“Công xưởng gia công thực phẩm thịt này, sao vẫn đang xây dựng cơ sở nhỉ?”
Đứng ở vị trí công trình cơ sở của xưởng gia công thực phẩm thịt Thiên Phú, tôi chau mày, tự nói với mình. Bên cạnh chỉ có Tô Kiến Trung đứng đờ như khúc gỗ, cũng chẳng hi vọng anh ta đáp lại lời tôi.
Câu này của tôi là có nguyên nhân cả, giờ đã là tháng 2 năm 85, từ lúc Lý Ái Quốc đến đầu tư vào khu Bảo Châu, đã khoảng nửa năm rồi, tháng 10 năm ngoái tôi đã đến đây một lần, vẫn là đất trống. Khu vực chiếm đất cũng lớn lắm, khoảng 6,7 mươi mẫu. Lúc đó tôi còn đùa, rằng cách nghĩ của Lý Ái Quốc giống với bổn thiếu gia tôi, muốn tạo một công xưởng giống như công viên vậy.
Tất nhiên, đây cũng chỉ là nói đùa mà thôi, thôn Thiên Phúc làm sao lớn bằng thành phố Giang Khẩu được? Tôi xây một công xưởng như hoa viên ở Giang Khẩu, mục đích chỉ là lấy đất. Nếu muốn xây một công xưởng thật, thì chứa đến mấy vạn người vẫn còn rộng.
Lần đó tôi cũng không cố ý đến xem xưởng thịt này, chỉ là thuận đường lên tỉnh, dừng xe nhìn vào đó một chút, không để ý lắm. Đã là hạng mục do chính Tiết Bình Sơn quản lý, tôi chẳng có chút hứng thú nào. Lần này cũng là thuận đường đi qua, vừa từ tỉnh gặp mặt tiên sinh về, dừng xe nhìn thấy một chút, phát hiện chỗ đất này vẫn là đất trống, cảm thấy hơi kỳ quặc, nên bảo Tô Kiến Trung dừng hẳn lại, đứng ở bên cạnh một chút.
Trên mảnh đất rộng 6,7 mươi mẫu, chỉ có 10, 20 người đang làm việc một cái chán nản, trong đó hơn nửa số người là ngồi xỉa răng hút thuốc, nói nói cười cười, chẳng có chút hào khí nào cả.
Còn hạng mục bổn thiếu gia tôi đầu tư ở Giang Khẩu, quán rượu Thu Thủy đã gần đến thời gian mở cửa, khoảng tháng 4, 5 là có thể đưa vào kinh doanh được. Còn mấy công trình thì đã đầu tư từ cuối năm trước, sản phẩm đã bán ra ngoài nhiều lần rồi, đó chính là “tốc độ Giang Khẩu”, quả thật không nói phét chút nào. 500 vạn đầu tư kỳ hai đã thu hồi, chuẩn bị xây một lầu viết chữ tầm cỡ ở bên cạnh quán rượt Thu Thủy. (Lầu viết chữ: thường là nơi cho thuê để thực hiện những hoạt động kinh tế)
Một cảng thương như Lý Ái Quốc mà lại không biết đạo lý thời gian là tiền bạc sao?
Tên này rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?
Đang suy nghĩ, một tiếng còi xe vang lên, mấy chiếc xe đi đến, dừng lại ở bên cạnh khu đất. Ngước đầu lên nhìn, kiểu xe thật sự rất quen mắt, không ngờ là Santana. Mới cóng, có lẽ là vừa mua xong không lâu. Mặc dù tôi không nhớ rõ về thời gian xuất hiện trên thị trường của Santana, nhưng tôi còn nhớ lờ mờ việc của 1,2 năm nay, nhưng không biết ai mà lại sành điệu vậy, mua nguyên một chiếc.
Mặc dù năm 1985 kiểu xe này vẫn thiết kế rất bình thường, nhưng về đẳng cấp thì cao hơn xe Jeep một bậc rồi. Thời gian này bận quá nên quên cả việc này rồi, phải nhanh chóng đổi xe mới được. Không phải vì sĩ diện, mà năm nay thời gian dùng xe của tôi ngày càng nhiều, đổi thành một chiếc Santana, dù là vội vàng đi cho kịp giờ hay là nghỉ lại trong xe đều tiện hơn là xe Jeep.
Cửa xe Santana mở ra, một người đàn ông trung niên tròn vo khó khăn bước xuống, bên cạnh đi theo một cô gái khoảng 20 mấy tuổi, người cũng tròn như vậy, xem ra, đó có lẽ là thư ký “tròn vo”, ít nhất là ban ngày làm thư ký, buổi tối làm gì thì không đoán được nữa rồi.
Chiếc xe thứ hai, thứ ba đều là xe Jeep, đi xuống mấy người trông như cán bộ một người cao gầy rất bắt mắt, hóa ra lại là Giang Hữu Tín. Còn hai vị đằng trước anh ta, mặt đỏ, vô cùng đắc ý, chẳng phải chính là Trần Lập Hữu.
Không biết hai vị này đến đây làm gì?
Giang Hữu Tín tinh mắt, đã nhận ra tôi ngay, cười với tôi rồi giơ tay.
Giờ đây anh ta là anh rể chính thức của tôi rồi, đã đi đăng ký kết hôn với chị cả, định vào ngày 1.5 làm đám cưới.
Vẫn theo kế hoạch trước đó của tôi, lấy nhà hàng Thu Thủy ở huyện Hướng Dương làm nơi tổ chức tiệc rượu. Về cơ bản, Giang Hữu Tín chỉ lo mời khách nhận quà, những việc khác, thì không cần anh ta lo.
Bổn thiếu gia làm vậy, cũng là để sau khi anh ta lấy chị cả, có chút điều kiện kinh tế. Nếu trực tiếp cho tiền thì lại làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta, thế thì đi đường vòng cho xong.
Tôi chầm chậm đi qua, Trần Lập Hữu cũng nhìn thấy tôi, vội vàng chạy đến bắt tay tôi, cười nói: “Tiểu Tuấn, cậu cũng ở đây à?”
Tôi cười đáp: “Câu này tôi phải hỏi các anh mới đúng.”
Trần Lập Hữu cũng chẳng để ý tại sao tôi hỏi anh ta mới đúng, ngay lập tức cười đáp: “Thư ký Hải Thiên và huyện trưởng Lưu bảo tôi và chủ nhiệm Giang đến khảo sát tình hình xưởng gia công thực phẩm thịt, thương lượng về việ đầu tư.”
Thư ký Hải Thiên và huyện trưởng Lưu, hì hì, chỉ nghe xưng hô vậy thôi, thật là chỉ mấy lời khác nhau mà chuyển từ thân sang xa lạ!
Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Đường Hải Thiên đã hợp lực nhau trong 7,8 năm, làm cho huyện Hướng Dương phất lên nhiều, trong đó có xuất hiện Mạnh Vũ Hàn, nhưng không quan trọng lắm. Huyện Hướng Dương giờ đây, là thiên hạ của Đường Hải Thiên rồi. Đặc biệt là có người họ hàng thuộc phe Liễu như Trần Lập Hữu, Đường Hải Thiên lại trở thành người đại diện cho Liễu Tấn Tài.
May mà Lưu Hòa Khiêm là thư ký cho Long Thiết Quân, nếu xét nét ra, thì mọi người đều là nằm trên cùng một chiến tuyến cả, thêm vào tính cách của Đường Hải Thiên rất khoan dung độ lượng, chỉ cần Lưu Hòa Khiêm có thể lên chức, Đường Hải Thiên sẽ không làm khó ông ta. Cục diện giờ đây của huyện Hướng Dương, từ trên xuống dưới đều rất tốt.
Tôi nghe xong câu nói của Trần Lập Hữu, ngay lập tức chau mày: “Đầu tư? Đầu tư gì?”
“Ý, huyện trưởng Trần, người này là ai thế?”
Một người dáng cán bộ đến hỏi. Người này khoảng hơn 40 tuổi, mặc áo gi-lê, tóc chải gọn gàng bóng loáng, đến độ rận cũng không đứng trên đó được, đôi mắt nhỏ chuyển động bên dưới cặp kính gọng vàng, làm cho người ta vừa nhìn đã có cảm giác không hay.
“Ha ha, cục trưởng Tiền, vị này là.....đồng chí Liễu Tuấn, là con của một người bạn tôi...”
Thấy tôi vội nháy mắt, Trần Lập Hữu biết ý, có lẽ không muốn để lộ thân phận, nên bèn đi một đường vòng.
Giờ đây tôi đã sắp 16 tuổi rồi, hoàn toàn phát triển thành người trưởng thành, dù là mặt non một chút. Để người ta biết con trai của thư ký Liễu ngồi xe riêng đi chơi không phải là việc gì hay ho.
Về phía tôi, cha càng làm quan lớn, thì bổn thiếu gia càng phải khiêm nhường. Mình ở trên cao, nhất cử nhất động đều làm người khác chú ý, người thân bạn bè, đều được “xem trọng” hết.
“Vị này là cục trưởng Tiền cục công nghiệp nhẹ của khu.”
Trần Lập Hữu thấp giọng giải thích cho tôi.
“Chính hay là phó vậy?”
Tôi hỏi.
Tôi đã biết hết một loạt các chuyên viên của ủy viên địa ủy, nhưng những người đứng đầu thì lại quá nhiều, chung quy chẳng phải người của bổn thiếu gia, nên không phải thân quen lắm.
“Là chính đó. Xưởng thịt này, là đo ông ta trực tiếp liên hệ với Lý Ái Quốc tiên sinh.”
Trần Lập Hữu nói, rồi lại chỉ người đàn ông mặc đồ tây, “tròn vo” đó.
May mà cục trưởng Tiền nghe Trần Lập Hữu giới thiệu đây là con của một người bạn, nên ngay lập tức chẳng còn hứng thú gì với tôi nữa, không ở lại lâu thêm, đi tiếp chuyện ông “tròn vo”, không để ý gì đến tôi nữa.
“Huyện Hướng Dương sao lại cũng tham dự vào vụ đầu tư này thế, chẳng phải chỉ ký hợp đồng cung cấp lợn sống sao?”
Ý của tôi là chú trọng vào việc “đầu tư”.
“A, là thế này...”
Trần Lập Hữu đang định giải thích, ông cảng thương Lý Ái Quốc tròn vo đó đã mở miệng rồi.
“Huyện trưởng Trần, anh đến đây xem chút đi, đây chính là vị trí xưởng chế biến thực phẩm thịt, đã chuẩn bị khai công kiến thiết rồi...”
Hà hà, đúng là tiếng Hồng Kông, giống hệt với những ông chủ Hồng Kông kiếp trước tôi gặp, làm cho tôi có chút đau lòng.
Nếu bắt tôi yêu thương công việc làm ăn kiếm tiền kiếp trước, thật là khó khăn!
Trần Lập Hữu gật đầu với tôi tỏ ý xin lỗi, rồi đi ra đằng đó, đứng cùng với Lý Ái Quốc và cục trưởng Tiền, nhìn khu đất rộng rãi này. Những người lười nhác đó thấy ông chủ và cán bộ đến đã chăm lên được mấy phần, không còn ngồi hút thuốc xỉa răng nữa, tự động đi làm việc. Chỉ là nếu nhìn kỹ, vẫn chẳng thấy cần cù chút nào.
Một công xưởng rách, xây đến 5,6 tháng rồi vẫn còn chưa xong cơ sở hạ tầng, đúng là chán nản.
“Huyện trưởng Trần à, công xưởng này, chúng tôi dự định đầu tư 500 vạn, nếu huyện các anh muốn chúng tôi ký hợp đồng, thì phải đặt tiền trước đó, thật là xấu hổ, những người muốn ký hợp đồng với chúng tôi nhiều quá rồi...”
Trong lòng tôi nổi lên cảm giác bất an.
Để “bạn làm ăn” mang tiền đến kiến thiết, mô hình này về sau được sử dụng rất nhiều, đúng là “ngựa nhỏ kéo xe lớn”, là thủ pháp thường thấy, cũng không thể nói hoàn toàn có vấn đề được, nhưng cũng rất nguy hiểm, nếu làm không tốt thì sẽ bị vây chặt, tiến thoái lưỡng nan.
Lấy nhỏ thắng lớn, là hành động hết sức mạo hiểm, phải có người trí tuệ hơn người chèo lái mới được.
Chỉ là giờ đây mới là năm 1985, sao lại có mô hình tiên tiến này?
Tôi cố gắng lục lọi đám ký ức, không thể phủ nhận, từ khi vượt thời gian về đây gần 10 năm, ký ức của kiếp trước ngày càng mờ nhạt, nếu không thường xuyên hồi ức lai, thì rất nhiều việc đã dần đi xa khỏi tôi.
Điều này, đối với tôi, là hạnh phúc hay là bất hạnh, thậ là khó nói.
Rất rõ ràng, quỹ đạo cuộc sống của kiếp này đã hoàn toàn thay đổi, tôi cũng đã từng bước dấn thân vào một cuộc hành trình mới, tất cả những việc của kiếp trước, đều dần dần bị phong ấn trong tầng sâu của ký ức,
Con người không thể cứ sống mãi trong quá khứ, điều này tôi biết.
Nhưng quá khứ, đối với tôi, không chỉ là hồi ức, mà còn là một kho báu không thể thay thế của tôi. Không có “quá khứ” này, đời tôi có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay? Không có nó, tôi chỉ là một cành cỏ mặc người đời dẫm đạp!
Mỗi đêm khi chìm vào tĩnh lặng, tôi lại bị vấn đề này dằn vặt.
Cứ để mặc nó vậy, sống tốt hiện tại đã rồi tính sau.
“Huyện trưởng Trần, sau khi xưởng thực phẩm này xây dựng xong, mỗi ngày đều có thể gia công thịt lợn và thịt dê, lợi nhuận và quay vòng vốn đều rất nhanh, trước mắt đã có rất nhiều đơn vị đặt tiền đặt cọc rồi, nếu huyện của các anh muốn có cổ phần, thì ít nhất cũng phải đầu tư vào hơn 20 vạn, nếu không thì chúng tôi không nghĩ đến việc gia tăng cổ đông của công ty nữa....hơn nữa, xưởng thực phẩm của chúng tôi cũng sẽ ưu tiên ký hợp đồng với cổ đông trong đơn vị...”
Vành môi tròn của vị tiên sinh Lý Ái Quốc béo ú này vừa động đậy, một loạt tiếng phổ thông kiểu Hồng Kông lại tuôn ra.
Với công xưởng gia công thực phẩm thịt, cả hai kiếp tôi đều chưa từng tiếp xúc, cũng không biết những lời của ông Lý Ái Quốc, có phần nào khoa trương hay không. Nhưng mỗi ngày gia công được ba trăm lợn sống và dê núi, đối với khu Bảo Châu nhỏ thế này đúng là một món hời lớn.
Trần Lập Hữu nhìn sang cục trưởng Tiền, cục trưởng Tiền gật đầu, nói: “Huyện trưởng Lập Hữu, Lý tiên sinh nói đúng là sự thật đó, trước mắt đã có 8 đơn vị chuẩn bị nhập cổ rồi, bao gồng của chính phủ huyện Thanh An và cục công nghiệp nhẹ của khu chúng ta, đều đã đầu tư 20 vạn, có giấy tờ cả rồi...”
Trần Lập Hữu vừa nghe vậy đã rối lên, vội nói: “Việc này, chúng tôi lập tức về thương lượng với thư ký Đường và huyện trưởng Liễu, có lẽ không có vấn đề gì, thư ký Đường và huyện trưởng Liễu rất quan tâm....”
Tôi đột nhiên nói: “Nếu huyện Hướng Dương đầu tư ba trăm vạn, thì xưởng chế biến này, ai là cổ đông lớn nhất?”
Tôi làm vậy là cố ý làm loạn, tổng cộng có 500 vạn, huyện Hướng Dương đầu tư ba trăm vạn, chẳng phải là bảo Lý tiên sinh đi chỗ khác ngồi đi sao?
Cục trưởng Tiền ngay lập tức sầm nétmặt, nói: “Cậu làm gì thế? Khẩu khí lớn đến vậy?”
Tôi cười lạnh lùng nói: “Chỉ là tiện mồm hỏi thôi, cục trưởng Tiền không phải nổi nóng.”
Lý tiên sinh lai sáng rực hai con mắt, nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: “Nếu các anh đầu tư vào ba trăm vạn, thì công xưởng này lại có thể mở rộng ra thêm gấp đôi, tôi vẫn đầu tư 500 vạn...”
Cục trưởng Tiền thấy cảng thương thực sự để tâm đến thằng nhóc mới lớn này, thấy khó xử, vội vàng nói: “Lý tiên sinh, trẻ con đùa ấy mà, ông đừng lấy làm thật...”
Lý Ái Quốc bèn định thần lại, gật đầu rồi không nói gì nữa.
Cô thư ký bên cạnh ông ta thì bĩu môi, rồi liếc sang tôi không chút thiện cảm nào, nói: “Cục trưởng Tiền, sao quan viên chính phủ các ông khi thương lượng công việc lại để người không liên quan xen miệng vào?”
Vị tiểu thư thư ký này tiếng phổ thông rất tròn vành rõ chữ, không giống như người Hồng Kông.
Cảng thương có tiền nuôi “vợ bé” ở trong nước, đó là điều hết sức bình thường.
Trần Lập Hữu giật mình, anh ta biết thân phận thật sự của tôi, cái công xưởng rách thế này, tôi không thèm để tâm đến, sợ rằng tôi sẽ nổi cáu ngay tại trận, vội vàng nhìn sang tôi, thấy tôi vẫn thản nhiên như không, miệng ngậm cười, không có ý tức giận nào, lúc này anh ta mới yên tâm.
Giang Hữu Tín đi lên trước một bước, nói: “Lý tiên sinh, cục trưởng Tiền, hai người cho tôi biết tình hình đầu tư cụ thể ở công xưởng được không, chúng tôi về báo cáo với lãnh đạo trong huyện.”
Là chủ nhiệm của doanh nghiệp thôn và thị trấn, hỏi như vậy đúng với thân phận, cũng phù hợp với tính cách cẩn thận vốn có của Giang Hữu Tín.
Cục trưởng tiền liếc sang Giang Hữu tín, rồi giống như vị thư ký đó vậy, nói một cách rất không hữu hảo: “Các anh muốn đầu tư thì nhanh nhanh lên, chúng tôi không có thời gian rảnh mà xỉa răng cùng các anh ở đây đâu.”
Ông ta là cục trưởng cục công nghiệp nhẹ của khu, là cán bộ cấp huyện sở, trước mắt lại là chân tay của Tiết Bình Sơn, vô cùng hách dịch, thái độ này cũng là điều dễ hiểu thôi. Đừng nói một cán bộ cấp khoa nhỏ như Giang Hữu Tín, dù là Đường Hải Thiên hoặc là Lưu Hòa Khiêm đích thân đến, có lẽ ông ta cũng “không rảnh ngồi xỉa răng”.
“Được, các ông nói chuyện đi, tôi thất lễ đi trước. Huyện trưởng Trần, chủ nhiệm Giang, buổi tối đến chỗ tôi chơi một chút.”
Tôi cười ha ha, rồi không để ý đến Lý tiên sinh và cục trưởng Tiền, đi thẳng.
Một cục trưởng cục công nghiệp nhẹ rách và một cảng thương béo ú chỉ có 500 vạn, thực sự không đáng để bổn thiếu gia xem trọng.