Vì chỉ là tiểu cán bộ của hệ thống tòa án, Doãn Xương Huy tự nhiên là không có xe riêng, tất nhiên phải đi chung chiếc xe của cha Liễu thiếu gia, Liễu Tuấn cũng không cố kỵ, mở cửa chiếc Santana, đưa mọi người đi.
"Đi ăn cơm ở đâu?" Liễu Tuấn khởi động xe, nghiêng đầu hỏi Doãn Xương Huy một câu.
Doãn Xương Huy ngồi ở cạnh vị trí tài xế, hai cô gái ngồi ở phía sau, khúc khích cười không ngừng.
Đã bao năm nay, Nghiêm Phi có không nhiều bạn khuê phòng trò chuyện hợp ý, một người là Tuệ Tuệ, cũng bởi vì Lưu Vĩ Trường xen vào khiến cho trong lòng mọi người cảm thấy khó xử. Nghe Nghiêm Phi nói, chuyện của Lưu Vĩ Trường cùng Tuệ Tuệ cuối cùng cũng không thành. Theo việc Lưu Văn được điều nhiệm tới tỉnh làm phó cục trưởng phòng tư pháp. Lưu Vĩ Trường cũng được ăn theo, cùng đi theo tới tỉnh thành.
Chỉ thương cho Liễu Tuệ Tuệ, sức lực từ đầu tới cuối thành công dã tràng, cũng không dám lộ ra, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Chuyện này Nghiêm Phi cũng đã từng đề cập với Liễu Tuấn một lần, thấy Liễu Tuấn giống như gió thổi qua tai, bộ dáng như là không bận tâm tới, liền hiểu rằng hắn không có hứng thú, nên cũng không đề cập tới nữa. Sau khi Nghiêm Ngọc Thành nhận chức phó thư kí Tỉnh ủy, Nghiêm Phi nghỉ đông và nghỉ hè cũng không trở lại Bảo Châu nữa, hai người bạn tốt từ đó cũng ít đi lại với nhau.
Hôm nay gặp Lý Uyển, người cũng như tên, cực kỳ ôn nhu khiêm nhường, có lẽ sau này có thể trở thành bạn khuê phòng của Nghiêm Phi cũng không biết chừng.
Như vậy cũng tốt, Liễu Tuấn rất hi vọng Nghiêm Phi có thêm mấy người bạn thân thiết trong khuê phòng, như vậy khi không có hắn bên cạnh, Nghiêm Phi cũng không quá tịch mịch. Điều này đối với 'hoa hoa công tử' như Liễu thiếu gia mà nói, thì hay hơn nhiều.
Bà xã cứ bám riết lấy, có đôi khi chưa chắc đã là chuyện tốt.
"Khách sạn Thập Nhất đi, anh xem có được không?" Doãn Xương Huy rõ ràng là loại người hay do dự. Mời đi ăn bữa cơm phải hỏi ý kiến người khác.
"Được!" Liễu Tuấn cũng không muốn nói nhiều. Lái xe chạy thắng tới khách sạn Thập Nhất.
Lại nói giờ đây ở thành phố Đại Ninh cấp bậc khách sạn cũng có hơn mười loại. Khách sạn Thập Nhất vô luận là quy mô hay cấp bậc đều đã vượt xa ngày xưa. Không còn là loại khách sạn "nha môn" nữa rồi.
Nhưng mà theo thể chế của người nội địa. Đặc biệt là cán bộ có chức vụ nhất định, nếu mở tiệc chiêu đãi khách quan trọng thì thường chọn khách sạn Thập Nhất. Không thể nào nói một khách sạn lớn tiếp ít khách là xuống dốc. Giống như là một sản phẩm ô tô nào đó trong nước tượng trưng cho thận phận và địa vị thì người bình thường sẽ không dùng đến.
Thật ra trong nội tâm Liễu Tuấn nghĩ rằng, bốn người trẻ tuổi đi ăn cơm thì hoàn toàn không phải chọn khách sạn Thập Nhất, cẩn thận mà nói thì là lãng phí tiền.
Nhưng mà đây là lần đầu Doãn Xương Huy mời cơm, hắn mời khách thì đương nhiên mình cũng không tiện phản đổi, nếu không lại làm cho người ta hiểu lầm, nghĩ rằng mình khinh thường hắn.
Nhưng mà khi xe đến khách sạn Thập Nhất, Liễu Tuấn mới biết Doãn Xương Huy chọn nơi này là có nguyên nhân. Không phải là Hoàng Minh Lương vẫn đứng ở cửa ra vào của khách sạn Thập Nhất để chờ khách đó sao? Hắn đang nôn nóng như con kiến bò trên chảo lửa, đi vòng quanh, thỉnh thoảng lại rướn cổ lên nhìn xung quanh một lượt, lúc này nhanh chóng chạy tới phía sau mở cửa xe cho hai giai nhân.
"Tuấn thiếu gia, chào ngài..." Hoàng Minh Lương cười lấy lòng vươn đôi tay già nua ra. Cách xưng hô cũng trở nên cung kính: ' Tuấn thiếu gia'.
Liễu Tuấn thân cận với Doãn Xương Huy, không có nghĩa là bằng lòng quan hệ với Hoàng Minh Lương. Đối với loại người luồn cúi bẩm sinh này, Liễu Tuấn hoàn toàn không có chút hảo cảm. Chỉ là Doãn Xương Huy đề nghị đến khách sạn Thập Nhất ăn cơm, Hoàng Minh Lương sớm đã ở chỗ này chờ đợi, hẳn là bọn họ chuẩn bị rất kỹ càng, để cho Hoàng Minh Lương ra mặt, trịnh trọng nhận lỗi với Liễu Tuấn.
Chỉ một Liễu thiếu gia có lẽ không tới mức làm cho Hoàng Minh Lương khẩn trương như thế, nhưng chỉ cần ngẫm lại thì việc này vô ý đắc tội với ba nhà Liễu-Doãn- Nghiêm, vô luận thế nào thì hắn cũng không gánh nổi, bởi vậy cực lực luồn cúi, đặc biệt xu nịnh lấy lòng.
Liễu Tuấn vốn không muốn để ý tới, nhưng lại sợ làm Doãn Xương Huy mếch lòng. Vì đã nhận định rằng Doãn Xương Huy đáng kết giao, cho nên đối xử với hắn như bằng hữu thân thích, ít nhiều cũng phải nể mặt vài phần.
Không làm bằng hữu mất mặt, đây chính là nguyên tắc làm người của Liễu Tuấn.
Nghĩ tới đây, Liễu Tuấn cũng vươn tay bắt tay Hoàng Minh Lương sau đó lập tức hạ xuống, nói: "Ông chủ Hoàng, gọi tôi là Liễu Tuấn".
"Việc này... ôi..." Hoàng Minh Lương khôn khéo hơn người, thoáng cái là hiểu rằng Liễu Tuấn không muốn cho người ta chú ý.
Ở đây lại là tỉnh thành, con trai của một bí thư thị ủy thành phố, ở trong này thì đáng là gì? Bị người ta mở miệng gọi là 'Tuấn thiếu gia', thật mất tự nhiên.
Cách xưng hô ' Tuấn thiếu gia', thật giống như là đang gọi "Tiểu Tuấn". Đây là một cách xưng hô đặc biệt, chỉ có những người thân nhất hoặc bằng hữu như Hắc Tử mới có thể gọi như vậy.
Hoàng Minh Lương thì còn chưa đủ phân lượng.
"Bao sương đã chuẩn bị xong rồi, tại tầng hai phòng số 16, chư vị mời theo tôi". Hoàng Minh Lương cũng không lắm chuyện, hơi khom người, đi phía trước dẫn đường.
Liễu Tuấn đối với hắn vốn có ác cảm, giờ đã tiêu tan đi một ít, vô luận thế nào thì người này cũng rất luôn 'biết điều', thái độ cực kỳ đúng mực.
Khách sạn Thập Nhất cũng đã được cải biến rất nhiều, ngoại trừ đá cẩm thạch uy nghiêm trầm trọng ở tường ngoài không sửa đổi nhiều, thì các cột đá cẩm thạch ở bên trong đều được gia công lại, nước sơn cũng đổi thành màu vàng sáng lóa mắt.
Liễu Tuấn hơi nhíu mày, nói một câu: "Nửa lừa nửa ngựa, học đòi, khiến cho nơi này mất đi sự đặc sắc vốn có".
Hoàng Minh Lương thính tai, lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, người đến nơi này dùng cơm, thật ra là muốn tìm cảm giác đặc biệt đó. Giờ đây đã thay đổi, không còn nữa rồi".
Liễu Tuấn cười nói: "Xem ra ánh mắt của ông chủ Hoàng cũng không tồi".
"Không dám! Không dám, ngài liếc một cái là nhìn ra, ánh mắt như vậy mới thật sự là độc đáo".
Lúc này, vừa vặn có một người trung niên đi giày da mặc Tây trang đi qua bên cạnh, nghe nhóm người Liễu Tuấn đánh giá như vậy, liền suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Giống như tỉnh D yêu thích con số, người tỉnh N đối với số sáu cũng rất chú ý, ngụ ý là sau điều thuận lợi, bao sương có đuôi số sáu của khách sạn luôn chật kín đầu tiên.
Bao sương số 20166, là bao sương lớn nhất của tầng hai khách sạn Thập Nhất, đủ để chưa ba ngàn người, TV, máy quay phim, đầy đủ mọi thứ, thậm chí có một sân khấu nhỏ cho người dẫn chương trình, trong này đủ để cử hành một hội nghị nho nhỏ.
Mấy người Doãn Xương Huy vừa vào cửa, đã bị sự xa hoa của bao sương lớn này làm giật mình.
Năm người ăn cơm mà chuẩn bị cả bao sương lớn như vậy, cũng là quá khoa trương rồi.
"Ông chủ Hoàng, như vậy thì quá tốn kém rồi?" Liễu Tuấn cười nói.
"Ngài và mấy vị đều là những khách quý khó mà mời được, đến đây ăn một bữa cơm, đối với tôi như thế là thể diện lớn bằng trời rồi..." Hoàng Minh Lương cười xòa nói.
Liễu Tuấn liền gật đầu.
Đến lúc ngồi xuống, năm người ngồi cùng nhau, chỉ chiếm nửa mặt bàn, Nghiêm Phi lập tức cười rộ lên.
"Cái bàn lớn như vậy, khi muốn gắp thức ăn có khi là phải đứng lên để gắp?"
Lý Uyển tươi cười rất duyên dáng, phụ họa theo: "Đúng vậy. Gặp được món ăn đầu tiên cũng mệt mỏi dã man luôn rồi".
Hoàng Minh Lương có chút xấu hổi. Mắt nhìn Liễu Tuấn cùng Doãn Xương Huy, muốn hai vị này đề ra biện pháp.
Doãn Xương Huy là người không có chủ kiến, nghe vậy, chỉ cười cười, không lên tiếng.
Liễu Tuấn nói: "Vậy đổi bàn nhỏ đi một tý".
"Này, phục vụ, đổi cái bàn nhỏ đi chút nữa". Hoàng Minh Lương lập tức lên tiếng phân phó nhân viên phục vụ của bao sương. Bao sương xa hoa như vậy thì đều có phục vụ viên chuyên nghiệp, hơn nữa không chỉ có một người. Nghe ông chủ phân phó, lập tức thay đổi bàn nhỏ hơn. Tuy vẫn khá lớn, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
"Ông chủ, ngài gọi món ăn gì?" Một nhân viên phục vụ khách chọn món ăn mặc y phục màu đỏ thắm tiến tới, nhã nhặn hỏi.
Nghiêm Phi liền nhìn chằm chằm vào bộ sườn xám của người ta. Nha đầu này đúng là bị thiết kế thời trang làm cho tẩu hỏa nhập ma rồi. Khiến cho nàng kia ngờ rằng sườn xám của mình xẻ quá cao nên có chút hở hang. May mắn Nghiêm Phi là một siêu cấp mỹ nữ, nếu đổi lại là Liễu thiếu gia thì thế nào cũng bị người ta cho là "sắc lang".
Hoàng Minh Lương lại nhìn về phía Doãn Xương Huy cùng Liễu Tuấn.
Trên bàn có hai vị thiếu gia, tuy nói hôm nay là vì Liễu Tuấn mà bày 'Tiệc rượu hòa giải', lại nói Doãn lão gia là chỗ dựa của Hoàng Minh Lương, cũng không tiện lạnh nhạt với Doãn thiếu gia. Điều này khiến cho điều này khiến cho hắn có phần không biết ai là chủ. Đành ngậm miệng, chỉ yên lặng 'đưa mắt liếc nhìn'.
Gò má tuấn tú của Doãn Xương Huy hơi đỏ lên, nói với Liễu Tuấn: "Liễu Tuấn, anh chọn đi".
Liễu Tuấn hiểu rằng hắn tuy là thiếu gia, nhưng lại đang làm ở hệ thống tòa án, chỉ sợ cũng không thường xuyên ra vào cái loại khách sạn giá cả xa xỉ như khách sạn Thập Nhất.
"Tôi cũng đã lâu rồi chưa đến Thập Nhất ăn cơm, tiểu muội, em giới thiệu cho anh mấy món, có những 'chiêu bài' đồ ăn nào?
Tiểu muội kia mặt lộ vẻ tươi rói. Nàng nhìn ra được, hai thiếu niên trẻ tuổi kia là người cầm đầu, còn kẻ đang cúi đầu khom lưng kia là ông chủ Hoàng, chính là có thân phận 'túi tiền'. Phỏng chừng hai người này đều là quan chức, cho nên có người đút lót. Liễu Tuấn đã hỏi như vậy, đúng là cơ hội tốt để 'chém khách', vô luận chọn những đồ ăn đắt tiền tới mức nào thì 'túi tiền' cũng sẽ không phản đối.
"Gà hải sâm được không? Đây là món ăn nổi danh nhất của khách sạn chúng tôi, dinh dưỡng dồi dào, hương vị rất ngon".
"Được!"
Cô gái phục vụ thực đơn thấy món ăn đầu tiên được chọn, càng thêm hào hứng, ngay sau đó đề cử món ăn chính: "Đu đủ hầm trai, hai vị tiểu thư dùng là tốt nhất, có thể làm đẹp và dưỡng nhan".
Vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn Nghiêm Phi cùng Lý Uyển, trong đầu âm thần than thở sự thanh thuần mỹ lệ của Nghiêm Phi cùng sự ôn nhu điềm đạm của Lý Uyển.
Cái này tất nhiên không thể từ chối, Liễu Tuấn gật đầu nói bảo được.
Những món ăn kế tiếp đều giơ cao 'khảm đao' (để chém >"<). Những đồ ăn đắt tiền nhất đều lần lượt được đọc ra. Trên mặt Hoàng Minh Lương thủy chung vẫn mỉm cười, đối với loại ông chỉ như hắn, dù là gọi toàn bộ thức ăn của khách sạn Thập Nhất đi lên cũng chỉ là việc bình thường. Mời hai vị thiếu gia ăn cơm để bồi tội, càng không thể lộ ra chút keo kiệt nào, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
"Đủ rồi, đủ rồi! Nhiều món ăn như vậy năm người ăn đâu hết được". Kịp thời nhảy ra 'kìm vó ngựa' lại là Nghiêm Phi.
Tiểu cô nương không hề xảo trá, thuần túy là xuất phát từ nguyên nhân 'không lãng phí'.
Liễu Tuấn cười nói: "Tôi cũng là không còn cách nào, cô báo toàn là những món ăn chưng, hoặc là hầm cách thủy, chỉ phù hợp cho nữ tử mà thôi, thử hỏi đàn ông chúng tôi ăn gì đây? Chọn cái gì hơi cay, làm món khai vị đi nào".
Hắn nói như vậy cũng là có nguyên nhân, đồ ăn của tỉnh N mặc dù nổi danh cả nước trong 'từ điển các món ăn', thiên về theo đuổi vị cay và mặn, dùng dược liệu cũng không quá quý giá cho nên đồ ăn không đắt như hải sản. Cho nên phục vụ viên muốn chém 'nhà giàu' thì tất nhiên phải đề cử nhiều món hải sản rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của phục vụ viên đỏ lên, hiểu rằng mình cũng quá 'Hắc' rồi, liền gọi vài đồ nhắn giá thành phải chăng.
"Các ngài uống rượu gì?"
"Nam uống bia, nữ uống rượu đỏ". Lúc này Liễu Tuấn cũng không khiêm tốn nữa, tự mình làm chủ.
Mặc dù hắn uống rượu Mao Đài cũng được chừng nửa cân, nhưng đối với loại rượu khác, thật sự trời sinh không ưa chuộng. Nhưng mà ở trên bàn rượu, không uống chút gì tất nhiên là không được, cân nhắc một chút, chỉ thấy bia là nhẹ nhất, miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
"Được. Các vị chờ một chút, rượu và thức ăn sẽ lập tức được đưa lên". Phục vụ viên vui vẻ đi ra.
Cũng không biết trong quy chế của khách sạn là phải gọi nhiều món ăn hay không, đoán chừng là không có, nhưng mà năm người chọn nhiều đồ ăn đắt tiền như vậy, nhất định là sẽ được khen ngợi rồi.
"Ách.... Liễu Tuấn, mời hút thuốc..." Hoàng Minh Lương kính lên một điếu Ngọc Khuê. Bởi vì Liễu Tuấn bảo hắn gọi thẳng tên cho nên Hoàng Minh Lương do dự một lúc rồi mới gọi tên .
Liễu Tuấn nhận lấy, Hoàng Minh Lương vội vàng châm thuốc cho hắn.
"Xương Huy, có muốn hút một điếu hay không?" Hoàng Minh Lương lại hỏi.
Doãn Xương Huy xua xua hai tay, xin miễn cho 'kẻ bất tài'.
"À... Liễu Tuấn, Liễu bí thư có khỏe không?" Hiển nhiên không khí có phần nặng nề, Hoàng Minh Lương không biết nói gì, nhẫn nhịn cả nửa ngày rồi mới hỏi ra một câu như vậy. Điều này cũng thật sự là làm khó hắn, Doãn Xương Huy, Lý Uyển, cùng, Nghiêm Phi đều ngồi đây. Cái gì mà hiểu lầm, hay là xin tha thứ, những lời này làm sao mà nói ra được, tránh cho khỏi bị bẽ mặt. Nghiêm Phi cùng Doãn Xương Huy không hề diễn kịch, phỏng chừng Lý Uyển tám phần sẽ trở thành 'thiếu nãi nãi' của Doãn gia, trong lòng Hoàng Minh Lương sầu muộn, làm sao để bù đắp 'tâm linh bị tổn thương' của Lý Uyển.
Việc này phải xử lý ra sao, con mẹ nó thật là bực bội.
"Làm phiền ngài quan tâm, cha tôi vẫn khỏe". Liễu Tuấn buông một câu sáo rỗng, tiếp đó cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng ngày này đi theo theo Khương lão tiên sinh, nói chuyện cũng dần trở nên không đứng đắn.
"Thật tốt, đúng là con em cán bộ cao cấp, về học vấn , những người thô lỗ như chúng tôi, thật là kém quá xa..." Hoàng Minh Lương thuận tay vỗ mông ngựa.
Liễu Tuấn cười khoát khoát tay nói: "Ông chủ Hoàng, nói cũng nhiều rồi. Chúng ta ăn cơm thôi".
"A, đúng đúng..." Cũng may tốc độ đưa thức ăn lên của khách sạn Thập Nhất không chậm, kịp thời giải vây cho Hoàng Minh Lương.
"Mời, mọi người cùng nhau cạn một chén... Liễu Tuấn, Nghiêm Phi, có thể quen biết hai vị là vinh hạnh của Hoàng Minh Lương tôi... Những lời khác tôi không nói nhiều nữa, sau này nếu Hoàng Minh Lương tôi có chỗ dùng được, chỉ cần hai vị mở miệng, Bất luận là lên núi đao hay xuống biển lửa tuyệt không chối từ... tôi kính hai vị một chén!"
Hoàng Minh Lương hào khí nói, ngẩng cổ, uống cạn một chén.
Nghiêm Phi tò mò nhìn hắn, phỏng chừng đây là lần đầu tiên nàng chính thức cùng người xã hội thượng lưu uống rượu ăn cơm, đối với khẩu khí nói chuyện cùng hào khó uống rượu cảm thấy rất mới lạ.
Liễu Tuấn mỉm cười uống cạn rượu trong chén, Doãn Xương Huy cũng không thua kém, cụng một ly.
Xem ra Doãn công tử chỉ là khiêm nhường thôi, tửu lượng cũng không tồi.
Lý Uyển cùng Nghiêm Phi cười tủm tỉm nhìn nhau, nâng rượu đỏ lên, nhấp từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng thầm thì vài câu, có thể nhìn ra, hai cô gái đều đang vui vẻ.
Hoàng Minh Lương rót đầy ba chén.
Doãn Xương Huy vội vàng gắp thức ăn cho Lý Uyển, trong ánh mắt lộ vẻ ôn nhu, yêu thương.
"Xương Huy, đây là anh đang muốn đả kích tôi ư?" Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.
"Tôi không có?" Doãn Xương Huy ngạc nhiên.
Liễu Tuấn trước tiên gắp cho Nghiêm Phi một con hải sâm, sau đó cười nói: "Anh đối với Lý Uyển tốt như vậy, sau này Phi Phi động một chút lại nói chuyện của anh ra với tôi? Sau này tôi bị bà xã quản nghiêm ngặt đều là do anh làm hại!"
Cả bàn nở nụ cười, bầu không khí được buông lỏng.
Nghiêm Phi trợn mắt liếc Liễu Tuấn, cúi đầu ăn hải sâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười tươi rói.
Sau đó mọi người nói vài chuyện trong trường học, Hoàng Minh Lương rất biết gợi cảm hứng, nói vài tin tức lạ trong xã hội, không khí càng thêm hòa hợp.
Hoàng Minh Lương âm thầm thở phào một cái, xem ra nguy cơ cuối cùng cũng được hóa giải.
Đang lúc vui vẻ, một người trung niên đi giày da mặc Tây trang bước tới.