"Ông chủ Hoàng, tôi là Liễu Tuấn, bạn trai của Nghiêm Phi".
Tại 'phòng thiết kế thời trang Phi Thiên', Liễu Tuấn trực tiếp gọi điện cho Hoàng Minh Lương.
"Chào anh, Liễu Tuấn! Tìm tôi có chuyện gì không?" Hoàng Minh Lương bình tĩnh cất lời.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Về việc thiết kế trang phục cho bạn gái của tôi, đã sớm có người lo rồi, sau này ông không nên tới quấy rầy cô ấy".
"Ách, bất cứ việc gì cũng có thể thương lượng, người ta ra giá bao nhiêu, tôi có thể đưa ra gấp bội". Hoàng Minh Lương chưa ý thức được sự ngiêm trọng của vấn đề.
Lông mày Liễu Tuấn nhíu lại, Nghiêm Phi đang dựa sát vào bên cạnh hắn có thể cảm nhận được sát khí từ toàn thân hắn tràn ra, hơi giật mình đưa mắt nhìn sang.
"Ông chủ Hoàng, giá tiền này ông không trả nổi đâu. Lo mà buôn bán y phục của ông cho tốt, tự lo lắng cho sự nghiệp của mình đi, chuyện của Nghiêm gia, Liễu gia, cùng Doãn gia, không nên nhúng tay vào!"
"..." Lập tức bên kia không còn âm thanh nào nữa.
Liễu Tuấn cúp điện thoại cái "Rụp".
"Doãn Xương Huy ngày đó đến đây chính là con trai của Doãn bá bá?" Nghiêm Phi ngạc nhiên hỏi.
Liễu Tuấn lập tức cảm thấy khó chịu, là do một câu ' Doãn bá bá' của Nghiêm Phi.
Nghiêm Phi ngây thơ, nhưng lại không hề ngu ngốc, đương nhiên biết vì sao mà Liễu Tuấn khó chịu. Cắn cắn môi nói: "Khi ba của em về làm việc ở tỉnh. Rất nhiều người đến nhà chơi. Doãn Bảo Thanh cũng tới chơi một hồi, là ba bảo em gọi ông ta như thế".
Nghiêm Ngọc Thành vừa nhận chính phó bí thư tỉnh ủy, theo lễ thì lão phải đi bái phỏng tất cả các thành viên của Tỉnh ủy, sau đó thường ủy tất nhiên cũng sẽ tới thăm hỏi đáp lễ, việc này rất là bình thường.
Liễu Tuấn mỉm cười,vuốt ve khuôn mặt của Nghiêm Phi lộ vẻ áy náy. Cùng cô bé Nghiêm Phi đơn thuần so đo cặn kẽ cách xưng hô quả thật là không nên.
"Tiểu Tuấn, anh kể về Doãn Xương Huy cho em nghe đi".
Khuộn mặt Liễu Tuấn lại cứng ngắc, người này sao lại như vậy chứ? Thật là thiệt thòi cho Nghiêm Phi mà.
"Này... Anh nói đi, người ta chỉ hiếu kỳ thôi mà..." Con mắt Nghiêm Phi nháy nháy, lộ ra vẻ tò mò thích thú.
Liễu Tuấn đành phải đầu hàng, nói: "Thật ra anh cũng không rõ lắm, chỉ hiểu rắng hắn là con trai của Doãn Bảo Thanh, tốt nghiệp đại học chính quy khoa luật học Đông Nam, giờ đây công tác ở tòa án thành phố Đại Ninh".
"Hắn bao nhiêu tuổi rồi?"
Liễu Tuấn buồn bực, tức giận nói: "Thấy hắn thế nào? Động tâm với tên mặt trắng đó rồi à!"
Nghiêm Phi lại bồi thêm cho Liễu Tuấn một câu, chép miệng nói: "Còn chuyện anh cùng Lương Xảo qua lại? Anh luôn không cho em tới thành phố Nam Phương, tưởng em không biết sao?"
Một câu này lập tức làm cho Liễu thiếu gia choáng váng đầu óc, mồ hôi lạnh toàn thân bốc ra ngoài, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng nhìn chằm chằm vào Nghiêm Phi, cuối cùng không nói ra lời.
Thấy bộ dáng Liễu Tuấn bỗng chốc trở thành như vậy, Nghiêm Phi đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Tuấn, đầu tự vào bả vai hắn, thấp giọng nói: "Nói giỡn với anh mà.. Em chỉ muốn anh đối xử tốt với em, là em vui mừng rồi..."
Dù là da mặt Liễu thiếu gia rất dày, nhưng lúc này cũng cảm thấy hổ thẹn, trở tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại mà đầy đặn của Nghiêm Phi, khẽ liếm lên vàng tai mềm mại của nàng, khiến Nghiêm Phi không nhịn được mà rên lên một tiếng.
"Anh yên tâm, không có ai có thể cướp anh khỏi anh... mà cũng không có ai có thể cướp anh khỏi tay em". Nghiêm Phi nỉ non nói.
Liễu Tuấn "ừm' một tiếng rồi càng ôm chặt lấy Nghiêm Phi.
Một đôi tiểu uyên ương đang ở trong phòng làm việc ' vành tai và tóc mai chạm vào nhau', ôn nhu triền miên, đem 'Tiểu Bạch Kiểm' vứt tận chín tầng mây, ai ngờ Doãn Xương Huy lại chủ động tìm tới cửa.
Tiếng gõ cửa rất có tiết tấu, nhẹ nhàng rất có ý vị, dường như là người rất có giáo dưỡng.
Liễu Tuấn rất thưởng thức loại người được dạy dỗ khuôn phép như vậy, bởi vậy tâm tình vui vẻ đi ra mở cửa thì thấy Doãn Xương Huy, sắc mặt của Liễu nha nội lập tức trở nên không được tốt lắm.
"Chào Doãn công tử". Liễu nha nội khẽ giật mình, sau đó lại khẽ mỉm cười, cũng không có ý vươn tay ra.
Vừa mới cảnh cáo Hoàng Minh Lương, kẻ chủ sự phía sau lập tức tự thân ra trận rồi?
Cũng tốt, giải quyết một lần cho xong!
Doãn Xương Huy khó xử cười cười, chủ động vươn tay ra: "Liễu Tuấn, chào anh!"
Liễu Tuấn duỗi tay nắm chặt tay của Doãn Xương Huy, rất mềm mại, quả nhiên có phong phảm của thế gia.
"Liễu Tuấn, xin giới thiệu với anh, đây là bạn gái của tôi, tên là Lý Uyển".
Lúc này Liễu Tuấn mới chú ý rằng bên người 'Tiểu Bạch Kiểm' còn có một cô gái trẻ tuổi, mặc một bộ liên y mộc mạc, vóc dáng cao gầy, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tóc giống như đại đa số những cô gái trẻ tuổi thời nay, mái tóc hơi cuộn sóng, trong trắng xinh đẹp, trông rất dịu dàng.
"Liễu Tuấn, chào anh".
Lý Uyển tự nhiên đi tới bắt tay với Liễu Tuấn.
Môt màn này có chút khác thường, cũng may Liễu Tuấn đã trải qua kinh nghiệm sóng gió, lập tức hiểu được mục đích của vị Doãn công tử này, không phải đến dò xét mà là để hóa giải hiểu lầm. Nếu không thì người ta cũng không mang bạn gái tới đây chào hỏi.
Tâm tình của Liễu Tuấn lập tức trở nên sảng khoái , tươi cười mời khách đi vào.
Nghiêm Phi gặp Doãn Xương Huy, khuôn mặt ửng đỏ, có phần xấu hổ.
"Chào cô, cô là Nghiêm Phi ư? Ôi, thật là xinh đẹp..."
Lý Uyển vừa thấy Nghiêm Phi, liền lộ ra vẻ kinh ngạc, tiến lên giữ chặt lấy cánh tay của Nghiêm Phi, tấm tắc khen ngợi.
Nghiêm Phi cười nói: "Cô cũng rất đẹp".
Một câu này nói ra, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Cũng chỉ có Nghiêm Phi mới ' Không khiêm tốn' như vậy, thẳng thừng thừa nhận mình 'xinh đẹp'. Nhưng bất kỳ ai thấy Nghiêm Phi thì đều không phủ nhận điều này. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nói rằng Nghiêm Phi không xinh đẹp.
"Doãn công tử, Lý Uyển, mời ngồi... Thật xấu hổ, nơi này là phòng làm việc, không có gì ngon để chiêu đãi".
Doãn Xương Huy hơi khó xử, nói: "Liễu Tuấn, anh gọi tên tôi là được rồi, đừng gọi như vậy, không được tự nhiên".
"Hai ông lớn các anh ngồi nói chuyện phiếm, tôi cùng Nghiêm Phi đi xem trang phục thiết kế, nghe Xương Huy nói rất đẹp, để xem có mặc vừa không, tôi sẽ chọn một bộ". Lý Uyển mỉm cười kéo tay Nghiêm Phi, chạy tới đi xem phòng thiết kế.
Liễu Tuấn mỉm cười, đối với Lý Uyển lại tăng thêm mấy phần hảo cảo, quả nhiên là thanh khiết thông minh.
"Thực xin lỗi! Liễu Tuấn, khiến cho anh hiểu lầm!" Doãn Xương Huy chân thành nói, cũng không có quanh co lòng vòng.
Liễu Tuấn cười nhẹ một tiếng, nói: "Nếu đổi là anh, anh có hiểu lầm không?"
"Thật ra, tôi căn bản là không biết Hoàng Minh Lương có ý nghĩ này, hắn quan tâm vớ vẩn... Tôi cùng Lý Uyển là bạn học trong đại học chính pháp Đông Nam, chúng tôi quen biết đã nhiều năm rồi, tình cảm rất tốt...."
Doãn Xương Huy nói lời này mặt mặt không đổi sắc. Vị này, chẳng những ngày thường khiêm nhường, ứng biến cũng rất linh hoạt, khiến cho Liễu Tuấn có ấn tượng rất tốt, địch ý lúc trước nhanh chóng biến mất, nhưng mà muốn nó hoàn toàn tiêu tan, trong nhất thời cũng khó mà làm được.
"Chính là do Hoàng Minh Lương tự chủ trương? Ha ha, tôi nghĩ chưa hẳn là thế. Nói không chừng, chuyện này trước đó Hoàng Minh Lương hỏi ý kiến của lệnh tôn". Liễu Tuấn bình thản nói, lấy thuốc ra, đưa một điếu cho Doãn Xương Huy.
Doãn Xương Huy đang suy nghĩ. Tiếp nhận thuốc, châm mồi hít một hơi, lập tức sặc đến đỏ mặt, hắn vốn không hút thuốc, lại vì nể mặt Liễu Tuấn lúc này mới cố hút.
Liễu Tuấn không nhịn được có chút buồn cười.
"Anh nói cha tôi biết chuyện này? Không có đâu, ông ấy làm sao biết được? Ngay cả khuôn mặt của cha tôi Hoàng Minh Lương cũng ít khi được nhìn thấy..." Doãn Xương Huy lắc đầu liên tục.
"Lại nói, cha tôi đã biết sự tình của tôi cùng Lý Uyển, làm sao có thể đồng ý để cho Hoàng Minh Lương làm loạn như vậy?"
Liễu Tuấn cũng lắc đầu. Vị Doãn công tử này đang giả vờ hay thật sự không hiểu?
Hoàng Minh Lương nếu không có quan hệ mật thiết với Doãn Bảo Thanh, thì bằng vào hắn sao có thể chen chân vào quảng trường Thiên Mã? Một công trình vài trăm triệu, là ông chủ của một cửa hiệu trang phục, không có Doãn Bảo Thanh giúp đỡ thì trong mơ cũng đừng hòng có được.
Không có phó bí thư tỉnh giật giây thì dù lá gan của Hoàng Minh Lương có lớn hơn nữa cũng không dám tự tiện quyết định. Huống chi việc này còn liên quan tới Liễu Tấn Tài bí thư thị ủy Bảo Châu. Hoàng Minh Lương chỉ là một người làm ăn, nếu không có người sai sử thì sao dám dây vào?
Nhưng mà, có khả năng là Doãn Xương Huy là một thanh niên tốt, Doãn Bảo Thanh sợ rằng hắn không hiểu chuyện, cho nên không nói chuyện này với hắn.
Điều này cũng rất bình thường, như Liễu Tuấn từ nhỏ cơ hội tiếp xúc với "việc lớn cơ mật" của nha nội cũng không có nhiều. Nếu như không phải có ưu thế hiểu trước tất cả, cùng với vận khí của Liễu Tấn Tài cũng rất tốt, bằng chính năng lực của mình đạt được vị trí hiện tại, Liễu Tuấn giờ đây cũng chỉ là một thiếu gia quần áo lụa là mà thôi . Tin tức ở trong thành phố, tỉnh, hắn làm sao có thể tham dự?
Nếu nói là Doãn Xương Huy đang giả bộ ngớ ngẩn, như vậy vị Doãn công tử này diễn thật quá cao minh, quả thực thâm sâu không lường được, Liễu Tuấn cam bái hạ phong.
Nhưng mà xem tình hình thì, khả năng mà Doãn Xương Huy giả bộ cực kỳ thấp.
"Nếu vậy thì hôm nay là ai bảo anh tới?" Liễu Tuấn tiếp tục hỏi.
Sự việc quan trọng, không thể không hỏi cho rõ ràng.
Doãn Xương Huy khẽ giật mình, tiếp đó hơi nhăn nhó: "Hoàng Minh Lương bảo tôi tới. Ông nói có khả năng là ông ta đã làm cho anh hiểu lầm rồi, thật ra hắn không có tâm tư gì khác, chỉ là thấy trang phục Nghiêm Phi thiết kế đẹp mắt, muốn hợp tác cùng nàng".
Nói cho cùng, ông chủ Hoàng cũng là một người rất có tầm mắt. Có khả năng là ngay từ đầu ông ta cũng không biết bên cạnh Nghiêm Phi còn có một Liễu Tuấn, dù sao bốn năm nay Liễu Tuấn chủ yếu là ở thành phố Nam Phương, số lần xuất hiện ở đại học Ninh Thanh có thể đếm trên đầu ngón tay. Cùng Nghiêm Phi anh anh em em phần lớn là trong kỳ nghỉ hè hoặc nghỉ đông, người ngoài không biết vị tiểu thư này cùng Liễu Tuấn là 'Thanh mai trúc mã'. Vài ngày trước ở 'phòng thiết kế Phi Thiên' nhìn thấy Liễu Tuấn, nhất thời cũng không biết được Liễu Tấn Tài lại có quan hệ như thế. Cho nên cố gắng thúc đẩy chuyện này, để lập được 'thành tựu xuất sắc' trước mặt Doãn Bảo Thanh, coi như là báo đáp những gì mà Doãn Bảo Thanh đã giúp đỡ hắn.
Về phần bạn gái Lý Uyển của Doãn Xương Huy, loại không nằm trong phạm vi lo lắng của Hoàng Minh Lương, xuân thân bình thường, đến lúc đó cho ít tiền duổi nàng ta đi là được rồi. Sao có thể vì một nữ tử như vậy mà ảnh hưởng đến đại kế "thông gia Nghiêm-Doãn".
Hôm nay vừa tiếp điện thoại của Liễu Tuấn, ông chủ Hoàng cảm giác tình huống không đúng, vội vàng đi hỏi thăm, mới biết vị "chuẩn phò mã gia" này địa vị cũng không thấp. Nghiêm-Liễu một thể, hắn lại là con trai của Liễu Tấn Tài, quan hệ của hắn cùng Nghiêm Phi được hai nhà Nghiêm-Liễu xác nhận rồi, hắn không thể 'xử lý' Lý Uyển cũng như không thể đối phó với thiếu gia của Liễu gia.
Lúc đã hiểu rõ thân phận của Liễu Tuấn, Hoàng Minh Lương hoảng hốt, đây không phải là chuyện đùa. Như thế là phạm vào điều tối kỵ của người ta, một khi chọc giận hai nhà Nghiêm- Liễu, Doãn Bảo Thanh cũng không thể bào chữa cho mình, một người là phó bí thư, một người là bí thư thị ủy, muốn đối phó với mình, chỉ cần đơn giản khẽ nhích móng tay là xong. Cho dù mình lắm tiền, lại dư thừa của cải, nhưng nếu chính thức đối chọi với quan gia thì không chịu nổi một kích.
Tục ngữ có câu: Nghèo không đấu với giàu, giàu không đấu với quan lại!
Người kinh doanh, đặc biệt làm về kiến trúc như Hoàng Minh Lương, làm sao mà làm ăn sạch sẽ được? Chỉ cần cẩn thận điều tra, chẳng những gia tài bạc triệu hóa thành hư ảo, sợ là còn phải gặp nạn chui vào lao ngục.
Liễu thiếu gia đích thân gọi điện thoại tới, có thể thấy hắn đang cực kỳ phẫn nội. Lần này thật đúng là vỗ mông ngựa mà lại vỗ nhầm bắp đùi, tự đưa tảng đá đập lên chân mình.
Cũng may Hoàng Minh Lương cũng không phải là kẻ ngu dốt, lập tức ý thức được là phải hóa giải nguy cơ này, bản thân mình tuyệt đối không thích hợp lộ diện, chỉ có thể mời Doãn Xương Huy đích thân ra mặt, lại mang một bạn gái tới, hi vọng có thể xóa bỏ 'hiểu lầm'.
"Sự thật là thế, Liễu Tuấn, việc này chỉ là hiểu lầm, tôi cũng không biết Hoàng Minh Lương lại lỗ mãng như vậy, tôi cùng Lý Uyển... Ài, anh cũng thấy đấy, chúng tôi chuẩn bị tháng mười một năm nay sẽ kết hôn, cho nên..."
Mắt thấy Liễu Tuấn còn có tức giận, Doãn Xương Huy bối rối, trên trán toát ra mồ hôi, lắp bắp nói.
Liễu Tuấn nở nụ cười.
Xem ra Hoàng Minh Lương mời kẻ già dặn hòa nhã này tới là đúng rồi, nếu đổi lại là một tên thiếu gia quần áo lụa là tới đây, vênh váo tự đắc khiến cho người ta chán ghét thì chuyện này không thể cho qua một cách êm đẹp.
Một tia địch ý cuối cùng của Liễu Tuấn với Doãn Xương Huy cũng biến mất không còn bóng dáng.
Đây là một người thành thật, một chút cũng không chịu ảnh hưởng của cha hắn là Doãn Bảo Thanh.
"Xương Huy, chúng ta kết giao bằng hữu chứ!" Liễu Tuấn một lần nữa vươn tay, Doãn Xương Huy đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đó mừng rỡ, nắm chặt tay của Liễu Tuấn, thần sắc kích động.
"Xương Huy, anh xem bộ váy này thế nào?" Lý Uyển thay một bồ đồ đi ra, màu phấn hồng cùng màu trắng đan xen trên chiếc váy xếp nếp, phía trên là chiếc T-shirt ngắn tay có cùng màu sắc được tạo ra từ sợi tổng hợp, bên ngực trái có một cái nơ hình com bướm. Lý Uyển dáng người cao gầy thon thả, mặc bộ váy này tôn lên dáng người cực kỳ xuất chúng, vô cùng mê người.
"Thật xinh đẹp! Ngày đó đi tham quan muốn mua xuống cho em, nhưng không dám mở miệng". Doãn Xương Huy nói lời tán thưởng từ đáy lòng.
Hiển nhiên trong mắt hai người đều chan chứa nhu tình mật ý, Liễu Tuấn cùng Nghiêm Phi nhìn nhau cười, đều cảm thấy hân hoan.
"Lý Uyển, nếu cô thích thì tặng cho cô". Nghiêm Phi đi tới tựa ở bên người Liễu Tuấn, vừa cười vừa nói.
Nữ hài tử dễ dàng dễ dàng 'thân quen', đặc biệt là người vô tư như Nghiêm Phi, chỉ cân người ta nói cùng nàng vài lời hay ý đẹp, là coi người ta như bạn tốt rồi. Cô bé này đối với tiền tài vật chất không có khái niệm gì, nói tặng là tặng.
"Như vậy sao được? Tôi sẽ trả tiền..." Doãn Xương Huy vội vàng móc ví, lấy tiền ra.
"Xương Huy, không phải đã nói rồi sao, mọi người là bạn bè, anh làm thế là quá khách khí rồi". Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Doãn Xương Huy gãi gãi đầu, cũng cất tiền vào ví.
Lý Uyển nghe Liễu Tuấn nói như vậy, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra những tia vui mừng, gật đầu làm lễ với Liễu Tuấn.
Ồ, không hổ là một cô gái thông minh, biết trong mình mối 'nguy cơ' đóng vai trò như thế nào. Lại nói, Liễu Tuấn cùng Doãn Xương Huy có thể trở thành bằng hữu, nàng cũng thoát khỏi nguy cơ ' bị đá'.
"Liễu Tuấn, giữa trưa cùng đi ăn một bữa cơm được chứ? Tôi mời khách!" Doãn Xương Huy chân thành cất lời mời.
"Được thôi!" Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu đồng ý.