Nghiêm Ngọc Thành nhìn y một cái, khỏe miệng lộ vẻ tán thưởng, bản chất Nghiêm Ngọc thành mang dòng máu anh hùng, ông luôn cho rằng một chính trị gia ưu tú phải có lòng dạ rộng lớn và khí phách không biết sợ hãi, quyền mưu thủ đoạn chỉ có thể là những thứ phụ trợ, kẻ chỉ biết mưu mô toan tính mà thiếu khí phách lòng dạ thì chỉ làm vai trò phẩy quạt lông tô điểm cho người ta chẳng thể xuất hiện ở trường hợp nghiêm túc.
Liễu Tuấn chẳng qua chỉ là một thị trưởng mà quan tâm tới tầng tối cao là có tầm nhìn đại cục, Liễu Tuấn đi vào quan trường tung hoành qua vô số "chiến trường", nhưng chiến đấu quyết liệt tới đâu không quên bình hành, không quên công việc của mình cũng là thể hiện có tầm nhìn đại cục.
Bất kể là ở dưới nhìn lên hay ở trên nhìn xuống Liễu Tuấn đều là người mang lòng dạ vì đại cục, tuy còn trẻ đã đường đường phong phạm của một chính trị gia.
Đó là điều ở Liễu Tuấn luôn làm cho Nghiêm Ngọc Thành thích nhất.
Có điều Nghiêm Ngọc Thành mau chóng quay lại vấn đề đang đàm luận. Hình như ở lại vấn đề nguyên tắc lớn thế này Liễu Tuấn không tùy tiện lên tiếng cũng không tùy tiện thể hiện chủ nhĩa anh hùng cá nhân, đã ngẩng đầu nói thể ắt phải có nguyên cớ.
Nghiêm Ngọc Thành lấy từ chiếc hộp trước mặt một điều Gấu Mèo đưa cho Liễu Tuấn.
Trước kia tuyệt đại đa số là Liễu Tuấn mời thuốc cha vợ, gần đây Nghiêm Ngọc Thành cũng thường chủ động mời thuốc Liễu Tuấn rồi, động tác nhỏ này nói rõ trong lòng ông, Liễu Tuấn dần trở thành đồng liêu bình đẳng rồi.
Được Nghiêm Ngọc Thành chấp nhận như thế đâu phải dễ.
Đương nhiên chỉ là mới có dấu hiệu thôi, muốn hoàn toàn được Nghiêm Ngọc Thành đối xử bình đẳng thì đường đi sau này còn dài lắm.
Trong làn khói thuốc cả người Liễu Tuấn như cũng trở nên mơ hồ, trầm giọng hỏi:
- Lão ba còn nhớ Vương Manh Manh không?
Nghiêm Ngọc Thành cười.
Trong vụ án này có một thời gian Nghiêm Ngọc Thành chú ý nhất không phải vai nam chính Tề Kim Sơn, chẳng phải Quảng Ưng, mà là một người thất nghiệp tên Vương Manh Manh.
Không được Nghiêm Ngọc Thành để ý, "địa vị" của Vương Manh Manh trong vụ án này sao có thể trực tiếp hạ xuống như thế.
Có điều những điều này Liễu Tuấn biết rất rõ, giờ đột nhiên hỏi tới khẳng định là chuyện có biến hóa.
- Long Tuyền Hải đang truy cứu vấn đề mấy năm trước Vương Manh Manh tiếp xúc với Michel
Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Nghiêm Ngọc Thành lập tức cau mày lại, điều thuốc sắp đưa lên tới miệng hơi dựng lại một chút, tiếp đó rít liền mấy hơi lớn.
Long Tuyền Hải.
Michel
Hai cái tên này không xa lạ gì với Nghiêm Ngọc Thành.
Liễ Tuấn vừa lên tiếng Nghiêm Ngọc Thành liền ý thức được đấu tranh trong quân đội đã bắt đầu rồi, khi thế cục rắc rối như hiện nay, theo lý quân đội phải duy trì ổn định nhưng Long Khánh Hải lại thình lình tấn công Vương Vạn Thiên, mũi mâu còn đẩm thẳng cả vào hai nhà Hà Vũ sau lưng Vương Vạn Thiên, đây quyết không phải chuyện cá nhân Long Tuyền Hải có thể quyết định.
Dù ông ta là nhân vật rất lớn trong quân, nhưng với sức một mình đi khai chiến với hai nhà Hà Vũ thì chỉ trừ khi đầu óc có vấn đề, vậy chắc chắn là Long Tuyền Hải đại biểu cho vị đứng sau lưng mình rồi.
Nghiêm Ngọc Thành tạm thời chưa thể khẳng định vì sao Long Tuyền Hải và người sau lưng lại khai chiến với Hà Vũ hệ vào lúc này, theo ông nghĩ thì thời cơ không đúng, lúc này vị kia phải quan tâm tới "lão đại" của Nghiêm Ngọc Thành mới đúng.
Vị đó vốn trí tuệ anh minh sao vào thời khắc quan trọng lại "hồ đồ" như thế?
Vấn đề này kỳ thực cũng là điều Liễu Tuấn đang suy nghĩ, mới ban đầu thì không rõ lắm chỉ phán đoán bằng trực giác. Nhưng liên kết chuyện này với việc hội nghị toàn đảng bị trì hoãn liền có chút manh mối, có điều không dám khẳng định lắm.
- Liệu có phải thủ trưởng cho rằng thời cơ đã tới?
Liễu Tuấn thử hỏi.
Nghiêm Ngọc thành không đáp.
Ở vấn đề này phán đoán không thể sai được, cho nên hai người đều thận trọng, nhưng Nghiêm Ngọc Thành khá tán đồng suy đoán của Liễu Tuấn.
7 năm trước đương kim thủ trưởng đứng chưa vững chân, càng thiếu sự ủng hộ lớn trong quân, lúc ấy Hà Vũ hệ đã lựa chọn theo sát ủng hộ đương kim thủ tướng. Công lao này không phải tầm thường, hai năm trước vĩ nhân qua đời, Hà Vũ hệ lại đứng giữa dòng ổn định thế cục quân đội, tiếp tục hỗ trợ rất lớn cho đương kim thủ tướng. Là đồng minh Hà Vũ hệ đã tận chức tận trách.
Có điều tính độc lập của Hà Vũ hệ là rõ ràng, hai nhà Hà Vũ tự xưng là một hệ thống không phụ thuộc vào bất kỳ một hệ phái nào, bản thân bọn họ đã là một cây đại thụ chọc trời đủ sánh ngang với bất kỳ hệ phái lớn nào.
Vì thế với đương kim thủ tướng mà nói Hà Vũ hệ là đồng minh, thậm chí là đồng minh kiên định, nhưng không phải là người mình.
Đương kim thủ tướng thủ tướng tại vị nắm quyền chủ động và tiếng nói thì có một đồng minh như thế là đủ, nhưng ba năm sau thì sao?
Ba năm sau đại hội đảng toàn quốc lại mở, xác lập một thế hệ lãnh đạo mới thay thế lãnh đạo cũ, Hà Vũ hệ liệu có đưa ra lựa chọn ngả về phía lãnh đạo mới?
Không thể nói khả năng này là không tồn tại.
Như thế mượn sự kiện Michel cánh cảo hai nhà Hà Vũ đồng thời để Long Tuyền Hải giành được nhiều tiếng nói hơn trong quân là phương sách khả thi. Tiếng nói của Long Tuyền Hải càng lớn, ba năm sau khả năng Hà Vũ hệ đưa ra lựa chọn mới càng nhỏ.
Liễu Tuấn biết rõ ở thế giới song song mà y trải qua kia, bảy năm trước Hà Vũ hệ không lựa chọn chính xác mà đi lựa chọn ngược lại, cho nên thế cục chính trị thế giới này đã có khác biệt lớn.
Một số biến hóa bất ngờ đã xảy ra.
Long Tuyền Hải lựa chọn ra tay vào lúc này còn có một nguyên nhân khác, Nghiêm Liễu hệ đang giao tranh cục bộ kịch liệt với các phái hệ khác. Nói cách khác mấy hệ phái hiện giờ sự chú ý đều bị đối phương thu hút hết rồi, lúc này gây chuyện có thể giới hạn tranh đấu trong phạm vi quân đội, cho dù không kiểm soát tốt được tiến trình cũng không tới mức tạo thành mất kiểm soát trên phạm vi lớn.
Dùng cách nói đơn giản nhất là cách ngươi đánh cứ đánh, bọn ta đánh chẳng liên quan gì tới nhau.
Hai người chỉ im lặng hút thuốc, không ai nói một lời.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng bị đẩy ra Nghiêm Phi mỉm cười đi vào, vừa vào cửa bị khói thuốc mù mịt làm ho liên tục, không khỏi cau mày lại, rất không vui nói:
- Cả hai có thể bớt hút thuốc ở nhà được không? Dương Dương ở bên ngoài chưa vào đã bị sặc rồi.
Không ngờ Dương Dương chẳng hưởng ứng cười khanh khách từ bên chân mẹ chạy vào, vừa họ vừa nhào vào lòng Liễu Tuấn.
- Ba ba .. Khụ.. Con muốn nghe kể chuyện.
Liễu Tuấn vội vàng dập thuốc cười vui vẻ bế con trai lên, ngay cả Nghiêm bí thư oai nghiêm cũng tự giác dập thuốc, nhưng vừa nhìn thấy cha con họ Liễu thân thiết với nhau rất khó chịu, hừ một tiếng tức tối nói:
- Thằng tiểu tử thối kia sao nuôi mãi không ích gì? Có phải là tuổi sói không?
- Ông ngoại mới tuổi sói.
Dương Dương cũng biết ông ngoại đang mắng mình lập tức cất giọng con nít phản kích.
Liễu Tuấn cắn chặt răng sợ mình không nhịn được mà cười ra tiếng.
Phi Phi trừng mắt mắng con trai:
- Dương Dương không được nói bậy, không biết lễ phép gì cả.
Nghiêm Ngọc Thành bị cháu ngoại "cho ra rìa", tức lắm nhưng không dám gây sự, tránh bị thằng cháu ngoại tinh quái làm mất thể diện.
Phi Phi đặt hoa quả xuống, đi tới ôm con trai:
- Nào Dương Dương, chúng ta ra ngoài cho ông ngoại và ba ba con nói chuyện.
Liễu Dương lập tức ông chặt lấy cổ Liễu Tuấn cái đầu nhỏ lắc quầy quậy.
- Không! Con muốn nghe ba ba kể truyện.
Lúc này mà bắt Liễu thị trưởng đem tâm tư từ đại sự quốc gia chuyển sang kể truyện cổ tích thì làm khó rồi, y lại không muốn đem những chuyện đã qua kể lại cho có lệ,
- Dương Dương, con theo mẹ ra ngoài xem TV, lát nữa ba kể chuyện có con được không?
Liễu thị trưởng thương lượng với con.
- Không, còn muốn nghe ba ba kể truyện.
Liễu Dương không chịu.
Liễu thị trưởng liền giở hết thủ đoạn dỗ dành con trai ra ngoài, nhưng tới cửa Liễu Dương vẫn phụng phịu nói:
- Ba ba không ngoan.
Liễu thị trưởng chỉ biết cười khổ nhận lời phê bình của con trai.
Nghiêm Phi và Dương Dương ra ngoài rồi, Nghiêm Ngọc Thành lắc đầu, nụ cười trên mặt mất đi, nói:
- Hiện giờ phải xem hai nhà Hà Vũ ứng phó ra sao.