Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 386: Trò chơi cân bằng




Thời gian mà Vũ Thu Hàn và Liễu Tuấn đến tỉnh N nhận chức cũng chỉ cách nhau có mấy ngày. Những lo lắng của Hồ Vi Dân thì không cần nói đến nữa, khó khăn lắm qua các mối quan hệ ông ta mới có được chức vụ như hiện nay, cấp bậc cũng lên được cấp phó, ít nhiều cũng có chút thực quyền trong tay, chưa phải hoàn toàn chịu cảnh dưỡng già.
Lão Trang cũng rất biết điều, sau khi Long Thiết Quân bài xích anh ta thì những ngày tháng của anh ta tại phòng ban tỉnh thật sự rất khó khăn. Ngày ngày mỏi mòn trông đợi ngày ông ta về hưu để mình có thể thuận đường mà tiến, vậy mà tỉnh ủy lại điều Hồ Vi Dân đến, Hồ Vi Dân trẻ hơn Lão Trang, ông ta lo lắng cho vị trí bí thư ủy ban tương lai của mình sẽ bị rơi vào tay của người mới đến này.
Hiện nay có thể đảm nhiệm chức vụ bộ phó, lại không phải đến hội nghị hiệp thương chính trị nữa, Lão Trang đã thấy rất hài lòng rồi. Không ngờ rốt cuộc Vũ Thu Hàn được điều đến, Hồ Vi Dân lại tức đến nỗi chết đứng người. Ông ta còn không thể có ý kiến gì nữa, đã có quan hệ tốt với hệ Nghiêm Liễu thì không thể tiếp tục gây hiềm kích với Trương Quang Minh. Huống hồ Vũ Thu Hàn cũng đã có chỗ dựa vững chắc, ông Vũ thì ở tại Bắc Sư, cũng cùng thời với mấy đồng chí quân nhân trong đó có cả ông họ Hà, sức ảnh hưởng cũng không phải là nhỏ, cho nên cũng cần cho ông ta chút thể diện.
Hồ Vi Dân thì rất đau đầu. trước đây Long Thiết Quân còn có thể bài xích Lão Trang, còn đến ông ta có muốn bài xích Vũ Thu Hàn sợ là cũng không dễ dàng như vậy, 2-3 ngày trước khi nhận chức, Hồ Vi Dân mới biết tin này, ngày hôm đó Liêu Khánh Khai mời ông ta đến, nhẹ nhàng thông báo cho ông ta chuyện này, Hồ Vi Dân choáng suýt chút nữa là ngất ngay tại đó. Đòn công kích bất ngờ!
Quá bất ngờ!
Cho dù Liêu Khánh Khai vẫn tuân theo quy tắc, trước cuộc họp thường ủy tỉnh, thông báo cho anh ta bí thư ủy ban chính trị pháp luật , nhưng vẫn không che dấu được “Bàn tay đứng đằng sau”
Không cần dò hỏi thêm, Liêu Khánh Khai và Trương Quang Minh sớm đã thỏa thuận xong, hơn nữa hình thức hợp tác của hai người, Hồ Vi Dân đều có thể đoán được chính xác. Việc này, 8 phần là Liêu Khánh Khai hoặc Nghiêm Ngọc Thành đã nói phong thanh thái độ của hệ Liêu cho Trương Quang Minh. Trương Quang Minh trong lòng đã lĩnh hội được ý đó, liền lập tức thông qua các hệ thuộc tầng lớp cấp cao mà tiến hành công chuyện.
Vũ Thu Hàn cấp bậc tuy bình thường, vũ đài của một tỉnh dù sao cũng lớn hơn so với 1 thành phố. Vì né tránh sự cản trở Hồ Vi Dân trong các đảng phái mà đã bí mật tiến hành việc đó.
Dù sao Vũ Thu Hàn chỉ là một cán bộ cấp chính phòng, lại vì tính đặc thù của phòng công an, bước chân vào tỉnh thì cũng không nhất thiết phải trải qua quá nhiều trình tự. Chính quyền địa phương đưa ra yêu cầu điều động chỉ cần bộ công an cấp cao đồng ý thì việc này sẽ thành.
May mà Hồ Vi Dân cũng là đã được rèn luyện khả năng và nghị lực. Việc này biết rằng không thể nào thay đổi được, cũng không nói quá nhiều, kìm nén lại những kích động của bản thân, đối phó hợp lý với những câu nói của Liêu Khánh Khai, nói vài câu như: “Năng lực của đồng chí Vũ Thu Hàn rất tốt”
Dù sao cũng phải chấp nhận chuyện này, những chuyện mà Hồ Vi Dân muốn làm thì Trương Quang Minh có tiếp tục yêu cầu thì Hồ Vi Dân cũng kiên quyết không đồng ý.
Mấy ngày sau, hội nghị thường ủy tỉnh ủy được khai mạc, trưởng phòng tổ chức Dương Nghi An bình tĩnh đưa ra những đề án kiến nghị có liên quan tới trưởng phòng công an. Lúc này, tất cả những thành viên của phòng ban đương nhiên đều biết. Trong lòng mọi người cũng hiểu được căn bản là chuyện gì, ai cũng mỉm cười giơ tay biểu quyết thông qua. Cuối cùng, Trương Quang Minh đề nghị, Vũ Thu Hàn nên tham gia tổ chức đảng của chính quyền tỉnh.
Nếu nói kiến nghị này của Trương Quang Minh, cũng là những điều rất hợp tình hợp lý. Nhân vật quan trọng của sở tham gia vào tổ chức đảng chính quyền tỉnh, đó cũng là lẽ thường tình thôi. Trước khi nhậm chức thì Lão Trang là thành viên của tổ chức này. Nghe đề nghị của Trương Quang Minh, Liêu Khánh Khai mỉm cười nhìn sang phía của Hồ Vi Dân, ôn tồn nói: “Các đồng chí hãy nói về ý kiến của mình đi, đồng chí Hồ, đồng chí là bí thư ủy ban chính trị pháp luật việc này do đồng chí quản lý, đồng chí nói trước đi”
Trương Quang Minh hơi ngạc nhiên.
Thái độ này của Liêu Khánh Khai có lẽ hơi có chút mang kiểu đánh phủ đầu.
Theo lệ, mỗi một đề nghị được đưa ra, Liêu Khánh Khai mời các đồng chí trong buổi họp nói về ý kiến của mình thật sự là rất hợp lý theo nguyên tắc. Nhưng, đối với đề nghị như thế này thì ông ta cũng không cần thiết phải làm cho sự việc “Phức tạp” thêm như vậy, cứ gật đầu đồng ý, mỉm cười nói 1 câu “Tôi thấy hợp lý đó”, thì sự việc đã được giải quyết xong, thậm chí cũng không cần biểu quyết nữa.
Không có người nào lại làm như vậy với cán bộ đứng đầu của chính đảng về vấn đề “Không quá nghiêm trọng” như này.
Nhưng Liêu Khánh Khai lại chỉ đích danh muốn Hồ Vi Dân “Nói trước tiên”.
Hồ Vi Dân cũng mỉm cười nhìn hai vị trưởng phòng gật đầu nói: “Tôi thấy việc này không cần vội vàng, đồng chí Vũ Thu Hàn vừa nhậm chức, vẫn chưa quen với tình hình của cơ quan…”
Hồ Vi Dân cũng có thái độ này, thật là không ngờ. Ông ta tranh bước của Lão Trang, chuẩn bị ý đồ kiêm thêm cả chức trưởng phòng công an, điều này đã quá rõ ràng, không cần nói thì tất cả mọi ủy viên của ủy ban thường vụ cũng biết rõ, ngay cả người trong phòng công an cũng đã liệu đến, không biết sau khi vị tân bí thư này lên nhậm chức thì sẽ lựa chọn thủ đoạn “Sạch sẽ” gì với bí thư Long đây, không ngờ tình hình lại chuyển xoay như vậy, cuối cùng lại là Vũ Thu Hàn đến.
Rốt cuộc giữa những cán bộ cấp cao như tỉnh trưởng Trương và Vũ Thu Hàn có quan hệ như thế nào thì nhưng cán bộ bình thường rất khó có thể hiểu được rõ ràng, bọn họ chỉ là dựa vào cái danh “Tỉnh D” cử đến mà phán đoán thôi, tỉnh trưởng và trưởng phòng là “Cùng 1 tuyến trên”
Xem ra hệ Liêu cho dù dựa vào Hồ Vi Dân có “Tranh cướp” được thành phố Đại Ninh, thì cũng không có ý giao cả ủy ban chính trị pháp luật ra.
Liễu Tấn Tài mới điều đến thành phố Đại Ninh, Hồ Vi Dân được cử đến ủy ban chính trị pháp luật, vốn là một “Sự cân bằng”, thậm chí nói trắng ra thì là “Giao dịch”. Tuy Hồ Vi Dân có chút là “Bị động” nhưng nghĩ đến chuyện quảng trường Thiên Mã, Hồ Vi Dân thật sự có chút liên quan tới, trao đổi như thế này, Hồ Vi Dân không chịu thiệt đây cũng coi như Liêu Khánh Khai có lưu tâm tới cấp dưới của mình. Nhưng điều sâu xa bên trong thì vẫn phải chờ xem.
Trên chốn quan trường, chưa từng có kiểu “Ôn tồn nho nhã” cả, những vẻ hòa hợp của một đoàn chẳng qua chỉ giả vờ cho người khác xem thôi, khi đề cập đến lợi ích thì chẳng ai chịu nhường ai cả.
Đã là trao đổi, hệ Liêu không thể tự mình lại đi cướp miếng thịt để ăn, nhưng truyền tay nhau lại nhường miếng thịt mỡ này cho Trương Quang Minh.
Hồ Vi Dân liền tiếp hai lần bị mọi người tấn công không kịp trở tay, quả nhiên là vì Trang Hoa Dương làm khó anh ta, nhưng cũng không thể hiện rằng hiện nay có thể mặc người chia cắt xâu xé.
Trước tiên cứ kéo Vũ Thu Hàn vào tổ chức đảng rồi muốn bàn tiếp thế nào thì bàn, ít nhất cũng giữ ông ta trong 1 thời gian. Cứ như vậy, mọi người đều biết, bí thư Hồ không mở con đường lớn cho trưởng phòng Trương, đã đứng cùng một hàng ngũ cũng cần chú ý một chút, suy nghĩ cho chín rồi quyết đinh chưa đến lúc thì cũng không đến nỗi phải vội vàng chạy đến dưới lá cờ của Vũ Thu Hàn.
Các vị không cho tôi dễ dàng bước qua, tôi cũng không ghen tức.
Ngoài mang chút ý “Phản đối” ra, Hồ Vi Dân cũng có ý cố gắng giữ lại cho mình một người trợ thủ, để đến khi thời cơ chín muồi, Vũ Thu Hàn được điều đến đảm nhiệm vị trí phó tỉnh trưởng, cũng có chỗ cho ông ta trong quản lý chính trị pháp luật.
Giống như trong đảng ủy và chính quyền đều có cán bộ lãnh đạo phân nhau quản cùng một công việc vậy, tình hình này không hiếm gặp, cuối cùng ai nói xong thì cần phải xem xét cả hai bên.
Vũ Thu Hàn có sực giúp đỡ mạnh của Trương Quang Minh, Hồ Vi Dân nổ ra phát súng đầu tiên, cũng có những lời gửi tới hai cán bộ thân cận của ông ta trong thường vụ, có ý ủng hộ với những ý kiến mà Hồ Vi Dân đưa ra, Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài và Diệp Xuân lâm đều cười không nói, Dương Nghi An và bí thư tỉnh ủy Trường Áp Cân cũng không có ý phát biểu.
Doãn Bảo Thanh hiện nay vẫn xem như“Tách ra” với những cán bộ của tỉnh ủy, nhưng ít nhất gần đây lại có xu hướng dựa vào Trương Quang Minh.
“Đã như vậy, tôi thấy tạm thời cứ từ từ cũng tốt”
“Đồng chí Vũ Thu Hàn vừa nhậm chức chưa quen thuộc với công tác”
Liêu Khánh Khai mỉm cười nói.

“Ha ha, bí thư Liêu quả nhiên có mưu mô…”
Đây là cây nhận xét của Liễu Tuấn. hôm nay anh ta chính thức làm việc tại thành phố Đại Ninh, bỏ phần lớn thời gian nói chuyện cùng cha, rồi lại ôn lại những chuyện đã xảy ra trong 5 năm qua.
Liễu Tấn Tài lườm anh ta, không vui nói: “Ăn nói cần chú ý chút, đừng nói lung tung”
Với người có công ơn như Liêu Khánh Khai, Liễu Tấn Tài luôn cảm thấy kính trọng, không ngờ Liễu Tuấn lại dám nói ra câu này.
Liễu Tuấn gãi gãi đầu rút trong bao thuốc ra 1 điếu châm thuốc mời cha. Liễu Tấn Tài liếc nhìn hang thuốc, cười nói: “Sao, số lần hút thuốc đã giảm xuống à?”
Nghe cha nói vậy Liễu Tuấn vội nói: “Cha, cán bộ này thật không dễ làm. Khi con đi học còn xa xỉ hơn !”
Đây là chuyện có thật loại thuốc thường hút cũng là Đại Trung Hoa.
“Vào cơ quan chú ý một chút”
Liễu Tuấn không phục, dựa vào cái gì mà tiền kiếm được lại không tiêu? Đây không phải tự tìm sự khó chịu sao? Nếu không kiếm tiền làm gì?
“Được ạ, mấy ngày nữa sẽ bán hết cổ phiếu, đổi nó lấy chút tiền tiêu”
Liễu Tuấn đột nhiên nghĩ thế, kì thực bản thân không đụng vào tiền của tiểu Thanh và Xảo Nhi, cũng được xem là một “Đại phú ông” rồi. Tem hình khỉ phát hành những năm 80 tại khu vực thành phố Bảo Châu và các vùng lân cận thì chỉ có anh ta mua loại đó, bây giờ lại bỏ đi thật là có chút tức giận.
Tem hình khỉ một bản là 80 tấm dhiện nay tăng giá lên bao nhiêu cũng không rõ, nhưng nhất định cũng đạt được tầm 6-7 trăm vạn. Theo vật giá khi đó, số tiền trên quá đủ để anh ta tiêu pha thoải mái. Muốn trả cũng không được đành bán 2 bản,thậm chí có thể nghĩ tới việc bán tháo một số công ty phát hành cổ phiếu đầu tiên tại thị trường thành phố Giang Khẩu.
Quan trọng là, đây là đồng tiền sạch sẽ, hoàn toàn không sợ điều tra, bổn nha nộI nhiều năm nay mua những tem thư và cổ phiếu không đáng tiền về chơi một chút không được sao? Hiện nay giá tăng rồi, bán đi 1 chút, thay đổi chất lượng cuộc sống, là điều đương nhiên thôi.
“Ý con nói là tem thư? Thứ đồ đang tăng giá mạnh đó ư?”
Liễu Tấn Tài không hiểu về thị thường cổ phiếu.
Liễu Tuấn cười giải thích cho cha, Liễu Tấn Tài nhìn Liễu Tuấn chăm chú, lại có thêm chút kì lạ.
Cha lại nghĩ đến câu đánh giá của Nghiêm Ngọc Thành đối với Liễu Tuấn “Biết và cảm nhận trước mọi điều”, Liễu Tuấn không nói cụ thể việc buôn bán hầu phiếu cho cha nghe, nếu không, tấn tài rất có thể sẽ “Vì đại nghĩa diệt thân”, sẽ để cho đứa con ruột vào việc khoa học mất!
Những năm 80. Bỏ ra một khoản tiền lớn mua những thứ này về, tuyệt nhiên là hành động “Ngớ ngẩn, điên dại” nhất.
“Ừ, số tiền này có thể yên tâm dùng, không cần lo lắng”
Liễu Tấn Tài nhìn con trai liền nói 1 câu cho Liễu Tuấn yên tâm.
“Ha ha, tiền mà, cũng chẳng là gì, con đang nghĩ, bí thư Liễu thích chơi trò kịch cân bằng này, quả nhiên là rút củi dưới đáy”
Liễu Tấn Tài liền bật cười.
Đã liên tiếp tạo áp lực hai lần cho Hồ Vi Dân, ít nhiều cũng đã cho ông ta 1 cơ hội, không ngờ ức hiếp người quá nhiều, làm cho họ khôn thể chịu đựng thêm được nữa. Đồng thời lợi dụng chuyện nhỏ này, để tạo khoảng cách lớn giữa Trương Quang Minh và Hồ Vi Dân.
Khi thời cơ chín muồi, lại tiếp tục cho Trương Quang Minh thê diện mới.
Việc nhỏ này cứ theo lệ mà làm, đều có thể diễn ra như 1 trò đùa, hơn nữa trong hội nghị thường ủy là một trường hợp nghiêm túc, Liễu Tuấn vô cùng khâm phục cách thức mà Liêu Khánh Khai dùng.
“Cha, Hách Vĩ Hiến thời gian này biểu hiện thế nào?”
Nhắc đến chuyện của hệ thống công an, Liễu Tuấn liền nghĩ tới lão Hách.
“Cũng coi là tốt, công tác cũng phù hợp, tình hình trị an thành phố cũng có thay đổi nhất định”
Liễu Tấn Tài dựa lưng vào ghế, tinh thần khá nhẹ nhõm.
Liễu Tuấn cười: “Cha, cha cũng thật nghiêm khắc, chỉ có vẹn vẹn mấy tháng ngắn ngủi, mà tình hình có thể có chuyển biến lớn thì cả thành phố đã sạch sẽ không còn có những thông tin rác rồi.
Lời nói của Liễu Tuấn, đã chạm tới chỗ nhạy cảm. Sau khi Liễu Tấn Tài nhậm chức, không có cách lựa chọn khác trước, quan sát 1 thời gian đương nhiên cũng không vội vàng điều chỉnh cán bộ, làm rất nghiêm túc. Nhưng công tác cụ thể lại bỏ ra nhiều công sức chỉnh đốn trật tự thành phố, nhất định giải quyết những vấn đề “Khó” của quần chúng nhân dân. Nghiêm túc giữ trật tự trụ an, nghiêm túc xử lý những hành vi phạm tội, cho nên trong thời gian này tại thành phố Đại Ninh cũng rất khó bắt gặp hình bóng của những tên trộm cướp
Vốn việc xử lý nạn trộm cắp là một vấn đề rất khó giải quyết, vì hành tung của bọn chúng không dễ gì nắm bắt được, cho dù có nắm được thì số tiền mất cũng không lớn—có mấy ai mang nhiều tiền lên xe công cộng chứ? Cho nên cũng chỉ giữ lại mấy ngày. Những tên trộm cướp ngày càng mang theo những vũ khí khác nhau, hiện nay với những chính sách của cơ quan công an những tên lưu mang này tụ tập lại khá nhiều nhưng cũng chỉ là tạm thời. Lực lượng cảnh sát của cơ quan công an cũng không thể chỉ chú ý nguyên đến bọn chúng được.
Nhưng điều làm cho quần chúng vui vẻ chính kà việc “TRị an” của bí thư Liễu với tình hình vệ sinh môi trường của thành phố Đại Ninh. Cách làm cũng rất đơn giản, chủ yếu là phạt tiền, tất cả những cá nhân tổ chức gây ô nhiễm môi trường hay không đạt chuẩn về vệ sinh khi bị kiểm tra đều bị phạt. Đầu tiên là chính quyền thành phố bị phạt, chủ nhiệm văn phòng chính quyền thành phố, nếu như cứ như vậy thì chẳng còn đơn vị nào dám bỏ xót cả? các cán bộ từ văn phòng đi ra đặt cốc trà, báo chí xuống, cầm chổi và rẻ lau lên làm vệ sinh.
“Cha, cậu quý tử của Hách Vĩ Hiến cũng nên kiểm tra”
Liễu Tuấn đưa choc ho tách trà, tiện nói luôn.
Liễu Tấn Tài từ từ gật đầu, nói: “Cũng kiểm tra được kha khá rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.