Liễu Tuấn đứng ở trước ban công lớn, hai tay khoanh trước ngực, rít một hơi thuốc, xuyên qua làn khói lờ mà, nhìn về cảnh sắc hồ nước Hợp Thủy xa xa, trong đầu thì sóng cả cuộc trào, không thể bình tĩnh được.
Sớm biết đống hỗn loạn này không dễ dọn dẹp, nhưng không ngờ tồi tệ tới mức này.
Đại đa số xí nghiệp kinh doanh khó khăn, xí nghiệp đầu tư bên ngoài vốn có rất ít cơ bản đều đã đóng cửa, số ít còn duy trì cũng không có cuộc sống tốt lành gì. Các xí nghiệp tập thể và quốc hữu, cùng xí nghiệp cá thể dân doanh bản địa, thì càng chắc phải nói.
Xí nghiệp bên ngoài ít nhiều có có chính sách ưu đãi chống đỡ, gánh nặng thuế má và chi phí khác nhỏ hơn xí nghiệp bản địa nhiều, mà tài chính chính phủ chỉ tiêu không thu, làm cảnh ngộ các xí nghiệp bản địa càng thêm khốn khó.
Đối với thủ đoạn chấp pháp dã mãn của một số ban ngành chính phủ, Liễu Tuấn nhận thức rất sâu, bọn họ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thu phí cấp trên giao cho, còn xí nghiệp phía dưới có kinh doanh được nữa không thì không thèm quan tâm.
Còn cán bộ lãnh đạo thực sự nắm vận mệnh các xí nghiệp này, biết rõ làm như thế là giết gà lấy trứng, nhưng để vượt qua khó khăn trước mắt, liền ngó lơ khó khăn của xí nghiệp.
Muốn cứu vớt nhiều xí nghiệp lâm vào cảnh khốn cùng này, không chỉ đơn giản dựa vào mời gọi đầu tư là được.
Nếu như muốn đưa đầu tư vào, một năm 3,4 trăm triệu thậm chí 1 tỉ, đối với Liễu Tuấn chỉ là chuyện vặt, chưa tính tới thực lực tài chính khổng lồ của Tiểu Thanh và Xảo Nhi, chỉ cần Kim Phú Xương vung tay kêu gọi, là có rất nhiều người hưởng ứng.
Nhưng đưa đầu tư vào, có thể đâm rể nảy mẩm, kết trái ngọt được hay không thì yêu cầu thổ nhưỡng rất cao, ít nhất không thể ném nó vào đất phèn chua bạc màu được.
Thế nhưng xí nghiệp ế ẩm chỉ là biểu tượng bên ngoài, nguyên nhân xâu xa hơn là cả một đội ngũ quản lý vô tích sự, Sài Thiệu Có có lẽ làm công tác đảng ủy giỏi, nhưng công tác kiến thiết kinh tế chẳng phải dân trong nghề, trước kia thành ủy Ngọc Lan điều chỉnh cán bộ đoán chừng suy nghĩ không đầy đủ về phương diện này, bỏ qua tính đặc thù của khu cao tân, coi khu Trường Hà chỉ như một khu vực hành chính thông thường, vì chú trọng cân bằng trên quan trường, hi sinh lợi ích toàn bộ khu Trường Hà.
Đương nhiên, tình cảnh hiện nay của khu Trường Hà không thể trách một mình Sài Thiệu Cơ được, đủ các dấu hiệu cho thấy, hai bí thư tiền nhiệm đều rất uy thế, địa vị của Sài Thiệu Cơ bị suy yếu, mà bản thân hắn là một kẻ cẩn thận, chủ trọng tiến thối được mất của thân, tính cách của hắn quyết định hắn không thể làm gì cho tiền đồ của khu Trường Hà.
Nếu đổi lại ở một hoàn cảnh tương đối yên bình, một quan trường tương đối truyền thống, Sài Thiệu Cơ có lẽ là một công sự không tệ, biết quy củ, không quá ham mê tranh quyền đoạt lợi.
Nhưng ở khu cao tân thì cần một cánh bộ lãnh đạo có chí tiến thủ.
Có lẽ sau khi Liễu bí thư tới, Sài Thiệu Cơ sẽ có chút cống hiến.
Dùng phong cách và sức hút của mình ảnh hưởng tới trợ thủ chủ yếu bên cạnh, vốn là tốt chất cần có của một nhân vật loại lãnh tụ, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, có thay đổi được Sài Thiệu Cơ hay không là một khảo nghiệm với Liễu Tuấn.
Trên quan trường, hạ gục một đối thủ có lẽ không khó, dù sao chỉ cần túm lấy nhược điểm của đối phương, ra đòn thật mạnh, là có thể đánh một đòn diệt địch, giải quyết vẫn đề một cách gọn nhẹ.
Nhưng muốn thông qua phương thức "ăn mòn" dần dần thay đổi người bên cạnh, làm mọi người tự giác tụ về phía mình, thì phức tạp hơn, khó khăn hơn hạ gục đối thủ nhiều, đầy là một quá trình lâu dài.
Vấn đề quan trọng nhất của khu Trường Hà gặp phải Liễu Tuấn cho rằng là ở phương diện kiến thiết đội ngũ cán bộ, khu Trường Hà muốn thực sự cất cánh, thì phải có ban lãnh đạo mạnh mẽ, từ trên xuống dưới, rèn lên một đội ngũ cán bộ đắc lực, đồng tâm hợp sức, mới có được thành tích lý tưởng.
Một thân một mình muốn xoay chuyển cục diện đội ngũ cán bộ, tiến tới xoay chuyển kinh tế cả khu, đúng là chẳng dễ như nói.
Vấn đề suy tính của Liễu Tuấn hiện giờ là khu cao tân gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng cơm phải ăn từng miệc, việc phải làm từng phần, rốt cuộc phải ra tay từ đâu mới chính xác nhất.
Trừ cục diện khu Trường Hà, Liễu Tuấn còn có một trọng trách khác, đó là công ty Trường Phong, cũng là một đống hỗn loạn không lạc quan.
Liễu Tuấn vốn định sau khi nói chuyện với Sài Thiệu Cơ xong sẽ tới công ty Trường Phong một tiếng, triệu tập cuộc họp cán bộ trung tầng của công ty, gặp mặt mọi người.
Nếu không các cán bộ công ty Trường Phong hiểu nhầm mình không coi trọng.
Cảm giác của Liễu Tuấn hiện giờ là mình vừa làm tướng quân lại vừa phải làm trinh sát, đứng ở vị trí bi thư khu Trường Hà, Liễu Tuấn phải nghĩ tới vấn đề toàn cục, tới công ty Trường Phong, thì phải thâm nhập giải phẫu các mắt xích cụ thể, tìm vất để mấu chốt ở đâu để giải quyết, sau đó lấy phương thức xử lý này làm mẫu, mở rộng ra xí nghiệp toàn khu, nhìn cao hơn một tầng nữa, cả khu Trường Hà l một sự thí điểm, sau khi Liễu Tuấn làm mẫu, sẽ mở rộng ra toàn tỉnh.
Liễu Tuấn hút hết điều thuốc lúc nào không hay.
Liễu Tuấn day huyệt thái dương, về bàn làm việc gọi điện cho Vu Hoài Tín.
- Hoài Tín, cậu gọi điện thoại cho Chu phó giám đốc của công ty Trường Phong, nói với ông ta, ngày mai 8h 30 tôi sẽ tới công ty Trường Phong mở cuộc họp cán bộ trung tầng, bảo ông ta chuẩn bị tốt cho cuộc họp.
Vu Hoài Tín cung kính vâng lời.
Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống, dựa vào ghế da mềm mại, tiếp túc suy nghĩ đủ mọi vấn đề, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
- Hi hi, Tiểu Tuấn là em đây.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói ngây thơ của Nghiêm Phi.
Liễu Tuấn tinh thần phấn chấn, mỉm cười hỏi:
- Phi Phi, nhớ anh phải không?
- Đương nhiên là nhớ rồi, nếu không đã chẳng gọi điện thoại cho anh vào lúc làm việc.
Phi Phi vẫn cứ thẳng thắn như vậy, trước mặt người chồng yêu quý chưa từng che dấu chút gì.
- Anh ở bên đó đang làm gì? Ăn uống có quen không? An bài chỗ ở thế nào rồi.
Còn chưa đợi Liễu Tuấn nói gì, Phi Phi đã hỏi một loạt.
Liễu Tuấn cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Ăn uống rất quen, anh ăn gì cũng ngon cả, chỗ ở cũng sắp xếp xong, ở trong biệt thự thường ủy khu, biệt thự rất lớn ở bên hồ, có hai vườn hoa.
Phi Phi chừng như rất vui:
- Oa, tuyệt vậy sao?
Liễu Tuấn đáp:
- Anh cũng khôn ngờ được điều tới nơi tốt như vậy?
Nghiêm Phi lại hỏi:
- Vậy ai làm cơm cho anh? Quần áo bẩn thì làm như thế nào?
Trước kia ở huyện Ninh Bắc sống ở nhà khách, cuộc sống hàng ngày có phục vụ chuyên chức lo liệu, Nghiêm Phi chẳng cần bận tâm, giờ Liễu Tuấn sống một mình ở biệt thự, Phi Phi lền nhớ tới vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống này.
- Ăn uống thì dễ giải quyết, ăn trong phòng căn cơ quan là được, còn quần áo cũng không cần lo, bên phòng nhà đất sẽ an bài nhân viên theo giờ...
- Thế không được.
Phi Phi ở phía bên kia lắc đầu:
- Anh ăn rất nhiều, dễ bị đói, buối tối ở nhà muốn ăn gì cũng không tiện.
Liễu Tuấn cười:
- Dễ giải quyết mà, mà ít mì để trong nhà là được, nếu không thì bánh bích quy, bán mì. Buổi tối chỉ cần đối phó một chút thôi.
- Ừm, không được không được, ăn những thứ đó không có dinh dưỡng gì cả, thế này đi, anh thuê một giúp việc, tiện chiếu cố cho anh.
Phi Phi bày ra tư thế bà chủ, an bài sinh hoạt cho chồng.
- Được anh nghe em, một lát nữa sẽ nói với thư ký bảo bên công ty gia chính an bài một bảo mẫu.
Ở phương diện này, Liễu Tuấn vui vẻ nghe theo sự sắp đặt của Phi Phi, để cô có cảm giác thành tựu, còn lúc này thành phố Ngọc Lan có công ty gia chính hay không chẳng cần quan tâm, bí thư khu ủy muốn mời giúp việc, tin này chỉ cần truyền ra ngoài, không biết có bao nhiều người đánh nhau vỡ đầu để chui vào biệt thự số một.
Dù làm công mất tiền cũng được.
- Ừ, cứ quyết định như thế, nếu bên đó không có người thích hợp, bên này em sẽ tìm cho anh một người, người quê mình chu đáo hơn, khi rảnh còn có thể nói chuyện quê hương nữa.
Phi Phi ở các chuyện khác chẳng hề để ý, chỉ mỗi việc liên quan tới
Liễu Tuấn mỉm cười đáp:
- Được.
- Thế nhé, em không quấy rầy anh làm việc, vài ngày nữa em qua thăm anh.
Đôi vợ chồng trẻ lại nói mấy lời âu yếm, Nghiêm Phi mới quyến luyến cúp điện thoại.
Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, cầm tấm bức ảnh chụp hai người lên, vuốt ve hình Nghiêm Phi, như vuốt trên làn da mịn màng mỏng manh của cô, mặt cười ấm áp, tâm tình phiền muộn vừa rồi được quét sạch.
Buổi chiều Liễu Tuấn không ra ngoài, cũng không gặp cấp dưới, bảo Vu Hoài Tín đem hồ sơ của cán bộ chủ yếu trong khu tới, ngồi trong phòng chậm rãi lật xem, đây là thói quen của của y, thông qua hồ sơ tìm hiểu tình huống cán bộ là biện pháp tốt.
Mặc dù sách là vật chết, nhưng người thực sự tinh thông về quan trường, thường thường có thể tử quỹ tích thăng tiến cùng các loại biểu dương, xử phạt tìm được tin tức hữu dụng.
Hết giờ làm Liễu Tuấn tới phòng ăn nhỏ của cơ quan, ăn tối xong ngồi xe về biệt thự số một, mùa đông trời tối tương đối sớm, Liễu Tuấn chưa vào cửa đã phát hiện trong phòng khách có ánh sáng, cửa phòng mở.
Liễu Tuấn trong lòng thoáng lấy làm lạ, sao ai không được y đồng ý đã vào biệt thự rồi.
Chắc là người làm công tới dọn dẹp.
Liễu Tuấn nghĩ như thế chậm rãi đi vào biệt thư, nhìn thấy một bóng người rất xinh đẹp như đã từng gặp