Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 95: Ngoại truyện 7:Nhật kí nuôi con (4)




“Hôm nay em có tới cửa hàng không?” Tả Duy Đường dựa vào cửa phòng tắm, nhìn Hàn Vũ đang đánh răng hỏi.
Hàn Vũ ngậm bàn chải ngẩng đầu nhìn y qua gương, gật gật đầu, ngọng nghịu nói, “Phải đi, kết sổ.”
Tả Duy Đường đứng ở cửa gật đầu, “Vậy em mang hai nhóc quỷ theo?”
Hàn Vũ lau sạch bọt trên miệng, xoay người nói với y, “Còn phải hỏi, không mang theo còn có thể nhét đi đâu, hai nhóc kia một phút cũng không khiến người khác bớt lo, căn nhà lớn thế này đều bị hai nhóc chơi đến đảo lộn!”
Từ hôm Hàn Vũ hạ quyết tâm mặc kệ hai nhóc kia có lai lịch thế nào cũng sẽ tiếp tục nuôi nấng như con mình, Cù Ngôn không có chút thay đổi nào, vẫn cả ngày ngu ngu ngơ ngơ, thường thường nói mấy câu ngốc nghếch khiến Hàn Vũ vừa buồn cười lại đau lòng.
Mà Cù Ngữ lại ôm thái độ nghi ngờ mười hai vạn lần đối xử với Hàn Vũ và Tả Duy Đường, mỗi ngày kéo đầu đất Cù Ngôn thay phiên nghịch phá đủ thứ trong nhà, để thử mức giới hạn của Hàn Vũ và Tả Duy Đường.
Từ phương pháp nghịch phá đa dạng chồng chất của hai nhóc kia, Hàn Vũ cũng càng ngày càng kinh hãi phát hiện, hai nhóc này với cha bọn nó đại khái thật sự giống như tình huống thứ hai mà Tả Duy Đường nói — loại người xa lánh thế sự.
Nhưng mặc kệ Hàn Vũ càng ngày càng cảm thấy mình tới gần chân tướng, nửa đêm lôi kéo Tả Duy Đường nôn nóng cào tường ra sao, ban ngày, Hàn Vũ vẫn làm hết bổn phận chăm sóc hai bé con.
Chẳng qua xuất phát từ đủ loại lo lắng, Hàn Vũ thật sự không dám tùy ý mang hai nhóc con chạy loạn ngoài đường.
Cù Ngữ dường như cũng hơi hơi hiểu được dụng ý Hàn Vũ làm vậy, cho nên mặc dù vẫn lôi kéo Cù Ngôn làm xằng làm bậy trong nhà, cũng không thật sự đưa ra yêu cầu quá đáng, hoặc không làm ra chuyện gì quá mức dọa người.
Bản thân Hàn Vũ đoán rằng, đây đại khái là một loại biểu hiện chấp nhận của Cù Ngữ!
Trẻ con, không được tự nhiên hơn rất nhiều so với biểu hiện bên ngoài của nó! Hàn Vũ âm thầm cảm thán.
“Ấy!” Hàn Vũ vệ sinh xong ra ngoài, bị Tả Duy Đường ngăn cản giữa đường, kéo tới một bên hôn một cái.
“Có trẻ con trong nhà đó!” Hàn Vũ bất đắt dĩ quay đầu nhìn Tả Duy Đường ôm hông mình, “Bớt phóng túng đi.”
“Anh còn không ít phóng túng?” Tả Duy Đường không vui nhướng mày, từ hôm y và Hàn Vũ hôn môi trong phòng ăn bị Cù Ngôn nhìn thấy, tại nơi có mặt hai đứa nhóc, y căn bản không thân thiết với Hàn Vũ nữa.
Nhất là mấy hôm trước còn chưa dọn xong phòng cho khách, hai nhóc quỷ kia mỗi ngày đều chen chung giường với bọn họ, chen giữa hai người lớn, còn cản trở hơn cả dải Ngân Hà.
Thật vất vả dọn xong phòng cho khách vào hai ngày trước, đẩy hai thằng quỷ kia qua, tới tối y mới vừa chuẩn bị giải tỏa khí nóng trong cơ thể, kết quả nhóc đầu đất kia nửa đêm ngủ mớ, còn chạy lên giường hai người.
Chọc Tả Duy Đường ngay tại chỗ không có sắc mặt hòa nhã gì muốn ném bé đi, chỉ là nhóc ta mơ mơ màng màng gọi ba ba và cha lại khiến Hàn Vũ mềm lòng, ném Tả Duy Đường, ôm bé con khò khò ngủ say.
Hôm sau bé con tỉnh lại, còn mặt mày ngượng ngùng nói cảm ơn Tả Duy Đường — ý tứ kia rõ ràng là đang tưởng sau khi bé ngủ, được Tả Duy Đường ôm qua.
Tả Duy Đường bị nghẹn một hơi lên không xong xuống không được, cả ngày cũng không lộ ra cái mặt cười.
Bởi vậy hiện tại nghe Hàn Vũ nói xong, thù mới hận cũ cùng kéo tới, Hàn Vũ thấy mặt y càng ngày càng u ám đen thui, hiển nhiên cũng nghĩ tới vụ hai ngày trước, chỉ có thể ngượng ngùng sờ sờ mũi, kéo cánh tay Tả Duy Đường, “Bé nó còn nhỏ!”
“Hừ!” Tả Duy Đường tức giận hừ một tiếng.
Hàn Vũ không có cách nào, chủ động ôm cổ Tả Duy Đường, hôn lên mặt lên tai y, cuối cùng chọc Tả Duy Đường khó nhịn kéo cậu một cái, đè người lên hôn miệng.
Chờ hai người đều thở hổn hển, Tả Duy Đường mới chưa đã ghiền thả người ra, oán giận, “Đêm nay có động đất cũng phải làm đủ.”
Hàn Vũ đỏ tai nhìn Tả Duy Đường một cái, không đáp cũng thật sự không biết nên đáp thế nào, kết quả Tả Duy Đường lại cố tình bướng bỉnh với cậu, không đáp thì không cho đi.
Trong lúc hai người đang giằng co không tiếng động, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa cộc cộc rất nhỏ.
Tiếng này vừa vang lên, vẻ mặt hai người đàn ông bên trong lập tức hoàn toàn trái ngược, Hàn Vũ là ý cười ngầm hiểu — tiếng gõ rất nhỏ nhưng không gián đoạn này giống y như người đang gõ — tiểu Cù Ngôn cẩn thận dè dặt lại rất cố chấp.
Vẻ mặt Tả Duy Đường lại là thuần một màu đen, lực siết thắt lưng Hàn Vũ tăng thêm rất nhiều, ánh mắt uy hiếp nhìn cậu — không đồng ý với anh, hôm nay chúng ta cứ nhây ở đây!
Hàn Vũ nhìn nhìn ván cửa vẫn không ngừng vang tiếng, lại nhìn nhìn Tả Duy Đường cực kì bướng bỉnh bên cạnh mình, cuối cùng đành tiến đến bên tai Tả Duy Đường, nhẹ nhàng ném một câu, “Buổi tối tùy ý anh hết.”
Lúc này Tả Duy Đường mới vừa lòng buông lỏng tay, nhìn Hàn Vũ soạt một phát bay ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Cù Ngôn ôm eo Hàn Vũ, thỏa mãn cọ cọ, sau đó ngẩng lên, vẻ mặt chờ mong nhìn Hàn Vũ, “Chú ơi, hôm nay chúng ta ra ngoài sao?”
Tối hôm qua Hàn Vũ thuận miệng nhắc tới, vậy là nhóc ta cứ tâm tâm niệm niệm chuyện có thể ra ngoài chơi.
Hàn Vũ cười xoa đầu bé, “Ừ, đánh răng rửa mặt chưa?”
Cù Ngôn thẹn thùng lắc lắc đầu, đang chuẩn bị nói tiếng, Cù Ngữ trong phòng cách vách đi ra, bất đắc dĩ nắm lấy tay nhỏ của Cù Ngôn tha về, “Mới có bao lâu đã chẳng thấy em đâu, đã nói với em nhiều lần rồi, phải đánh răng rửa mặt trước, nếu không baba về, anh sẽ nói với ba em biến thành con quỷ dơ.”
Cù Ngôn bị Cù Ngữ dọa như thế, choáng váng một trận, vài giây sau mới phản ứng lại, lấy lòng cười nhìn Cù Ngữ, dán tới muốn hôn hôn đầy nước miếng, “Tiểu Ngữ…. oa oa, anh đừng nói, hiện tại em đi rửa, được không?”
Cù Ngữ bĩu môi, “Vậy còn không mau đi.”
Đuổi Cù Ngôn vào trong tắm trong phòng cho khách, Cù Ngữ vội vàng ngó qua Hàn Vũ cùng với Tả Duy Đường theo sau Hàn Vũ ra khỏi phòng ngủ chính, rồi lại lách mình vào phòng, đóng cửa.
Tả Duy Đường nhướng mày, nói, “Thằng nhóc này được đấy.”
Hàn Vũ không nói gì lườm Tả Duy Đường một cái — người xem hiểu ánh mắt anh, hợp ý anh đương nhiên rất được rồi.
Tả Duy Đường gật đầu — đương nhiên!
Hàn Vũ xem thái độ của y vừa tức vừa buồn cười, nhếch nhếch khóe miệng lướt qua y, vào bếp chuẩn bị bốn phần ăn sáng.
Ăn xong, Tả Duy Đường mang theo một lớn hai nhỏ xuống bãi đỗ xe, trên đường lái xe tới công ty, thả Hàn Vũ và Cù Ngôn Cù Ngữ xuống chỗ cũ.
Hàn Vũ mang theo hai đứa bé cùng vẫy vẫy tay chào tạm biệt Tả Duy Đường, y nhìn động tác buồn cười của một lớn hai nhỏ, không khỏi giật mình, một giây sau lại dùng tiếng ho khan thật mạnh để che giấu, lái xe vào bãi đõ, ngay cả chọn món thường lệ cũng quên mất.
Hàn Vũ mang hai đứa nhóc vào trong tiệm, lập tức bị vây xem.
Mọi nhân viên đều không hẹn mà cùng dừng động tác trong tay, chỉ ngây ngốc nhìn hai bé con phấn điêu ngọc mài theo sau Hàn Vũ, khuôn mặt rất giống nhau, nhìn là biết song sinh, nhưng nhìn hình thể và chiều cao, lại cảm thấy kém một hai tuổi, xem ra là hai anh em.
“Ông chủ?” Quản lý trưởng Hà Minh vừa vặn từ phòng trong đi ra thấy vẻ mặt sửng sốt của các nhân viên, không khỏi đưa mắt nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy cảnh Hàn Vũ chặn cửa thủy tinh để hai đứa nhỏ vào trong.
Hàn Vũ vừa dẫn hai đứa vào, vừa quay đầu tao nhã cười cười với mọi người, “Chào buổi sáng!”
Đứa nhỏ cũng rất lễ phép vẫy tay nhỏ chào hỏi mọi người, lúc này cả đám mới hoàn hồn, đều tự suy đoán thân phận hai đứa nhỏ, đồng thời cũng đều tự nặn ra một nụ cười cực kì ấm áp.
Hà Minh dẫn Hàn Vũ và hai đứa bé vào văn phòng phía trong, vừa đóng cửa, tài liệu kẹp dưới nách, nhàn nhã khoanh tay nhìn Hàn Vũ và hai đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.
“Khó trách ông chủ cậu hơn nửa tháng nay đều nói không có thời gian tới tiệm, xem ra đều ở nhà tạo người nhỉ?”
Khóe miệng Hàn Vũ giật giật, càng ngày càng cảm thấy mình khó có thể tạo hình tượng uy nghiêm trước mặt nhân viên lâu năm như Hà Minh, “Ba hoa cái gì? Là con của bạn, nhờ tôi trông giúp vài ngày.”
Hàn Vũ vừa bảo Hà Minh đi dặn các quản lý khác tới rồi thì vào phòng họp, vừa ôm hai bé con đến sofa lớn trong văn phòng, sau đó dặn hai đứa, “Chú đi họp, sẽ về ngay, xong rồi mang hai đứa ra ngoài đi dạo, nhưng hai đứa không được chạy loạn.”
Cù Ngôn hơi thất vọng nhìn nhìn Hàn Vũ, bé vẫn nghĩ ra ngoài là có thể chơi, kết quả chỉ đổi một nơi giam giữ. Tại thời điểm này, Cù Ngữ ngược lại có vẻ hiểu chuyện hơn, nhóc kéo tay nhỏ của Cù Ngôn, gật đầu với Hàn Vũ, “Con sẽ chăm sóc Tiểu Ngôn.”
Mặc dù Cù Ngôn rất thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ mình sẽ nghe lời Hàn Vũ và Cù Ngữ.
Hàn Vũ cưng chìu xoa xoa đầu hai đứa bé, xoay người đi ra ngoài tiệm, bảo nhân viên bưng sữa ấm và một ít điểm tâm dễ tiêu hóa vào cho hai đứa bé, cũng dặn nếu hai đứa trẻ không la hét thì không cho phép quấy rầy hai đứa chơi đùa.
Một đám nhân viên nghe dặn xong đều hai mặt nhìn nhau — ông chủ đúng là cưng hai đứa bé thật, một cái văn phòng lớn như thế lại xem như sân chơi cho hai đứa nhóc! Còn mặc cho tụi nó chơi tận hứng, không được quấy rầy!
Đây thật sự là trông con dùm bạn à? Thấy thế nào cũng giống con mình nha!
Đâu ai ngờ, Hàn Vũ là đang lo mấy nhân viên này xông vào lại nhìn thấy hai đứa chơi trò “phi nhân loại”, không nói tới chuyện đôi bên đều dọa sợ, bí mật nhỏ của hai đứa trẻ cũng khó giữ, đến lúc đó chỉ có thể phụ sự nhờ vã của Cù Bạch.
Lúc trước kết sổ cuối tháng, làm này làm nọ cũng phải mất cả ngày, nhưng bởi vì Hàn Vũ nhớ thương hai nhóc tì trong văn phòng, cuối cùng khiến mọi người phải báo cáo xong hết trong một buổi sáng.
Hàn Vũ hiếm khi gây áp lực khiến mọi người hoảng hốt lo sợ, nhưng đồng thời cũng vực dậy tinh thần, trong một buổi sáng giải quyết xong chuyện lúc trước phải uể uể oải oải làm hết một ngày.
Lúc tan họp, mấy quản lý cửa hàng và nhân vật trọng tâm của công ty đều cố ý thả chậm động tác tay, tò mò xem cử động tiếp theo của Hàn Vũ — nửa kia của ông chủ là đàn ông, bọn họ đều biết, lẽ nào hôm nay là ngày cậu ấy và chồng mình muốn hẹn hò, nên mới vội vã như thế.
Kết quả Hàn Vũ cả một ánh mắt cũng không cho đám người trông mong mòn mỏi, vừa tan họp, tiện tay kẹp lấy tài liệu hồ sơ trên bàn chạy ra khỏi phòng, đi vào văn phòng bên cạnh.
Mọi người nghểnh cổ về phía cửa văn phòng cách vách mà sững sờ — chẳng lẽ không văn phòng giấu Kiều?
(kiều trong Kim ốc tàng kiều)
Hàn Vũ vừa mở cửa, Cù Ngôn đã giống như tên lửa bay lại đây, nhào vào lòng Hàn Vũ, “Chú ơi, chú ơi.”
Vừa kêu liên hồi vừa chen đầu vào bụng Hàn Vũ cọ a cọ, đầu tóc đẹp đẽ liền biến thành ổ gà con, Hàn Vũ vừa cười vuốt tóc lại cho bé con mỏng manh này, vừa nói, “Tóc biến thành ổ gà rồi này.”
Lời vừa dứt, ánh mắt Cù Ngôn đã sáng lên ngẩng đầu nhìn Hàn Vũ, “Cục cục!”
Hàn Vũ bật cười, cúi đầu cọ cọ lên đầu Cù Ngôn, “Được, kéo thêm chú Tả của con, trưa hôm nay chúng ta đến phố bên cạnh ăn gà trống kho.”
Nói xong, ngoắc Cù Ngữ đang đứng một bên nhìn bọn họ, kéo hai đứa bé đi ra ngoài cửa.
Kết quả vừa ra khỏi cửa đã thấy một đám người tan họp xong còn chặn trước cửa, Hàn Vũ nhíu mày, đang định nói gì đó, trong đám người đã tốp năm tốp ba truyền ra đủ loại âm thanh.
“Ai nha, trễ mất rồi, tôi có hẹn với người ta. Đi trước!”
“Đã trễ thế này rồi, còn chưa ăn trưa đâu, mau mau, đi ăn!”
“Hôm nay hiếm khi họp xong sớm như thế, tôi đi tìm vợ bồi dưỡng tình cảm……”
Mấy câu như thế liên tiếp vang lên, đợi khi Hàn Vũ có thể mở miệng nói chuyện, chỉ còn lại Hà Minh đứng trước mặt, cậu híp mắt nhìn Hà Minh, “Bọn họ làm gì đó?”
Hà Minh cười chỉ chỉ hai đứa bé, “Bọn họ muốn xem xem người nào đánh bại Tả lão đại, trở thành tân hoan* của cậu!”
(niềm vui mới, thường là ám chỉ bồ mới ấy)
Hàn Vũ bất đắc dĩ bĩu môi, dặn dò đại khái công việc trong tiệm với Hà Minh rồi mang hai đứa bé ra ngoài.
Lúc này mười một giờ, nếu chờ trong tiệm, phải tới mười hai giờ mới có thể thấy Tả Duy Đường, nhưng nếu mang hai nhóc tì đi qua, mười một rưỡi là có thể gặp, sau đó thừa dịp Tả Duy Đường nghỉ trưa còn có thể cùng tới phố bên cạnh ăn gà kho, sau đó quay lại làm.
Cho nên, Hàn Vũ mang theo hai bé con đi qua công ty Tả Duy Đường.
Đi trên đường, Cù Ngữ kéo tay Cù Ngôn, hai đứa đi phía trước Hàn Vũ.
Hàn Vũ cười, im lặng nhàn tản theo sát sau hai bé con, chỉ những lúc cần qua đường mới tiến lên nhắc nhở một tiếng.
Khi ở nhà, ban đầu hai đứa còn có phần không được tự nhiên, nhưng khi Cù Ngữ cố ý thử đủ loại giới hạn chịu đựng của Tả Duy Đường và Hàn Vũ, phần mất tự nhiên kia đã tiêu tan hết sạch.
Cho nên lúc ở nhà, tuy không gian nhỏ hẹp, chơi đùa cũng rất có hạn, nhưng vẫn có thể thấy hai đứa vẫn chơi như hai nhóc điên, hiện tại ra đường, nhìn hai nhóc điên đột nhiên trở nên ngoan ngoãn nghe lời nắm tay nhỏ của nhau, Hàn Vũ càng thêm bội phục thủ đoạn dạy dỗ của Cù Bạch.
Dạy cho hai nhóc con có thể chuyển hoán tự nhiên giữa nhóc điên và bé ngoan cũng là một loại bản lĩnh.
Một lớn hai nhỏ tốn chưa tới nửa tiếng đã tới dưới công ty Tả Duy Đường, đang chuẩn bị vào sảnh chính lên lầu, đã thấy Tả Duy Đường thắt cravat đi từ trong thang máy ra, Hàn Vũ còn chưa kịp phản ứng, Cù Ngôn bên cạnh đã vui vẻ kêu, “Chú ơi, cục cục tới rồi!”
Hàn Vũ xấu hổ cúi đầu nhìn Cù Ngôn — Tả Duy Đường xuất hiện đối với bé đồng nghĩa với việc có thể đi ăn gà kho!
Tả Duy Đường vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy âm thanh buổi tối luôn làm não mình phát đau, nhìn qua đã thấy bóng dáng một lớn hai nhỏ đang xoay vòng ngoài cửa.
Yết hầu y bỗng dưng căng chặt — nhiều năm như thế, Hàn Vũ chưa từng giống như hôm nay, im lặng chờ ở nơi mình không đoán trước được, để y nhìn thấy, thật sự rất….. muốn lập tức đè cậu ra không kiêng dè gì thế này thế kia một trận.
“Hah! Thủ lĩnh, sao Tiểu Ngũ lại mang theo hai đứa bé tới tìm anhh vậy? Hai người tạo trẻ con từ lúc nào mà em không biết thế!” Ngô Khởi đi sau Tả Duy Đường, cảm thấy Tả Duy Đường dừng bước, xoay người nhìn qua cũng thấy được Hàn Vũ và hai đứa bé.
“Chậc chậc, khỏi phải nói, hai nhóc con này xinh thật, gien thừa kế từ mẹ không tệ!” Ngô Khởi tiếp tục trêu chọc, trong giọng nói đầy trêu chọc.
Tả Duy Đường liếc hắn, “Có thời gian vô nghĩa còn không bằng nghĩ cách giải quyết thằng nhóc tò tò theo sau cậu đi!”
Nói xong, lia mắt tới nam thanh niên cao gầy trắng nõn đứng ở một góc khác trong sảnh.
Ngô Khởi đảo mắt qua, lập tức xụ mặt, chụp lấy cánh tay Tả Duy Đường, “Lão đại, anh không thể vứt bỏ em!”
Tả Duy Đường nhẹ nhàng rút tay ra, “Hôm nay không được, không thấy Hàn Vũ tới đón hả? Tự đối phó đi!”
Nói xong cũng không quan tâm vẻ mặt như trời sập tới nơi của Ngô Khởi, thong thả đi tới chỗ một lớn hai nhỏ trước cửa.
“Sao lại tự tới đây?” Tả Duy Đường đến gần Hàn Vũ hỏi.
Hàn Vũ cười chỉ chỉ hai nhóc, “Không kịp chờ ăn gà kho nên chạy tới.”
Tả Duy Đường gật đầu, xách Cù Ngữ lên, Hàn Vũ nhìn động tác của Tả Duy Đường, cũng ôm lấy Cù Ngôn, đang lúc hai người chuẩn bị cùng nhau tới phố bên cạnh, Cù Ngôn được Hàn Vũ ôm đột nhiên chôn đầu vào vai Hàn Vũ, nhắm chặt hai mắt, ồm ồm hỏi, “Hai chú xong chưa?”
Hàn Vũ ngẩn ra, nhóc mỏng manh này nói gì vậy.
Còn không chờ Hàn Vũ hoàn toàn hiểu ra, Cù Ngữ đã cực kì mất mặt từ trên người Tả Duy Đường thò tay niết tai Cù Ngôn, “Đầu đất, bọn họ không phải ba ba với cha!”
Cù Ngôn nâng đầu nhỏ lên khó hiểu nhìn nhìn Tả Duy Đường lại nhìn nhìn Hàn Vũ, “Nhưng hôm bữa em thấy bọn họ hôn hôn.”
Mặt nhỏ của Cù Ngữ đỏ bừng, tự nhận là thì thầm nói, “Vậy cũng không giống cha với ba ba, không phải cứ gặp mặt là hôn hôn trước.”
Cù Ngữ vừa dứt lời, lúc này Hàn Vũ mới hiểu ra hai đứa đang nói cái gì, động tác của Cù Ngôn từ đâu mà ra, nhất thời cảm thấy một luồng khí nóng xông lên hai má — hai thằng nhóc quỷ này!
Tả Duy Đường hiểu chuyện gì đột nhiên nhếch miệng cười, che mắt Cù Ngữ lại, uy hiếp Cù Ngôn, “Tiếp tục núp đi, còn chưa hôn đâu!”
Bé con bị Tả Duy Đường uy hiếp, lại không bị dọa sợ giống như bình thường, ngược lại rất nhuần nhuyễn chôn đầu trở lại, cứ như đã rất quen trường hợp này.
Hàn Vũ tức cười, đang chuẩn bị bảo Tả Duy Đường đừng chọc hai bé nữa, một tay Tả Duy Đường đã vòng qua vai cậu, sau đó môi đã ịn lên.
Đợi khi Hàn Vũ thở hổn hển, Tả Duy Đường mới vừa lòng thả cậu ra, vỗ vỗ đầu Cù Ngôn, không còn không vui với bé như trước nữa, “Được rồi, ngẩng đầu đi!”
Cù Ngôn nghe vậy mở to mắt long lanh, không chớp mắt lấy một cái nhìn qua nhìn lại giữa Hàn Vũ và Tả Duy Đường, cuối cùng híp mắt nhỏ hưng phấn cảm thán, “Giống cha với ba ba!”
Giống!? Giống cái gì? Hàn Vũ choáng váng nghĩ, là nói quan hệ giữa cậu và Tả Duy Đường giống hai người cha của bé, hay là chỉ phản ứng choáng váng của cậu hiện tại giống như ba ba bé?
Không đợi Hàn Vũ nghĩ cẩn thận xem là giống cái gì, Tả Duy Đường đã vui vẻ kéo Hàn Vũ ôm Cù Ngữ tới phố bên cạnh.
Hai lớn hai nhỏ ngồi trong phòng riêng, liên tiếp gọi hai nồi gà kho lớn, ăn tới khi miệng mỡ đỏ đỏ mới mỹ mãn ưỡn bụng thong thả đi ra, lúc trở lại dưới công ty Tả Duy Đường, nhìn hai nhóc con ăn no bắt đầu buồn ngủ, Tả Duy Đường cũng không tự giác nhỏ giọng, bảo Hàn Vũ theo mình lên lầu, để hai nhóc kia ngủ một lát trong phòng nghỉ.
Hai cậu bé chầm chậm dùng cách hai người lớn không tưởng tượng được dung hòa vào trong cuộc sống của họ.
Trừ lúc đầu bị hai đứa nhỏ dọa cho tâm trạng bất an mà nghĩ khi nào Cù Bạch mới tới đón chúng đi, theo thời gian trôi qua, Hàn Vũ càn ngày càng không nghĩ tới chuyện này.
Có đôi khi ngay cả hai đứa nhỏ cũng giống như trước, thường thường nhớ tới ba ba và cha.
Chỉ chớp mắt, một quý đã qua đi, những thứ thuộc về hai bé con trong nhà càng ngày càng nhiều, quần áo cũng từ quần lót nhỏ áo sơ mi nhỏ quần đùi nhỏ hình gà vàng và Ultraman đơn giản biến thành áo liền quần gà vàng lông nhung, áo liền quần khủng long nhỏ,
(ê giờ mới để ý Ultraman trong tiếng trung là 咸蛋超人, nếu 2 chữ đầu tách ra thì nó thành trứng muối => siêu nhân trứng muối =)))
Ngay khi Hàn Vũ theo thói quen muốn nhân dịp cuối tuần mang hai bé con tiếp tục tới thương xá mua thêm quần áo mùa đông, hai vị khách không mời mà tới “giáng lâm” xuống nhà Hàn Vũ và Tả Duy Đường.
(giáng lâm = từ trên trời hạ xuống, hình như vậy)
Đúng vậy, “giáng lâm”!
Gần như là lúc bốn người quanh bàn nhấc đũa muốn ăn miếng cơm đầu tiên của bữa tối, hai người đàn ông bỗng nhiên “xuất hiện” trước mặt bốn người.
Gần như là trong nháy mắt, nhanh tới mức Hàn Vũ không kịp phản ứng, Tả Duy Đường đã nhảy dựng lên, kéo Hàn Vũ ra sau bảo vệ, mà hai thằng nhóc kia đã giống như con chim, nhảy dựng lên chui vào lòng hai người kia.
“Ba ba, cha!” Hai đứa nhóc mỗi đứa níu một người, dính lên người hai người kia, cái bộ dạng thỏa mãn mà không hề đề phòng kia, cho dù là Hàn Vũ nhiều lần nghĩ rằng mình và bọn nhỏ đã đủ thân thiết cũng chưa từng nhìn thấy.
Hàn Vũ bám cánh tay Tả Duy Đường, nhìn qua hai lớn hai nhỏ đột nhiên xuất hiện trong nhà người khác còn phô bày một nhà bốn người ngọt ngào thân thiết bên kia, trong lòng cậu dâng lên cảm giác mất mác không thể nói rõ.
So với cảm xúc phập phồng vụn vặt của Hàn Vũ, Tả Duy Đường để ý càng nhiều thứ hơn.
Y im lặng đánh giá hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện từ hư không, một người cao gầy, khuôn mặt rất bình thường, trên mũi còn một cặp kính trông rất thư sinh, khí chất rất xuất trần, nhưng nhìn qua lại không giống loại người trọng tình cảm.
Một người khác da ngăm đen, nhưng ngũ quan vô cùng xuất sắc, ánh mắt sâu sắc, mũi cao thẳng, môi mỏng, rõ ràng là một người đàn ông diện mạo rất anh tuấn, nhưng nhìn qua lại có khí chất mị hoặc* không hài hòa, lại không cảm thấy là loại không được tự nhiên.
(mị hoặc là cái kiểu vẻ đẹp rù quyến ấy)
Điểm giống nhau duy nhất của hai người, chính là đều cho Tả Duy Đường cảm giác — sâu không lường được.
Thật lâu sau, một nhà bốn người bên kia mới thân thiết xong, chừa ra một chút chú ý cho Hàn Vũ và Tả Duy Đường.
“Hàn Vũ?” Người đàn ông cao gầy đeo kính giao Cù Ngôn cho người bên cạnh, bước ra khỏi vòng tròn một nhà bốn người bọn họ tạo thành, nhìn về phía Hàn Vũ được Tả Duy Đường bảo vệ sau lưng.
Hàn Vũ ngẩn ra, cũng bước lên một bước, nhìn về phía đối phương, “Cù Bạch?”
Đối phương khẽ cười gật đầu, nhẹ nhàng bước tới gần Hàn Vũ một chút, “Trong thời gian này rất cám ơn cậu.”
“Anh….” Hàn Vũ kinh ngạc không biết nên trả lời thế nào, tuy lúc đầu cậu cũng không phải rất vui vẻ làm chuyện tốn sức lại không được kết quả gì như vậy, nhưng mấy tháng ở chung, cậu đã không thể nhẹ nhàng nói với Cù Bạch lời khách sáo như chuyện này chẳng là gì, không cần cảm ơn, “Các người…..”
Cù Bạch nhìn lướt qua Tả Duy Đường vấn đứng cách Hàn Vũ nửa bước — một vị trí có thể công có thể thủ, mặc dù trong mắt anh ta, bất luận là công hay thủ đều không khác gì lấy trứng chọi đá.
(Cù Bạch là một phạm trù khác rồi, đương nhiên anh Tả không thể so được)
“Chắc anh ta đã đoán được tương đối rồi nhỉ?” Cù Bạch nhàn nhạt cười đánh mắt qua Tả Duy Đường.
Hàn Vũ quay đầu nhìn Tả Duy Đường, lại quay đầu sang, há há miệng, chung quy không biết nói gì.
Một người đàn ông như vậy, cùng với người ôm hai đứa bé sau anh ta, không biết nên nói thế nào, đối mặt với người như thế, Hàn Vũ cảm thấy mình thật nhỏ bé, nhỏ bé tới mức không cần biểu đạt quá nhiều, cũng không có thứ gì có thể biểu đạt.
Bọn họ không giống nhau, vĩnh viễn không giống nhau.
“Cha bọn nhỏ xảy ra chút chuyện, tôi phải đi giúp một tay, nhưng lúc đó tôi cũng không biết người bên cạnh tôi rốt cuộc ai dính dáng vào ai không dính tới, tôi không thể tìm được người có thể hoàn toàn tin tưởng, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cậu là người ngoài cuộc triệt để có thể giúp bọn tôi, vừa vặn, bọn nhỏ và cậu cũng có một lần trần duyên, cho nên mới đưa tới đây.” Nói xong, Cù Bạch quay đầu nhìn ba người đứng bên kia.
Hai đứa trẻ dường như đã hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui khi cha và ba ba xuất hiện, chỉ biết víu lấy người đàn ông cao lớn ngăm đen kia líu ríu không ngừng về những trải nghiệm trong thời gian này, giống như khoảng thời gian ở chung với Hàn Vũ, đối với hai đứa cứ như là một chuyến thám hiểm xa nhà.
“Hiện tại, bọn tôi phải cùng nhau rời khỏi nơi này, trần duyên của cậu và bọn nhỏ coi như đã xong. Cuối cùng…. đây, cho cậu.” Cù Bạch đột nhiên vươn tay ra, trong lòng bàn tay vốn trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một tập hồ sơ và một chiếc chìa khóa.
Tuy rằng Hàn Vũ đã đoán được đối phương không tầm thường, nhưng vẫn bị một màn đột nhiên biến ra của đối phương dọa sợ, cậu cúi đầu nhìn thứ anh ta đưa tới.
“Đây là cái gì?”
“Một căn nhà của tôi ở Kinh Giao, nhà không có gì đáng giá, nhưng trong đó có một vườn thuốc không tồi, đã được tôi điều chỉnh, dược liệu sản xuất ra đều rất tốt, chắc sẽ có ích cho cậu, đây chìa khóa và giấy tờ nhà.” Cù Bạch chậm rãi giải thích.
“Tôi…. tôi không cần thứ này, tôi chăm sóc bọn nó, cũng không phải vì thứ này…..” Hàn Vũ nhìn hai đứa bé vẫn đang dính lấy người đàn ông kia không nhìn về phía mình.
Cù Bạch quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói, “Tôi biết, nhưng mà, đây là tôi và bọn nhỏ thiếu cậu…. Có lẽ cậu không nhớ rõ, nhiều năm trước khi cậu gặp tai nạn xe cộ, chính là vụ tai nạn lúc cậu đi vào cơ thể này, là do mẹ bọn nhỏ gây nên, tuy không quá liên quan đến chúng, nhưng chung quy vẫn là một lần trần duyên…. nhận lấy đi!”
Trong nháy mắt Cù Bạch nói về vụ tai nạn, Tả Duy Đường đã nhảy tới che lấy Hàn Vũ, cảnh giác nhìn đối phương, bản thân Hàn Vũ cũng hoảng sợ, nhưng giấy tờ nhà và chìa khóa kia lại giống như mọc cánh, bay vào tay Hàn Vũ.
Cù Bạch cười khẽ, trở lại bên cạnh Cù Ngôn Cù Ngữ và người đàn ông kia, anh ta dán vào tai hai đứa nhỏ nói gì đó, hai đứa lập tức quay sang lớn tiếng gọi, “Chú Hàn, chú Tả!”
Tiếng chưa vang hét, trong phong khách đã không còn bóng dáng người khác.
Hàn Vũ ngây ngốc nhìn phòng khách trống rỗng, trong lòng đột nhiên giống như thiếu mất một phần, cậu bước lên vài bước, đứng ở nơi vừa rồi còn có bóng dáng hai đứa nhỏ, nhìn trái nhìn phải một vòng, mới buồn bả thất vọng nhìn về phía Tả Duy Đường.
“Bọn nó thật sự đi rồi……”
Tả Duy Đường bước đến, nhẹ nhàng kéo Hàn Vũ có chút ủ rũ qua, trán chạm trán cậu, ánh mắt nhìn thẳng vào trong mắt Hàn Vũ, “Nhưng anh còn ở đây……”
Hàn Vũ cố gắng nhếch khóe miệng cười Tả Duy Đường, chua sót nói, “Thiếu chút nữa em thật sự xem bọn nó là…..” con đầu của chúng ta.
“Ừm, anh biết.” Tả Duy Đường chạm trán cậu, nhẹ nhàng đáp, “Nếu em thích, chúng ta có thể nhận nuôi.”
Hàn Vũ nhìn tia nghiêm túc trong mắt Tả Duy Đường, tim nảy lên, đủ lời nói đảo lộn trong miệng, cuối cùng, cậu chỉ nói, “Được, nhưng không phải hiện tại, đợi khi chúng ta không cảm thấy tịch mịch lại nói, trẻ con không phải vật thay thế, đợi khi chúng ta quên hai nhóc quỷ kia rồi nói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.