Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 212: Bộ mặt gian thương




Hắc Tử đem theo Đại Hải và Vũ Quân Huy trở về huyện Hướng Dương sau cuộc “Khảo sát” tại thành phố Giang Khẩu, vừa mới trở về, chưa kịp nói chuyện với Thạch Tú Lệ liền lập tức gọi điện thoại đến cho tôi.
Anh ta biết nếu không có việc thì tôi sẽ ở tại cửa hàng bánh mì Xảo Xảo, cho nên trực tiếp gọi tới đó.
Đầu những năm 84, khu vực Bảo Châu đã không còn sử dụng loại điện thoại theo hình thức quay số nữa, đã đổi sang loại ấn số. Tôi không thật hiểu cơ cấu của máy điện thoại, không biết đây có phải là điện thoại điều kiển tự động hay không, dù sao cũng là ấn số, nhưng cũng có lẽ vẫn không phải. Trong nội bộ của khu vực có thể trực tiếp gọi cho nhau, nhưng nếu gọi từ Bảo Châu về huyện Hướng Dương, thì vẫn cần phải thông qua tổng đài.
Nhưng dù sao cũng tiện lợi hơn nhiều so với loại điện thoại cũ.
Tôi vừa nhận được điện thoại, lập tức gọi ngay cho Tô Kiến Trung, cho xe chạy tới huyện Hướng Dương.
Trong điện thoại Hắc Tử nói rất qua loa, nói sẽ đến thành Bảo Châu thông báo tình hình cho tôi, nhưng tôi làm sao có thể yên tâm ngồi đợi được cơ chứ? mọi người đã vất vả cả một tháng trời rồi, bổn nha nội có mấy bước này không tự đến được hay sao, dù sao trong long cũng rất nóng vội.
Chỉ có Xảo Nhi là hơi buồn cô ấy đã chuẩn bị các món ăn ngon rồi. Thật là phụ lòng tấm lòng cô gái của gia đình. Nhưng lần này không thể đưa Xảo Nhi đi cùng được.
Vừa ra khỏi cửa hàng bánh mì, chiếc xe liền rẽ thẳng sang hướng trường tài chính của Bảo Châu.
“Chị tiểu Thanh!”
Tôi đứng bên ngoài cửa sổ phòng học của chị gọi.
Chị tiểu Thanh vừa nhìn thấy tôi, lập tức cười tươi như hoa, xin phép thầy giáo rồi chạy ngay ra bên ngoài. Từ sau vụ đánh nhau với ba tên lưu manh bên ngoài trường tài chính này năm ngoái, chị tiểu Thanh đã trở thành nhân vật nổi tiếng cả trường, đương nhiên bổn nha nội cũng nổi như cồn, phải đến một nửa số sinh viên trường này biết đến tôi. Chính là vì thanh niên này tay không đánh lại ba tên lưu manh mang vũ khí, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khâm phục rồi.
“Tiểu Tuấn, trường của bọn chị có rất nhiều nữ sinh muốn kết bạn với em đấy…”
Chị tiểu Thanh không lần nào gặp tôi mà không nói đùa cả. Nhưng nói đùa thì nói đùa thôi, dù sao tôi cũng ít nhiều nắm được chút tình hình thực tế rồi. Công tử của bí thư ủy ban thành phố thì đương nhiên sẽ là người trong mộng của rất nhiều cô gái rồi!
Nhưng tôi cũng không phải tay vừa, cũng thường xuyên nói lại chị: “Thế thì cũng có rất nhiều nam sinh muốn kết bạn cùng chị rồi?”
Mỗi lần như vậy chị ấy đều lườm tôi.
Trước đây tôi sẽ không nói đùa chị như vậy, nhưng bây giờ thì đương nhiên không giống thế rồi.
“Tiểu Tuấn, hôm nay sao lại có thời gian rỗi đến đây thế này!”
Vừa ra khỏi phòng học, chị tiểu Thanh liền nói không ngớt.
“Chị xin phép thầy giáo đi, đến huyện Hướng Dương với em”
Tôi cười nói.
“Đến huyện Hướng Dương? Làm cái gì?”
Chị tiểu Thanh và Xảo Nhi có tính cách khá giống nhau, cái gì cũng rất thích hỏi tại sao.
“Chị không nhớ em hứa sẽ mở đường cho chị hay sao, có mấy ông chủ lớn của thành phố Giang Khẩu đến huyện Hướng Dương, em giới thiệu họ cho chị”
Tôi không nhịn cười được.
“Thành phố Giang Khẩu? xa như vậy…”
Chị tiểu Thanh có chút do dự.
“Thế chị có đi không? Nếu không đi thì chỉ có về Liễu Gia Sơn thôi, hai bác Bẩy đang đợi gả chị đi đấy”
Tôi cố ý nói như vậy.
Quả nhiên, chị tiểu Thanh chỉ cần nhắc tới việc này chị tiểu Thanh lập tức lo lắng ngay!
“Đi thôi…”
Tôi kéo tay chị đi.
Á, chị vẫn chưa xin phép thầy…”
Chị tiểu Thanh vội vàng nói.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện lâu như vậy chẳng nhẽ thầy không nghe thấy? Hơn nữa, sắp tốt nghiệp rồi, thầy cũng không gây khó khăn cho chị đâu!”
“Ài, tiểu Thanh, một năm không gặp rồi, cô càng ngày càng xinh ra đấy..”
Đại hải vừa thấy chị liền nói những “Lời có cánh”
Trước đây họ làm cùng tại công ty thông đạt, đương nhiên khá quen nhau.
“Một năm không gặp, anh càng ngày càng béo đó”
Chị tiểu Thanh lập tức phản công lại anh ta.
Đại hải có chút xấu hổ,anh ta biết tôi có lẽ cố ý giữ khoảng cách với chị, có lẽ không phải mối quan hệ như họ tưởng tượng, Đại Hải cũng từng có chút ý với chị nhưng ngay lập tức bị chị tiểu Thanh “Vô tình dập ngay cái trạng thái đang manh nha” đó.
Nhưng về mặt quan hệ đồng nghiệp lại không tồi. Hắc Tử chỉ nhìn tiểu Thanh cười, ánh mắt cũng có ý khen ngợi.
Thạch Tú Lệ mở cửa vào, chào hỏi tôi nhẹ nhàng hỏi: “Liễu thiếu gia, mời lên ăn cơm?”
Chị ấy bây giờ đã nói giọng chuẩn của huyện Hướng Dương, không còn chút âm huyện Thanh An nào.
Tôi cười gật đầu.
Cơm rượu bưng lên, tôi mời chị ta cùng ngồi, nhưng chị ta từ chối,nói: “Cửa hàng còn đang bận nhiều việc…”
Chuyện buôn bán của cửa hàng thực sự khá tốt.
“Hắc Tử nói: “Ngồi đi”
Người này nói không nhiều, chỉ dùng hai chữ là đủ ý rất ít khi nói tới chữ thứ 3.
Thạc Tú Lệ liền ngoan ngoan ngồi xuống, thực ra cô ấy không phải là sợ Hắc Tử, vì Hắc Tử rất chi yêu thương cô ta, không bao giờ đánh mắng ngay cả nặng lời cũng không có. Người phụ nữ này cũng rất biết cần làm gì để giữ thể diện cho nam nhi.
“Hắc Tử, anh chị đã sống với nhau khá lâu rồi, nhanh nhanh mà tính chuyện đi chứ!”
Tôi cười nói.
“À…định ngày 1 tháng 7”
Hăc tử trả lời, nghe xong câu này, Thạch Tú Lệ có chút xấu hổ.
“Á?”
Tôi rất ngạc nhiên.
“ Làm sao đã định là mùng1 tháng 7 vậy?”
Chị tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi : “Có còn có ai cười vào ngày đó à?”
Có chứ, Bạch Dương con gái của phó bí thư tỉnh bạch, cũng định làm đám cưới vào ngày đó, cũng định đến chúc mừng nhưng đây cũng là việc tốt…”
Hắc Tử nghĩ một lát, rồi nói với tú lệ : “Chúng ta đổi ngày đi, để đỡ cho liễu thiếu gia phải vất vả..”
Đại ninh cách huyện Hướng Dương cũng phải mấy trăm cây, khi đó không có đường cao tốc, cho dù bổn nha nội có muốn đến cũng không có cách nào cả, nhưng Hắc Tử lại nghĩ đám cưới của anh ta không thể thiếu thiếu gia được.
Quan hệ giữa tôi và Hắc Tử, Thạch Tú Lệ cũng biết rất rõ, trong lòng rất cảm kích tôi. Khi đó cũng không chút do dự. nói : “Được, tôi nay chúng ta sẽ bàn bạc lại”
Tôi cảm thấy rất cảm ớn họ, không phải vì con gái của phó bí thư tỉnh mà bỏ qua Hắc Tử, mà là vì đã hứa trước với Bạch Dương rồi, cho nên không thể thất hứa với người ta được.
“Tểu Thanh, nào, tôi kính cô 1 chém”
Hắc Tử lập tức đứng dậy, giơ hai tay cạm chén với tiểu Thanh.
Tiêu thanh lập tức đỏ mặt, lí nhí đáp: “Anh Hắc Tử, tại sao lại kính tôi chứ?”
“Không phải vì chuyện gì khác, mà chính là do cô dám cùng thiếu gia đối đầu với lưu manh, Hắc Tử tôi rất khâm phục…chén này, sớm nên kính rồi!
Hắc Tử rất ít khi nói nhiều thế này, có thể thấy anh ta rất coi trọng tiểu Thanh.
Chị tiểu Thanh liền đỏ mặt, lườm tôi : “Khi đó…”
Hăc tử cũng không nói thể, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Tôi sợ chị tiểu Thanh say. Nên liền nhận chén rượu trước mặt chị, cười nói : “Em uống thay chị vậy”
Tiểu Thanh vội nói : “Á, tiểu Tuấn, em không thể uống rượu..”
Sao vậy vẫn cho tôi là trẻ con ư.
“Không sao, em có thể đỡ dao cho chị, sao lại không uống đỡ cho chị được?”
Nói xong tôi cũng ngửa cổ uống cạn chén.
Hắc Tử mỉm cười, đưa ngón tay cái về phía tôi.
“Không phải em bảo giới thiệu cho chị mất ông chủ của thành phố Giang Khẩu à? Không đợi họ nữa sao?”
Thấy tôi chuẩn bị cần đũa an, chị liền ngạc nhiên hỏi. khách chưa tới đã vội ăn, thật không có phép tắc.
“Ông chủ thành phố Giang Khẩu nào cơ?”
Đại hải không hiểu.
Tôi không nhịn cười được, nghiêm túc nói: “Không phải đã đến hết rồi sao? Giới thiệu cho chị nhé, vị này là ông chủ Hải Quân, đây là Llâm Hải Nhân, ông chủ Lâm, còn đây là ông chủ Vũ Quân Huy, đều là những ông chủ lớn đến từ thành phố Giang Khẩu!”
“Được lắm. em…em lừa chị…”
Chị tiểu Thanh đưa tay đánh vào vai tôi. Tôi liền đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của chị, hai mặt chị liền đỏ ứng lên, dáng vẻ có chút kiêu ngạo lại hơi xấu hổ.
Vũ quan huy lần đầu tiên uống rượu với tôi, cũng biết tôi là con trai của bí thư Tấn Tài của thành Bảo Châu cho nên rất thận trọng, cả bữa chưa nói câu nào, chỉ nhìn tôi và chị tiểu Thanh, cõ lẽ là đoán ra quan hệ của tôi và chị.
“Được rồi, nói chuyện chính thôi, Hắc Tử, lần này đến Giang Khẩu khảo sát, kết quả thế nào?”
Hắc Tử nhìn Đại Hải, có ý để anh ta báo cáo với tôi.
Hắc Tử cười nói: “Rất tốt, cán bộ chính quyền bên đó, đề rất dễ tiếp xúc, nghe nói chúng ta chuẩn bị đầu tư xây dựng nhà máy rượu, đều rất hoan nghênh, đưa chúng tôi đi xem xét mọi nơi..”
Tôi nghe xong liền gật đầu, quả nhiên không hổ danh là đặc khu kinh tế, thái độ phục vụ cũng không giống, chẳng trách mấy năm say đã có thể nổi tiếng toàn quốc về “Tốc độ của Giang Khẩu”, trong bốn đặc khu kinh tế, xếp vào vị trí số 1, hơn nữa ngày càng tiến xa.
“Thế vấn đề đất đai thì sao?”
“Còn phải nói, cán bộ bên đó đưa chúng tôi đến những vùng đât tốt để lựa chọn”
Đại Hải lộ rõ cảm giác thoải mái khi nghĩ tới hai chữ “Ông chủ”, nhìn cái dáng vẻ này của anh ta, tuy hiện nay đã được xếp vào hàng những người giàu có của huyện Hướng Dương, trước người khác cũng khó tránh có thói nhà quan, nhưng trước mặt những cán bộ chính phủ, cũng tự biết giữ lại cái thói xấu đó. Nếu không sau này khi đến làm việc cho các ông chủ Llâm sẽ cảm thấy không thoải mái.
Vị trí của nhà máy rượu, tạm thời đặt không xa so với khu chính phủ của thành Giang Khẩu, chiếm khoảng 60 mẫu..”
“Khu Xà Sơn, đó không phải là khu của chính phủ thành ủy thành phố Giang Khẩu sao?”
Tuy tôi không rõ về Giang Khẩu, nhưng những chỗ trọng yếu thì vẫn biết chút ít, nghe tới câu này vừa cảm thấy vui lại vừa có chút nghi ngờ.
Cho dù bây giờ vẫn là những năm 84, cách khá xa với thời đại hoàng kim của Giang Khẩu, nhung tôu cũng không ngờ được rằng, lại có thể lấy được tận 60 mẫu tại Xà Sơn, đây chẳng khác nào có được miếng bánh ngon!
“Đã kí bản ghi nhớ đầu tư chưa?”
Tôi vội vàng hỏi.
Đại hải ngạc nhiên nói: “Liễu thiếu gia, bản ghi nhớ là gì?”
Lúc này mới sực nhớ ra, liền đổi lại là : “Chính là tiền đăt cọc đó. Đã đặt cọc chưa?”
“Đặt rồi, hai vạn!”
Đại hải đắc ý nói, nhắc tới “Hai vạn” này rất uy phong!
Tôi lại cảm thấy hơi choáng.
60 mẫu, 2 vạn tiền đặt cọc! còn là đặc khu kinh tế số một ! tuy có thể nói cái giá 2 vạn không phải con số nhỏ, nhưng cũng thấp hơn thế hệ sau khá nhiều!
“Đặt cọc rồi thì tốt, tình hình dùng đất nhà máy đó thế nào?”
“Cũng xem rồi có mấy mảnh đất đẹp, nhưng khu công nghiệp cách hơi xa so với khu thành phố, là vùng ngoại ô..”
“ Không vấn đề gì, chỉ cần có đất là tốt rồi, càng nhiều càng tốt…”
Tôi vội vàng khua tay.
Đất ngoại ô bây giờ, không cần tới vài năm, thì có thể mở thành thương nghiệp rồi. Trước đây đã từng xem qua những báo cáo về ngành nghề phát triển tại thành phố này, những khu công nghiệp đó cũng nằm trong diện của khu vực phát triển, nhất định sau này sẽ là trung tâm của thành phố. Đương nhiêu giá cả không thể thấp được.
Những điều này cũng có chút kì quái, tại Liễu Gia Sơn tôi có thể mở lớp bồi dưỡng, sửa chữa nâng cấp hồ chứa nước, bỏ ra nhiều tiền nhưng cũng không cần chớp mắt, nhưng nói tới Giang Khẩu, lập tức lộ ra “Diện mạo gian thương”.Nghĩ tới thành phố đó, thì những năm tháng sau này đó là mảnh đất của gian thương, tuy chưa từng chính thức sát phạt nhau, nhưng đương nhiên cần phải điều chỉnh đến cùng thái độ của “Gian thương”
“Tiểu Tuấn, em thật sự phải đầu tư vào Giang Khẩu ư?”
Chị tiểu Thanh nghi ngờ hỏi.
Tôi cười ha ha, nắm tay chị nói: “Không phải em đi đầu tư vào thành phố Giang Khẩu, là thực ngành của Liễu Gia Sơn đầu tư vào đó, đương nhiên, còn có cả ông chủ Lâm, ông chủ Vũ, ông chủ Nhan nữa, cuối cùng mới là chị..”
“Á, chị cũng phải đi? Chị đi làm cái gì?”
Chị tiểu Thanh có chút kinh ngạc, dù sao chị ấy cũng chỉ cô nương 20 tuổi, cả đời này đi xa nhât cũng chỉ là thành phố Bảo Châu, nói tới nơi xa ngàn rặm thành phố Giang Khẩu tỉnh D, đương nhiên trong lòng có chút không yên tâm.
“Làm bà chủ! Tất cả tình hình công trình đầu tư, đều do chị thẩm định, em có quyền quyết định cuối cùng!
Câu này nói ra, chị tiểu Thanh kinh ngạc vô cùng. Không tin chút nào cả.
“Chị…chị được sao? Không được, không được, chị không thể đảm nhiệm nhiệm vụ lớn như vậy..”
“Em nói chị được là được, yên tâm đi, không sao cả. chỗ nào không hiểu, có thể gọi điện hỏi em”
Tôi mỉm cười cổ vũ chị.
Tính cách của chị tiểu Thanh, cứng đầu cứng cổ không dễ chịu khuất phục, nhưng sau một lúc
ngạc nhiên, lập tức trấn tĩnh lại nói.
“Thế, khi nào chị đến đó?”
“Đừng vội, cứ đợi chị tốt nghiệp đã, cầm được bằng tốt nghiệp mới được. Qua tháng 7 hoặc 8.
Có lẽ phải đến khi đó mới có thể có vốn điều động trên quy mô lớn”
Tôi nhấc chén rượu, lên uống cười nói.
Chị tiểu Thanh nghĩ một lát. Rồi cũng cầm chén rượu lên uống cạn.
Tôi rất ngạc nhiên nhìn chị.
Động tác này, cũng thật lạ! rượu mao đài 53 độ đó nặng vô cùng, người chưa từng uống rượu, e rằng vừa cho vào cổ đã nhổ ra rồi.
Chị tiểu Thanh cười nói nhỏ: “ Kì thực, chị biết uống rượu…”
“Há, nha đầu này, còn bao nhiêu chuyện còn giấu người ta nữa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.