một chút đấy.
Vu Thu Hạ vừa dặn vừa đi về hướng phòng họp.
Khi Vu Thu Hạ đẩy cửa bước vào, An Nghĩa Tâm đã đứng sẵn lên rồi cười nói:
-Bà Vu, An mỗ hôm nay đã mạo muội tới quý công ty, mong giám đốc Vu thứ tội.
-Giám đốc An khách sáo rồi, mời ngồi.
Vu Thu Hạ ngồi vào ghế chính. Cô thư ký nhanh chóng mang cà phê tới rồi đứng bên cạnh Vu Thu Hạ.
An Nghĩa Tâm uống ngụm cà phê rồi đặt lại xuống bàn, cười nói:
-Không ngờ, giám đốc Vu cũng thích cà phê đặc.
-Cà phê đặc làm đầu óc tỉnh táo hơn vào buổi sáng.
Vu Thu Hạ khẽ cười đáp.
-Giám đốc An, giờ có thể nói ra ý đinh tới đây hôm nay chưa?
An Nghĩa Tâm cười hà hà, nhìn cô thư ký, Vu Thu Hạ hiểu ý nói:
-Giám đốc An cứ nói đi, đừng ngại.
An Nghĩa Tâm lúc này mới nói:
-Hôm nay tôi tới quý công ty là muốn giám đốc Vu chuyển cho cậu Phương một câu, cậu ấy đã đắc tội với người khác rồi, dạo này nên cẩn thận một chút.
-Đắc tội với người khác? Đắc tội với ai vậy?
Vu Thu Hạ có chút kinh ngạc nói. Gần đây không thấy Phương Minh Viễn nói đến việc xảy ra xung đột gì, lại còn đáng để An Nghĩa Tâm quan tâm mà tới nhắc nhở nữa.
An Nghĩa Tâm lúc này mới đem hết sự tình kể rõ ngọn ngành cho Vu Thu Hạ nghe. Thì ra, mấy ngày trước, ông ta bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, một cô gái tự nhận là con gái của phó cục trưởng cục thẩm tra điện ảnh Trung Quốc, muốn bọn họ giúp một chuyện nhỏ, đổi lại sau này cô ta sẽ giúp công ty của lão vượt qua việc thẩm định phim ảnh để tiến vào thị trường Trung Quốc. Đây quả thực là một chuyện nhỏ, chỉ là đánh vài người cô ta chỉ định một trận, mà cũng không cần phải đánh mạnh lắm, hạ nhục một trận là được.
An Nghĩa Tâm thực ra có chút nghi ngờ, nhưng đối phương đã hẹn gặp lão ở một hàng ăn, rồi cho lão hộ chiếu của cô ta, nhờ vào các mối quan hệ, lão đã nhanh chóng xác định được, cô gái tên Đồng Đồng kia đúng là con gái của một vị phó cục trưởng cục thẩm định điện ảnh Trung Quốc, mà vị phó cục trưởng này quả đúng là người có tiếng nói trong việc thẩm định các bộ phim nhập vào Trung Quốc.
Chuyện đã như vậy, An Nghĩa Tâm dĩ nhiên là để ý tới. Là ông chủ của một công ty điện ảnh, An Nghĩa Tâm đương nhiên hiểu rõ, thị trương phim ảnh Trung Quốc rộng lớn sau này, còn lâu Hongkong mới sánh được, thế nhưng chính phủ Trung Quốc lại luôn thẩm định hết sức nghiêm ngặt với những bộ phim nhập vào Trung Quốc, mấy năm nay, những phim có thể vượt qua thẩm định của công ty điện ảnh Tinh Hongkong, ngoài hai bộ hợp tác quay cùng công ty Cẩm Hồ ra thì không còn bộ nào nữa.
Chỉ cần dọa cho mấy thằng ở Hongkong một trận là sau này có thể nhận được sự giúp đỡ từ cô gái đó, lần làm ăn này cũng đáng.
An Nghĩa Tâm lúc đó nhận lời ngay, nhưng cô gái này lại không thể đưa ra họ tên và địa chỉ cụ thể của mấy người cô ta muốn dọa, chỉ nói mấy người này đã từng xuất hiện ở ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc và còn mua không ít đồ bằng ngọc, xem ra gia cảnh cũng khá giàu có.
Nói thật, An Nghĩa Tâm vẫn phải khá kiêng nể với mấy đại gia quyền quý ở Hongkong, dù sao hiện nay lão cũng đã có tiền nhiều nghiệp lớn, thật cũng không muốn chọc giận đối phương, lão đã không chịu nổi những chèn ép mọi phía đổ lên đầu bởi những thế lực lớn mạnh nữa rồi. Nhưng nếu chỉ là những thương gia giàu có bình thường thì lão không có gì phải sợ. Những kẻ giàu có sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược lại sợ những kẻ không cần sống, dân giàu có ở Hongkong nếu không phải là bị ép đến đường cùng thì sẽ không dám động đến mấy tay xã hội đen đâu.
Hơn nữa lần này, cũng không phải việc chém giết gì mà chỉ là chọc giận vài người một trận, dù sau này bị lộ ra thì cùng lắm là đền một cái tội mà thôi. Do vậy An Nghĩa Tâm cũng không để tâm gì tới chuện này, rất nhanh đã thu xếp thuộc đi lo chuyện.
Bọn này không thể khai thác được tý thông tin nào về Phương Minh Viễn từ ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc, phải bắt đầu ra tay từ hệ thống giám sát của ngân hàng này, nên bọn chúng đã đánh cắp cuộn băng giám sátvà nhớ kỹ diện mạo của mấy người Phương Minh Viễn. Sau đó chúng nhờ người quen theo dõi sát xao.
Không thể không công nhận rằng, có lúc bọn xã hội đen làm việc còn hiệu quả hơn cả cảnh sát, rất nhanh đã có thể phát hiện ra hành tung của Phương Minh Viễn, chỉ là do bọn Trần Trung luôn theo sát, mà bên trên lại ra lệnh không được nặng tay, thế nên những kẻ hành sự này, trong lúc nhất thời khó mà tìm ra được cơ hội.
Mà ngay hôm qua, Bọn này cuối cùng đã có được cơ hội xác định vị trí của đoàn người Phương Minh Viễn, Chỉ là nơi đó làm bọn chúng phải chuáng váng đầu óc----- nơi ở của Ông Quách, đại cổ đông công ty tập đoàn vận tải Quách Thị.
Bọn thuộc hạ này đã báo lại với An Nghĩa Tâm, lão lại nhớ ra việc Đồng Đồng đã nhắc tới là tên thanh niên đó họ Phương.
Thanh niên ở tại nhà cũ của nhà họ Quách, lão lúc đó lập tức cho điều tra xem Phương Minh Viễn có còn ở Hongkong hay không và kết quả cuối cùng đã làm toàn thân lão toát mồ hôi hột.
Những người mà Đồng Đồng muốn bọn chúng chọc giận chính là đoàn người của Phương Minh Viễn.
An Nghĩa Tâm lập tức cho người đi kêu bọn thuộc hạ đang theo dõi đoàn Phương Minh Viễn rút lui về, có gì mà buồn cười, Phương Minh Viễn giờ đã là người nổi tiếng trong giới điện ảnh Hongkong, kịch bản trong tay hắn có thể nói là quay bộ nào nổi bộ đấy, hơn nữa phía sau hắn là nhà họ Quách, là công ty điện ảnh Cẩm Hồ đã hợp tác cùng Jade Bird, mà công ty lão còn có cả ba bộ phim bấm máy cùng Cẩm Hồ nữa.
Dọa hắn xong thì không phải là đã tự cắt đứt con đường tiền tài của mình sao? Hơn nữa về sau chuyện này mà bại lộ ra, sợ rằng không chỉ có nhà họ Quách chèn ép lão, công ty Cẩm Hồ hủy hợp đồng hợp tác, mà đến các công ty điện ảnh khác cũng sẽ giậu đổ bìm leo mà chèn ép lão--------- Phương Minh Viễn giờ đây thực sự đã là con gà đẻ trứng vàng, ai lại không muốn có được mấy bộ kịch bản trong tay hắn cơ chứ. Chuyện này vừa có thể đả kích mấy đối thủ cạnh tranh, lại là cơ hội để lấy lòng Phương Minh Viễn, nên bọn họ đương nhiên là không thể bỏ qua rồi.
Vì thế, An Nghĩa Tâm không chỉ gọi bọn thuộc hạ về, mà hôm nay còn tới gõ cửa nói rõ tình hình cho Vu Thu Hạ.
-Đồng Đồng? Bố cô ta có phải tên là Đồng Viễn Chinh không?
Vu Thu Hạ thoáng nghĩ ra hỏi.
An Nghĩa Tâm liền đáp:
-Đúng, đúng, bố của cô ấy chính là Đồng Viễn Chinh.
-Thế lại vừa hay, chiều nay cô ta muốn tới công ty điện ảnh Cẩm Hồ chúng tôi tham quan.
Vu Thu Hạ lạnh lùng cười nói.