Chuyên viên Nghiêm cười nhu một con “hồ ly” vậy, lại mở ra trò mở cuộc họp huy động sức mạnh tập thể.
“Ở đây tôi có mấy nghị án, muốn nhờ đến cuộc họp chuyên viên đưa ra ý kiến....”
Nghiêm Ngọc Thành hoàn thành bài diễn thuyết của mình, mắt hướng về những đồng chí có mặt trong cuộc họp. Vừa dừng lại trên người cha, cha đã chẳng ngại ngần gì mở miệng. Mọi người đều ngạc nhiên. Vị này cũng thật thẳng thắn. Phó chủ nhiệm vừa lên chức, mà chẳng có một câu khách sáo nào cả, vừa đến đã đề xuất đề án!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng bình thường. Liễu Tấn Tài là một người nổi tiếng trong giới cán bộ lãnh đạo. Toàn khu Bảo Châu ai cũng biết danh. Hơn nữa, trước khi làm phó chuyên viên này người ta là ủy viên địa ủy, chức vụ còn cao hơn cả phó chuyên viên. Nên cũng chẳng cần phải khách khí.
“Mời đồng chí Tấn Tài phát biểu!”
Nghiêm Ngọc Thành cười tít mắt nói.
Cha gật đầu rồi nói: “Trước mắt hệ thống vệ sinh chữa bệnh của khu đều rất cũ và lạc hậu. Chỉ có bệnh viện nhân dân khu mà thôi, và nó cũng rất rách rưới, chẳng ra sao cả. Chỉ thị của tỉnh và quốc vụ viện về đến đây, chỉ có mỗi vụ vệ sinh chữa bệnh là không thông qua!”
Những phó chuyên viên trong cuộc họp đều nhìn nhau, ai nấy lộ ra vẻ cổ quái.
Sao, vừa lên chức đã làm khó Mạnh Dữ Hàn? Mạnh Dữ Hàn đã bị đẩy đến cục vệ sinh ngồi ghế đá rồi, mà vẫn thù không tha ư? Xem ra Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành là người có thù tất báo!
“Vậy đồng chí Liễu Tấn Tài nghĩ sao về việc này?”
Nghiêm Ngọc Thành vẫn cười tít mắt, không tỏ thái độ gì. Thấy tình hình thế này, nếu Liễu Tấn Tài xử phạt người lãnh đạo cục vệ sinh của khu, Nghiêm Ngọc Thành 80% đồng ý.
Vừa được nắm quyền trong tay mà đã sử dụng nó rồi!
Chẳng trách được, người ta thăng quan nhanh mà!
“Tôi kiến nghị phải đầu tư nhiều hơn vào hệ thống vệ sinh. Đầu tiên phải cải thiện điều kiện khám chữa bệnh của bệnh viện Nhân dân khu và bệnh viện Nhân Dân của các huyện thị. Những đãi ngộ với chuyên gia, bác sĩ kỳ cực cũng phải cải thiện và thực thi. Vì thế, tài chính của khu nên bỏ ra 150 vạn để cải thiện bệnh viện Nhân Dân của khu. Ban tài chính của các thành phố ít nhất bỏ ra 50 đến 80 vạn để cải thiện bệnh viện Nhân Dân của chính chỗ mình. Hôm qua trong cuộc họp của thị trưởng thành phố Bảo Châu, đồng chí Tô Chí Tân cũng đã đưa vào thực thi vấn đề này. Điều động 80 vạn, 10 ngày là đến nơi.”
Ôi chà, hóa ra là chuyện này à, hóa ra tất cả mọi người đều đoán nhầm cả rồi.
“Tôi tán thành ý kiến ucả đồng chí Liễu.”
Phó chuyên viên Trâu Bảo Tiến giơ tay đồng ý. Ông quản lý hệ thống vệ sinh, không ủng hộ việc này mới là lạ.
“Việc này rất tốt mà. Tôi đồng ý.”
Thấy cục trưởng cục tài chính Diêu Ngữ Mai miệng động đậy như muốn nói. Nghiêm Ngọc Thành liền nhanh nhẹn chớp thời cơ nó trước, mỉm cười xác nhận.
Miệng Diêu Ngữ Mai mở ra, nhưng không nói được gì nữa.
Bên trên dùng người như thế này, cán bộ bộ phận rất có ý kiến. Người có ý kiến nhất là thị trưởng Tô Chí Tân. Phải ní rằng ông thị trưởng Tô Chí Tân này, làm chức đó cũng được mấy năm rồi. Khi Nghiêm Ngọc Thành được điều động đến làm thư ký thị ủy của thành phố Bảo Châu, ông ta đã là thị trưởng. Rất nhiều người đã nói rằng ông ta sẽ lên cấp mới. Ai mà biết bên trên điều động Nghiêm Ngọc Thành đến, thôi thì nhịn, dù sao thì công tác của thành phố Bảo Châu lúc đó cũng bị lãnh đạo khu quản. Sau đó Nghiêm Ngọc Thành được bổ nhiệm làm phó chuyên viên thực thi công tác, Tô Chí Tiên đã hơi dao động. Dù thế nào, thì hai năm nay công tác của thành phố Bảo Châu đã giành được nhiều thành tựu và tiến bộ, mặc dù công lao to lớn thuộc về ông thư ký Nghiêm Ngọc Thành này, nhưng Tô Chí Tân là người đứng đầu chính phủ, nếu nhìn từ phương diện khách quan, không thể không có công lao gì phải không? Đã lặn lội ở chức thị trưởng đến 4 năm, dù gì cũng phải được thăng quan tiến chức chứ phải không? Dù không thăng quan làm ủy viên địa ủy, chỉ đảm nhiệm bí thư thị ủy, cũng là điều được lắm rồi. Kết quả Liễu Tấn Tài đến. Được rồi, Liễu Tấn Tài đến thì đến, ai bảo huyện Hướng Dương mấy năm nay rất hoành tráng? Khó khăn lắm mới cố được đến lúc Liễu Tấn Tài thăng quan lớn, làm đến phó chuyên viên thường vụ, nhưng vẫn gặm chặt cái chức bí thư thị ủy không buông. Thế thì Tô Chí Kiên tôi không chịu được rồil
“Bí thư Chu, tôi nghĩ không thông!”
Ngồi đối diện Chu Bồi Minh, Tô Chí Tân bực bội nói.
Với tính cách lạnh lùng của Chu Bồi Minh, dám ngồi trước mặt ông ta nói những lời như thế này, có thể thấy Tô Chí Tân là một người trong phe ông ta.
“Chí Tân à, phải biết kìm nén cảm xúc!”
Chu Bồi Minh thật hiếm có việc giọng nói nhẹ nhàng như thế này, cười an ủi.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, Tô Chí Tân đảm nhận công tác thị trưởng này, đã vượt quá 6 năm rồi. Chỗ ngồi bảo bối trong mắt người khác trở thành một cái ghế đá lạnh lẽo có đinh đối với Tô Chí Tân, không thể nào thoải mái cho được.
“Bí thư Chu, tôi không thể nào kìm nén cảm xúc được....tôi.....thế này thật là ức hiếp người ta quá đáng lắm...”
Tô Chí Tân nói, dường như sắp khóc.
Chu Bồi Minh chau mày, muốn mắng ông ta vài câu, nhưng không biết tại sao, lại nuốt lời vào trong. Giờ đây Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài có công lớn, được cấp trên xem trọng, lại trẻ hơn mình nhiều, không gian thăng tiến về sau không nhỏ. Thấy các cán bộ trong hệ Chu đều lo lắng loạn xạ, ông “đại ca đầu rồng” như Chu Bồi Minh, lúc này phải đi tăng cường quan hệ với người khác mới đúng.
Thực ra Chu Bồi Minh cũng rất khó chịu về sự sắp đặt như vậy của tỉnh ủy.
Nếu nhìn một lượt các ủy viên đại ủy, thật đúng là những người thuộc về Chu hệ không nhiều. Còn Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài thì khỏi phải nói. Mấy năm trước hai vị này vẫn còn là cán bộ xã, giờ đây một người là chuyên viên, một người là phó chuyên viên thường vụ. Dường như đã tiếp tay tất cả những gì Long Thiết Quân để lại, hợp thành một phái với nhau. Như vậy có thể chống lại ông bí thư đại ủy sắp về hưu như mình rồi.
Người đứng thứ ba Lưu Văn Cử, nhất định có chỗ dựa trong tỉnh, vốn đứng ngoài hai hệ Long, Chu. Mặc dù thế lực không bằng được hai vị chức chính, nhưng cũng có cái mạng quan hệ của mình, hình như bí thư pháp chính ủy cũng nằm trong mạng quan hệ đó của ông ta.
Người này, chỉ có thể kết làm đồng minh trong một tình huống nhất định chứ không thể nào làm ông ta khuất phục được.
Phó bí thư đảng quần Khang Duệ, là do Long Thiết Quân đề bạt lên. Khi Long Thiết Quân còn ngồi trên ghế, thì không còn nghi ngờ gì trên trán ông ta đã có một vết khắc chữ “Long” to đùng. Nếu Long Thiết Quân không thăng cao lên, mà lại bị giáng xuống, thì lợi dụng lúc Khang Duệ còn tranh chấp giữa hai chuyên viên, thì rất có hi vọng lấy được chút lời. Nhưng giờ đây tình hình sáng tối khó phân. Tiết Bình Sơn đi rồi. Trong hai ái tướng, Long Thiết Quân đã chọn Nghiêm Ngọc Thành để tiến cử trước tỉnh ủy. Lòng Khang Duệ cũng rất buồn bực. Nhưng nếu nói vì thế mà Khang Duệ thay đổi thì cũng không chắc.
Có sự sắp xếp ủa Long Thiết Quân, khi gặp phải vấn đề khó khăn, có lẽ khả năng đoàn kết với Nghiêm Ngọc Thành cũng không nhỏ.
Lại là một tên khó nắm vững.
Còn về phó bí thư Lão Hoàng, đã gần về đến những năm cuối rồi, không lâu nữa sẽ hoàn toàn về hưu, dù Chu Bồi Minh muốn kéo ông ta về phe mình, thì người ta chắc chắn cũng không chịu. Mỗi lần đại hội bí thư, phó bí thư Hoàng không xin phép nghỉ thì là chẳng phát biểu lời nào, còn về hội ủy địa ủy, thì càng giống như một bức tượng Bồ Tát, đợi đến khi mọi người cùng thông qua ý kiến rồi, ông già mới giơ tay một cách lười nhác. Nếu có việc gì xảy ra thì nhất định sẽ từ chức.
Những ủy viên địa ủy nằm sau Liễu Tấn Tài, tức là trưởng ban tổ chức Thạch Vinh Hiên, người này là tâm phúc của Chu Bồi Minh. Nếu nói về quy tắc “dàn đều quyền lực”, phó thư ký Khang Duệ chủ quản tổ chức quần chúng Đảng là tướng của người đứng đầu Long Thiết Quân, ông cán bộ tổ chức này, dù thế nào Chu Bồi Minh cũng phải giành được mới thôi.
Tiếp đó là trưởng ban tuyên truyền Đổng Kiến Huy, cũng là tưởng của Long hệ. Những chức quan bình thường về phương diện Đảng vụ, đều là do bí thư nắm trong tay cả. Chu Bồi Minh đã tranh được một trưởng ban tổ chức về tay, đã được coi là rất có năng lực rồi. Nếu không phải là Long Thiết Quân rộng lượng, thì có lẽ giờ đây Thạch Vinh Hiên vẫn còn ngồi ở cái ghế phó ban kìa. Không còn nghi ngờ gì nữa, sau khi Long Thiết Quân đi, Đổng Kiến Huy tự động biểu thị lòng trung thành với Nghiêm Ngọc Thành.
Còn về tư lệnh viên Đái của quân phân khu, thì lại ủng hộ Chu Bồi Minh. Do nguyên tắc của đảng chỉ huy, tư lệnh viên Đái chỉ giữ vững một điều, ai là bí thư địa ủy thì ủng hộ người đó. Chẳng liên quan gì đến bè phái. Bình thường mà nói, thì tư lệnh viên quân phân khu bình thường cứ hai ba năm là đổi một lần, hơn nữa đổi đi những vùng khá xa, thì thế chẳng có lợi ích gì to lớn khi tham gia bè phái. Chọn việc ủng hộ bí thư đảng ủy, là hợp lý nhất, dễ nói với cả đôi bên.
Trong 11 người ủy viên địa ủy, xếp ở cuối là thư ký trưởng địa ủy năm ngoái vừa thăng chức,, vốn là bí thư huyện ủy Bảo Tây Trương Nghị Quý, cũng được coi là thân tín của Chu Bồi Minh.
Tính ra thì trong họp đảng ủy, ông bí thư địa ủy như Chu Bồi Minh, những lá phiếu ủng hộ mà ông ta có thể giành được, bao gồm cả mình, cũng chỉ có 4 phiếu, chưa vượt qua một nửa.
Còn nếu nói về số phiếu Nghiêm Ngọc Thành có khả năng giành được là ba phiếu, thêm cả Khang Duệ, cũng có 4 phiếu. Về cơ bản đã hình thành thế “chia ra mà trị”. Nếu nói bí thư địa ủy và chuyên viên thực thi công tác chia ra mà trị, thì cũng không tồi. Vấn đề là, khi Chu Bồi Minh đảm nhận chức vụ người đứng thứ hai của khu Bảo Châu, ông Nghiêm Ngọc Thành này, hình như mới chỉ là một chủ nhiệm xã không ai biết đến tiếng tăm mà thôi. Nếu mình không cẩn thận, bị hớ ở trên hội nghị địa ủy, thì không để đâu cho hết nhục.
Là lãnh đạo chủ chốt lâu năm của khu, Chu Bồi Minh tất nhiên không hài lòng về cục diện này. Vốn dĩ ý ông ta muốn là để Liễu Tấn Tài làm chức phó chuyên viên, còn những công việc của thư ký thị ủy thành phố Bảo Châu sẽ giao cho Tô Chí Tân. Nếu được như vậy thì ông ta có thể lấy được 5 lá phiếu trong hội ủy địa ủy. Mặc dù Mao Ích Nông đứng gần về Lưu Văn Cử, nhưng người này khá nhát gan, có lẽ cũng là người dễ khuất phục, có thể giành được ưu thế trong cuộc họp.
Ai mà biết tỉnh ủy lại không hạ quyết định như ông ta mong muốn. Có lẽ việc này là do Long Thiết Quân phá từ trong phá ra. Ông Lão Long này, đã tiến đến thường vụ tỉnh ủy rồi mà vẫn không tha cho ông ta!
Đứng trước sự “kể lể” của Tô Chí Tân, đột nhiên trong lòng Chu Bồi Minh thấy thật bất lực.
“Chí Tân à, cũng đừng buồn quá, cơ hội sẽ đến thôi.”
Chu Bồi Minh tiếp tục an ủi bằng một giọng rất hòa khí.
“Vẫn nên phối hợp với công việc của đồng chí Liễu Tấn Tài cho tốt. Chí Tân à, đồng chí Liễu Tấn Tài đúng là một nhân tài về công việc, điều này anh phải học hỏi người ta nhiều.”
Tô Chí Tân kinh ngạc, nhìn chăm chăm về phía Chu Bồi Minh, thấy ông ta không tỏ thái độ gì, trong lòng chợt nghĩ ra một điều.
Chẳng phải vậy sao? Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài thăng chức nhanh, mặc dù có Long Thiết Quân giúp sức, nhưng cũng phải có thành tích thật sự mới được chứ. Cũng là tướng của Long hệ, lần này chẳng phải Khang Duệ đã thua Nghiêm Ngọc Thành rồi sao?
“Vâng, bí thư Chu, tôi sẽ nỗ lực học hỏi đồng chí Liễu Tấn Tài.”
Tô Chí Tân thận trọng đáp, đã không còn buông ra những câu “sướt mướt” nữa, quay lại thần thái bình thường. Thân là hạ thủ, việc “khóc lóc” với cấp trên cũng phải có mức độ, đặc biệt là trước mặt người “mặt lạnh” như Chu Bồi Minh càng phải cẩn thận nếu không hối không kịp.
“Đương nhiên rồi, anh là thị trưởng, công việc bên chính phủ thành phố, nên triển khai, và phải mạnh dạn triển khai, đừng có nghi kỵ nhiều quá, anh hiểu không?”
“Vâng, thư ký Chu, sự dạy dỗ của thư ký tôi sẽ ghi nhớ mãi.”
Tô Chí Tân càng kính cẩn hơn.
“Còn việc gì nữa không?”
“A? Không còn gì nữa rồi. Bí thư Chu, vậy tôi không làm phiền ông nữa...”
Tôi Chí Tân vội vàng đứng dậy cáo từ, khi ra ngoài cảm thấy rất thoải mái.
Mục đích của lần đếu kể khổ này đã đạt được rồi, Chu Bồi Minh vẫn rất ủng hộ bản thân mình. Trước mắt tạm thời không lên được chức phó phòng, nguyên nhân cũng là ở trên tỉnh, ở chỗ Long Thiết Quân, chứ không phải do bí thư Chu có ý kiến gì với mình.
Tô Chí Tân gặp phải cục trưởng tài chính khu Diêu Ngữ Mai ở trên hành lang.
Thấy cái dáng vẻ chau mày khổ não của vị này, Tô Chí Tân liền cười. Xem ra bộ đôi Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, làm cho mọi người đều đứng ngồi không yên rồi.
“Cục trưởng Diêu, chào bà!”
Tô Chí Tân chủ động tiến lên trước bắt tay.
Với bà “thần tài” này, không thể chậm trễ được. Nếu như không cẩn thận đắc tội với cô ta, thì khoản tiền từ cấp trên gửi xuống, cô ta dù là không bỏ của bạn hai mươi, ba mươi phần trăm, cũng sẽ dây dưa với bạn hai ba tháng là chuyện hết sức bình thường. Anh còn chưa kịp nói gì đã bị chỉ trích----sao, việc phát tiền của cục tài chính chúng tôi còn cần đến thị trưởng Tô ông nhúng tay vào chỉ đạo sao?
“A, thị trưởng Tô, ông đến đây là để...”
Diêu Ngữ Mai cố gắng lắm mới rặn ra được một nụ cười.
Tô Chí Tân nhìn về phía phòng làm việc của bí thư địa ủy, cười, rồi lại bắt tay với Diêu Ngữ Mai, đi mất.
“Thư ký Lâm, chào anh...”
Vừa thấy thư ký Lâm, Diêu Ngữ Mai không còn nghĩ đến những chuyện quan trường rối rắm nữa, ngay lập tức nở một nụ cười sáng lạn.
Thư ký Lâm ngay lập tức khách khí đứng dậy chào: “Cục trưởng Diêu, chào bà...Mời bà đợi một chút...”
Báo cáo công việc với thư ký địa ủy, là phải hẹn trước cả. Nhưng có điều thư ký Lâm vẫn phải vào báo cáo một tiếng.
“Bí thư Chu, cục trưởng Diêu cục tài chính đến rồi.”
“Mời vào!”
Chu Bồi Minh bóp bóp trán, gần đây tinh thần không được tập trung.
Diêu Ngữ Mai mỉm cười đi vào, thấy dáng điệu này của Chu Bồi Minh, bèn quan tâm hỏi: “Bí thư Chu, ông....không được khỏe ư?”
“Không có gì, ngồi xuống đi!”
Với Diêu Ngữ Mai, hình như Chu Bồi Minh rất mực lạnh nhạt, không thể thân mật bằng Tô Chí Tân. Điều này cũng chẳng có cách nào, ai bảo Diêu Ngữ Mai là một người cán bộ nữ trung niên rất có khí chất cơ chứ? Nếu thân thiết quá lại làm người ta đồn ra nói vào.
Ngồi ở trên ghế cao, nhất cử nhất động đều phải cực kỳ cẩn thận.
“Đồng chí Diêu Ngữ Mai, cô có việc gì cần báo cáo vậy? Nói đi!”
Chu Bồi Minh nhấc chén trà lên, rồi lạnh lùng nói.
Với tính khí này của bí thư Chu, Diêu Ngữ Mai đã biết từ lâu rồi, nên không thấy gì kỳ lạ, ngay lập tức thở dài, rồi buồn bã nói: “Bí thư Chu, ông cách chức tôi đi, cái chức cục trưởng tài chính này, không làm được nữa rồi!”
Thư ký Lâm vừa rót trà xong, nghe thấy vậy cũng mỉm cười.
Người phụ nữ này, cáo trạng cũng thật là điệu đà.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Diêu Ngữ Mai cũng được coi là người ở phe Chu Bồi Minh, còn chắc chắn hơn là Tô Chí Tân lúc nãy, phải biết rằng bà ta là do Chu Bồi Minh đề bạt lên, Chu Bồi Minh đã làm được bao lâu chức chuyên viên thực thi công tác thì bà ta cũng làm bấy nhiêu lâu chức cục trưởng cục tài chính khu.
Chức vụ này, có thể coi là một trong những người đứng đầu quan trọng rồi. Không phải là hồng nhân của bí thư cũng là phe của chuyên viên,người ngoài quyết không chen chân vào được.
“Đồng chí Diêu Ngữ Mai, khi ăn nói phải chú ý đến ảnh hưởng của nó.”
Với Diêu Ngữ Mai, trong lòng Chu Bồi Minh rất hiểu rõ.
“Bí thư Chu, không phải là tôi không chú ý ảnh hưởng, mà thật là do chuyên viên Nghiêm và phó chuyên viên Liễu làm cho tôi không còn cách nào sống được nữa rồi...”
Diêu Ngữ Mai vừa nói vừa rút ra một chiếc khăn giấy lau lau mắt, không biết là nước mắt thật hay giả, nhưng vành mắt thật sự đỏ rồi.
“Đồng chí Diêu Ngữ Mai, có nghiêm trọng đến thế không?”
Chu Bồi Minh tiếp tục hỏi rất thản nhiên, không thể thấy chút tình cảm nào trong lời nói của ông ta.
“Một cái bệnh viện nhân dân khu, mà cần đầu tư đến 150 vạn, công trình gia cố thủy lợi, đầu tư ba trăm mười lăm vạn, tiền hỗ trợ cho ngành nghề nuôi trồng của huyện Thanh An, mỗi tháng đều đặn phát 20 vạn.....Bí thư Chu, điều kiện của tài chính khu, ông là người nắm rõ nhất, tôi.....tôi đi lấy tiền ở đâu để bù vào kia chứ? Ông chuyên viên Nghiêm này không muốn tôi làm cái chức cục trưởng tài chính này thì cứ nói thẳng ra, làm sao phải đối xử với người ta như thế chứ....”
Vừa nói, Diêu Ngữ Mai vừa lau nước mắt, vai run run, như bị ai ức hiếp vậy.
Chu Bồi Minh ngay lập tức chau mày.
Việc này, ông ta đúng là không tiện biểu lộ bất cứ thái độ gì.
Nếu ủng hộ Nghiêm Ngọc Thành, thì Diệu Ngữ Mai đúng là có cái khó của bà ta-----nhà nghèo khó sống! Cục tài chính của khu Bảo Châu vốn không giàu có, Nghiêm Ngọc Thành lại ép uổng người ta như vậy, dù có là người phụ nữ tài tình đến mấy cũng làm sao thực hiện được.
Nếu ủng hộ cho Diêu Ngữ Mai, thì cũng không phải lẽ. Nghiêm Ngọc Thành làm việc này đều là những việc nên làm hơn nữa là những việc hết sức cấp bách, không thể chậm trễ được. Nếu đứng trên lập trường của một bí thư địa ủy, thì ông ta nên ủng hộ Nghiêm Ngọc Thành mới đúng. Hơn nữa Nghiêm Ngọc Thành là chuyên viên vừa lên chức, ông ta cũng không tiện ngay lập tức đứng ra phê bình!
Vị trí của Diêu Ngữ Mai ở cục tài chính đúng là cũng đã làm lâu rồi. Oách thì oách thật, nhưng đã đắc tội không ít người, không biết rằng có bao nhiêu người ghen ăn tức ở đỏ con mắt. Nếu ép Nghiêm Ngọc Thành quá đáng, nói không chừng sẽ cách chức Diêu Ngữ Mai thật. Ngày nào đó Nghiêm Ngọc Thành đề ý kiện trên hội nghị bí thư, thì Chu Bồi Minh ở thế bị động rồi.
Vẫn là câu cũ đó, Nghiêm Ngọc Thành chỉ vừa lên nhậm chức, Chu Bồi Minh tất nhiên không muốn hình thành xung đột trực diện với Nghiêm Ngọc Thành, tạm thời chưa nói về thắng thua thế nào, nhưng đã để cho lãnh đạo một ấn tượng không tốt về mình, không thể đoàn kết các đồng chí trong nội bộ đảng mà. Truyền thống của Đảng chúng ta, từ trước đến giờ đều là giúp đỡ và bồi dưỡng những cán bộ trẻ đó thôi.
Chu Bồi Minh nhấc chén trà lên uống một ngụm rồi lặng yên trầm tư.
Diêu Ngữ Mai ngay lập tức thu nước mắt của mình lại, không nói lời nào nữa, để yên cho Chu Bồi Minh suy nghĩ.
Một hồi lâu sau, Chu Bồi Minh mới chầm chậm mở miệng, không có chút tình cảm nào: “Đồng chí Diêu Ngữ Mai, tình hình thực tế của tài chính khu, chuyên viên Nghiêm và phó chuyên viên Liễu có lẽ đã nắm rất vững. Nếu có bất kỳ khó khăn nào, vẫn nên báo cáo với họ trước....”
Diêu Ngữ Mai mỉm cười, trong lòng đã hiểu.
Chẳng phải tôi cần là cần câu này của ông sao? Nếu ông không nói ra, thì quả bóng này tôi cũng không dám đá về phía họ.