Nghiêm Phi tới thành phố Ngọc Lan vào chiều thứ sáu.
Trước đó không lâu Phi Phi đã chính thức làm thủ tục nghỉ việc ở nhà văn hóa thành phố Đại Ninh, phương diện thời gian ngày càng tự do, kỳ thực tạm thời nghỉ việc hay bỏ việc đối với Nghiêm Phi mà nói không phải là vấn đề lớn, dù sao cô đều là nhà thiết kế, có điều cuối cùng vẫn theo ý kiến của Liễu Tuấn chỉ nghỉ việc.
Nhưng con gái bí thư tỉnh ủy bỏ việc "ra biển", không được dễ nghe lắm.
Sở dĩ thứ sáu cô mới tới Ngọc Lan là vì thời gian của Liễu Tuấn.
Mặc dù đồng chí Liễu Tuấn là người ủng hộ kiên định của Nghiêm Ngọc Thành, nhưng vừa mới tới nhậm chức, đủ trăm công nghìn việc, Liễu nha nội khó kiên trì được lý tưởng, phải ngả theo khuynh hướng của Liễu Tấn Tài.
Phi Phi tới, Liễu bí thư có bận đến đâu cũng phải bỏ việc đấy để đón.
Khi đón Phi Phi ở sân bay Ngọc Lan, Liễu Tuấn phát hiện ra Phi Phi ì ạch kéo một cái rương cực lớn, không khỏi bật cười:
- Phi Phi, bên trong rương là cái gì thế.
- Đều là thứ anh thích ăn đấy, thịt sấy này, đậu hũ khô này, còn có cả quả khô do mấy người Trần Lập và Tôn Hưu Đạo mang tới tặng.
Phi Phi cười đáp, chẳng bận tâm tới chốn công cộng, ôm lấy chồng hôn một cái. Kỳ thực thường thì Phi Phi thích gì làm nấy, nhiều thứ đạo lý thế tục cô chẳng để vào trong lòng, hoặc có thể nói, cô hoàn toàn không biết mấy cái quy tắc đó tồn tại.
Đó là tâm tính tốt mà một nhà thiết kế lớn phải có.
Bị ảnh hưởng quá nhiều của quan niệm thế tục, chỉ là một thợ thiết kế mà không phải là một nhà thiết kế nữa!
Liễu Tuấn liền đón lấy cái rương lớn, rất đau lòng nói:
- Ha ha, nhiều như thế em bảo nhóm Đồng Động mang cho, hoặc là vận chuyển tới cũng được mà.
Nhóm Đồng Đồng chính là hai vệ sĩ thiếp thân của Nghiêm Phi, đều là cô gái do Hắc Tử an bài, sư muội do Lệ Thục Dĩnh giới thiệu, thân thủ rất cao.
"Trang bị" vệ sĩ cho Phi Phi là Liễu nha nội yêu cầu.
Kỳ thực phạm vi hoạt động thường ngày của Phi Phi cơ bản là cố định, sinh hoạt cũng rất có quy luật, vệ sĩ không có tác dụng lớn, nhưng Liễu Tuấn không cần biết, Phi Phi đẹp như hoa như ngọc, là phải có vệ sĩ.
Hắc Tử hoàn toàn ửng hộ.
Theo suy nghĩ của hắn là, kiếm cả đống tiến như vậy, không tiêu bậy một chút thì sao mà hết được?
Phi Phi mặc trang phục do mình thiết kế, cũng chẳng cố ý trang điểm, nhưng khi tới biệt thự bên hồ Hợp Thủy vẫn làm Tiểu Vũ hoa mắt.
Thường ngày Tiểu Vũ rất tự tin vào dung mạo của mình, nhưng giây phút nhìn th Nghiêm Phi, sự tự tin đó liền giao động, nếu chẳng phải chính mắt nhìn thấy, cô thật sự không dám tin trên thế giới lại có một cô gái như Nghiêm Phi.
Thực sự là xinh đẹp tới quá mức rồi.
Phi Phi cũng bị Tiểu Vũ làm cho giật mình, hiển nhiên cô không ngờ rằng lại gặp một cô gái trẻ trung xinh đẹp trong biệt thự của Liễu Tuấn.
- Đây là Tiểu Vũ, người nhà làm việc trong công ty Trường Phong, giúp anh chiếu cố cuộc sống hàng ngày.
Liễu Tuấn giới thiệu cho vợ, vẻ mặt rất tự nhiên.
Phi Phi mỉm cười, đưa bàn tay ngọc ngà ra với Tiểu Vũ, nói:
- Chào em Tiểu Vũ, chị tên là Nghiêm Phi, là vợ của Liễu Tuấn! Cám ơn em đã chăm sóc anh ấy.
Giọng nói trong trẻo hồn nhiên, hết sức dễ nghe.
Tim Tiểu Vũ đập thình thịch, nắm chặt lấy Nghiêm Phi.
Lúc này Tiểu Vũ khẩn trương hơn cả lần đầu tiên tới biệt thự số một, mặc dù mấy ngày qua giữa cô và Liễu Tuấn không hề xảy ra chuyện gì, nhưng luôn có cảm giác chột dạ.
Có điều nhìn thái độ của Nghiêm Phi, tựa hồ thực sự không để ý.
Có lẽ điều này đại biểu cho một sự tự tin.
- À, cơm canh đều đã được chuẩn bị xong rồi.
Tiểu Vũ bắt tay Nghiêm Phi xong, vội nói.
- Phi Phi, ăn cơm trước nhé, tài nghệ của Tiểu Vũ khá lắm.
Liễu Tuấn cười nói.
- Ừm, em vẫn chưa đói, có điều chắc anh đói rồi, được, chúng ta cùng ăn.
Phi Phi gặp lại chồng yêu sau thời gian ngắn xa cách, tâm tình hết sức khoai khoái.
Nghiêm Phi liền gọi Đồng Đồng và một cô gái khác tên Lam Lam cùng ăn cơm, may mà khi Liễu Tuấn ra ngoài đã dặn Tiểu Vũ có ba người tới để chuẩn bị, nếu không chẳng đủ ăn, Đồng Đồng và Lam Lam nhìn rất dịu dàng, sau khi vào nhà không nói một lời, nhưng sức ăn thì không nhỏ.
Ăn cơm xong, Phi Phi nôn nóng đi tham quan nhà mới của Liễu Tuấn, cô rất hài lòng với thiết kê của hậu hoa viên, có điệu trang trí trong ngoài của biệt thự thì không chấp nhận nổi, môi bĩu cao, lắc đầu liên tục.
Trong mắt cô kiểu trang trí giầu xổi này thực sự quá quê mùa.
Liễu Tuấn cười nói:
- Thứ người tiền nhiệm lưu lại, phải chịu thôi.
Phi Phi gật đầu:
- Đợi sau khi em chuyện tới, sẽ làm lại hết, chứ sống lâu ở hoàn cảnh này, còn người biến thành thô tục mất.
Liễu nha nội tất nhiên là gật đầu liên tục.
Dù sao chẳng thiếu tiền, cứ để nhà thiết kế làm theo ý mình là được.
Tiểu Vũ lại lần nữa há hốc mồm kinh ngạc.
Trang trí thế này còn không hài lòng, thật sự không biết trong mắt những nhân vật lời này phải trang trí thế nào mới thích hợp, muốn thành hoàng cung mới vừa ý sao?
Nhìn thái độ chiều chuộng của Liễu Tuấn với Phi Phi, cho dù cô muốn đạp cả biệt thự này đi xây lại chỉ sợ cũng không cau mày một tiếng.
Đúng là người làm quan mà!
Có điều trong lòng Tiểu Vũ cảm khái, Liễu Tuấn đối xử với vợ thật tốt, thực sự là rất rất tốt.
Có người chồng như vậy, cả đời xem như không sống uổng.
- Tiểu Tuấn, bế em!
Trở về phòng ngủ, Phi Phi lười nhác giang hai tay ra, gò má ngọc phớt hồng, diễm lệ vô cùng.
Liễu Tuấn đi tới bế cô lên.
Phi Phi cười khanh khách, hai chân quấn chặt lấy hông y, ngả đầu dựa vào vai Liễu Tuấn, động tác này trước kia bọn họ thường làm, nhưng mãi vẫn không biết chán.
- Nhớ em không?
Hai người ngã ra giường, ân ái một hồi, Phi Phi thở gấp , thỏ thẻ hỏi.
- Nhớ!
Ánh mắt Liễu Tuấn lại nổi vẻ "dâm đãng", hai tay trở nên không thành thực.
Tiểu biệt thắng tân hôn chính là tình cảnh này, huống chi, bọn họ vốn đang thời kỳ tân hôn.
……
Dọn dẹp xong phòng khách cùng phòng bếp, Tiểu Vũ đã sớm trốn vào gian phòng nhỏ của mình.
Tòa biệt thự này bố trí rất đầy đủ, mỗi một gian phòng đều có lắp TV, phòng khách và phòng ngủ chính còn có cả đầu video và máy quay phim.
Tiểu Vũ bật TV lên, chỉnh âm lượng tới mức thấp nhất rồi ngồi xem.
Kỳ thực mặt dù hai mắt cô nhìn chằm chằm vào TV, nhưng rốt cuộc TV đang chiếu cái gì thì không biết, tâm tư của cô đã không còn đặt ở đó nữa.
Vợ của Liễu Tuấn xinh đẹp tới cực điểm, mình còn cần ở lại đây nữa không? Hay là đi thôi, trở về nói rõ với Chu Phi Dược, Liễu Tuấn hoàn toàn không để mắt tới mình, "mỹ nhân kế" của phó giám đốc Chu thất bại rồi.
Tiều Vũ nhìn như rất hiền lành ít nói, nhưng suy nghĩ rất thông minh, cô cũng biết mình vào biệt thự này chỉ cần một đêm thôi là sự thanh bạch của mình bị hủy rồi, rất nhiều năm sau phải mang tiếng xấu.
Nếu nói giữ cô và Liễu Tuấn hoàn toàn trong sạch, thì ai thèm tin? Cô không phải là giúp việc, người ta không tin cô bỏ học giữa chừng chỉ để tới làm giúp việc bình thường cho Liễu Tuấn.
Chả lẽ tới bệnh viện làm cái xét nghiệm "màng xử nữ còn hoàn chỉnh" để chứng minh à?
Cho dù có cái giấy chứng minh đó cũng vô dụng, chẳng ai tin cả.
Nghĩ tới đây Tiểu Vũ liền đứng dậy, thu doạn đồ đặc, có điều cô mau chóng dừng lại, vì cô nghĩ tới một vấn đề càng nghiêm trọng hơn.
Giả sử cô rời khỏi biệt thự này, rời khỏi Liễu Tuấn, đi "nói rõ ràng" cho Chu Phi Dược, bất kể ông ta có tin lời mình nói không, cho dù có tin, thì e rằng Chu Long cũng không bỏ qua cho cô.
Chu Long có mưu đồ với cô không phải là ngày một ngày hai nữa.
Thực tế nếu như không có Liễu Tuấn "chen ngang", Tiểu Vũ tin cô chẳng giữ mình được tới năm sau, sự tàn bạo háo sắc của Chu Long cô biết rất rõ.
Toàn bộ công ty Trường Phong có ai không biết.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Liễu Tuấn là bùa hộ thân của Tiểu Vũ.
Bởi vì có một nam nhân mạnh mẽ hơn xuất hiện, Chu Long mới phải nín nhịn, phối hợp với cha hắn chủ động đem cô dâng lên cho Liễu Tuấn.
Hiện giờ nếu mình đi, chẳng phải đâm đầu vào lưới?
So ra, trong lòng Tiểu Vũ thì Liễu Tuấn tốt hơn Chu Long nhiều lắm.
Có mất, cũng phải mất cho nam nhân như vậy.
Tiểu Vũ nghĩ vậy rồi lặng lẽ đặt lại y phục vào trong tủ.
Tiểu Vũ vẫn đang suy nghĩ lung tung thì có tiếng gõ khe khẽ cửa vang lên.
- Ai đấy?
Tiểu Vũ thuận miệng hỏi, tới mở cửa.
Ngoài cửa là Nghiêm Phi, cô đã thay một bộ áo ngủ bằng lụa trắng mềm mại, mái tóc đén nhánh buông xõa bên vai, dưới ánh đèn mờ mờ, càng như mộng như ảo, đẹp hơn cả tiên trên trời.
Nghiêm Phi nắm tay Tiểu Vũ, nhỏ nhẹ nói:
- Tiểu Vũ, chúng ta nói chuyện được không?
Tiểu Vũ gật đầu.
Đối với Nghiêm Phi, cô có một cảm giác rất tin tưởng.
- Tiểu Vũ, nói cho chị biết chuyện trong nhà em đi.
Phi Phi kéo tay Tiểu Vũ ngồi xuống giường, mỉm cười nhìn cô.
Tiểu Vũ không dấu diếm gì đem chuyện nhà nói cho Nghiêm Phi, bao gồm cha mình tính tình không tốt, lúc nào cũng có thể bị cho thôi việc, mẹ sáng sớm phải mở hàng, bị đám lưu manh trong nhà máy tới ăn không trả tiền, tới em trai còn nhỏ đang học. Thậm chí tới cả việc bị Chu Phi Dược ép tới đây làm "giúp việc" cũng nói ra.
Nói ra tất cả, Tiểu Vũ bất giác thở một hơi thật dài, cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.
Nhưng chuyện này, tiểu cô nương kìm nén trong lòng, thực sự rất khó chịu.
- Chị Phi Phi, xin chị hãy tin em, tin Liễu bí thư.
Thổ lộ hết xong, Tiểu Vũ đột nhiên nhớ ra thân phận của Nghiêm Phi, lại vội vàng nói, khuôn mặt trắng bệch.
- Chị tin, chị luôn tin vào anh ấy! Tiểu Tuấn là người tốt. Tiểu Vũ, em cũng phải tin vào anh ấy, anh ấy nhờ chị chuyển lời với em, cho anh ấy chút thời gian, tất cả rồi sẽ tốt hơn.
Nghiêm Phi khẽ vỗ tay Tiểu Vũ, nói rất nhẹ nhàng.