Yêu Hải Anh nói:
- Hàn bí thư muốn Hoàng Thu Lan tới huyện Hồng Sơn làm bí thư huyện ủy.
Liễu Tuấn trầm giọng hỏi:
- Vậy Trương Vạn Vinh thì an bài như thế nào?
Trương Vạn Vinh là bí thư huyện ủy lão thành, cho dù năng lực công tác không đặc biệt xuất sắc, phẩm hạnh không phải ai ai cũng khen, nhưng nhìn chung là một quan viên chịu khó làm việc. Hiện giờ Liễu Tuấn muốn nhất là ổn định cán bộ để công tác kiến thiết kinh tế dần dần đi vào quỹ đạo mới thay đổi những cán bộ không hợp cách, như thế mới không ảnh hưởng tới đại cục.
Quy hoạch khu phong cảnh Hồng Sơn sẽ mau chóng ký hợp đồng với một doanh nghiệp Giang Khẩu do Cố Đồng Huy giới thiệu tới, công ti đó đầu tư 100 triệu, chiếm 49% cổ phần cổ phần, huyện Hồng Sơn đầu tư 60 triệu cùng với tài sản vô hình của khu phong cảnh Hồng Sơn chiếm 51% cổ phần, nhưng quyền kinh doanh tạm thời ủy thác cho công ty kia, ký hợp đồng 5 năm.
Tài chính giai đoạn đầu đã gửi tới, đang khua chiêng gõ trống tiến hành, công ty du lịch kia ở Giang Khẩu rất nổi tiếng, có kinh nghiệm phong phú, quảng có rầm rộ đã bắt đầu sinh ra thanh thế nhất định.
Cán bộ và quần chúng vô cùng phấn chấn, đang chuẩn bị sắn tay làm sự nghiệp lớn thì Hàn Húc lại đề xuất thay đổi bí thư huyển ủy.
- Không biết, hắn không nói.
Yêu Hải Anh phẫn nộ.
Liễu Tuấn dựa mình vào lưng ghế, chìm vào trong trầm tư.
Yêu Hải Anh và Phùng Huyền Huy không dám quấy rầy, nhưng đều nhìn ra được sự nghi hoặc trong mắt đối phương, đáng lý Hàn Húc đột nhiên đưa ra kiến nghị này, với sức ảnh hưởng và năng lực kiểm soát của hắn ở Tiềm Châu thì đúng là không biết tự lượng sức, Liễu Tuấn có thể phủ quyết sạch sẽ.
Có lẽ Liễu Tuấn đang băn khoăn điều gì.
Dù sao người thứ hai quá uy thế chèn ép người đứng đầu cũng không có lợi cho sự phát triển sau này của Liễu Tuấn.
Trầm ngâm một lúc Liễu Tuấn ngẩng đầu lên nói:
- Chuyện này tôi biết rồi, tạm thời cứ hoãn lại đã rồi hẵng hay.
Yêu Hải Anh và Phùng Huyền Huy đều khẽ thở phào, xem ra Liễu thị trưởng không định thỏa hiệp với Hàn Húc, cũng phải thôi, dù sao hành động này quá lớn, cho dù Liễu Tuấn không muốn tỏ ra ngang ngược, cũng không thể dễ dàng cho Hàn Húc được toại nguyện.
Tiễn hai vị khách đi, Liễu Tuấn lập tức gọi Vu Hoài Tín chuẩn bị xe tới thẳng Giang Thành, cứ như chuyện này chưa từng xảy ra.
Yêu Hải Anh luôn chú ý tới động tĩnh của Liễu Tuấn, nghe nói y tới Giang Thành không khỏi ngạc nhiên.
Vị thị trưởng này đúng là bình tĩnh.
Ở trên xe, Hàn Húc gọi điện tới.
- Thị trưởng có ở văn phòng không?
Hàn Húc giọng vẫn ôn hòa như cũ.
Liễu Tuấn đáp rất tùy ý:
- Không, đang ở trên xe, tới Giang Thành ngó một chút.
Hàn Húc cau mày nhưng vẫn cười:
- Ra thế, vậy hôm nay thị trưởng có quay về không , tôi có chuyện muốn thương lượng với thị trưởng một chút.
Liễu Tuấn thầm cười nhạt, tiếp tục tùy ý nói:
- Cũng chưa biết được, khả năng phải tới khu mỏ Hoàng Hoa Sơn xem xét một chút, đường xá không tốt lắm. Nếu quá muộn thì ở lại Giang Thành, mai mới về. Bí thư có chuyện gì quan trọng cần thương lượng sao?
Hàn Húc cú lắm: Tôi không tin Yêu Hải Anh và Phùng Huyền Huy chưa nói gì với cậu, lại còn làm ra vẻ hồ đồ với tôi.
Cũng chỉ ở Tiềm Châu, ở trên người Liễu nha nội mới có thể xảy ra chuyện này.
Xem người ta làm người đứng thứ hai uy phong chưa.
- Ừm, có vấn đề điều chỉnh cán bộ muốn trao đổi với thị trưởng một chút.
Hàn Húc cố kím nén lửa giận, ôn hòa nói.
- Ha ha, điều chỉnh cán bộ cũng không vội trong nửa ngày, một ngày để mai hãy nói.
Giọng điệu của Liễu Tuấn không giống như đang thương lượng mà là đưa chỉ thị.
- Được.
Hàn Húc nghiến răng nói.
Liễu Tuấn không dừng lại ở trong Giang Thành mà đi tới thẳng công ty trách nhiệm hữu hạn hóa công nghiệp Liêu Thị đang được xây dựng ở Hoàng Hoa Sơn, trên đường thông báo Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng cùng tới xem xét tìm hiểu tiến độ xây dựng.
Không ngờ Phượng Trí Dũng nói mình đã ở khu mỏ Hoàng Hoa Sơn rồi.
Nghe lời này tâm tình buồn bực của Liễu thị trưởng có khá hơn một chút, Phượng Trí Dũng là người rất coi trọng nguyên tắc, không theo y tới Chicago tham gia đàm phán coi như chuyện trong phận sự của Tô Duyên Quang, còn công tác mình phụ trách vẫn làm chu đáo.
Tô Duyên Quang nhận được thông báo là lên đường không chút chậm trễ, gặp được xe của Liễu Tuấn ở giữa đường đi, theo sát phía sau, cùng tới công trường đang thi công.
Tập đoàn họ Liêu rất coi trọng hạng mục này, dù sao đầu tư 1 tỷ USD với họ mà nói là một khoản rất lớn, không thể không coi trọng vì thế phái David Liêu đích thân tới chỉ huy.
David Liêu trước kia có chút coi thường Liễu Tuấn và Tiềm Châu, sau khi Liễu Tuấn thể hiện thực lực kinh người, David Liêu dù trong lòng không phục, nhưng đánh giá tốt hơn trước kia rồi.
Huống chi là một thương nhân thông minh, David Liêu không thể lấy 1 tỉ USD ra làm trò đùa, nhìn thấy đám Liễu Tuấn mặc đồng phục lao động, David Liêu và Phượng Trí Dũng vội tới bắt tay.
Liên quan tới việc kiến thiết cụ thể, Liễu Tuấn không rườm lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề, đám Tô Duyên Quang tháp tùng tuần tra công trường, nghe nhân viên kỹ thuật thi công báo cáo.
Nhìn chung mà nói tiến độ thi công rất nhanh, chính phủ Giang Thành coi trọng cao độ hạng mục này, thậm chí phái cả một tiểu tổ chuyên môn tới phối hợp điều hòa quan hệ với địa phương, đảm bảo tiến độ thi công không bị ảnh hưởng bởi nhân tố con người.
Liễu Tuấn tán dương cách làm này, Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng tâm tình rất tốt.
Thị sát công trường xong, Liễu Tuấn đi xem xét một vòng khu mỏ, tìm hiểu an toàn các hầm mỏ nhỏ và tiến độ công tác chính trị đặc biệt kia.
Tới trưa Liễu Tuấn ăn cơm ở công trường cùng với đám David Liêu.
David Liêu cho dù cảm quan với Liễu Tuấn đã thay đổi rất lớn, nhưng vẫn giữ tác phong làm việc của rngười Mỹ, không vì Liễu Tuấn tới mà bày vẽ mời mọc tiệc tùng, mà cùng ăn cơm với các quản lý công trình.
Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng quen với cách làm của David Liêu rồi, nên bọn họ cố gắng tránh ăn cơm ở đây, hiện giờ thấy David Liêu lại dùng trò này ra "đối phó" với Liễu Tuấn đều có chút xấu hổ. Sớm biết thế nên khuyên Liễu Tuấn kết thúc thị sát về thị xã dùng cơm cho xong.
David Liêu là người Mỹ không hiểu quy củ ở đây, chả lẽ Tô - Phượng cũng không hiểu?
Không ngờ Liễu Tuấn không phật ý, còn ăn ngon lành, tim của Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng mời quay lại vị trí cũ.
Ăn cơm xong, Tô Duyên Quang nói:
- Thị trưởng, trời tối rồi đường xá đang tu sửa không tốt lắm, đêm nay thị trưởng ở lại Giang Thành chứ ạ?
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:
- Được.
Tiếp đó đoàn người trở về nhà khách Giang Thành, trực thuộc văn phòng thị ủy Giang Thành, là nhà khách sang trọng nhất nơi này.
Vừa mới tới nơi, giám đốc nhà khách đã vội vàng đi tới chào hỏi rồi nói:
- Liễu thị trưởng, Hàn bí thư đang ở phòng số một.
Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng cả kinh.
Hàn Húc tới ư?
Sao không thông báo trước một câu nào, mà nhân viên nhà khách cũng không "bắn tin" cho bọn họ, Hàn Húc yêu cầu như thế ư?
Cách làm này không hợp với quy củ thông thường.
Hai người đồng loạt nhìn sang phía Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn khẽ mỉm cười.
Hàn Húc không nhẫn nại được, chỉ mỗi tới sáng mai thôi mà không chịu chờ. Từ biểu hiện và lý lịch của Hàn Húc thì thấy hắn đâu đến mức là người nôn nóng đến thế, có lẽ vì bị Liễu Tuấn chèn ép quá lâu, khó khăn lắm mới tóm được cơ hội nên sốt ruột là phải.
Huồng hồ bọn chúng phải tranh thủ thời gian.
Hiện giờ cách hội nghị toàn đảng lần thứ tư của khóa 15 chỉ chưa tròn 10 ngày.
Chắc chắn Hàn Húc muốn định đoạt việc này trước thời điểm đó tránh đêm dài lắm mộng.
Cho nên đường đường bí thư thành ủy bất chấp thể diện, chơi trò theo dõi truy kích, phóng xe hơn 100km chạy tới đây.
- Hàn bí thư có căn dặn gì không?
Liễu Tuấn hỏi.
Vị giám đốc đó thái độ với Liễu Tuấn rất cung kính, thậm chí sợ hãi, khom lưng xuống một chút, nói nhỏ:
- Liễu thị trưởng, Hàn bí thư dặn nếu như thị trưởng tới, có thời gian thì mời vào phòng thương lượng một chút việc.
- Được, ông dẫn đường đi.
Nếu Hàn Húc đã chạy thẳng tới trong đêm muốn tìm Liễu Tuấn giải quyết, thì y cũng chẳng muốn dây dưa nữa, né tránh không phải là cách, mà Liễu Tuấn cũng chưa từng nghĩ tới việc né tránh.
- Vâng vâng, mời Liễu thị trưởng theo tôi.
Giám đốc đi trước dẫn đường, Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng theo thói quen đi theo, có điều mới bước được vài bước đã dừng lại, đứng im không nhúc nhích.
Hàn bí thư không mời, bọn họ đừng theo thì tốt hơn.
Xem ra trên thành phố lại sắp xảy ra chuyện lớn rồi