Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 356: Viễn cảnh quy hoạch




Tiểu Tuấn bây giờ rất ít xuất diện trong Hội nghị quản lý cấp cao của công ty Hoa Hưng.
Sau một thời gian phát triển vượt bậc, công ty Trí nghiệp Hoa Hưng đã dần dần trở thành con cá sấu lớn về bất động sản ngày càng đứng vững ở thành phố Nam Phương. Cho dù chưa thể cùng với những công ty bất động sản khác đưa ra ý kiến và bàn luận, nhưng rốt cuộc đây cũng là một công ty lớn có tầm ảnh hưởng mạnh mẽ.
Là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, tuổi đời dần nhiều, xuất hiện ở công ty Hoa Hưng quá nhiều cũng chả có ích lợi gì. Tuy nhiên sau khi tốt nghiệp vào cơ quan, bây giờ cũng bắt đầu lùi bước trong lĩnh vực thương nghiệp.
Huống hồ, trước đây tham gia Hội nghị quản lý cấp cao của Hoa Hưng, nguyên nhân chính là vì Lương Xảo thiếu kinh nghiệm và khát vọng không đủ, Liễu Tuấn mới phải xuất hiện để chấn áp tình hình. Nhiều lúc, kì thực là nhằm vào bà chủ cũ mà hiện giờ là cố vấn Hà Mộng Doanh này.
Sợ rằng là Lương Xảo không thể chống đỡ được cô ấy.
Liễu Tuấn quen biết với Hà Mộng Doanh càng nhiều, lại càng hiểu thêm về cô ấy.
Đại tiểu thư này á, tư tưởng công lợi thì quan trọng hơn, hiện thực hơn. Nhưng mà đó cũng là chuyện trước đây. Lúc đó Hà Mộng Doanh tự mình thành lập công ty, không có bất cứ sự cổ vũ nào, “con đường lập nghiệp” rất gian khổ, công lợi một chút, hiện thực một chút cũng là chuyện bình thường. từ khi Liễu Tuấn quan tâm vào việc thành lập Hoa Hưng mới, đại tiểu thư Hà đã sớm không còn là “bà chủ nhỏ” ban đầu nữa rồi, hơn nữa mối quan hệ với Liễu Tuấn không phải là thân cho lắm, thế nên cơ bản thì với Lương Xảo thì có thể xem là “ đồng tâm đồng đức”.
Vì được mang tiếng là tham mưu trưởng, Hà Mộng Doanh lại hết sức thông minh, vì thế trong công ty Hoa Hưng địa vị của cô cũng được mọi người kính nể.
Trước đây, những suy nghĩ 2 người phụ nữ cùng nhau cạnh tranh, thì chẳng cần nghĩ đến.
Liễu Tuấn đến đây lần này để tham dự Hội nghị quản lý cấp cao của Trí nghiệp Hoa Hưng, bởi vì hội nghị lần này vô cùng quan trọng, nó ảnh hưởng đến các bước và mục tiêu phát triển của công ty Hoa Hưng trong tương lai.
Thiếu gia Liễu để cho bọn họ quyết định ý hướng trước.
Hiển nhiên, thân phận thực của thiếu gia Liễu chỉ có Lương Xảo và Mộng Doanh biết, tiếp là trợ lý giám đốc Phạm Thanh Linh, điều này cũng hết sức rõ ràng. Hầu hết mọi người vẫn tôn trọng Tuấn, người vẫn thường đi bên cạnh chủ tịch Lương Xảo.
Liễu Tuấn vẫn giống như xưa, vẫn khách khí ngồi tại vị trí chủ tịch, không giống người khác trước mặt thường đặt các loại sổ ghi chép thì trước mặt Tuần giờ lại là một cốc trà, một hộp thuốc lá.
Điều này cũng rất dễ hiểu, bởi thân là “anh cả”, chỉ có người ta ghi lời Tuấn nói, chứ Tuấn chẳng cần phải ghi người ta nói cái gì.
Chủ tịch Lương cùng với cố vấn Hà, hai người đẹp cùng ngồi bên trái và bên phải của Tuấn, trước mặt cũng nghiêm chỉnh mở sổ ra ghi chép. Thậm chí ngay cả chén trà trước mặt thiếu gia Tuấn cũng là do cố vấn Hà tự tay đi pha, cốc trà tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
Liệu đã được mấy lần nhìn thấy cố vấn Hà khách khí như vậy? Thậm chí phó thị trưởng thường vụ Cố Hướng Hồng lần trước đến công ty Hoa Hưng thị sát, cố vấn Hà cũng chỉ bắt tay nhẹ với thị trưởng Cố. Dường như làm như thế đã là giữ thể diện cho thị trưởng Cố lắm rồi. Đằng này lại tự tay đi pha trà, thật là ngoài sức tưởng tượng.
Trong lòng phó quản đốc và quản đốc nghĩ, cái tên Tuấn hống hách này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cũng chỉ đơn thuần là người yêu của chủ tịch Lương, vậy sao mà cố vấn Hà lại phải xuống nước như thế?
Trí nghiệp Hoa Hưng ngày nay thực chất là một bộ phận của công ty lớn, phó quản đốc và quản đốc, chúng họ đều là những tinh anh trong giới doanh nghiệp, là Lương Xảo và Hà Mộng Doanh tìm đủ mọi cách, trả cho họ lương cao mới lôi được về công ty.
Hội nghị vẫn theo thường lệ do Phạm Thanh Linh chủ trì, đầu tiên là tổng kết tình hình phát triển một năm qua của công ty, khẳng định và biểu dương những cá nhân, bộ phận có thành tích tốt, không có người nào bị phê bình. Tuy nhiên điều này không có nghĩa là ai cũng cảm thấy thoải mái. Người khác được biểu dương, bạn lại không được, điều đó cũng có nghĩa là bạn bị phê bình một cách gian tiếp, chỉ là trợ lý Phạm rất chú ý đến sách lược mà thôi, trước mặt mọi người không muốn khiến bạn cảm thấy khó xử. Dù sao hội nghị quản lý cấp cao thì cũng phải giữ cho người ta một chút thể diện.
Phạm Thanh Linh chú trọng bàn đến hạng mục mở rộng thị trường bất động sản ở tỉnh Quỳnh Hải thành phố Lâm Hải, dường như hạng mục này được làm tốt đến nỗi… rối tinh rồi mù lên. Lúc đầu, đầu tư vào khu này là bốn ngàn vạn, vậy mà đến nay giá đất Minh Hạ đã tăng quá ba ức, mà hiện tại thì xu hướng vẫn tăng lên, chưa có dấu hiệu đi xuống. Cứ theo đà này dự tính lợi nhuận của công ty cũng sẽ tăng lên mười mấy lần.
Cho dù có nói rằng vốn bất động sản là món lãi kếch xù, nhưng sự “kếch xù” này cũng có phần hơi quá.
Phạm Thanh Linh giới thiệu đến đây, mọi thành viên đều vỗ tay liên tục.
Chỉ có duy nhất Liễu Tuấn là không vỗ tay, mà vẫn ngồi tựa mình trên chiếc ghế da thật một cách lười nhác, chẳng mảy may giơ tay cổ vũ.
Không là Liễu Tuấn cố tình giả vờ không biết, mà kì thực anh ta chính là người khởi xướng, làm nên kết quả này, hiểu rõ từng chân tơ kẽ tóc. Bây giờ hãy sớm, chưa thể nói hết được gì cả. Với lại, ban càng giả bộ, thì mọi người càng không thể biết con bài cuối cùng thế nào, tâm lý sợ hãi cũng vì thế mà tăng lên.
Đây cũng chính là kĩ xảo tất có của Liễu Tuấn.
Một người mà hỷ nộ ái ố đều thể hiện trên mặt thì rất khó khiến người ta nghe theo.
Lúc cần giả bộ thì giả bộ.
“Tiếp sau đây, tôi xin báo cáo về kế hoạch của công ty năm tới…”
Phạm Thanh Linh rất hưng phấn.
Cô ấy là người đến từ thị trấn nhỏ Thanh An, vốn là gặp gỡ không bình thường chỉ trong vài năm, đã trở thành nhân vật quan trọng thứ ba của công ty. Trước mắt trong công ty thì tương lai của cô có thể coi là khá sáng lạng, trước đây vốn đăng ký của công ty là năm trăm vạn, đến giờ thì tăng lên đến hàng ức, lương của cô bây giờ cũng phải tầm gần trăm vạn, không nhắc tới chuyện trước đây, thì thật là không thể tưởng tượng ra được.
Vui vẻ một tí thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Kế hoạch chính trong năm tới của Trí nghiệp Hoa Hưng là tăng cường đầu tư vào tình Quỳnh Hải, dự tính sẽ đầu tư thêm năm nghìn vạn, mua thêm hai trăm mẫu đất, đa số đều là đất vùng ngoại ô thành phố Lâm Hải. Nguyên nhân của việc đó là vì lúc này đất trong thành phố đều bị hàng vạn nhà bất động sản mua hết rồi, dù bạn có tiền cũng không thể mua được, nếu muốn mua thì phải mua lại từ người ta, mà giá thì sẽ rất cao.
Rất nhiều mảnh đất đã được bán lại vài lần, giá đất không cao không được.
Không mua đất được bán lại là mệnh lệnh của chủ tịch Lương.
Nhưng không đơn thuần là vấn đề giá đất cao, nguyên nhân thì vẫn còn nhiều lắm, không cẩn thận thì dễ rơi vào bấn lắm. Vì thế Lương Xảo ra lệnh không được mua đất bán lại từ các công ty, dù vị trí kém một tí thì cũng không sao.
Dù sao vị trí đất ở vùng xa xôi thì cũng kiếm được tiền, chỉ là vấn đề kiếm nhiều hay ít mà thôi.
Phạm Thanh Linh vừa báo cào vừa đưa mắt nhìn ba vị ngồi ở ghế chủ tịch hội nghị.
Chủ tịch Lương và cố vấn Hà mỉm cười tỏ rất hào hứng với kế hoạch này. Sự thực chưng minh, đầu tư ở Quỳnh Hải là một thành công rực rỡ, có tăng vốn đầu từ thì cũng là điều dễ hiểu.
Làm ăn mà, chỗ nào mà kiếm được tiền thì cứ lao đầu vào thôi.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt của thiếu gia Tuấn, Phạm Thanh Linh cảm thấy có chút hồi hộp, tâm trạng có chút bớt vui đi.
Tuấn thiếu gia vẫn nhắm chặt mắt, thần sắc bất động.
Con người này rốt cuộc là có ý gì đây?
Lẽ nào anh ta không ủng hộ việc tiếp tục đầu tư ở Quỳnh Hải nữa ư?Hay là không hài lòng với công việc năm nay của công ty?
Có vẻ như mỗi lần mở hội nghị quản lý cấp cao, chỉ cần có Tuấn thiếu gia ở đó, anh đều có quyền quyết xét cuối cùng. Hơn nữa đặc biệt vô cùng là chỉ cần anh ta nói ra thì không chỉ là chủ tịch Lương gật đầu lia lịa, mà ngay cả người kiêu ngạo như cố vấn Hà cũng chưa bao giờ phản bác gì.
Cũng biết là anh ta nói có lý, nhưng mà cố vấn Hà vẫn phải sợ anh ta.
Trong lòng dù có phần hồi hộp, nhưng Phạm Thanh Linh vẫn tiếp tục lớn tiếng tiếp tục báo cáo kế hoạch sắp tới, trừ việc tiếp tục tăng cường mở rộng ở Quỳnh Hải là việc tăng cường phát triển bất động sản ở thành phố Nam Phương.
Báo cáo của Phạm Thanh Linh lời ít mà ý nhiều diễn ra tầm bốn mươi năm phút. Sau khi báo cáo xong, trợ lý Phạm nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà rủ xuống, nhìn quanh một lượt, mỉm cười nói: “Các vị còn có ý kiến bổ sung nào không?”
Lương Xảo và Hà Mộng Doanh đều rất thông minh, đề cho cấp dưới đưa ra ý kiến. Bình thường trong hội nghị quản lý cấp cao, tình hình rất náo nhiệt, mọi người đều hăng hái phát biểu ý kiến. Nhưng lần này mọi người chỉ dùng ánh mắt để nhìn nhau, không khi trở nên trầm mặc.
Phạm Thanh Linh hiểu rõ không nên miễn cưỡng, quay sang Hà Mộng Doanh cười nói: “Cố vấn Hà có điều gì chỉ bảo không ạ?”
“Tôi cảm thấy rất tốt.”
Hà Mộng Doanh tán thành luôn.
“Ừm, nhưng có một ý kiến là, ngày mùng 2 tháng trước, Quốc vụ viện phê chuẩn lập sở giao dịch chứng khoán ở Thượng Hải. Đấy là một sự việc lớn trong lĩnh vực kinh tế nước ta. Trợ lý Phạm có thể thương lượng với người của bộ phận tài vụ, xem là công ty có thể đạt được lợi ích gì không đó không? Mua bán số lượng chứng khoán nhất định…về mặt này, tôi không phải là chuyên gia, đây chỉ là ý kiến của riêng tôi thôi, cô tham khảo xem.”

Đôi mắt khớp hờ của Liễu Tuấn bỗng nhiên mở to ra, liếc mắt nhìn Hà Mộng Doanh, Hà Mộng Doanh cũng nhìn lại Liễu Tuấn, bốn mắt nhìn nhau, Hà Mộng Doanh đọc ra trong đôi mắt của Liễu Tuấnmột sự thích thú bèn thản nhiên cười.
Cô lớn tiếng bảo bộ phận tài vụ tham khảo, kì thực toàn bộ là nói cho Liễu Tuấn nghe. Có vẻ như về phương diện đầu tư, chỉ cần đạt được sự đồng ý của Liễu Tuấn, sự việc 99% là buôn bán có lời.
Cũng biết người đàn ông 24 tuổi này vì sao lại có bản lĩnh như vây.
“Được, hội nghị triệu tập mọi người ở đây, vậy thì hãy đưa cho cố vấn Hà một câu trả lời.”
Phạm Thạn Linh theo trình tự tiêu chuẩn nói.
“Vậy thì chủ tịch chỉ thị.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lương Xảo.
Ngày thường, ở công ty cũng khó mà gặp mặt chủ tịch Lương, vì thế mọi người cúi đầu một cách quy củ hỏi thăm, nhìn chủ tịch không thôi?
Chỉ có lúc mở hội nghị mới là cơ hội tốt để thưởng thức vẻ đẹp của chủ tịch và thể hiện sự tôn trọng, lịch sự của mình tới chủ tịch, coi là một mũi tên trúng hai đích.
Lương Xảo mỉm cười, trông cô như một đóa phù dung đẹp tuyệt vời.
“Tôi chẳng có gì để chỉ bảo cả, mời Tuấn thiếu gia chỉ điểm vậy.”
“Tuấn thiếu gia” không phải là “lãnh đạo” của công ty, vì thế chỉ có thể “chỉ điểm” chứ không phải là “chỉ đạo”.
Cách dùng từ của chủ tịch Lương thật chính xác.
Mọi người liễn đồng loạt vỗ tay.
Liễu Tuấn ngồi thẳng người dậy, hai tay giơ lên ra hiệu mọi người ngừng lại, tiếng vỗ tay không còn.
Sau đó, ánh mắt của Liễu Tuấn đảo qua nhìn mọi người một lượt, cứ mỗi lần nhìn vào ai là người ấy lại cúi đầu xuống. Vừa nãy không khi đang nhẹ nhàng mà giờ bỗng chốc dường như ngưng lại.
Ánh mắt Tuấn thiếu gia không phải là ác liệt, lãnh đạm, thậm chí lại thân thiện, nhưng lại khiến người ta cảm thất một áp lực như đè lên người, mọi người không ai dám động tĩnh gì.
Nhưng phàm những người ngồi ở vị trí đó như anh ta đều không đơn giản sao?
“Đối với kết quả năm nay của công ty, vừa nãy trợ lý Phạm đã trình bày hết rồi, tôi không nhiều lời nữa. Mọi người đều đã làm việc rất tốt.”
Tất cả mọi người đều thở phảo nhẹ nhõm.
Liễu Tuấnnhấc trà lên uống một hớp, mày hơi nhíu lại, hình như trà đã nguội rồi, liền nhìn sang Hà Mộng Doanh.
Hà Mộng Doanh cười đứng dậy, nhấc chén lên đi rót trà cho Tuấn.
Vừa nãy mọi người vừa thanh thản được một chút vậy mà giờ lại trở nên căng thẳng.
Người nào thế?
Trà nguội rồi muốn cố vấn Hà đi rót thì thôi, ra vẻ như điều này là việc cố vấn Hà cẩn làm. Quan trọng là luôn luôn một từ, chỉ là nhăn mặt nhíu mày, một cái ánh mắt, người khí chất “quý tộc” đầy mình, kiêu ngạo ngút trời như cố vấn Hà lại can tâm tình nguyện đi pha trà.
“Tăng cường đầu tư bất động sản ở tỉnh Quỳnh Hải, tôi không phản đối. Việc này, chủ tịch Lương đã đưa ra sắp xếp cụ thể rồi, cứ thế mà làm theo sắp xếp ấy. Không sang tay, đợi đến lúc giá đất tăng đến mức nhất định rồi bán hết, chảng phải tiếc nuối gì…”
Phạm Thanh Linh lập tức gật đâu không ngừng.
“Mức độ mở rộng thị trường bất động sản ở thành phố Nam Phương, điều này cũng rất tốt…”
Liễu Tuấn tiếp tục nói không ngừng nghỉ.
Lúc này, Hà Mộng Doanh đã bưng cốc trà nóng hổi tới, rất quen thuộc đặt ở trước mặt Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn hơi gật đầu, nói: “Về việc mua bán chứng khoán ở sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải, không cần thiết nghiên cứu, bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người là được!”
Hà Mộng Doanh bỗng vui ra mặt.
Mọi người đều nhìn nhau, có chút tin tưởng.
Dù sao lúc này cũng là anh tài trong thương nghiệp, không có ấn tượng gì về buôn bán chứng khoán, thật là không biết thiếu gia Tuấn sao có thể bình tĩnh như thế.
“Công ty có thể ngay lập tức cho người đi Thượng Hải và Giang Khẩu thành lập mỗi nơi một phòng làm việc, chuyên mua bán chứng khoán. Chỉ cân sở giao dịch chứng khoán mở cửa, phát hành cổ phiếu, thì đều có thể mua số lượng lớn. Nhưng, không nên nóng lòng ra tay, cũng không nên cãi vã cung không đủ cầu. Đầu tiên cứ có đã, đợi đến thời cơ thích hợp đến thì bán ra cũng không muộn…”
“Vậy lúc nào mới là thời cơ thích hợp đến đây?”
Hà Mộng Doanh hỏi.
Liễu Tuấn quay sang nhìn Hà Mộng Doanh, nói: “Cái thì tùy xem tình hình mà phán đoán.”
Hà Mộng Doanh chẹp miệng một cái.
Cái tên này thật là “đáng ghét”, thích sĩ diện.
“Thực ra, mua đất ở Quỳnh Hải cũng tốt, phát triển bất động sản ở thành phố Nam Phương cũng được, hay là buôn bán cổ phiếu ở Giang khẩu Thượng Hải cũng được, đều là vấn để mang tính kĩ thuật cả, chỉ là kiếm thêm mười ức tám ức nữa thôi, ý nghĩa không lớn!”
Liễu Tuấn thản nhiên nói.
Lời nói lớn, sắc mặt mọi người tỏ ra kì lạ.
Kiếm ra mười ức tám ức mà không là gì ư? Thế thì làm gì mới có ý nghĩa lớn đây?
“Mấu chốt là vấn đề tiền kiếm ra để làm gì. Có thể mọi người sẽ hỏi, kiếm tiền xong thì làm gì? Tiếp tục kiếm tiền tiếp, kiếm càng nhiều tiền hơn nữa. Kiếm được một ức xong thì kiếm mười ức, mười ức xong thì một trăm ức, nếu mà cứ như này, kiếm tiền sẽ trở nên chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi cho rằng, công ty Hoa Hưng cần có một kế hoạch lâu dài, ừm, ít nhất là kế hoạch trong 5 năm tới, cần có một phương hướng phát triển cho tương lai của công ty. Các vị hãy nhớ, kiếm tiền chỉ là một phương tiện, không phải là mục đích. Làm thế nào để đưa tiền vào nơi hợp lý mới là quan trọng. Mục đích cuối cùng của xây dựng doanh nghiệp phải là xây dựng và công hiến cho xã hội, chứ không phải là sự đòi hỏi. Điều này hi vọng mọi người đủ khả năng suy nghĩ rõ ràng. Tôi mong đợi một kế hoạch tương lai lâu dài hoàn mĩ từ các vị.”
Lúc Lương Xảo cầm tay Liễu Tuấnđi ra khỏi công ty thì nhìn thấy Thục Dĩnh đang nói chuyện. Cứ như này thì thôi, cho dù Tô Kiến Trung là “khúc gỗ” thì cũng là một “khúc gỗ” sống, bỗng nhiên mở miệng nói chuyện thật là không thể nghĩ tới được. Điều làm Liễu Tuấn ngạc nhiên suýt rơi kính đó chính là Tô Kiến Trung tự nhiên đưa tay lên gạt tóc trên trán cho Thục Dĩnh.
Lệ Thục Dĩnh không những không tức giận mà còn tỏ vẻ rất thích thú.
Liễu Tuấn há to miệng, nhìn Tô Kiến Trung và Lệ Thục Dĩnh, mà không nói được lời nào.
Lương Xảo mỉm cười nói: “Lạ lắm à? Thực ra hai bọn họ sớm đã bắt đầu “cám dỗ” nhau rồi!”
“Việc lúc nào thế?”
Liễu Tuấn giật mình lặng một lúc lâu, thần sắc trở lại, lập tức cũng mừng thay cho Tô Kiến Trung.
Cây sắt nghìn năm cuối cùng cũng ra kết quả rồi.
Tô Kiến Trung đã theo Liễu Tuấntừ lâu, đến giờ cũng đã sắp mười năm rồi, tuổi cũng sắp 30 rồi, bình thường vẫn chẳng nói năng gì, Liễu Tuấn cứ tưởng anh ta cả đời cũng không có nổi bạn gái. Trước đây không lâu hãy còn nghĩ, cho anh ta ít tiền để mua vợ từ Châu Phi về.
Dù sao đi nữa, cũng chẳng thể để anh mình cả đời cô đơn mãi được.
“Cách đây vài tháng, lúc anh đi nghỉ về đó.”
Lương Xảo cười nói.
“Thế làm thế nào mà “tán” đổ vậy?”
Liễu Tuấn hứng thú hỏi. Dứt khoát đứng lâu một chỗ, sợ đi qua sẽ làm kinh động đôi “uyên ương”.
“Điều này cũng không biết được. Hai người họ thường ở bên nhau thì nảy sinh tình cảm. Dù sao thì Thục Dĩnh cũng không thích nói chuyện. Hai người đó thật là xứng đôi!”
Lương Xảo cũng mừng thay cho họ.
Liễu Tuấn bèn liên tục gật đầu.
Có lẽ hai người ít nói này gặp nhau, đều không có bạn và sở thích khác, thấy đối phương vừa mắt, cứ như này thì tốt hơn.
“He he, cái tên này, số đào hoa quá…”
Liễu Tuấn cười khì nói.
“Ai đào hoa thế? Cậu lại nhìn cô nào rồi?”
Hà Mộng Doanh từ sau đi lên, cười hỏi.
Mối quan hệ của mọi người đều rất tốt là trong phòng hội nghị, Hà Mộng Doanh cũng có nói đùa.
Liễu Tuấn cười nói: “Đồng chí thiếu tá, xin chú ý đến cách dùng từ. không nên tùy tiện hủy hoại danh dự của kẻ hèn này.”
Hà Mộng Doanh nhạnh miệng, đứng bên cạnh Lương Xảo, không dám bước thêm bước nữa đả kích Tuấn thiếu gia “vô sỉ”. Nhưng mà cái người này có vẻ vẫn thành thực với mình, cô nam quả nữ cùng ở một chỗ cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, quả thực là vẫn nhẫn nại chưa nói từ gì quá đáng hay làm gì quá đáng. Thế này xem ra, thiếu gia Tuấn “ vô sỉ” cũng có nguyên tắc nhất định.
“À, mượn dùng tạm bạn trai cô tí được không?”
Hà Mộng Doanh nói một cách đĩnh đạc.
“Để xem cô mượn để làm gì đã.”
Xảo nhi cũng chẳng phải vừa, vừa cười hì hì vừa ứng đối.
Hà Mộng Doanh nhìn Liễu Tuấn đầy oán hận nói: “Còn có thể làm cái gì nữa? Trừ phi là đi làm tham mưu cho tôi, đi xem đối tượng.”
Xảo Nhi mừng rỡ nói: “Chị Hà Mộng Doanh đi xem đối tượng à?”
“Haizz, chủ tịch Lương nói câu này thật đau lòng quá. Người hợp với tôi chẳng nhẽ không có ai?”
Hà Mộng Doanh có chút buồn bực.
“Không phải, tôi không phải có ý đó.”
Xảo Nhi khẽ cười.
“Chú Vũ tự mình giới thiệu, nói đó là một ông chủ ở phương bắc, rất giàu có. Không đi không được, nếu không sẽ bị chú ấy mắng chết mất.”
Hà Mộng Doanh lên tiếng thở dài.
“Thôi đi, tôi thấy cô ấy à, trong lòng đang nở hoa kia kìa.”
Xảo Nhi lại cười trêu nói.
Hà Mộng Doanh không đồng tình: “ah, chẳng nhẽ cô nghĩ tôi là người không gả được cho kẻ mê gái nào à?”
Xảo nhi lại cười không ngừng.
Liễu Tuấn nhìn đông ngó tây, tìm xem chỗ nào trống chuồn mất.
“Liễu Tuấnnày, cậu chạy đi đâu? 12h trưa nay phòng ăn tây khách sạn Nam Thiên…”
“Bảo Xảo Nhi đi cùng chị ấy!”
“Cậu cố ý phải không?”
Hà Mộng Doanh tức giận đáp.
“Xảo Nhi đi cùng tôi, thế tôi làm cái gì?”
Câu nói này nói lên, dù Hà Mộng Doanh cũng là một người đẹp, nhưng thực sự, Xảo Nhi còn đẹp hơn cả thế. Bất kì ai đi gặp mặt thì cũng không thể đưa một “cái bóng điện” chói lóa đi cùng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.