Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1409: Ngừng đàm phán




Lehman vội vã chạy về Ngọc Lan yêu cầu tiến hành đàm phán, Liễu Tuấn và Cty Trường Phong cũng chấp nhận yêu cầu của ông ta, nhanh chóng an bài hội nghị đàm phán chính thức, nhưng vừa tiến vào đàm phán, Lehman lại bắt đầu lảm nhảm những lời cũ rích, kiên trì chỉ đưa dây chuyền sản xuất linh kiện tới Cty Trường Phong, còn dây chuyền động cơ không nhắc tới, thậm chí hạ giá cung cấp động cơ xuống 10%, tỏ ra vô cùng có thành ý.
Theo tác phong nhất quán, Liễu Tuấn không thích tham dự sự việc cụ thể, nhưng cuộc đàm phán này cơ bản y tham gia từ đầu tới cuối, hơn nữa còn đích thân chủ trì, có thể thấy mức độ coi trọng với việc này.
Đưa dây chuyền sản xuất động cơ vào trong nước là mục tiêu cơ bản của Liễu Tuấn, không hoàn thành mục tiêu này thì dù Cty General Motors có nhượng bộ khác lớn đến đâu, với Liễu Tuấn mà nói đều là một sự thất bại.
Vì thế Liễu Tuấn không hề lay động kiên trì giữ ý kiến của mình.
Đàm phán một lần nữa rơi vào bế tắc.
Lehman chủ động tạm ngừng đám phán, sau đó gọi điện đường dài với tổng công ty rất lâu, ba ngày sau, Lehman quay lại bàn đám phán, nói với Liễu Tuấn và các đại biểu đàm phán khác, về nguyên tắc tổng công ty đồng ý đưa dây chuyền sản xuất động cơ vào Cty Trường Phong.
Nghe Lehman nói tới đây, đoàn đại biểu đàm phán phe ta thầm thở phào, mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Nhưng lời nói tiếp theo đó của Lehman làm nụ cười này biến mất tăm tích.
Lehman nói, xét thực tế công nhân trong nước căn bản không có kỹ thuật sử dụng dây chuyền tiên tiến này, điều kỹ sư và công nhân kỹ thuật từ Mỹ qua tham dự sản xuất thì phương diện chi phí không có lợi, vì thế yêu cầu Cty Trường Phong trước tiên ủy phái một bộ phận công nhân sang Mỹ học tập, thời hạn ba năm, đợi những công nhân này cơ bản nắm vững yếu lĩnh kỹ thuật rồi, Cty General Motors mới suy nghĩ tới việc lắp đặt dây chuyền sản xuất động cơ ở Cty Trường Phong.
Lehman tuyên bố, đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Cty General Motors có thể đưa ra, nếu như phía tỉnh A còn có yêu cầu nào khác, tất cả tổng công ty đều sẽ không đồng ý.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Ông Lehman, đàm phán thì cả hai bên phải hài lòng mới đạt thành hiệp nghị, không thể do một bên nào đó đơn phương quyết định kết quả đàm phán. Cho nên, tôi phông phản đối đưa công nhân sang Mỹ học tập kỹ thuật, nhưng dây chuyền sản xuất phải lắp đặt ngay lập tức ở Cty Trường Phong. Ông Lehman, trước kia tôi đã nói, mới bên ông đưa ra một phương án cụ thể tính toán chi phí giá thành gia tăng khi lặp đặt dây chuyền sản xuất ở Cty Trường Phong, chúng ta cùng tham khảo và giải quyết vấn đề. Nhưng bên phí quý vị không hành động, vì thế ông Lehman tôi hoài nghi thành ý của các vị, hoài nghi các vị căn bản chỉ kéo dài thời gian. Ông Lehman tôi nghĩ ông phải hiểu quyết tâm bên phía chúng tôi, không cần tiến hành thăm dò nữa, tôi có thể nghiêm túc nói với ông, nếu như quý công ty còn có bất kỳ một thái độ không thành ý nào nữa, chúng tôi sẽ chủ động ngừng đám phán dùng trình tự pháp luật giải quyết vấn đề. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ liên hệ với nhà chế tạo xe hơi khác, tranh thủ đưa vào bạn hàng có thành ý hợp tác hơn.
Lehman tức thì mặt xa sầm, các trợ thủ của ông ta ai nấy nghiêm mặt lại.
Liễu Tuấn làm thế ngang với việc phát thông điệp cuối cùng với bọn họ rồi.
Kéo dài thời gian là thủ pháp Lehman luôn sử dụng, sở dĩ muốn đưa những công nhân đi học kỹ thuật định trong ba năm, là đợi chính cục bên này trong ba năm đó có biến hóa. Căn cứu chế độ giao lưu cán bộ, và lý lịch cá nhân của Liễu Tuấn phân tích, y chưa từng liên tục công tác ở nơi nào quá bốn năm, nhiều nhất ba năm sẽ điều tới chức vị khác.
Lehman biết, Liễu Tuấn mới là linh hồn của cuộc đàm phán này.
Nếu như ba năm sau, không có Liễu Tuấn tham gia đàm phán, Lehman tin có thể kéo dài thời gian tới vô kỳ hạn.
Liễu Tuấn hiển nhiên nhìn ra vấn đề trong chuyện này, không định cho bọn họ nhiều thời gian như vậy.
Liễu Tuấn cho bọn họ nửa tháng.
Liễu Tuấn nói rất rõ ràng, Cty General Motors phải đưa ra dựa toán kinh phí và phương án kỹ thuật toàn diện, nếu không Cty Trường Phong sẽ ngừng đàm phán.
Với kinh nghiệm của Cty General Motors, dùng nửa tháng để đưa ra một phương án như vậy đã là rất dư dả, đây không phải là dây chuyển sản xuất mới thiết kế, có rất nhiều phương án có sẵn để tham khảo.
Đám phán vì vậy ngừng lại, Lehman bắt đầu tiến hành trao đổi với bên tổng bộ.
Đương nhiên nửa tháng này Liễu Tuấn cũng không bỏ mặc đám người Lehman ở nhà khách không ngó ngàng gì tới, cách năm ba ngày lại tới thăm hỏi nói chuyện, coi như là để tăng tiến tình cảm.
Cổ nhân có câu: Mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa.
Cho dù cuối cùng cuộc đàm phán có đổ vỡ cùng không cần làm ảnh hưởng tới quan hệ tư nhân, thực ra quan hệ tư nhân giữa Triệu Ngạn và Lehman không tệ, đó là điều Liễu Tuấn tán thưởng Lehman.
Người này xưng am hiểu đông phương, đúng là có trình độ.
Hôm đó là thứ bảy Liễu Tuấn rảnh rang, lại chuẩn bị tới nhà khách thăm Lehaman, không ngờ Lehman vừa nhận được điện thoại đã nói mình tới miếu Thành Hoàng dạo chơi, nếu như Liễu tỉnh trưởng có hứng, không ngại cùng tới đây tản bộ.
Miếu Thành Hoàng của Ngọc Lan hết sức nổi tiếng, đây là một cái chợ đồ cổ, được phê chuẩn thành lập vào năm cuối thế kỷ trước, là khu chợ kinh doanh sản phẩm văn hóa chính thức của tỉnh A, người dân Ngọc Lan quen gọi nó là chợ đồ cổ.
Đồ cổ cho dù có xây dựng khu mua sắm quy mô lớn, muốn trở nên hưng thịnh, tập trung tinh phẩm, thì cần thời gian tích lũy, không phải chỉ dựa vào thủ pháp vận hành thương nghiệp là đủ.
Thời gian Lehman ở Cty Trường Phong có sở thích lớn nhất trong những ngày lễ tết là dạo miễu Thành Hoàng, người này tự xưng yêu thích văn hóa phương đông không phải là học đòi làm sang.
Lời mời phong nhã như thế Liễu tỉnh trưởng không thể không theo rồi.
Đường đường thạc sĩ văn học cổ, không thể nói với một người nước ngoài mình không thích đồ cổ, há chẳng phải để người ta cười cho hay sao? Liễu tỉnh trưởng không thể mất cái sĩ diện này.
Thế là Liễu Tuấn lái một chiếc Audi 200 kiểu cũ tới nhà khách đón Lehman cùng tới miếu Thành Hoàng.
Chiếuc audi 200 này Liễu Tuấn tự bỏ tiền túi ra mua khi làm bí thư khu Trường Hà, thường trong lúc nghỉ ngơi dùng đến nó, vị dụ như hôm nay nếu lái xe biển số 2 của thành ủy, không khỏi làm kinh động địa phương.
Miếu Thành Hoàng được xây dựng vào thời Bắc Tống, đã có gần 1000 năm lịch sử rồi, về sau trong thời gian chiến tranh Thái Bình Thiên Quốc, bị hủy trong chiến hỏa, nhiều nơi góp tiền xây dựng lại, cả miếu kết cấu nghiêm ngặt, bố cục hợp lý, là một trong miếu đạo giáo nổi tiếng nhất Ngọc Lan.
Trong những năm 80 thế kỷ trước, chỉnh phủ Ngọc Lan cải tạo thành thị, lấy miếu Thành Hoàng làm trung tâm, tiến hành khai phá, kiến thiết chợ miếu Thành Hoàng, công trình đầu tiên nằm ở chính nam miếu Thành Hoàng, chiếm diện tích hơn 60.000 mét vuông, chỉnh thế là kiến trúc giả cổ. Thường biểu diễn các loại văn hóa nghệ thuật, chợ miếu Thành Hoàng còn mở các cửa hàng, trà lâu, thính vũ hiên. Đến thập niên 90, công trình kỳ hai cải tạo thành thị được thực thi, tiêu tốn hơn 30 triệu đồng, khôi phục Tư Huệ lâu và nương nương điện ở trục bắc.
Chợ đồ cổ miếu Thành Hoàng nằm ở góc tây bắc trung tâm thương nghiệp, diện tích kinh doanh gần 20.000 mét vuông, mỗi khi tới cuối tuần, nơi này xuất nhiện nhiều người yêu thích đồ cổ tới từ các nơi trên toàn quốc tới đây giao lưu học tập.
Chợ đồ cổ từ khi khai trương tới nay thu hút rất nhiều người kinh doanh đồ cổ dân gian tới đây thường trú, một số người tới đây sớm được chứng kiến toàn bộ quá trình phát triển chợ đồ cổ: Ban đầu hộ kinh doanh chuyên đồ cổ không nhiều, những người chung sở thích chỉ giao lưu riêng, người dân phổ thông không có nhu cầu văn hóa cao như vậy, hiện giờ người dân Ngọc Lan không ngừng nhiệt tình quan tâm tới lĩnh vực đồ cổ, những cửa hàng kinh doanh đổ cổ lớn không ngừng xuất hiện. Liễu Tuấn rất tán đồng điều này, đây là hình thức tốt nhất bảo vệ đồ văn vật cổ xưa.
Tiết Chương Dịch kiếm chỗ dừng xe, Liễu Tuấn và Lehman cùng đi vào chợ đồ cổ, Kha Khải Phàm và Tiết Chương Dịch theo sau.
Khi Liễu Tuấn tới khu Trường Hà nhậm chức thì chưa có cái chợ đồ cổ này, chừng năm 97 mới xây nên, có điều trước khi rời nhiệm Liễu Tuấn không chỉ tới một lần, còn mua mấy thứ mình thích ở đây. Về sau mang cho "chuyên gia đồ cổ" Cận Hữu Vi giám định, mấy thứ đồ Liễu bí thư mua được đại bộ phận là đồ giả mỗi một cái là đồ thật, Liễu bí thư thành dê béo rồi.
Vì chuyện này mà Cận công tử chê cười Liễu bí thư một phen.
Liễu Tuấn chẳng phật ý, dù sao y cũng có tiền, mấy thứ này không đắt mấy, không vì bị coi là dê béo mà ảnh hưởng tới tâm tình. Có điều biết năng lực giám định đồ cổ của mình bình thường, Liễu tỉnh trưởng không tới nơi này nữa, mặc dù lắm tiền không sợ chém, nhưng ngoan ngoãn dâng tiền cho người ta cũng không phải là cảm giác mỹ diệu gì. Vì thế sau khi trở lại Ngọc Lan hôm nay mới là lần đầu tới đây.
Ông già người Mỹ mắt xanh mũi lõ bên cạnh lại rất hăng hái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.