Liễu Tuấn cho dù thân hình cao lớn, cân nặng không nhỏ, nhưng đi đứng rất nhẹ, chừng là do y luyện võ có thành tựu nhất định, khi đi vào phòng khách, cô gái kia vẫn chưa chú ý có người tới, tiếp tục dọng dẹp đồ đạc trên ghế ô pha, nổi bật cặp đùi thon dài thẳng tắp dưới chiếc quần đen bó sát.
Liễu Tuấn trí nhớ hơn người, chưa nói tới mức nhìn là không bao giờ quên, ít nhất những người và vật gặp qua trong thời gian ngắn đều có chút ấn tượng.
- Tiểu Vũ phải không?
Liễu Tuấn nhớ ra, cô gái này là Tiểu Vũ gặp trong quán ăn sáng mấy ngày trước, con gái chủ quán, là cô cái xinh đẹp ít nói, sao cô lại xuất hiện trong nhà của mình?
- Á!
Tiếng gọi bất thình lình làm Tiểu Vũ giật mình hét lên, chân tay luống cuống quay lại, nhìn Liễu Tuấn, một bàn tay nhỏ bé bất giác đặt trước ngực vỗ khe khẽ.
Tiểu Vũ không thuộc loại hình nư nhân đầy đặn gợi cảm, mà thon thả, khuôn mặt thanh tú, mang theo vài phần trẻ con, cô gái chưa tới hai mươi, phát triển rất khá, dưới chiếc áo len hồng, bầu ngực đã có quy mô rất khả quan, động tác vô thức này rất cám dỗ.
- Sao, sao anh lại tới đây?
Tiểu Vũ cũng nhận ra là anh chàng đẹp trai sáng hôm đó ở trong quán một mình ăn bằng ba người khác rồi.
Liễu Tuất bật cười.
Hỏi gì thế chứ?
Chẳng lẽ Tiểu Vũ không biết đây là đâu?
- Tôi ở đây mà!
Liễu Tuấn cười đáp.
- Anh, anh ở đây ư? Không phải đây là nhà của bí thư khu cao tân sao?
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tiểu Vũ chớp chớp, tỏ ra khó hiểu.
Liễu Tuấn đáp:
- Ha ha ha, bí thư khu cao tân chính là tôi.
- Anh, anh là bí thư khu cao tân?
Tiểu Vũ tức thì tròn xoe mắt, mặt mang theo vẻ không tin tưởng, bất kể như thế nào cô cùng không thể liên hệ người trong quán mấy hôm trước với bí thư của khu cao tân.
Trong suy nghĩ của cô, bí thư của khu cao tân là nhân vật ghê gớm lắm, sao có thể tới quán nhà cô ăn sáng? Người ta sơn hào hải vị gì mà không có? Sợ rằng tùy tiện ăn một bữa cơm cũng phải có mấy người hầu hạ.
Liễu Tuấn gật đầu, đi thẳng tới ghế sô pha ngồi xuống.
- Tiểu Vũ, sao em lại tới đây?
Vấn đề này phải do y hỏi mới hợp đạo lý.
- Em, em là giúp việc.
Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn đường hoàng ngồi xuống, lòng trở nên thấp thỏm, không biết chính xác Liễu Tuấn nói thật không, chẳng lẽ y là bí thư khu cao tân thật?
Có điều nói hai chữ "giúp việc" Tiểu Vũ bất giác nói nhỏ lại, tựa hồ cả thấy hai chữ này là một sự xỉ nhục với mình, trong giọng nói mang theo cả sự nhục nhã và bất lực.
Liễu Tuấn tức thì cau mày lại, hỏi:
- Giúp việc à? Tôi còn cho rằng em đang đi học chứ?
- Em vốn còn đang đi học mà… Á, không, không phải, em không đi học, em tới đây để làm giúp việc...
Tiểu Vũ hơi luống cuống.
Liễu Tuấn ý thức được trong việc này khả năng có vấn đề rồi.
- Em ngồi đi.
Liễu Tấn chỉ ghế sô pha đối diện.
Tiểu Vũ rất khẩn trương ngồi xuống, nghi hoặc trong lòng càng lớn, nhìn thái độ của Liễu Tuấn, y có khả năng là người mình phải hầu hạ rồi, ừm, vô tưởng là một lão gia, nói không chừng là một lão già mặt ngựa như lão Chu kia, nếu như đúng là anh ấy...
Trong thời gian ngắn... Đầu tiển vũ hiện lên vô số suy nghĩ.
- Anh, anh đúng là bí thư khu ? Anh chính là Liễu Tuấn?
Tiểu Vũ suy nghĩ miên man, vọt miệng hỏi.
Liễu Tuấn hơi buồn cười, nói:
- Đúng, tôi là Liễu Tuấn.
- ...Không, không đúng.
Tiểu Vũ vốn rấ khẩn trương, thấy Liễu Tuấn là "người quen" lại trẻ tuổi ôn hòa, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác thân cận, tâm tình khẩn trương hơi lắng xuống. Đương nhiên, điều này cũng có thể liên quan tới tính chá của cô, nhìn qua thì dịu dàng ít nói, có lẽ trong người mang gen ngầm "khỏe nói" của mẹ cũng chưa biết chức.
Liễu Tuấn ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao lại không đúng?
Tiểu Vũ mở to đôi mắt sáng nhìn y:
- Bọn họ nói tân bí thư từ tỉnh N điều tới, nhưng em nhớ anh nói, anh ở Nam Phong.
Liễu Tuấn nhớ ra hôm đó ở quán ăn mình đã nói câu này thật, không ngờ Tiểu Vũ không ở gần, lại cũng nghe thấy, hơn nữa còn nhớ được, thật là hiếm có.
- Ha ha, hộ tịch của tôi ở Nam Phương, có điều trước kia công tác ở tỉnh N.
- Ồ...
Tiểu Vũ gật đầu.
Liễu Tuấn cười hỏi:
- Tiểu Vũ, em học ở trường nào thế?
- Học ở trường kỹ thuật trong nhà máy.
Tiểu Vũ vọt miệng nói, lập tức ý thức được không ổn, vội bổ xung:
- Ừm, em học chuyên nghành văn thư, đã tốt nghiệp rồi.
- À, nhà máy có cả trường kỹ thuật à? Chuyên nghành văn thư học mấy năm, trung cấp hay là cao đẳng?
Liễu Tuấn hứng thú hỏi.
Bình thường một xí nghiệp quốc hữu như công ty Trường Phong, chỉ có thể miễn cưỡng làm một trường học cho con em nhân viên, thực sự lên tới được trường kỹ thuật dạy nghề, cần có nguồn học sinh lớn hơn, công ty Trường Phong có hơn ba nghìn nhân viên, thêm vào người nhà chừng vạn người, không đủ nguồn học sinh suy trì. Đương nhiên nếu như thuần túy dựa vào cơ cấu bối dưỡng nội bộ, dựa vào công ty cấp tiền, không hạch toán độc lập thì là chuyện khác.
Tiểu Vũ đáp:
- Khóa ba năm, bằng cao đẳng.
Liễu Tuấn nhìn cô, chậm rãi hói:
- Tiểu Vũ, em thực sự tốt nghiệp rồi sao? Phải nói thật.
Tiểu Vũ né tránh ánh mắt của Liễu Tuấn, đầu cúi xuống, mấp máy môi không nói lên lời, một bàn tay vô thức vẽ vòng tròn chên đùi, khuôn mặt xinh xắn hơi nhợt nhạt.
Hiển nhiên Tiểu Vũ cảm nhận được khí thế trên người Liễu Tuấn phát ra.
Lúc này cô cuối cùng đã tin người trẻ tuổi trước mắt là người cô phải phục vụ rồi.
Hồi lâu sau Tiểu Vũ mới đáp nhỏ như muỗi kêu:
- Ừm, sang năm, sang năm em mới tốt nghiệp.
Liễu Tuấn hỏi tiếp:
- Ai bào em tới?
Dù Liễu Tuấn yêu cầu bên nhà đất mời cho y một giúp việc chiếu cố cuộc sống hàng ngày, nhưng buổi chiều mới nói với Vu Hoài Tín, không ngờ lại nhanh như thế, hơn nữa Vu Hoài Tín tuyệt không thể chọn một nữ học sinh làm giúp việc cho y, dù không có kinh nghiệp thư ký, thì kiến thức cuộc sống thông thường này phải có.
Tiểu Vũ lắp bắp đáp:
- Ừm, là phó giám đốc Chu bảo em tới, là Chu Phi Dược ấy...
Câu trả lời này không nằm ngoài dự liệu của Liễu Tuấn, người nhà của nhân viên công ty Trường Phong, khả năng cùng cô có qua lại hơn hẳn Vu Hoài Tín, hơn nữa theo lời Tiểu Ngả, Chu Long sớm đã có ý đồ với Tiểu Vũ, nhưng đột nhiên đẩy cô tới bên cạnh mình, đùng là làm y có hơi ngạc nhiên.
Liễu Tuấn đứng dậy, chậm rãi đi lại trong phòng.
Cả hai người cha của y đều có thói quen này, gặp phải vấn đề khó giải quyết, thích vừa đi vừa hút thuốc suy nghĩ, bất tri bất giác Liễu Tuấn cũng bị ảnh hưởng.
Tiểu Vũ khẩn trương đứng dậy, hai tay đan chéo đặt trước bụng, mặt di chuyển theo người Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn hỏi:
- Chu Phi Dược có nói với em tới đây làm gì không?
- Dạ, ông ta nói Liễu bí thư mới đến, gia quyến còn chưa tới, sinh hoạt hàng ngày không có ai chiếu cố, cần mời một giúp việc, bảo em chiếu cố sinh hoạt của anh...
Nói tới đây, khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Vũ ửng lên ráng hồng mỹ lệ.
Chu Phi Dược còn dặn một câu, bất kể Liễu bí thư có yêu cầu gì đều phải thỏa mãn. Tiểu Vũ nếu đã tới đây, là đã chuẩn bị tâm lý "thỏa mãn" y rồi, nhưng trước mặt Liễu Tuấn khó mà nói ra được.
Đương nhiên cô không nói Liễu Tuấn cũng đoán được đại khái.
Nếu mời giúp việc cho y, Chu Phi Dược hoàn toàn không cần bỏ vốn lớn như thế, chắc chắn Tiểu Vũ chẳng muốn làm "giúp việc", nhưng vì bức ép, trong chuyện này Chu Phi Dược rốt cuộc dùng thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ gì khiến cho một hoàng hoa khuê nữ cam tâm tình nguyện đi "hiến thân", Liễu Tuấn có thể đoán được đại khái rồi.
Nếu Tiểu Vũ là người trong thể chế hoặc là cha mẹ cô trong thể chế, vì leo cao chủ động tiếp cận Liễu Tuấn là có thể hiểu được.
Ở huyện Ninh Bắc, nếu chẳng phải Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý vì tội "dâng gái" mà vào tù, chẳng biết sẽ có bao nhiêu cô gái trẻ xinh đẹp sán đến.
Có điều tình huống Tiểu Vũ rõ ràng không như vậy.
Cô gái nhà bình thường, quan hệ là lãnh đạo và bị lãnh đạo, dù có nắm mơ cũng không nghĩ tới thông qua hầu hạ Liễu Tuấn để leo lên.
Liễu Tuấn đột nhiên cười nói:
- Hà, xem ra lão Chu suy nghĩ rất chu đáo.
Nghe câu này Tiểu Vũ tức thì lạnh từ đầu tới chân.
Khi cô xác định Liễu Tuấn chính là bí thư mới tới, trong lòng ít nhiều còn ôm chút ảo tưởng, cho rằng Liễu Tuấn còn trẻ, không giống người xấu, hơn nữa sáng hôm đó Liễu Tuấn để lại ấn tướng trong cô rất tốt, có lẽ không giống loại "quan lớn" như Chu Phi Dược.
Nhưng hiện giờ xem ra đều cá mé một lứa, chẳng có gì khác biệt.
Chớp mắt đó, Tiểu Vũ hận Liễu Tuấn thấu xương, không ngờ người này nhìn đạo mạo đường hoàng, thực tế cũng xấu xa tồi tệ, người làm quan đúng là chẳng có kẻ nào tử tế, chỉ biết úc hiếp dân thường. Nhưng tâm thân thanh bạch của mình, sắp mất trong tay kẻ xấu xa này rồi.
- Tiểu Vũ, đồ dùng hàng ngày mang tới rồi chứ?
Tiểu Vũ gật đầu, vẻ mặt thẫn thờ.
- Tốt lắm, sau này em ở trong gian phòng giữa lầu dưới, còn thiếu gì tới chỗ tôi lấy tiền mua.
Liễu Tuấn hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của Tiểu Vũ, vẫn cười nói:
- Phải rồi, tôi ăn khá nhiều, mỗi bữa em làm nhiều một chút, nếu không em sẽ bị đói đấy.
Người này đã coi mình thành giúp việc rồi.
Tiểu Vũ thầm nghiến răng, nhưng không thể không gật đầu.
Đêm nay, đêm nay...