Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 60:




Trên đường quay về, Hàn Vũ vẫn nâng cằm, mắt vô thần nhìn thẳng phía trước ngẩn người, không khí trong xe có chút vi diệu, không phải căng thẳng cũng không phải ai làm việc nấy, lại càng không phải gay gắt đối lập, nhưng hai bên đều luôn duy trì một loại trầm mặc vô danh, thẳng đến khi xe lên đường cao tốc, Hàn Vũ mới giật mình nhận ra, bọn không không phải đang về nhà.
“Đi đâu thế?” Hàn Vũ quay đầu hỏi Tả Duy Đường.
“Không phiền lòng nữa?” Tả Duy Đường liếc cậu một cái, thấy Hàn Vũ nguyện ý mở miệng nói chuyện, cũng tiếp lời, “Chịu nói chuyện rồi?”
“Phiền lòng?” Hàn Vũ ngó y, “Là anh phiền lòng mới đúng chứ?”
“Vậy lúc nãy em suy nghĩ cái gì? Còn xuất thần như vậy.” Tả Duy Đường hỏi lại.
“Suy nghĩ lý do lúc trước anh come out, anh thật sự phát hiện mình thích đàn ông, sau đó không muốn giấu diếm nữa mới come out?” Hàn Vũ càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có phải còn có thứ gì khác nữa không.
Tả Duy Đường không chút khách khí đưa tay búng trán Hàn Vũ, sau đó ánh mắt đen tối đảo xuống nửa người dưới của Hàn Vũ, ý tứ không rõ nói, “Suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Tôi có thích đàn ông thật không em còn không biết?”
Hàn Vũ bị ánh mắt của y đảo qua, cổ họng nóng bỏng phát khô, nhưng giống như người này nói, chỉ cần xem mỗi lúc người này làm tình, lật người cậu lăn lộn đủ dạng, là biết khẳng định y thích đàn ông, loại chuyện này, dục vọng đàn ông càng có thể phản ánh bản năng hơn lý trí.
“Nhưng em nghe cha anh nói có vẻ không giống vậy mà!” Hàn Vũ khó hiểu than thở.
“Ông già kia nhà tôi, cả đời đều đấu đá với người khác, trừ quyền lực, cũng chỉ còn niệm chút tình với người nhà, trong mắt ổng, trừ bỏ quyền lực có thể mang lại lợi ích là thứ tốt, chưa bao giờ có cái gì có thể vào mắt ổng.” Tả Duy Đường nhìn phía trước, miệng nhàn nhạt nói một đoạn.
“Ông tự nhiên cảm thấy dưới sự hun đúc của ổng, tôi cũng nên như thế, cho nên ông không tin lý do đơn giản muốn sống càng tùy ý càng vừa lòng của tôi, nên không quan tâm mấy thứ bát nháo đó. Với ông mà nói, có sống được càng tốt càng thoải mái hay không, tương đương quyền lực trên tay mình có bao nhiêu lớn, tên mình nặng được bao nhiêu, một câu mình nói ra đổi lấy được bao nhiêu người đáp bao nhiêu người suy xét.”
Hàn Vũ nghiền ngẫm những lời này của Tả Duy Đường, suy nghĩ nửa ngày, vẫn hỏi, “Không có một chút liên quan với anh và chị của anh?”
Trong khung của Tả Duy Đường quả thật đều là tính tình tàn bạo, nhưng xem xác ngoài cực kì tự chủ của y là biết, thật ra y che giấu rất tốt loại bản chất này, dưới sự tự chủ cực mạnh và năng lực mưu lược của y, cho dù y muốn come out, muốn sống càng tùy ý, cũng không chọn phương thức oanh liệt này, mà hẳn là một phương thức mọi chuyện sẵn sàng, chỉ đợi thời cơ, biến hóa không thể nhận ra mới đúng.
Mà hết thảy những biến số này, nhân tố của cụ Tả hiển nhiên không phải tuyệt đối, khiến Hàn Vũ suy nghĩ tới khả năng khác, cũng chỉ có thể nhảy tới hình ảnh của chị Tả Duy Đường.
Khóe miệng Tả Duy Đường ngậm cười liếc Hàn Vũ một cái, “Có nhiều lúc, thật đúng là không biết tuổi tâm lý của em rốt cuộc bao lớn nữa!”
Hàn Vũ xùy một tiếng, tâm nói, đó đúng là lớn hơn anh đấy!
Nhưng sau một tiếng cười nhạo thoải mái này, Hàn Vũ lại nghe hiểu lời Tả Duy Đường không hề nói ra miệng — cậu đoán đúng rồi! Có thể giống như Tả Duy Đường hình dung cha y, đấu đá với người khác, trong một nhà đó, tuy nói còn niệm chút tình, nhưng có vài thời điểm, quyền lực càng khiến người ta nhất thời mê muội hơn tình cảm, một khi đấu đá rồi, cũng chỉ có phân biệt mình và người khác, mà không còn là người nhà và người ngoài nữa.
“Rốt cuộc là muốn đi đâu đó?” Lờ mờ đoán được bốn năm phần, Hàn Vũ cũng không muốn hiểu rõ mấy việc lòng lòng vòng vòng trong đó, hiếm khi hồ đồ mới là một loại thái độ với nhân sinh, huống chi, hôm nay biểu hiện của người này trước mặt mọi người hợp khẩu vị cậu, cần gì phải truy đuổi mấy chuyện náo loạn sau lưng y không buông chứ.
Không người nào là hoàn mỹ, cho dù sau lưng y có mấy chuyện phá hư như vậy, cho dù có một ngày mấy chuyện đó lan tới người cậu, cậu nghĩ hiện tại mình cũng không nỡ nhảy khỏi cái hố này.
Thôi thôi, biết mấy cái này, đủ cho mình chuẩn bị tâm lý là được rồi, người đàn ông này, vẫn cần tiếp tục trông chừng.
Người đàn ông này đang vô hình trung đào cho mình một cái hố sâu, hơn nữa còn có dấu hiệu càng ngày càng sâu, cậu nghĩ, có lẽ thật sự cả đời cũng không nhảy ra được!
“Tới chỗ tốt.” Tả Duy Đường đáp, liếc qua thấy trên mặt Hàn Vũ lộ ra nụ cười nhạt, hỏi, “Cười gì đó?”
“A? Em cười?” Hàn Vũ giật mình hoàn hồn, tự thấy mất mặt, suy nghĩ thôi mà còn ngẩn người nở nụ cười?
“Ờ, cười!” Tả Duy Đường thật sự gật đầu, cuối cùng ngẫm lại, còn thêm mấy chữ, “Thật đáng khinh.”
“………”
Xe chạy trên cao tốc ước chừng hơn hai giờ, Hàn Vũ bị biển báo giao thông bảng hướng dẫn một đường không khác gì nhau gây buồn ngủ, Tả Duy Đường thật sự nhìn không vừa mắt, bĩu môi nói cậu, “Đằng sau có chăn, lấy ra đắp rồi ngủ một lát đi.”
Hàn Vũ giật mình, thanh tỉnh hơn nữa, “Anh còn mang theo chăn, trời nóng thế này…..”
Vừa nói vừa đưa tay ra ghế sau tìm đồ, vừa lật ra đã thấy ghế sau có hai cái túi hành lý lớn, trong túi hành lý chẳng những có quần áo của đối phương, còn có của mình, thậm chí còn có vài cái quần đi biển hoa hoa hòe hòe, dưới cuối của túi còn có một tấm chăn mỏng mùa hè, còn là tấm hồi đầu năm nhân lúc siêu thị giảm giá cậu ôm về!
“Rốt cuộc là đi đâu thế?” Hàn Vũ rút chăn ra, đắp lên đùi, lấy tay nâng cằm Tả Duy Đường.
“Mang em là ngoài chơi.”
“Chơi?” Hàn Vũ không biết nên khóc hay nên cười nó túi hành lý đằng sau, “Sao đột nhiên nghĩ tới chuyện này?”
“Bạn làm ăn xây sơn trang nghĩ dưỡng ở nơi đó, đưa thiệp mời lại đây, nên thuận tiện đi chơi một chuyến, sao, em không muốn đi?” Tả Duy Đường chậm rãi giải thích, trong lòng lại nhớ tới cảnh trong phòng nghỉ, mấy cấp dưới và đám bạn không lớn không nhỏ ầm ĩ ồn ào.
[“Thủ lĩnh, anh thế mà chưa từng cùng Tiểu Ngũ hẹn hò hay ra ngoài chơi gì á?” Ngô Khởi ra vẻ trời muốn sụp tới nơi nhìn Tả Duy Đường.
Mấy người khác làm ổ trong phòng nghỉ của y cũng đều dùng vẻ mặt không đồng ý nhìn y, khiến trong lòng y tức giận dị thường, bên ngoài lại rất mạnh miệng, “Đều là đàn ông đàn ang, hẹn hò cái gì, sống thế nào chẳng phải sống?”
“Không thể nói như vậy được, Tiểu Ngũ mới bao nhiêu, là đứa nhóc mới hơn hai mươi đó, anh đừng thấy cậu ấy trông như rất thành thục, còn mở được một cửa hàng không tệ.”
“Nhưng nói thế nào, tuổi này cũng là tuổi chơi đùa, anh không cho cậu ấy chơi, mỗi khi tới cuối tuần còn trói người về nấu cơm cho anh, à, thuận tiện cùng anh lăn giường, anh có chỗ nào giống người yêu? Anh đây chính là tìm bảo mẫu toàn năng!” Ngô Khởi phấn khích lên, không ngừng chỉ trích mấy điều khiến người ta giận sôi gan của Tả Duy Đường.
Tả Duy Đường nghe không khỏi nhíu mày, mà những người khác vừa nghe Ngô Khởi nói, không ngừng gật đầu, đồng thời còn mỗi người thêm quan điểm của mình vào, còn thường thường cho các loại ví dụ bằng chứng về thiếu niên độ tuổi này mà họ biết.
Một buổi nghỉ trưa, vô hình trung biến thành đại hội phê bình, ngay cả Tả Duy Đường cũng nhíu chặt mày tự hỏi cuộc sống sau này của mình và Hàn Vũ.
Ngẫm lại một lượt các cảnh tượng một lần trong đầu, y vẫn không biết cuộc sống như vậy có cái gì không đúng, đi làm, về nhà, ăn cơm, làm tình, rảnh rỗi thì dính với nhau xem TV, hoặc là một người đọc sách một người xem văn kiện, một người phao trà một người chờ uống — không phải đều rất tốt sao?
Nhưng trong thoáng chốc, y lại cảm thấy, hình như mình quên cái gì đó.
Một ít ký ức rất mơ hồ, bởi vì một loại nguy cơ khó hiểu mà đột nhiên hiện lên rõ ràng. Còn nhớ mấy năm trước vài cậu trai hoặc là nam nhân đi theo bên mình, cả đám đều oán giận mình cứng nhắc không thú vị, không ngừng đưa ra các loại yêu cầu, không ngừng cưỡng chế mình làm bạn.
Nhưng y chưa từng để ý, cũng không để trong lòng, đợi khi cả đám đó đều đi rồi, y lại càng không để ý, ngược lại cảm thấy thời gian và không gian của bản thân đã trở lại!
Mà Hàn Vũ chưa từng oán giận những thứ này…… Nhưng, dù sao cậu cũng mới hai mươi, có thể cũng có một ngày…….. ]
Hàn Vũ bĩu môi, đã nói sao tự nhiên y lại nghĩ ra chuyện này mà, hóa ra là bạn bày trò, tuy cậu càng thích trạch trong nhà làm sâu, không quá thích hối hả ngược xuôi, nhưng hiếm khi ra ngoài thả lỏng một chuyến cũng không tệ, mùa hè mà, cả ngày ngâm mình trong điều hòa ở nhà cũng chán! Nghĩ vậy, Hàn Vũ sinh ra chút hứng thú với chuyến du lịch lần này.
“Đó là chỗ nào? Còn bao xa?” Hàn Vũ hỏi.
Thấy Hàn Vũ không có gì không vừa ý với chuyến du lịch, tuy cũng không xuất hiện cảm xúc mừng rỡ như điên gì, nhưng Tả Duy Đường biết, chính mình ra tay sắp xếp đúng rồi, đồng thời, trong lòng ẩn ẩn lướt qua một suy nghĩ — sau này, có thời gian cùng nhau ra ngoài du lịch, thật ra cũng rất được.
“Còn một đoạn đường, mệt thì ngủ trước một lát đi!” Tả Duy Đường nói.
Hàn Vũ vui vẻ hưởng thụ săn sóc hiếm có của y, ôm chăn cọ cọ, điều chỉnh lưng ghế một chút, chuẩn bị đánh một giấc.
Tả Duy Đường lái xe, thấy đối phương không bao lâu đã hô hấp đều đều, ánh mắt ôn hòa đảo qua người cậu, hơi tăng độ ấm điều hòa trong xe lên một chút, lặng lẽ tiếp tục lái xe.
Hàn Vũ ngủ một đường, mê man mông lung, cảm thấy xe rung một chút, ý thức bắt đầu từ biển sâu mò về.
(biển ở đây là biển ý thức ấy)
“Tỉnh?” Tả Duy Đường đưa tay sờ trán cậu.
“Ừm, tới rồi?” Hàn Vũ ngồi dậy, trong giọng nói vẫn còn chút mệt mỏi.
“Tới rồi, xuống xe đi!” Tả Duy Đường mở cửa xe, đi ra ghế sau, cầm hai túi hành lý xuống, Hàn Vũ theo sau y xuống xe, chỉ cầm theo balô và laptop lúc nãy đem từ ktx ra.
Tả Duy Đường đi phía trước, Hàn Vũ theo sau y, vừa đi vừa đánh giá chung quanh.
Chỗ bọn họ đang đứng là một khu bãi đỗ xe ngầm lớn, liếc mắt nhìn quanh, đủ loại thương hiệu và kiểu dáng xe cái gì cũng có, một đống đông nghẹt!
Hai người đi tới chỗ cửa ra, vừa bước ra ngoài, ánh dương chói lóa khiến Hàn Vũ không mở được mắt, ánh nắng bên ngoài rất mãnh liệt, ngay khoảng một giờ trưa, là thời điểm ánh mặt trời mãnh liệt nhất trong ngày hè!
Chờ thích ứng được, Hàn Vũ lại trợn mắt nhìn lên, thấy Tả Duy Đường đưa qua một cặp kính râm, mà trên mũi Tả Duy Đường đã đeo một cặp cùng kiểu.
Hàn Vũ muốn đón lấy, nhưng vừa động mới phản ứng được, hiện tại cậu một tay là túi của mình, một tay còn lại là laptop, không tiện đưa tay qua lấy, liền cười vô lại nhìn Tả Duy Đường.
Tả Duy Đường hơi bĩu môi, đưa tay ôm đối phương qua, đeo lên cho cậu.
Hai người đều tự cầm đồ, một trước một sau tiêu sái đi ra.
Hàn Vũ theo sau Tả Duy Đường, ánh mắt xuyên qua kính râm đánh giá sơn trang nghĩ dưỡng này là phong cách gì, chỉ đảo mắt qua một cái, đập vào mắt đầu tiên là một dải cát trắng tiếp giáp với biển, không lớn, nhưng hiển nhiên từng được nhân công tạo hình, rất tinh xảo, dùng một câu văn nghệ để hình dung, thì chính là xảo đoạt thiên công.
(巧夺天工 = khéo léo tuyệt vời)
Cậu lại xoay người nhìn ra phía sau, quả nhiên nhìn thấy một loạt nhà gỗ nhỏ mang đậm phong tình ngày hè, nhưng đồng thời, bên phải nhà gỗ là một tòa phòng ở theo phương thức khách sạn cao cấp, thấy nơi này, cậu dùng khuỷu tay chọc chọc Tả Duy Đường, hỏi, “Bạn anh có hào phóng không?”
“Có ý gì?” Tả Duy Đường liếc cậu.
“À, nếu hào phóng, không phải chúng ta có thể tới nhà nhỏ kia ở? Không hào phóng, chúng ta phải chen vào phòng ở khách sạn cái nào cũng như cái đó.”
“Em thích nhà nhỏ?” Tả Duy Đường hỏi.
“Thích, chỉ là dù sao cũng là người ta mời anh tới, không tiện kén chọn, có chơi là được rồi.” Hàn Vũ nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
“Vậy ở nhà nhỏ.” Tả Duy Đường đánh nhịp.
“……” Hàn Vũ không nói gì, cậu tin tưởng cái mình nói không phải như ý y lý giải.
Tả Duy Đường dẫn Hàn Vũ tới sảnh lớn khách sạn, để Hàn Vũ ngồi một bên nghỉ ngơi trước, còn y thì tới quầy tiếp tân thương lượng, nói xong không đợi Hàn Vũ từ chối, đưa hết đồ cho cậu, ném cậu tại sofa.
Hàn Vũ im lặng chờ một hồi, còn chưa thấy y quay lại, thậm chí giống như bắt đầu tranh chấp với bên tiếp tân, không khỏi ngưỡng cổ nghe ngóng bên kia xảy ra chuyện gì, đáng tiếc cách quá xa, chỉ có thể nhìn tình hình, không nghe được tiếng, cậu nghĩ nghĩ, bởi vì một câu vô tâm vô phế của mình, khiến Tả Duy Đường và bạn y tranh chấp thì không hay rồi.
Cậu xốc túi hành lý, vẫy một nhân viên tạp vụ tới, nhờ hắn trông giúp mình mấy thứ này, sau đó bước nhanh tới chỗ quầy.
Mới tới gần, đã nghe được âm thanh chỗ bọn họ truyền tới.
“Thưa ngài, thật ngại quá, vừa rồi tôi mới tra qua, biệt thự nghỉ dưỡng loại nhỏ thật sự đã được đặt hết, thật sự không còn nữa, không có cách nào đổi phòng cho ngài, cho dù thêm tiền cũng không thể, nếu không, lần sau ngài đến, tôi ưu đãi cho ngài, hơn nữa nhất định giữ phòng trước cho ngài.” Nhân viên tiếp tân cười tươi như hoa nói.
“Cô giúp tôi xem có còn cách nào khác không, hoặc là, cô gọi điện liên hệ mấy vị khách khác một chút, tôi đồng ý chịu hết chi phí ngủ nghỉ phát sinh tại đây cho bọn họ, chỉ cần bọn họ đồng ý nhường một căn nhà bên kia cho tôi.” Tả Duy Đường tạm dừng một chút, lại nói tiếp, “Tôi cùng bạn đời tới đây du lịch, nhưng trước đó tôi không biết em ấy thích nhà nhỏ, cho nên đặt phòng khách sạn……”
Nhân viên tiếp tân vẫn cười lễ phép nói với Tả Duy Đường, “Thật sự rất xin lỗi, chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc với việc này, nhưng mà, bản thân khách hàng đặt nhà gỗ yêu cầu rất nghiêm khắc với việc giữ bí mật thông tin, trừ bản thân khách hàng muốn đưa ra lời mời, khách sạn chúng tôi không thể làm trái với quy định được, bởi vậy mang tới phiền toái cho ngài, chúng tôi thật sự rất xin lỗi!”
“Cô…….” Tính tình tốt của Tả Duy Đường đã muốn khô kiệt, một đôi tay lặng lẽ duỗi tới, phủ lên bàn tay y, khiến y giật mình, quay đầu lại xem, một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trong tầm mắt.
“Sao em lại đây? Không phải bảo em trông hành lý à?”
“Em không đi qua làm sao biết, chuyến du lịch là không phải là được bạn mời mà là cố ý sắp xếp chứ?” Hàn Vũ nghiêng đầu, cười có chút vô tâm vô phế với Tả Duy Đường, ngón tay từng chút từng chút mở bàn tay vì tức giận mà nắm chặt của Tả Duy Đường, nắm tay cũng như có như không gãi vào lòng bàn tay của đối phương, giúp y áp chế cáu kỉnh.
Sau đó nói với cô gái tại quầy tiếp tân, “Cám ơn cô, làm phiền cô rồi, nhờ cô đưa chìa khóa căn phòng chúng tôi đã đặt trước là được rồi.”
Nhân viên tiếp tân đã sớm được huấn luyện cực kì khôn khéo, thấy sau khi Hàn Vũ xuất hiện, sắc mặt đối phương lập tức dịu đi, nhớ tới lúc nãy Tả Duy Đường nhắc tới bạn đời gì đó, trong đầu lập tức phản ứng được thân phận của Hàn Vũ.
Ánh mắt kinh ngạc thoáng lướt qua, tức khắc thở ra một hơi thật to, bất kể nói thế nào, sự xuất hiện của người này ít nhất dằn xuống được cơn tức sắp bùng nổ của vị khác khó chơi này!
Cô lấy thẻ phòng sớm đã chuẩn bị tốt ra, đưa cho Hàn Vũ.
“Đây thưa ngài, cám ơn ngài thông cảm, rất vui được phục vụ ngài, nếu có bất mãn hoặc nhu cầu gì, trực tiếp ấn điện thoại nội bộ trong phòng gọi cho chúng tôi là được.”
Hàn Vũ cũng học đối phương, khách khí gật đầu, từ đầu đến cuối đều không buông tay Tả Duy Đường ra, sau khi lấy thẻ phòng, cậu kéo Tả Duy Đường tới trước nhân viên tạp vụ kia, lấy bóp da từ trong túi Tả Duy Đường ra, lấy chút tiền boa cho hắn, nói tiếng cám ơn, ra hiệu cho Tả Duy Đường cầm hành lý lên lầu.
Sắc mặt Tả Duy Đường vẫn đen như trước, nhưng đối với Hàn Vũ sai sử cũng không có vẻ mặt không bằng lòng gì, duỗi chân xuống dưới túi hành lý, hơi dùng sức hất lên, nháy mắt túi hành lý bay lên, y thuận tay đón lấy, gộp hai cái túi vào một tay, vươn tay kia tới Hàn Vũ.
Hàn Vũ nhìn bàn tay y đưa tới, ánh mắt lại chuyển tới mắt y, trong con ngươi tối như mực còn có một chút lửa giận chưa tan cùng với phiền muộn do bị vạch trần, cậu nhét đại laptop vào trong túi mình, học đối phương, một tay cầm balô, tay kia vươn ra.
Hai tay giao lấy nhau.
“Đi thôi, bạn đời, đi xem tuần trăng mật chúng ta phải ở cái phòng gì?” Hàn Vũ vui đùa chọc Tả Duy Đường mặt liệt, tay đang nắm còn lắc lắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.