Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 485: Sự việc làm tốt lắm




Sự thay đổi về mặt nhân sự của tỉnh vẫn chưa hoàn thành, thành phố Đại Ninh và thành phố Bảo Châu đã mở cuộc họp rồi. Trung tuần tháng 11, Đào Nghĩa Âu chính thức trở thành bí thư thị ủy thành phố Đại Ninh. Nếu nhìn nhận từ góc độ tuổi tác của ông ta, sau khi làm xong nhiệm kì bí thư này, nếu như thành thích rực rỡ, có thể tiến thêm một bước nữa, trở thành lãnh đạo cấp tỉnh bộ chính.
Bí thư thị ủy Bảo Châu Đường Hải Thiên đảm nhiệm thị trưởng thành phố Đại Ninh, cấp phó bộ, cũng đã được coi là có phần thăng cấp.
Đường Hải Thiên vừa được thay đổi, Thạch Vinh Hiên đã được thực hiện ước mơ của mình, trở thành bí thư nhiệm kì mới của thành phố Bảo Châu. Phó bí thư thị ủy bộ trưởng tổ chức Đổng Kiến Huy cũng đã trở thành thị trưởng.
Về nhân lực cho cấp thị trưởng thành phố Bảo Châu, Liêu Khánh Khai cũng đã phải lao tâm khổ tứ. Nếu như xét về mặt tình cảm, ông ấy hơi nghiêng về phía để phó bí thư đảng quần Điền Văn Minh trở thành thị trưởng Bảo Châu. Sự việc lần trước không để cho Điền Văn Minh làm phó bí thư thị ủy thành phố Đại Ninh kiêm bí thư kỉ ủy đã xảy ra. Mặc dù Liêu Khánh Khai ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại rất áy náy. Vậy thì lần này đã danh chính ngôn thuận, để cho Điền Văn Minh lên làm bị trưởng Bảo Châu, cũng được coi là đã ăn nói được với cả mình và Điền Văn Minh.
Nhưng Nghiêm Ngọc Thành lại tỏ ra ý kiến phản đối rõ rệt.
Nguyên nhân chủ yếu là Thạch Vinh Hiên không hợp với Điền Văn Minh, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thành phố Bảo Châu. Nghiêm Ngọc Thành không bao giờ muốn nhìn thấy cục diện tốt đẹp của thành phố Bảo Châu do mình và Liễu Tấn Tài khó khăn lắm mới gầy dựng được lên giờ lại sụp đổ do sự bất hòa nội bộ của lãnh đạo. Mặc dù xét về mặt nguyên tắc, Thạch Vinh Hiên và Điền Văn Minh đều là những cán bộ cốt cán của hệ Nghiêm Liễu, chỉ cần có Nghiêm Ngọc Thành ở tỉnh N, vể mặt thể diện, Thạch và Điền đều có thể giữ được mối quan hệ, không lộ rõ ra mặt. Nhưng Nghiêm Ngọc Thành vẫn không muốn mạo hiểm như vậy.
Liêu Khánh Khai đã tiếp nhận ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành, đồng ý để cho Đổng Kiến Huy làm thị trưởng.
Đổng Kiến Huy trước giờ đều là cốt cán của Long Thiết Quân. Long Thiết Quân rời khỏi Bảo Châu, Đổng Kiến Huy đã tự động rời đến dưới cờ của Nghiêm Liễu, cũng là một cán bộ cả kinh nghiệm và năng lực đều rất dày dặn. Đổng Kiến Huy và Thạch Vinh Hiên không có mâu thuẫn gì quá lớn, có thể đồng tâm hiệp lực, làm tốt công việc của thành phố Bảo Châu.
Còn Điền Văn Minh lại thay vào vị trí đã sắp xếp cho Dung Bách Xuyên trước đó, trở thành phó bộ trưởng thường ủy bộ tuyên truyền, cấp bậc cũng được điều chỉnh thành chính thính. Còn về thực quyền nắm trong tay, so sánh với vị trí trường trưởng của Bảo Châu này, không khác nhau là mấy.
Vì thế Điền Văn Minh cũng vui vẻ đến tỉnh thành để nhậm chức.
Thành phố Đại Ninh chỉ động đến người đứng đầu của đảng chính. Những đảng ủy còn lại tạm thời vẫn ở nguyên chức cũ. Cần phải đợi đến cuối năm mở cuộc họp đại hội Đảng và cuộc họp đại biểu nhân dân mới có sự biến đổi nữa. Phạm vi thay đổi của thành phố Bảo Châu đến lúc đó mới lớn hơn một chút.
Vị trí phó bí thư thị ủy, bộ trưởng tổ chức đang trống của Đổng Kiến Huy, theo đề nghị của Thạch Vinh Hiên, sẽ do bí thư khu ủy khu Tú Thnahf, thường ủy thị ủy Tô Chí Tân trước đó đảm nhận. Tô Chí Tân và Thạch Vinh Hiên giống nhau, cùng thuộc vào hàng cán bộ do Chu Bồi Minh đề bạt lên, quan hệ rất thân thiết. Bí thư tân nhiệm Thạch Vinh Hiên, đã mời thiết Cán đích thân làm ở bộ tổ chức, rất hợp tình hợp lí.
Hơn nữa thành phố Bảo Châu giờ đây, dấu vết để lại của Long Thiết Quân và Chu Bồi Minh đã rất nhạt rồi, nói ở phương hướng lớn, cán bộ chủ yếu của Bảo Châu đều là những người thuộc hệ Nghiêm Liễu. Chỉ cần Nghiêm Ngọc Thành vẫn còn ngồi ở tỉnh không thay đổi chức vụ thì phương hướng này sẽ không thay đổi.
Lấy làm điều kiện hoán đổi, bí thư huyện ủy Hướng Dương Trần Lập Hữu bất ngờ lên làm bí thư khu ủy Tú Thành tân nhiệm, cũng chen chân vào được thường ủy thị ủy, vốn tưởng rằng người ta sẽ đưa anh ta đến nhân đại hoặc chính hiệp, không ngờ lại có được ấp phó thính thực quyền. Đúng là niềm vui ngoài dự liệu.
Trần Lập Hữu có được cái chức thường ủy thị ủy này, cần phải nói rằng điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Địa vị của thành phố Bảo Châu ở huyện Hướng Dương, giống như địa vị của thành phố Bảo Châu ở tỉnh vậy, rất đặc trưng, tổng lượng kinh tế luôn theo sát khu Ngọc Thành, còn xếp hạng cũng không kém phần, thỉnh thoảng lại vượt qua khu Ngọc Thành để đứng lên đầu bảng. Mọi người cũng không còn cảm thấy kì lạ như năm đó nữa. Huyện Hướng Dương và khu Ngọc Thành đều là những cái đế chắc chắn của Nghiêm Liễu tạo nên, hai anh em ai đứng nhất ai đứng nhì chẳng phải là điều rất bình thường hay sao?
Nhưng ở phương diện đãi ngộ chính trị, khu Ngọc Thành vì là khu của thị phủ thị ủy, lớn hơn huyện Hướng Dương, những người đứng đầu ở đó cũng đều là cấp thính cả. Huyện Hướng Dương chỉ có thể đứng sau thôi. Đương nhiên đây chỉ là một phương diện về sự vật, nếu như nhìn từ một góc độ khác, thì khu Tú Thành chẳng thể nào so sánh được với huyện Hướng Dương.
Bắt đầu từ Nghiêm Ngọc thành, những bí thư huyện ủy Hướng Dương trước đó, ngoài một ông “ngoại địa” là Mạnh Vũ Hàn giữa đường đứt gánh, thì chẳng có ai làm ở cái chức bí thư huyện ủy đến hết đời cả. Nghiêm Liễu thì chẳng phải nói rồi. Giờ đây hai người đó đều đã là ủy viên của trung ương. Đường Hải Thiên cũng đã trở thành một thành viên của cấp phó bộ, còn Lưu Hòa Khiêm sau đó, sắp trở thành phó thị trưởng thường ủy thành phố Bảo Châu rồi, Trần Lập Hữu giờ lại ở trong thường ủy thị ủy. Thay cho Trần Lập Hữu thì có Giang Hữu tín đảm nhận chức vụ bí thư huyện ủy, là con rể của Liễu Tấn Tài, vừa trẻ vừa có văn bằng, là một cán bộ toàn tài. Tiền đồ của anh ta rất rộng mở.
Vì thế mọi người đều nói đùa rằng, thành phố Bảo Châu là một nơi các cán bộ cấp tỉnh cất cánh, huyện Hướng Dương là nơi trù bị của các cán bộ cấp thành phố. Ai đã làm đến bí thư của huyện Hướng Dương thì đến tám chín phần sẽ trở thành cán bộ cấp cao.
Nghiêm Minh đã thực hiện được ước mơ, trở thành phó bí thư huyện ủy huyện Thanh An, phân quản nhân sự đảng quần, cũng được coi là đã cùng một cấp với chú nhỏ và em rể tương lai Liễu Tuấn.
Bố cục nhân sự của thành phố Bảo Châu, về cơ bản đều là những người của Nghiêm Ngọc Thành và Liêu Khánh Khai điều động.
Về vấn đề này, Trương Quang Minh, Duẫn Bảo Thanh, Hồ Vi Dân và những người cấp cao khác chưa từng phát biểu ý kiến không đồng tình. Dường như mọi người đều thừa nhận quyền chủ đạo của Nghiêm Ngọc Thành trong việc này.
Theo sự hiểu biết của mọi người, thành phố Bảo Châu là hậu hoa viên của hệ Nghiêm Liễu, là vùng đất ươm mầm cán bộ.
Trong cuộc điều động nhân sự lần này, có một người khá thất vọng, đó chính là Tôn Hữu Đạo.
Vốn dĩ con khỉ ấy muốn leo lên cái chức huyện trưởng. Kết quả lại không như ý muốn, nên anh ta rất buồn ta, cả một bồ “đau khổ” không trút được vào đâu, chỉ đành chạy đến tìm Tuấn thiếu để “kể khổ kể sở”.
“Đừng có xị cái mặt ra nữa. Uống rượu đi!”
Cách an ủi bạn của Trình Tân Kiến cũng vô cùng “Trình hóa”, đó là từng li rượu Mao Đài liên tiếp.
“Chẳng phải chỉ là cái huyện trưởng rách thôi sao? Không làm thì không làm, có đáng phải thế này không?”
Tôn Hữu Đạo vốn muốn tìm chút “an ủi”, nên nghe được câu này rất bất mãn. Lại được thêm men rượu đã mê mê, liền nói với Trình Tân Kiến: “Anh thì dễ dàng rồi, cấp chính sở đã vào tay anh từ lâu, mà giờ anh lại còn nói cái kiểu đó!”
Trình Tân Kiến ngớ người, tức giận nói: “Vậy thì anh đến mà làm cái chức chính sở này đi! Cái khu phát triển kĩ thuật cao đó của anh, dưới tay có biết bao nhiêu là công xưởng giàu có? Có bao nhiêu cái cấp chính sở đọ lại với anh được?”
Tôn Hữu Đạo liền liếc mắt sang Liễu Tuấn.
Tuấn Thiếu giờ đây ngày càng có uy quan rồi. Bạn bè tụ họp với nhau, lời lẽ cũng không nhiều như trước kia nữa, ngồi ở đó vừa uống rượu vừa gắp thức ăn, thở đều đều.
Tôn Hữu Đạo trước kia khi còn làm chủ nhiệm khu Tú Thành, anh ta đã vì một cái đồng hồ Rolex giả mà tối tăm mặt mũi, suýt nữa thì bị đuổi việc. May mà có Tuấn thiếu đã đỡ cho một tay, mới qua được cửa hiểm nghèo đó. Lúc đó Tuấn thiếu đã từng hỏi, có cần phải từ chức quan đi để kinh doanh không. Tuấn thiếu lo lắng mình không vượt được sự mê hoặc của đồng tiền. Thật lòng mà nói, nếu như Tôn Hữu Đạo làm cái chức bí thư khu kĩ thuật cao đúng là có nhiều lợi ích hơn.
Anh ta đã nhớ lời dặn của Tuấn thiếu, không dám làm quá đáng nữa.
Khi Tôn Hữu Đạo nhìn sang, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tuấn thiếu rất bình thản, chẳng có chút ngạc nhiên nào hết.
Tôn hầu tử không chịu nổi run bắt toàn thân, cười nói: “Tuấn thiếu....Nghe nói cậu phát triển rất nhanh ở hyện Ninh Bắc, đã thu thập được một đám ông chủ than rồi?”
Liễu Tuấn cười, lạnh lùng nói: “Tôi là phó bí thư của Đảng quần, chỉnh đốn mấy cái mỏ than đó không phải là công việc của tôi.”
Tôn Hữu Đạo nghĩ rất nhanh, mặc dù không biết được tại sao Tuấn thiếu lại nói câu này, nhưng chắc chắn rằng phải có nguyên nhân, nên cũng cười hì hì, không nhắc đến chuyện này nữa.
Sự thuận lợi của việc chỉnh đốn công tác của mỏ than huyện Ninh Bắc nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Trên hội nghĩ thường ủy huyện ủy ngày hôm sau, Lữ Vượng Hậu đã đưa ra quyết định này, về cơ bản đều dựa vào con đường suy nghĩ của Liễu Tuấn cả. Đầu tiên là sắp xếp cơ quan thành công, ngay lập tức gọi mấy ông chủ than đang có vấn đề trong tay đám tài liệu mà ba người Lữu Vượng Hậu ra, tổng cộng có hơn chín người. Mấy ông chủ than này phần lớn đều là những người có thế lực hai họ Lữ Trần. Khống chế được họ, cũng bằng với việc thống chế với cả cái đầu rồng của gia tộc Lữ Trần.
Hội nghị vừa kết thúc, Khâu Viên Triều ngay lập tức đã điều đông người, còn lấy ra hai mươi mấy chiến sĩ cứng cỏi về tố chất chính trị và tố chất chính trị cùng hoạt động, nhanh chóng tập hợp được bốn vị chủ mỏ than này.
Trong đó có một phần công lao của Lữ Vượng Hậu, theo những gì Liễu Tuấn nói với anh ta, anh ta đã gọi điện cho những ông chủ này, nói rằng muốn mời họ đến tụ họp một chút, cùng bàn bạc đối sách.
Giao du của Lữ Vượng Hậu rất rộng, lại là em họ của Lữu Vượng Hưng, ở hương Mã Đầu, những ông chủ than này không nghi ngờ anh ta, nên đại bộ phận đều nhận lời đến, mời họ đến cục ông an một cách rất nhẹ nhàng.
Còn mấy người chủ khác, thì lại bị triệu đến huyện mở cuộc họp, huyện trưởng Bành Thiếu Hùng và phó huyện trưởng thường ủy Trường Thạch Trọng đích thân mở cuộc tọa đàm với những ông chủ than ở hương Mã Đầu. Trong cuộc họp, Thạch Trọng đã long trọng đọc quyết định của huyện ủy Ninh Bắc đối với những người chủ này.
Quyết định yêu cầu những mỏ than của hương Mã Đầu ngay lập tức phải dừng sản xuất, từ ngày quyết định được ban bố.
Tất cả các mỏ than phải dừng lại toàn bộ hoạt động sản xuất. Ngoài những hợp đồng đã kí, than trong kho cũng không được bán ra thêm nữa.
Tất cả những người chống đối lại nó sẽ phải chịu hình phạt nặng.
Lúc đó như nước vỡ bờ, tát cả những người chủ không thèm để ý xem ông có phải là huyện trưởng hay không nữa, đồng loạt đứng lên ồn ào biểu lộ sự không phục.
Bành Thiếu Hùng lúc này tỏ ra rất cứng rắn, lạnh lùng nói: “Đây là quyết định tập thể của huyện ủy, nếu như ai không làm theo nó, vậy thì cứ theo pháp luật mà trị, coi như phạm phải tội ăn cắp tài nguyên nhà nước! Tất cả mọi người ở đây ngày hôm nay, không ai có thể chạy thoát được!”
Hầu hết những mỏ than ở hương Mã Đầu đều là khai thác bất hợp pháp. Sau khi nghe lời nói đanh thép đó, các ông chủ đều cảm thấy hơi sợ trong lòng. Có điều muốn họ nhận thua như vậy, cũng là điều khó.
Lúc này, Lữ Vượng Hậu lại đứng ra. Người đầu tiên phục tùng theo quyết định của huyện ủy, đã đóng cửa hai mỏ than của mình, ngay lập tức trả lại cổ phần cho cổ đông.
Thấy vẻ mệt mỏi tiều tụy của Lữ Vượng Hậu, một vài ông chủ đầu óc nhanh nhẹn đã ngay lập tức ý thức được rằng có lẽ tên này đã chịu sức ép gì lớn lắm, một buổi tối không biết đã bị người ta làm gì trong cục công an.
Bành Thiếu Hùng sau khi tát cho một cái rõ đau, rồi lại đưa cho môt quả táo rõ ngọt, nói rõ rằng chỉ cần làm theo quyết định của huyện ủy, thì sự việc sẽ không truy ra tung tích cuối cùng. Tất cả những lỗi lầm đã phạm phải trong quá khứ sẽ không suy xét đến nữa.
Ý của câu này rất rõ ràng, những gì các ông kiếm được trước đó, đều có thể yên tâm để vào túi mình, không cần móc ra thêm nữa. Nếu như không phối hợp với tôi, hì hì, vậy tôi cũng chẳng khách khí nữa, chính phủ có thể trị các ông dễ như trở bàn tay, làm cho các ông khuynh gia bại sản, chẳng còn một xu. Còn để cho các ông được thử hương vị ngồi tù nữa!
Thế là một đám chủ mỏ than đều ngoan ngoãn kí tên, đảm bảo rằng sẽ làm việc theo văn kiện của huyện ủy, đóng cửa mỏ than.
Cần phải nói rằng đám người này có rất nhiều người trong số đó không tâm phục khẩu phục, nên quyết định phải “thoát khỏi lao tù” trước, sau khi trở về tổ chức người làm loạn lên lần nữa. Đảng ủy và chính phủ, chẳng phải sợ mỗi sự kiện quần chúng hay sao?
Điều này đã nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn từ lâu.
Tổ chức quần chúng gây chuyện, cần phải có sự đồng tâm hiệp lực. Lữ Vượng Hậu và mấy người chủ mỏ than tầm cỡ, đều đã bị cục công an trói một cái chân rồi, giờ chỉ muốn bình an vô sự. Làm sao còn dám làm loạn với họ nữa? Dù là có trở về làm công tác khuyên giải, thì thế lực của hai họ Lữ Trần đã bị phân giải hóa rồi, không ai có thể làm loạn lên được nữa. Hơn nữa đã kí tên giấy trắng mực đen ở huyện rồi. Nếu như các ông thật sự làm loạn lên, mặc dù chính phủ có đau đầu thật đấy. Nhưng đến khi sự việc đã qua đi, các ông còn muốn ở lại huyện Ninh Bắc nữa hay không?
Những người chủ này đã qua lại với “quan phủ” nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại của “quan phủ”.
Dù tiền của ông có nhiều đến mấy, mạng lưới quan hệ có rộng đến đâu, cũng không có đường thoát.
Nghĩ đi nghĩ lại, mấy năm nay kiếm cũng không ít rồi, nên cứ dừng lại là hơn.
Giải quyết xong đám chủ mỏ, vấn đề cổ phần trở nên đơn giản rồi, chẳng còn mỏ than nào được khai thác nữa, anh còn chiếm cổ phần gì nữa? Mau chóng tìm mấy ông chủ đó đòi lại tiền đi thôi!
Những mỏ than nhỏ trong hương Mã Đầu, chỉ trong một đêm, toàn bộ đều ngừng sản xuất.
Theo quyết định của thường ủy huyện ủy, phó huyện trưởng thường ủy Thạch Trọng dẫn đầu, đen theo công an đại đội và trang bị vũ trang, trong một tuần, đốt tất cả mười lăm mỏ than nhỏ khai thác trái phép ở hương Mã Đầu, chỉ để lại hai giếng khoang, để huyện tiếp tay.
Cứ như vậy, một vấn đề dường như rất khó khăn phức tạp, Liễu Tuấn nhậm chức chưa đến một tháng đã giải quyết một cách đẹp đẽ.
Có điều với người ngoài thì Liễu Tuấn không hề có một công lao nào hết. Nhưng cứ có người nhắc đến chuyện này, câu trả lời của anh ta lại giống hệt như với Tôn Hữu Đạo vừa nãy.
Trên quan trường, vĩnh viễn phải nhớ không được vượt qua lãnh đạo, hơn nữa Bạch Kiến Minh và Nghiêm Ngọc Thành đưa anh ta đến huyện Ninh Bắc là để giúp Bạch Dương.
Thiếu gia Liễu làm sao có thể cướp công của Bạch Dương được? Chỉ thông qua một lần này thôi, mọi người đều đã lĩnh giáo được thủ đoạn của vị phó bí thư huyện ủy trẻ tuổi này.
Vấn đề đã được giải quyết nhanh gọn, công lao đều thuộc về lãnh đạo.
Việc này làm đẹp lắm!
Tất nhiên, thiếu gia Liễu cũng không phải hoàn toàn vì người khác. Việc này làm cho uy vọng của anh ta đã được thiết lập lên.
“Anh Tôn, tôi thấy lần này anh không làm đến huyện trưởng cũng tốt. Anh ở khu cao tân, thậm chí là ở huyện Hướng Dương cũng chẳng phải là một sớm một chiều nữa rồi, khi cần rời ổ, thì cũng phải rời một chút đi!”
Liễu Tuấn đột nhiên nói.
Tôn Hữu Đạo cứ ở trên vị trí ở khu cao tân như vậy, một là dễ xảy ra vấn đề, hai là dễ làm cho người ta ghét.
“Vậy, tôi phải rời đến đâu đây?”
Tôn Hữu Đạo đã hiểu ra vấn đề này.
“Điều này anh nên đi hỏi lãnh đạo thành phố Bảo Châu. Tôi làm sao biết được?”
Liễu Tuấn cười đáp.
“Ngoài ra, anh đừng có vội về huyện Hướng Dương làm gì. Ngày mai ngày kia tôi đưa anh đi gặp một người.”
“Ai vậy?” Tôn Hữu Đạo vội vàng hỏi.
“Đến lúc đó anh sẽ biết thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.