Một vụ tai nạn trong mấy ngày cuối cùng của năm, khiến Hàn Vũ không thể không xin nghỉ ở nhà hơn nửa tháng, để không phải thi lại hoặc là huấn luyện lại vào sang năm, Hàn Vũ lại một lần mặt dày tìm Kinh Vĩ Quốc giúp mình, kết quả Kinh Vĩ Quốc vừa nghe ý đồ của Hàn Vũ là giúp cậu lấy phạm vi thi của mấy môn chuyên ngành, liền la mắng cậu một trận.
Nhưng mắng xong, vẫn dày mặt tìm thầy cô các khoa xin notebook bài giảng mấy buổi Hàn Vũ vắng, sau đó tức giận ném cho Hàn Vũ, bảo cậu tự chép lại bài của thầy cô, tự học bổ túc một phen, cuối cùng còn nhấn mạnh, cho dù Hàn Vũ bị thương nhìn thê thảm cực kì, nhưng việc học vẫn không thể thụt lùi.
Hàn Vũ cung kính đúng mực tỏ vẻ cảm kích tận đáy lòng đối với hành động của Kinh Vĩ Quốc, kết quả Kinh Vĩ Quốc chân trước vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng cậu đã mặt mày sụp đổ —- trải qua cuộc sống giống như heo nuôi chuồng hơn một tháng, cho dù có notebook, đầu óc cũng đã gỉ sét không ít, như vậy còn muốn cậu không được thi ra thành tích “không thể chỉ ở mức bình thường”, nói dễ hơn làm.
Lúc Hàn Vũ mặt mày khổ qua lật notebook đọc lầu bầu, vừa vặn Tả Duy Đường mang theo cơm trưa về.
“Sao vậy?” Tả Duy Đường đặt cơm trưa lên bàn, đi tới trước sofa cọ trán Hàn Vũ.
Hàn Vũ ngửa đầu, chỉ vào một đống sách vở trên bàn trà nhìn y, “Sư huynh cho, muốn thành thích thi của em phải tiếp tục duy trì ở mức giỏi.”
Tả Duy Đường buồn cười ngó ngó cậu, “Nên động não một chút, sắp thành heo rồi.”
“……..” Hàn Vũ đột nhiên nghẹn lời, sao không nhìn xem là ai nuôi ra?
Hàn Vũ tự biết cầu cứu vô vọng, đành phải treo một cánh tay, dựa vào tay trái lật xem notebook, lại thường thường mượn tay Tả Duy Đường ghi lại trọng tâm cho mình.
Thật ra khoảnh khắc Hàn Vũ mở notebook ra đã hiểu tại sao Kinh Vĩ Quốc lại yêu cầu như vậy, bản thân mấy ghi chép bài giảng của các thầy cô đã rất tóm gọn, trọng điểm và không trọng điểm đã phân chia rất rõ ràng qua nét bút và màu sắc, chỉ cần Hàn Vũ chăm chỉ, ứng phó cho qua cuộc thi, cũng sẽ đạt được thành tính không kém, không có quá nhiều khó khăn.
Chỉ là sau khi thi xong, muốn chân chính hấp thụ những tri thức này thành của mình thì phải tốn chút thời gian.
Vì thế Hàn Vũ đành phải nương thời gian ba bữa ăn, bảo Tả Duy Đường chép lại trọng điểm trong notebook, tiện cho sau này cậu học tập.
Những ngày học tập, bị nuôi nhốt cho ăn trôi qua, trước khi cận kề cuộc thi, tay phải Hàn Vũ cuối cùng đã lành tương đối, sau một tuần thi liên tiếp kết thúc, cuối cùng Hàn Vũ đã có thể chuồn khỏi “lồng nuôi” của Tả Duy Đường đến tiệm dược thiện của mình.
Vào tiệm, quản lý và nhân viên phục vụ trong trong ngoài ngoài đều rất vui mừng khi thấy Hàn Vũ — đã hơn một tháng không gặp ông chủ rồi đó!
Hàn Vũ cũng cười chào hỏi mọi người, sau đó tìm quản lý hỏi thăm tình huống.
Nghe quản lý báo cáo doanh thu trong vòng chưa tới một tháng này, Hàn Vũ mới coi như hiểu được tại sao Tả Duy Đường chỉ nói với mình vụ kiện ngộ độc thức ăn trong tiệm đã giải quyết mà không nói thêm câu gì khác. Mình nói muốn tự tới xem, y cũng lần lữa dùng lý do dưỡng thương ít nhọc lòng chặn đường mình, không cho mình tới tiệm.
Cửa tiệm này, hiện tại cơ bản cũng là trạng thái nửa sống nửa chết, tuy giấy chứng nhận vệ sinh thực phẩm đã lấy lại, nhân viên cũng càng tháo vát hơn, vụ kiện ngộ độc cũng quả thật được Tả Khoán dùng áp lực giải quyết, tin tức trên mạng cũng biến mất không tiếng động.
Nhưng ảnh hưởng ác liệt từ sự kiện này mang lại không phải thứ Tả Khoán có thể khống chế, cho dù ông đã yêu cầu, một ít toàn soạn nhỏ khơi mào chuyện này đã làm sáng tỏ hiểu lầm trong đó.
Nhưng rất hiển nhiên, lòng người vốn đa nghi, sau khi chuyện này xảy ra, mặc kệ thật giả, biện pháp an toàn nhất, đơn giản là không tiếp xúc nữa, không ăn mới có thể chân chính vô hại tới mình.
Hiện tại trong điếm mỗi ngày cũng chỉ có người trong công ty Tả Duy Đường thêm một ít khách quen cũ vẫn còn tới, phần lớn khách hàng khi đi ngang qua cửa hàng này, nếu lúc trước từng vào nếm thử đều vừa cảm thấy may mắn hôm đó ngộ độc không phải mình, vừa bước nhanh qua, những người chưa từng vào đều âm thầm nghĩ may mà mình chưa từng vào hắc điếm này, cũng thề thốt loại cửa hàng thế này mình tuyệt đối không thể đến.
Mà khiến nhiều nhân viên trong tiệm phát bực chính là, mấy nhà hàng nhỏ quán ăn nhỏ trước kia không bằng tiệm nhà mình, mỗi khi ảnh hưởng của sự kiện ngộ độc hơi hơi giảm xuống thì lại một lần moi ra thêm mắm dặm muối, xào lại cho nóng tiếp tục phát tán.
Hàn Vũ nghe quản lý nói hết ra, không khỏi trầm mặc.
Lúc đó cậu và Tả Duy Đường một lòng một dạ đặt hết lên người Tả Khoán, thật đúng là không tốn tâm tư suy nghĩ nhiều tới mấy chủ tiệm nhỏ tham gia vào, nhưng đợi khi cởi bỏ mâu thuẫn chính, mâu thuẫn phụ tự nhiên sẽ mọc lên.
Mỗi nghề mỗi nghiệp đều nói cùng nghề là oan gia quả nhiên không giả.
Mà trên thực tế, như lần trước Tả Duy Đường hỏi Tả Khoán — chuyện lần này rốt cuộc là ai đề xuất cho ông, ai mào đầu. Tuy lúc Tả Khoán nổi nóng, để khiến Tả Duy Đường bực bội nên kéo hết mọi chuyện lên người mình, nhưng trong khoảng thời gian ngày ngày Hàn Vũ đến bệnh viện thăm Tả Khoán, hiểu biết của cậu về ông cụ này sâu thêm vài phần.
Một ông cụ cả đời bước trong cái vòng quyền cao chức trọng, nếu không ai nhắc nhở khuyến khích ông chuyện này, ông thật sự sẽ không thể nghĩ ra một cách chỉnh người thấp hèn âm độc như vậy.
Chỉ là nhất thời nửa khắc cũng chỉ có thể đoán là mấy chủ cửa hàng nhỏ này đứng phía sau, rốt cuộc là người nào, với tình hình hiện tại có làm rõ cũng không còn ý nghĩa, nhưng vẫn nhất định phải tìm ra người này, nếu không lần này cho dù cuối cùng tiệm mình vẫn còn sống, khó bảo đảm về sau sẽ không có những chuyện khác kéo tới nữa.
Tìm được người, giết gà dọa khỉ một phen, lại nghiêm túc nghĩ nghĩ cách cứu sống tiệm.
Hàn Vũ sờ sờ cằm, hết sức khen ngợi biểu hiện tốn công tốn sức của quản lý trong thời gian này, cũng cổ vũ anh ta tiếp tục phát huy, trước cứ giao cho cậu, chờ cậu xử lý xong người và chuyện cần xử lý, lại nghĩ tới cái khác.
Ngay sau đó, Hàn Vũ lại chuyển qua quầy sản phẩm dưỡng da. Hiện tại đã sớm trống không, trong hơn một tháng Hàn Vũ bị thương vẫn không tiếp tục chế xuất sản phẩm dưỡng da, bởi vì bị ảnh hưởng của sự kiện ngộ độc, một loạt sản phẩm này cũng bị nghi ngờ rất lớn, lúc đó Quý Ly thấy, sau khi cúp điện thoại của Hàn Vũ, liền dứt khoát cho đàn chị của cô nghỉ một tháng, hết thảy chờ Hàn Vũ khỏe lại rồi nói.
Mà hiện tại, xảy ra chuyện này với Hàn Vũ mà nói quả thật đúng là chuyện khiến người ta đau đầu, trải qua cuộc sống thanh thản hơn một tháng, Hàn Vũ tự biết mình càng ngày càng lười, trước kia thường thức đêm, không ngày không đêm mày mò những thứ này, không thể phủ nhận chính là, phần lớn nguyên nhân là vì tiền.
Nhưng hiện tại, tuy hiện tại tiệm dược thiện này ở trạng thái nửa sống nửa chết, nhưng mỗi tháng vẫn sẽ có tiền thu vào, hơn nữa thu nhập trong tiệm và sản phẩm dưỡng da trong gần một năm này, khiến Hàn Vũ hoàn toàn trở thành thanh niên tốt có thu nhập bậc trung của thế kỷ mới.
Nhưng hiện tại bất chấp nói bỏ khoản sản phẩm dưỡng da, không nói tới thu nhập thiếu hơn phân nửa, chính là không thể nào ăn nói với đàn chị tài giỏi lúc trước Quý Ly tân tân khổ khổ mời tới.
Hàn Vũ trầm ngâm, biết cửa hàng và sản phẩm dưỡng da của cậu phải có một chương trình lâu dài mới được.
Dạo qua một vòng, tuy rằng tình huống trong tiệm khiến Hàn Vũ hơi sốt ruột, nhưng vẫn chưa tệ như dự đoán ban đầu của cậu, chung quy vẫn còn trong phạm vi cậu có thể chấp nhận, tiếp theo cũng vừa vặn tới kì nghỉ đông và tết âm, có thời gian cho cậu làm tốt từng chuyện một.
Đại khái Hàn Vũ có vài ý tưởng trong lòng, vốn định cứ vậy mà về, nhưng ngẩng đầu xem, đã sắp bốn giờ rưỡi, bình thường đại khái khoảng sáu giờ, Tả Duy Đường đã mang đồ ăn mua trong tiệm về nhà, tính như vậy, hẳn là 5h tới 5h30 y sẽ tới tiệm.
Hàn Vũ nghĩ nghĩ, biểu hiện đáng khen của Tả Duy Đường trong mấy ngày này, Hàn Vũ tự giác có nghĩa vụ có trách nhiệm giúp y duy trì tiếp, cho nên, chạy vào sau bếp, mượn nguyên liệu có sẵn, chiếm một chỗ đứng, muốn thêm một món ăn vào cơm chiều cho mình và Tả Duy Đường —- gà non kho hoàng kì.
Một con gà non nửa năm tuổi tươi mới, chặt đầu và phao câu, cắt thành bốn miếng lớn, rưới rượu gia vị xếp xuống đáy thố đất, thêm gừng miếng, táo đỏ cẩu kỷ và nấm hương đã ngâm xong.
Đến tủ dược liệu một bên, lấy ba miếng hoàng kì sáu miếng đương quy một nắm ngọc trúc, lại cắt một ít nhân sâm nhỏ bỏ vào trong, thêm nước, bắt lửa lớn mau sôi, sau đó chuyển sang lửa nhỏ chậm rãi ninh.
Dặn một phụ bếp giúp mình trông lửa, Hàn Vũ đi qua bảo đầu bếp Vương một lát làm mấy món cho cậu, chỉ cần làm mấy món ăn ngon sở trường là được, một lát cậu cùng bạn bè ăn cơm ở đây.
Đầu bếp Vương coi như đã làm ở chỗ Hàn Vũ gần một năm, cũng hiểu người đàn ông lúc trước bị mình hiểu lầm thành vợ thật sự chính là “vợ” ông chủ.
Tuy rằng ban đầu lúc đầu bếp Vương cho ra kết luận này có hơi không thể đón nhận, nhưng dù sao ông chủ cho tiền lương cao, còn chia hoa hồng, mà quan trọng nhất là, nhà bếp này hoàn toàn giao cho anh ta làm chủ, không giống như lúc trước, luôn có vài bao cỏ (đồ vô dụng) không tự cảm thấy cứ chạy vào muốn khoa tay múa chân với anh ta, cho nên cứ giả bộ không biết, tiếp tục làm.
Kết quả làm gần một năm, đầu bếp Vương ngược lại thật sự xem hiểu được một vài chuyện giữa ông chủ và “vợ” cậu ta, đàn ông phụ nữ, còn không phải muốn tìm một người hợp lòng hợp ý cùng nhau trải qua cuộc sống à! Tâm tính không chấp nhận trong lòng cũng dần tan đi, làm việc cũng càng thêm tận tâm tận lực.
Có thể có một người như vậy cùng chung sống, tuy nói không phải phụ nữ nên có vài thiếu sót, nhưng ít nhất người ta cũng sống rất tốt, căn bản không can dự gì tới mình, thậm chí có một vài thời điểm, tên quê mùa như anh còn có thể xem hiểu được, hai người đàn ông này ở chung, còn muốn dính ngấy hơn anh với vợ anh, hình dáng hạnh phúc của người ta căn bản không cần quan tâm cái nhìn của người khác.
Nghĩ thông những chuyện này, đối với chuyện của Hàn Vũ và “vợ” cậu, đầu bếp Vương vẫn luôn định vị mình là người từng trải biết tình biết thú, mỗi khi Hàn Vũ dặn một vài chuyện liên quan tới Tả Duy Đường, đầu bếp Vương không còn cảm xúc phản cảm gì, còn vui vẻ chen một chân, để hai chồng chồng nhà người ta có thể thăng tiến thêm một bước nữa.
Cho nên, hiện tại nghe Hàn Vũ nhờ vả, lập tức vỗ ngực đáp ứng, “Được, ông chủ cậu yên tâm đi, cho cậu với vợ cậu ăn vui vẻ.”
Nghe xong lời này, khuôn mặt đang treo nụ cười ôn hòa của Hàn Vũ lập tức cứng đờ, lại nhanh chóng nhìn nhìn vẻ mặt mọi người trong bếp, vừa xem mới phát hiện, mọi người đều một vẻ đúng lý hợp tình, cho dù có hai người cá biệt không có thiện ý gì, nhưng đều là ý chuyện không liên quan tới mình.
Đảo nhanh một vòng, trong lòng Hàn Vũ lập tức hiểu được chuyện giữa mình và Tả Duy Đường, trong cửa hàng này cơ bản chính là rõ như ban ngày.
Mà thái độ những người này tuy rằng mỗi người một vẻ — có vài người là đối xử thiện ý, có vài người chỉ xem là chuyện tốt của ông chủ, cũng có một vài người cảm thấy đây là chuyện nhà người ta, không liên lụy tới mình, căn bản không quan hệ tới mình. Nhưng nói tóm lại, không có cái gì hèn mọn và phản cảm.
Vừa nghĩ vậy, đủ loại cảm nhận lan tràn trong lòng cậu, lại thật sự cảm thấy như vậy đã rất tốt, ý cười trên mặt lại khôi phục về ôn hòa, gật đầu với đầu bếp Vương, “Cám ơn đầu bếp Vương, em và “vợ” em sẽ chờ ăn đồ ăn.”
Ừm, vợ! Đó là một từ hay! Hàn Vũ trộm vui vẻ, nhẹ nhàng nện bước ra phía trước chờ Tả Duy Đường.
Tìm một góc làm ổ, để nhân viên trong tiệm cầm giấy bút lại cho mình, trong lúc chờ đợi, sơ lược sắp xếp lại chuyện còn lại cần làm.
Kết quả vùi đầu công tác một hồi, tới khi hoàn hồn, đối diện đã có một sát thần mặt đen.
Hàn Vũ cười gượng sờ mũi, bỏ giấy bút xuống, “Anh tới rồi? Cái đó…… Tiểu Trương bưng đồ ăn lên đi……”
Tả Duy Đường âm u theo dõi cậu một lúc, đột ngột vươn tay bắt lấy tay phải cậu để trước mặt, lăn qua lộn lại nhìn một lát mới nói, “Không phải đã nói, gần đây ít dùng tay phải nghỉ ngơi nhiều hả? Tuần này em mới thi, liên tục viết mấy bài luận, vậy mà còn không về nhà đã chạy qua đây rồi!”
Quan trọng nhất là, còn bị y bắt tại trận sau cuộc thi quan trọng lại tiếp tục dùng tay phải nữa.
“Hì hì……” Hàn Vũ ngây ngô cười nhìn y, nói không nên lời, tuy cậu tự nhận cậu đã sớm không sao, nhưng đại sư huynh cậu vẫn nghiêm túc dặn dò Tả Duy Đường.”
“…..” Tả Duy Đường xem bộ dạng ngốc của cậu, rất bất đắc dĩ, sắc mặt chậm rãi dịu xuống, “Anh đã nói rồi, chuyện còn lại anh sẽ xử lý tốt, đừng quan tâm. Dưỡng thương trước!”
Vậy đâu được, em đã nói với người ta anh là vợ em rồi, còn giao chuyện trong tiệm cho anh, không phải lại biết thành anh nuôi em à? Hàn Vũ âm thầm đáp lại trong lòng, trên mặt lại là vẻ ngoan ngoãn dị thường mà gật đầu, không dám phản bác.
Con thú này gần đây bởi vì tay phải mình bị thương mà nghẹn thật lâu, chỉ sợ lúc làm vận động nào đó, quá mức kịch liệt đụng tới chỗ bị thương của cậu, cho nên, y cũng nhiều lần quan tâm chú ý tới tiến độ dưỡng thương của cậu, hôm nay bị y bắt gặp mình không dưỡng thương theo “Tiến trình kế hoạch của y”, hiện tại mà nói ra câu kia, có lẽ, cho dù vết thương đều đã khỏi hẳn, thì vẫn phải nằm trên giường vài ngày.
Lúc hai người nói chuyện, phục vụ đã bưng gà non kho hoàng kì vừa đủ chín, cùng với vài món đầu bếp Vương đặc biệt làm ra lên, dọn đồ ăn lấy cơm, bảo hai người chậm rãi dùng cơm, sau đó lui xuống.
Hàn Vũ lấy lòng chuyển gà non kho hoàng kì tới trước mặt Tả Duy Đường, “Em làm riêng cho anh đó, ăn đi!”
Kết quả câu này vừa ra, sắc mặt vốn đã chuyển tốt của đối phương đột nhiên biến thành bão tố phong ba, Hàn Vũ thấy thiếu điều rụt qua một góc run rẩy — lại làm sao nữa?
“Một nồi này tự em làm?” Tả Duy Đường âm trầm hỏi.
Hàn Vũ nơm nớp lo sợ gật đầu, vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu.
“Gà bên trong cũng là em tự chặt?” Dao phay dùng trong bếp bình thường đều là dao lớn, trong lúc vung lên chặt xuống, phải mượn lực quán tính vốn có của dao.
Hàn Vũ vẫn gật đầu, gật a gật….. Gật một nửa bỗng nhiên dừng lại, lập tức cấp tốc lắc lắc đầu.
“Không phải không phải, là học trò của đầu bếp Vương giúp em chặt, em chỉ cầm một ít dược liệu với xem độ lửa…….” Hàn Vũ muốn mất bò mới lo làm chuồng, đáng tiếc nhìn thấy nụ cười mang theo khí lạnh của Tả Duy Đường đối diện, đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào.
“Xem ra, em khỏi hẳn rồi nhỉ…….” Tả Duy Đường nói hàm xúc sâu xa, bưng chén cơm trước mặt, cũng không thèm nhìn Hàn Vũ, bắt đầu ăn cơm.
Mà Hàn Vũ đối diện đã hoàn toàn cứng đờ —- có thể làm lại một lần nữa không?
…….
Đây là lần đầu tiên Tả Duy Đường ngốn nga ngốn nghiến ăn no xong ngồi một bên nhìn Hàn Vũ ăn, trước mặt Tả Duy Đường sức ăn gà con của Hàn Vũ rốt cuộc vùng lên rồi.
Tả Duy Đường ngồi đối diện, nhìn Hàn Vũ chậm rãi gắp đồ ăn chậm rãi bỏ vào miệng, lại chậm rãi nhai nuốt, một chút sốt ruột cũng không có, chỉ ung dung nhàn rỗi khoanh tay nhìn cậu.
Hàn Vũ vừa ăn vừa dùng khóe mắt nhìn Tả Duy Đường, thấy sắc mặt Tả Duy Đường lại bất giác chuyển tốt, trên mặt chỉ còn lại một chút ôn nhu nhìn chằm chằm cậu, mới buông chén đũa.
“Ăn no?” Tả Duy Đường hỏi cậu.
Hàn Vũ gật đầu.
“Được rồi, về nhà thôi!” Tả Duy Đường lấy áo khoác vắt trên lưng ghế, vừa nói với Hàn Vũ, vừa giúp cậu mặt áo vào, trong khoảng thời gian Hàn Vũ treo tay phải, Tả Duy Đường đã hoàn toàn am hiểu mấy chuyện mặc đồ dâng nước cho người khác, tuy tay Hàn Vũ đã lành rồi, nhưng một vài thói quen đã vô ý hình thành, lúc này làm rất thuận buồm xuôi gió.
Quần áo khăn quàng đều mặc chỉnh tề, Tả Duy Đường nắm tay Hàn Vũ, công khai xuyên qua tiệm, dạo này buôn bán trong tiệm xuống dốc, lúc này cho dù đang là giờ cơm, người cũng không nhiều, nhân viên trong tiệm đã sớm biết rõ quan hệ của hai người, hai người đi rất tự nhiên, ngược lại không khiến ai chú ý.
Ra khỏi cửa, đi đến giao lộ lần trước Tả Duy Đường bảo Hàn Vũ chờ, Hàn Vũ dừng bước, chuẩn bị chờ ở đây giống như lúc thường, để Tả Duy Đường đi lấy xe, cũng không nghĩ tới, Tả Duy Đường hoàn toàn không để ý, vẫn kéo cậu cùng tới bãi đỗ xe gần đó.
Hàn Vũ sửng sốt, nhưng chân không ngừng đuổi kịp y, lặng lẽ liếc nhìn sườn mặt của Tả Duy Đường, thấy y mím chặt môi, trong lòng thình thịch đập nhanh vài nhịp, chợt thấy sườn mặt Tả Duy Đường hôm nay anh tuấn hơn vài phần.
Đột nhiên, Hàn Vũ nhớ lại lúc còn trong tiệm, ý tứ đằng sau câu nói sâu xa của Tả Duy Đường, trên mặt bỗng dưng đo đỏ, cúi đầu, dùng tay kia xoa xoa mũi, làm bộ như cổ họng không thoải mái, ho khan vài tiếng, xua tan nội dung không lành mạnh trong đầu.
Mắt cậu bắt đầu đảo loạn xung quanh, thẹn thùng không dám nhìn sườn mặt Tả Duy Đường nữa.
Mà vừa nhìn, lại thấy một bóng dáng quen thuộc ngay phố đối diện không xa — Nick.
Hàn Vũ ngớ ra, chỗ này không phải khu buôn bán, cũng không phải khu giải trí, huống chi hiện tại là thời gian quán của cậu ta kinh doanh, sao lại nhìn thấy cậu ta ở đây?
Hàn Vũ khó hiểu, đồng thời quay mặt qua nhìn nhiều thêm vài lần, vừa vặn chạm mắt với đối phương, đối phương thấy cậu trong mắt lại không có gì ngạc nhiên, ngược lại bình tĩnh nhìn cậu được Tả Duy Đường bảo vệ đi bên trong lề đường.
Ánh mắt vẫn dõi theo họ, dưới chân qua lại chuyển động vài bước, như là muốn tiến lên tìm bọn họ rồi lại có phần do dự, Hàn Vũ vô cùng khó hiểu, không khỏi kéo Tả Duy Đường, ý bảo y nhìn đối diện.
Tả Duy Đường lướt mắt qua, tức giận hừ hừ, vẫn kéo Hàn Vũ tới bãi đỗ xe, hoàn toàn không có ý tiến đến.
“Gì vậy?” Hàn Vũ buồn bực nhìn y.
“Đừng phản ứng, đến cầu tình đó.” Tả Duy Đường nhếch nhếch khóe miệng, khẩu khí không tốt.
(xin tha thứ, cầu xin)
“Cầu tình? Cho ai?” Hàn Vũ càng khó hiểu.
“Mạc Thiếu Phong và Tưởng Tục.” Tả Duy Đường nói, kéo Hàn Vũ lên xe, bảo cậu thắt dây an toàn, lái xe khỏi bãi đỗ.
Hàn Vũ ngồi trong xe, hướng mắt ra ngoài, thấy Nick đứng ở phố đối diện nhìn thấy xe bọn họ, mất mát thở dài.