Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 336: Hiện trường sự cố




Sự việc xảy ra bất ngờ, Liễu Tấn Tài cũng tạm thời quyết định trở về thành phố Bảo Châu, trong thành phố đương nhiên là có xe, vốn muốn bảo đồng chí ở phòng làm việc Đại Ninh lái xe đến đón bí thư Liễu, ai mà ngờ bí thư Liễu lại nói không cần. Thư kí Liêu Thuận Lợi không hiểu bí thư Liễu có ý gì, cũng không dám hỏi nhiều. Lúc này, tâm trạng bí thư Liễu nhất định là không vui, nhiều lời lại tự chuốc lấy phiền phức.
Có điều để đảm bảo hơn, Liêu Thuận Lợi còn gọi điện cho chủ nhiệm Chu, thông báo hành tung của bí thư Liễu. Phòng làm việc Đại Ninh không dám chậm trễ, sớm đã phái xe đến đợi ở sân bay.
Đương nhiên họ không biết công tử của bí thư Liễu cũng ở thành phố Đại Ninh, còn lái chiếc xe santana cũ nát đến đón cha mình. Khi gặp Liễu Tấn Tài thì mới hiểu ra.
Người mà phòng làm việc của thành phố Bảo Châu đóng ở Đại Ninh phái đến đón máy bay chính là Đường Thắng Châu, con trai của phó bí thư thị ủy Đường Hải Thiên. Tên tiểu tử này mấy năm trước vì "tụ hội dâm ô" mà suýt chút nữa bị bắt vào cục, là Liễu Tuấn tôi đã cứu hắn ra khỏi "biển khổ", cũng coi như là nợ một mối ân tình. Sau đó hắn có cùng một con đường với Nghiêm Minh, bị Đường Hải Thiên đưa đến "trường thành gang thép" để chịu sự giáo dục lại, giờ cũng đã có tiền đồ rồi, hắn được phái đến làm trưởng khoa của phòng tiếp đón, cấp bậc cao hơn nửa bậc so với Nghiêm Minh, so với Liễu Tuấn cũng coi như là có tố thức.
Khi Đường Thắng Châu nhìn thấy Liễu Tuấn thì khuôn mặt liền trầm xuống.
Hắn bây giờ cũng là người trong nghề, tự nhiên lúc này lại xảy ra sự cố sạt lở có tính chất nghiêm trọng, làm không tốt thì cái cấp phó bộ sắp đến tay Liễu Tấn Tài sẽ bị tuột mất. Với tình hình bình thường, giả dụ Liễu Tấn Tài có thể thăng lên một cấp thì Thạch Vinh Hiên sẽ thuận thế mà lên, chính thức làm bí thư, như vậy Đường Hải Thiên sẽ rất có khả năng tiếp nhận chức thị trưởng. Còn nếu Liễu Tấn Tài không thể bước lên được thì cha hắn Đường Hải Thiên sẽ càng khó cựa quậy.
Liễu Tuấn lại rất bình tĩnh, cười hàn huyên mấy câu với Đường Thắng Châu.
Sự trầm tĩnh này làm cho Đường Thắng Châu ngầm thán phục. Từ trước đây rất lâu cha hắn luôn lấy tên nhóc này làm tấm gương để giáo huấn hắn. Khi đó Đường Thắng Châu vẫn có chút chưa phục, nhưng bây giờ thấy phong thái của Liễu Tuấn như vậy không khỏi thấy khâm phục, trái lại nhìn lại mình thấy chẳng có gì trưởng thành hơn.
"Anh Đường, các anh về trước đi, ở đây có tôi là được rồi."
Liễu Tuấn nói với Đường Thắng Châu.
Đường Thắng Châu cười nói: "Vậy được, để tôi bảo cho cha tôi biết, nếu không lại trách mắng tôi."
"Thật sao. Không sao đâu. Đây là bác Nghiêm dặn thế, nếu bác ấy muốn mắng thì anh cứ đưa bác Nghiêm ra là được."
Đường Thắng Châu vẫn không chịu: "Cứ để tôi đón được bí thư Liễu rồi hãy nói."
Liễu Tuấn cười cười, cũng kệ hắn.
Bất kể nói như thế nào thì người ta cũng có một tấm lòng. Cho dù Liễu Tấn Tài và Đường Hải Thiên qua lại với nhau rất tốt. Đường Thắng Châu xuất hiện nhiều trước mặt Liễu Tấn Tài cũng tốt. Với sự chính trực liêm khiết của Đường Hải Thiên e là sẽ không nói hộ con trai mình lời tốt đẹp gì. Nhưng nếu như những lời tán thưởng mà xuất phát từ mồm Liễu Tấn Tài đương nhiên là không bình thường.
Trong lòng Liễu Tuấn sáng như gương, nhìn thân phận của Đường Hải Thiên đương nhiên cũng muốn thỏa mãn một chút "nguyện vọng" của Đường Thắng Châu.
Ba giờ, máy bay đã hạ cánh. Liễu Tấn Tài từ cửa đi ra cùng với mấy tùy tùng, quần áo mặc rất giản dị, tay xách một chiếc túi da, trông giống như một vị giáo sư của một trường đại học nào đó, toàn thân toát lên vẻ nho nhã, người không quen biết thì sẽ chẳng có ai cho rằng đây đường đường là bí thư thị ủy của cấp thị.
"Xin chào bí thư Liễu!"
Đường Thắng Châu nhanh bước đi tới phía trước, cầm lấy chiếc cặp trong tay Liễu Tấn Tài.
"Ồ, là Thắng Châu đấy à, chào cháu!"
Bí thư Liễu cười gật đầu, sau đó mới gật đầu với con trai, đôi mắt có chút lo âu đột nhiên trở nên bình thản. Cứ m khi đến lúc quan trọng, đứa con trai này luôn có thể kịp thời xuất hiện làm cho người ta có cảm giác an ủi.
"Bí thư Liễu, bác vẫn chưa dùng cơm chứ? Ăn chút gì đã rồi hẵng đi?"
Đường Thắng Châu xin chỉ thị.
Liễu Tấn Tài hơi lắc đầu bước ra khỏi phòng đợi, đi thẳng đến chiếc xe santana của đứa con trai.
"Bí thư Liễu, ở trong đây là một chút bánh mì, bác mang theo ăn trên đường nhé..."
Đường Thắng Châu làm trưởng khoa của phòng đón tiếp cũng có kinh nghiệm và cẩn thận, vội vàng lấy từ trong xe của mình ra một túi lớn đồ ăn và nước uống. Hắn biết tác phong làm việc của bí thư Liễu, đã xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy thì chắc chắn sẽ đến thẳng hiện trường, giữa đường chưa chắc đã chịu dừng lại để ăn cơm.
"Được, cảm ơn cháu, Thắng Châu."
"Bác không cần khách sáo, phục vụ cho lãnh đạo là việc chúng cháu nên làm."
"Thắng Châu này, cháu và các đồng chí ở phòng làm việc đều về cả đi, Tiểu Tuấn đưa bác về Bảo Châu là được rồi."
"Vâng, bí thư Liễu!"
Đường Thắng Châu dù sao cũng rất sợ Liễu Tấn Tài, không dám nhiều lời.
Liễu Tuấn khởi động xe, từ từ rời khỏi sân bay, Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn cũng chầm chậm đi ở phía sau.
"Tiểu Tuấn, sự cố này con biết được bao nhiêu?"
Trong xe không có người ngoài, Liễu Tấn Tài rất thả lỏng, giãn chút cơ thể ra.
Liễu Tuấn cười khổ nói: "Con còn biết muộn hơn cha, trưa nay ăn cơm xong bác Nghiêm mới nói cho con biết."
"Ừ."
Liễu Tấn Tài gật gật đầu.
"Cha, vấn đề chắc sẽ không quá nghiêm trọng chứ. Tuy là sụt lún nhưng số người chết chỉ có một, chắc sẽ không được coi là đại hạnh trong bất hạnh chứ. Công trình lớn như vậy, trong quá trình thi công, sự cố đột nhiên xảy ra cũng không có cách nào tránh được."
Liễu Tuấn cẩn thận ch từ ngữ để an ủi cha mình.
"Nói là nói như vậy, nhưng ảnh hưởng vẫn không tốt, hơn nữa lại còn chết người, càng thêm bất lợi."
Liễu Tuấn yên lặng gật đầu. Biết trong lòng cha mình đang rất "trách trời thương dân", có lẽ từ cổ đến nay, cái gọi là quan tốt" thương dân như con" đều có tấm lòng "nhân thứ" của thánh nhân.
"Cha, con thấy cha cũng rất vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
"Ừ."
Liễu Tấn Tài dựa vào sau, đẩy ghế thấp xuống một chút.
Xe vừa ra khỏi thành phố không lâu, Liễu Tấn Tài đột nhiên nhìn vào kính chiếu hậu, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
"Tiểu Tuấn, ở phía sau có một chiếc xe, hình như luôn đi theo chúng ta."
Liễu Tuấn cười nói: "Không sao, đó là người của con."
"Người của con? Người gì của con? Vệ sĩ?"
Liễu Tấn Tài hỏi liên tục mấy câu.
"Cứ coi là như vậy đi!"
Liễu Tuấn nhếch miệng cười.
Liễu Tấn Tài lập tức thấy kinh ngạc, sớm đã biết đứa con trai này tài giỏi, nhưng chưa từng nghĩ nó có thể làm đến mức này, còn có cả vệ sĩ nữa.
"Ừm, hai người đó là quân nhân xuất ngũ, tham gia chiến tranh tự vệ phản kích, chiến hữu của Lương Kinh Vĩ, đều là người đáng tin. Thực ra con cũng không cần gì đến vệ sĩ, chẳng qua chỉ là giúp giải quyết hai chỉ tiêu việc làm mà thôi."
Liễu Tuấn cười nói, bỏ qua câu hỏi tại sao tìm vệ sĩ.
Những chuyện đấu đá với Ninh Ái Vân và Trần Vệ Tinh cùng những chuyện xấu xa vô sỉ, cho dù thân tình phụ tử Liễu Tuấn cũng không tiện kể cho cha mình nghe, tự dưng lại khơi ra chuyện không vui.
Liễu Tấn Tài vừa nghe thấy đó là chiến hữu của Lương Kinh Vĩ liền yên tâm ngay.
Ấn tượng của ông ta đối với anh em Lương Kinh Vĩ đều rất tốt, hình như còn đoán ra quan hệ giữa con trai mình mà Lương Xảo, nếu như chuyện này đã dính đến Lương Kinh Vĩ thì Liễu Tấn Tài cũng cảm thấy không tiện hỏi nhiều.
Con trai lớn rồi, cũng nên để cho nó một không gian riêng, làm cha không nên can thiệp quá nhiều, huống hồ đứa con trai này lại rất đặc biệt.

Cho dù biết cha chưa chắc đã có tâm trí để ăn cơm, nhưng đường đang tu sửa, xe chạy chậm, còn thường xuyên bị tắc đường mấy tiếng, trong lúc chờ đợi thông Liễu Tuấn liền dừng xe lại bên cạnh đường, ăn cơm cùng với cha.
Hắn biết với tính cách của cha hắn thì một khi tới được hiện trường thì sẽ tuyệt đối không nghĩ đến chuyện ăn uống.
Lương khô của Đường Thắng Châu tuy chuẩn bị đầy đủ nhưng bụng dạ của người phương nam rốt cuộc vẫn thích hợp với cơm gạo hơn. Nước nóng uống vào trong bụng thấy dễ chịu hơn nhiều. Cha của hắn năm nay cũng đã 50 tuổi rồi, không còn như lúc trẻ tuổi nữa.
Đến quán ăn bên đường và ngồi xuống, Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn cũng đi theo vào, ngồi xuống bên một chiếc bàn khác, ánh mắt không hề nhìn về phía này. Liễu Tấn Tài vốn muốn gọi hai người họ cùng đến ăn cơm tiện thể nói chuyện vài câu để hiểu thêm chút tình hình, nhưng thấy ánh mắt của họ liền từ bỏ ý định.

Hơn tám giờ, cuối cùng cũng đến được hiện trường của vụ sụt lún.
Hiện trường sự cố ở trong phạm vị huyện Tú Đông của thành phố Bảo Châu, cách khu Tú thành chưa tới mười km. Vốn quốc lộ không đi qua từ đây, mà là rẽ vòng qua, đi qua một sườn núi, có lẽ là vòng khoảng thêm 3, 4 km nữa. Công trình thi công con đường mới đã cắt đường vòng mà đi thẳng tới, quyết định làm một đường hầm xuyên qua, làm rút ngắn lại đoạn đường này. Kết quả là đường hầm mới xây được 1/3 thì đã xảy ra sự cố sụt lở.
Khi Liễu Tấn Tài đến hiện trường thì lãnh đạo của thành phố Bảo Châu gần như đều đã đến cả. Thị trưởng Thạch Vinh Hiên, phó bí thư Đường Hải Thiên, phó bí thư kiêm kỷ ủy bí thư Vương Quân Kiện, thưởng ủy phó thị trưởng Lôi Vệ Quốc, chính pháp ủy bí thư Mao Ích Nông, thường ủy phó thị trưởng Điên Văn Minh đều đã tập trung đầy đủ ở hiện trường. Ngoài ra còn có bí thư huyện ủy, huyện trưởng huyện Tú Đông, thư kí Liêu Thuận Lợi của Liễu Tấn Tài, còn có người phụ trách công ty Nhị Kiến cũng đều ở hiện trường.

Đám người này đều biết tính cách của Liễu Tấn Tài, biết được vị này sẽ đến thẳng hiện trường nên cũng không thể ngồi đợi ở thị ủy mà phải nhanh chóng đến trước để đợi bí thư Liễu.
Mọi người vừa thấy Liễu Tấn Tài thì vội vàng ra nghênh đón.
Điền Văn Minh đã đến trước làm kiểm điểm, ngữ điệu trầm trọng: "Bí thư Liễu, tôi công tác không tốt, xin đến kiểm điểm với anh!"
Công trình này ở bên trong thành phố đã thành lập một hẳn một bộ chỉ huy, chỉ huy trưởng chính là Điền Văn Minh. Lúc đầu Liễu Tấn Tài sắp xếp hắn làm chỉ huy trưởng thực ra là muốn Điền Văn Minh có thể "nắm được" phần công lao lớn này.
Điền Văn Minh vừa mới đến, đối với công việc trong thành phố không quen lắm. Chỉ huy tu sửa xây đường nhiệm vụ tương đối đơn giản. Trong tình hình tiền vốn đầy đủ, tu sửa lại một đoạn đường sẽ không có vấn đề gì, đây cũng là vì muốn để cho Điền Văn Minh tích lũy thêm chính tích nhất định, nhanh chóng tạo dựng được uy vọng.
Không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Liễu Tấn Tài xua xua tay, ngăn Điền Văn Minh lại: "Văn Minh này, bây giờ không phải là lúc làm kiểm điểm, cũng không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Nói trước tình hình cụ thể của sự cố đi."
Liễu Tấn Tài vừa nói vừa bước về phía hầm bị sụt.
Lúc này trời đã tối rồi, hiện trường vụ sụt lún đã được chiếu đèn sáng như ban ngày, một vài máy công trình đang thi công, thu dọn đống đất đá sụt lún.
Nhưng cách đó xa một chút thì mọi thứ tối thui, không thể nhìn thấy rõ thứ gì.
Mấy người đi theo vội vàng chiếu đèn pin cho bí thư Liễu, đám người lãnh đạo cũng vội vàng chạy theo sau.
"Nguyên nhân cụ thể của sự cố vẫn chưa được điều tra rõ, không biết là vấn đề về địa chất hay là sự cố trách nhiệm thi công. Chỗ đất lún sụt là xảy ra khoảng sáu giờ chiều hôm qua. Lúc đó công nhân đang chuẩn bị thu dọn ăn cơm, phần lớn công nhân đều đã tản đi, nếu không thương vong sẽ còn nhiều hơn..."
Điền Văn Minh bám sát theo Liễu Tấn Tài, vừa chiếu đèn pin vừa giải thích.
Liêu Thuận Lợi đi bên cạnh, trong tay cũng cầm một chiếc đèn pin.
"Tình hình thương vong như thế nào?"
Cho dù sớm đã nhận được báo cáo có một người chết và nhiều người bị thương nhưng Liễu Tấn Tài vẫn hỏi một câu. Đã qua hơn hai mươi tiếng rồi, không biết tình hình thương vong có gì thay đổi không.
"Người chết một người, bị thương tám người, bây giờ đều ở trong bệnh viện Nhân Dân điều trị, trong đó có ba người bị thương khá nghiêm trọng, tối qua đã sắp xếp phẫu thuật, hai người cơ bản đã thoát được nguy hiểm, cũng sẽ không để lại di chứng tàn tật, còn một người vẫn đang trong trạng thái hôn mê.."
Điền Văn Minh nắm khá rõ tình hình.
"Những người bị chết và bị thương là những người như thế nào?"
"Đều là công nhân thi công, người chết tên là Trâu Thanh, người huyện Tú Đông, là tiểu công mà công ty Nhị Kiến thuê tạm thời, hơn 40 tuổi, trong nhà có một con trai và một con gái, điều kiện gia đình không phải là tốt lắm."
"Cần phải làm tốt công tác khắc phục hậu quả cho người chết và bị thương."
Liễu Tấn Tài gật đầu, bước nhanh tới hiện trường thi công. Khi gần tới nơi không cẩn thận bị trẹo chân, suýt nữa ngã xuống, may mà có Liêu Thuận Lợi nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy.
Liễu Tuấn vội bước nhanh tới, quan tâm hỏi: "Cha, không chứ?"
Liễu Tấn Tài xua xua tay, khom lưng xoa mắt cá chân, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đã tới được phía trước, Liễu Tấn Tài nhìn chăm chú vào hiện trường đang thi công khẩn trương, chân mày cau lại.
"Văn Minh, nếu nguyên nhân sự cố chưa được làm rõ, tại sao lại phải nhanh chóng thi công suốt đêm? Vạn nhất là nguyên nhân địa chất thì rất có khả năng sẽ xảy ra sự cố sụt lún lần thứ hai! Lập tức bảo công nhân dừng lại, tản ra khỏi hiện trường."
Điền Văn Minh ngẩn ra, rõ ràng là hắn không nghĩ tới điểm này.
"Bí thư Liễu chỉ thị hoàn toàn chính xác, thị trưởng Điền, lập tức chấp hành đi!"
Thạch Vinh Hiên thêm vào một câu.
Quan hệ của hắn và Điền Văn Minh không thân thiết như Liễu Tấn Tài vì thế mà xưng hô cũng rất quy cách.
Điền Văn Minh không dám nhiều lời, lập tức xoay người, lớn tiếng hét lên: "Giám đốc Đới, bảo công nhân lập tức dừng thi công, lập tức rời khỏi hiện trường."
Ở phía sau có một dáng người mập mạp lắc lư, vội vàng chạy về phía trước. Khi đến chỗ Liễu Tấn Tài vẫn không quên dừng lại, thở hổn hển nói: "Chào bí thư Liễu!"
Liễu Tấn Tài tuy chưa từng gặp hắn nhưng cũng biết chắc đó chính là người phụ trách của công ty Nhị Kiến, liền hừ một tiếng không trả lời.
Bí thư Liễu khách khí với thị trưởng Điền nhưng chưa chắc cũng sẽ khách khí với giám đốc Đới, dù sao hắn cũng là người trực tiếp phụ trách sự cố lần này. Nếu như điều tra ra rõ nguyên nhân là do trách nhiệm thi công thì chỉ sợ giám đốc Đới khó mà chối bỏ trách nhiệm.
Giám đốc Đới chảy đầy mồ hôi trên trán, cũng không lau đi, mà xông tới chỗ gần công trường thi công, xua xua cánh tay béo mập, lớn tiếng hét lên, bảo đám công nhân lập tức dừng thi công và tẩn ra.
Tiếng máy móc thi công ù ù dừng lại và đi ra ngoài. Dưới sự chỉ huy của giám đốc Đới mà mọi người tản ra ngoài không chút lộn xộn.
Thấy vị giám đốc Đới này có chút năng lực tổ chức, khuôn mặt nghiêm nghị của Liễu Tấn Tài có chút thả lỏng ra. Có điều vẫn không động đậy đứng yên ở chỗ cũ, đợi đến khi tất cả công nhân ra khỏi hiện trường mới quay người đi, nói ngắn gọn với đám cán bộ đằng sau ba chữ.
"Đến bệnh viện."
...................
Khi đến bệnh viện đã là hơn 10 giờ. Bệnh viện Đệ Nhất Nhân Dân của thành phố Bảo Châu vốn rất bình lặng, đột nhiên lại trở lên ồn ào, y tá trực ban và bệnh nhân đều rất ngạc nhiên nhìn theo một đám đông cán bộ, không biết là đã xảy ra chuyện lớn gì.
Sau khi thăm mấy công nhân bị thương, người mà Liễu Tấn Tài quan tâm nhất là người bị thương vẫn đang ở giai đoạn hôn mê. Viện trưởng bệnh viện vốn đã đi nghỉ rồi nhưng nghe nói bí thư thị ủy tới, mở một cuộc hợp thường ủy thị ủy ở trong bệnh viện của hắn, làm cho hắn lo lắng nhảy vọt từ trên giường xuống, đi vội đôi giày, lấy tạm chiếc áo trắng khoác vào rồi chạy tới phòng bệnh ngoại khoa.
Khi viện trưởng đến thì chủ nhiệm khoa ngoại và khoa chấn thương xương cũng vội vàng tới.
"Chào bí thư Liễu, chào thị trưởng Thạch..."
Viện trưởng từ xa đã vươn tay ra.
Liễu Tấn Tài đối khá khách khí với viện trưởng, nắm lấy tay viện trưởng bắt mấy cái, lộ ra một nụ cười, nói: "Viện trưởng, vất vả cho anh rồi. Công việc ở bệnh viện anh làm rất tốt, kịp thời cứu chữa người bị thương, tránh để tình hình người bị thương trở nên nghiêm trọng."
Viện trưởng nhất thời thất cảm động, liên mồm nói: "Không vất vả, không vất vả, cứu người trị thương là thiên chức của bệnh viện chúng tôi."
"Nói rất hay,... đồng chí viện trưởng, người bị thương mà đang trong tình trạng hôn mê đó, tình hình như thế nào rồi?"
Người mà bí thư Liễu lo lắng mãi chính là người này.
Đây cũng là việc dễ hiểu thôi, ngoài sự "xót thương" thật sự từ trong lòng ra, thì trong một sự cố mà số người chết là một hay hai cũng rất khác biệt.
Lúc này không như ở hậu thế, thi công công trình động một cái là có tới hàng chục thậm chí hàng trăm người chết.
"Bí thư Liễu. Bây giờ vẫn chưa..."
Viện trưởng vừa nghe nhắc tới người bị thương đó thì sắc mặt ngưng trọng lại.
"Bệnh nhân bị thương ở đầu, xương sợ bị vỡ. Hộp sợ xuất huyết, nếu có thể kịp thời ngăn lại thì sẽ có hi vọng lớn..."
"Vậy, có phải là bệnh viện thành phố chúng ta thiếu thiết bị không? Có cần lập tức chuyển bệnh nhân đến bệnh viện nhân dân tỉnh không?"
Viện trưởng lắc đầu: "Bí thư Liễu. Tình hình bây giờ của bệnh nhân không thích hợp để di chuyển...bí thư Liễu yên tâm. Bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức cứu chữa.
"Đúng! Phải cố gắng cứu chữa, chỉ cần có một tia hi vọng cũng phải cố gắng một trăm phần trăm!"
Liễu Tấn Tài bình tĩnh nói.
"Đúng vậy, chúng tôi nhất định sẽ kiên quyết chấp hành chỉ thị của bí thư Liễu."
Đang nói đến đây thì từ hành lang có mấy người vội vàng chạy đến, có người còn mang theo cả camera. Người đi đầu là một cô gái trẻ xinh đẹp, đó chính là biên tập viên của đài truyền hình thành phố.
Cũng không biết họ lấy được tin bí thư thị ủy suốt đêm trở về đây và tới bệnh viện thăm người bị thương từ đâu mà vội vã chạy tới săn tin.
Thời này chưa có truyền hình hữu tuyến, đài truyền hình thành phố Bảo Châu cũng là mới được thành lập, có vẻ chỉ là một nhóm, có điều việc này không hề ngăn cản sự mẫn cảm nghề nghiệp của công việc săn tin của họ.
Vẻ mặt Liễu Tấn Tài lập tức trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Xằng bậy!"
Liêu Thuận Lợi lập tức chạy tới trước, ngăn đám kí giả lại và thấp giọng nói mấy câu, người biên tập viên đó dường như vẫn còn muốn bám lấy nhưng thấy ánh mắt không thân thiện của thư kí Liêu, lại ngẩng đầu thì thấy bí thư Liễu hình như cũng rất không vui nên mới ngượng ngùng rời đi.
"Viện trưởng, bất luận như thế nào mong các anh nhất định phải hết sức cứu chữa, nếu có thể cứu được người bị thương này tôi sẽ ghi công lao cho bệnh viện các anh."
Bí thư Liễu trịnh trọng nhờ cậy viện trưởng.
.......................
12 giờ, tại phòng hội nghị của thị ủy thành phố Bảo Châu, Liễu Tấn Tài suốt đêm mở cuộc họp thường ủy. Ngoài mấy vị thường ủy thì bí thư khu ủy thành phố Tô Trí Tân, thư kí trưởng Trương Nghị Quý, Lý trưởng ban mặt trận thống nhất đều kịp thời nhận được thông báo, vội vã từ nhà chạy tới. Duy chỉ có Hoàng tư lệnh phân khu vì đang tham dự hội nghị trên tỉnh thành nên chưa biết được tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.