Liễu Tuấn triệu kiến Chu Phi Dược và Triệu Ngạn trong văn phòng giám đốc của công ty Trường Phong.
Đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn chính thức làm việc ở công ty Trường Phong.
Văn phòng vẫn chưa bố trí thư ký chuyên trách, vẫn do Chu Yến chuyển sang làm thư ký tạm thời, pha trà rót nước cho mấy vị lãnh đạo. Chu Phi Dược chú ý thấy ánh mắt của Liễu Tuân tựa hồ như vô ý liếc lên người con gái mình, thậm chí ông ta cảm giác được anh mắt của Liễu Tuấn rất chú ý đôi chân dài và cặp mông mẩy dưới chiếc quần bó chặt.
Chu Yến đã hai mươi ba tuổi, đã yêu, có điều hiện giờ chưa có đối tượng cố định, một thời gian trước Chu Phi Dược còn lo lắng vì chuyện cả đời của con gái, hiện giờ lại mừng thầm, may mà con mình chưa có bạn trai.
Ba đứa con của ông ta, chẳng có được nào mang tướng vào và vóc dáng của Chu Phi Dược, đều thừa hưởng rất nhiều ưu điểm của người mẹ qua đời, nhất là Chu Yến, trong mấy nghìn công nhân nhà máy, cũng được coi là mỹ nữ hạng nhất rồi, nếu như không phải chu yến làm việc ở phòng tài vụ, là cán bộ chính thức, e rằng hiện giờ giúp việc cho Liễu Tuấn không phải là Tiểu Vũ, mà là Chu Yến.
Còn nói tới ảnh hưởng, kệ con bà nó.
Giám đốc Chu không để ý tới thứ hư hão đó.
Trên đời này thứ gì là hiện thực nhất.
Quyền lực.
Có quyền lực là có tất cả.
Có biết phu nhân chân chính của Liễu Tuấn là ai không?
Thiên kim tiểu thư của bí thư tỉnh ủy, danh môn khuê tú thật sự! Còn gái mình có thể làm "thông phòng nha hoàn" đã là khá lắm rồi, không phải ai cũng có tư cách lên giường của Liễu bí thư.
Liễu Tuấn hôm nay triệu tập ông ta và Triệu Ngạn tới bàn bạc công việc, trong lòng Chu Phi Dược rất tự tin.
Triệu Ngạn nhìn qua khá tiều tụy, không còn vẻ hồng hào ngày trước nữa, mà hơi xám xít, ông ta chỉ có một con gái, con rể Văn Thành là ông ta đích thân chọn, khi xưa Văn Thành ở xưởng là đồ đệ của ông ta, đứa nhỏ này thành thực chững chạc, đối xử với mọi chười chân thành, một lòng nghiên cứu kỹ thuật, chưa bao giờ tranh cãi với người khác, sao lại có thể xung đột với lưu manh? Bị đánh cho phải vào viện?
Triệu Ngạn luôn thương Văn Thành như con trai.
Nghe nói Văn Thành bị đánh, Triệu Ngạn muốn tìm bọn chúng liều cái mạng già.
- Lão Chu, tình hình tiêu thụ hiện giờ sao rồi.
Bàn công việc nghiêm túc, Liễu Tuấn không mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, mà ngồi ở bàn làm việc đối diện hai vị cấp phó của mình.
Tâm tính người đứng đầu của cấp trên trẻ tuổi này, Chu Phi Dược đã hiểu khá đến nơi đến chốn, không có gì bất an cả. Triệu Ngạn thì từ buổi tối hôm đó Liễu Tuấn tới bái phòng, nói chuyện hơn ba tiếng đồng hồ, càng chẳng để ý tới sự kiêu ngạo của Liễu Tuấn nữa.
Nhưng tính ông ta nóng nảy, mặc dù tán thành chính sách "chậm rãi" của Liễu Tuấn, nhưng vẫn rất sốt ruột.
- Không tốt, Liễu bí thư... Tình hình tiêu thụ không được lý tưởng lắm...
Chu Phi Dược lặc đầu, vẻ mặt rất lo lắng, không phải là giả vờ, ông ta trông coi mảng tiêu thụ mà, xe máy Trường Phong tiêu thụ không tốt, tức là thu nhập của lão Chu không tốt, không lo mới là lạ.
Nhiều người nói, công ty Trường Phong là do Chu Phi Dược phá đổ, Chu Phi Dược chỉ cười nhạt với loại lời nói "thiếu trách nhiệm" này.
Nực cười!
Cả cái công ty Trường Phòng này không một ai hi vọng tha thiết công ty Trường Phong tiêu thụ xe máy đứng đầu toàn quốc, thậm chí toàn thế giới như chu Phi Dược.
Xe máy Trường Phong là cây sinh tiền của lão Chu mà lại.
- Tình hình tiêu thụ vì sao không lý tưởng? Xe của chúng ta chất lượng kém lắm sao?
Lời này là nói với Triệu Ngạn.
Nhắc tới công việc, tinh thần Tiệu Ngạn hơi khá lên một chút, lắc đầu nói:
- Xe máy của chúng ta trong các nhãn hiệu xe máy toàn quốc, chất lượng được tính và tầm trung. Đương nhiên, động cơ và kỹ thuật sơn, kém xa những thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, nhưng giá tiền càng chênh lệch lớn hơn, theo tôi thấy việc tuyên truyền quảng cáo không tốt, rất nhiều thị trường quảng cáo đều bị nhãn hiệu khác cướp mất.
Mặt ngựa của Chu Phi Dược xấm xuống:
- Lão Triệu, anh nói thế tôi có ý kiến, các đồng chí phòng tiêu thụ rất nỗ lực, biện pháp nghĩ ra được đều nghĩ tới rồi, người ta đã ra sức quảng cáo, làm ầm trời lên còn gì...
Triệu Ngạn liếc Chu Phi Dược một cái, tựa hồ chẳng thèm tranh luận với ông ta.
Sự khinh bỉ không nói thành lời này càng làm người ta uất hận.
Chu Phi Dược không chịu nổi sự khinh bỉ này, đang muốn lên tiếng thì Liễu Tuấn đã hỏi:
- Vậy tại sao chúng không tăng cường quảng cáo?
Chu Phi Dược cười khổ nói:
- Bí thư, không phải chúng ta không tăng cường lực độ quảng cáo, mà là chi phí quá lớn không gánh vác nổi. Xe của chúng ta, chất lượng bình thường, giá lại cao, so với xe cùng chất lượng cao hơn tới ba trăm đồng, hiện giờ ai chẳng để ý tới lợi ích kinh tế, xe cùng chất lượng người ta đương nhiên phải chọn cái thấp hơn rồi.
- Hừ, cái giá dao động của bên tiêu thụ định ra vốn có vấn đề.
Triệu Ngạn quay đầu đi, quẳng lại một câu.
Cái mặt ngựa của chu Phi Dược càng dài:
- Lão Triệu hôm nay Liễu bí thư mời hai ta đến bàn công việc, sao anh cứ nhắm vào bên tiêu thụ? Nếu anh thấy bên tiêu thụ có vấn đề, có thể ngay trước mặt Liễu bí thư phái người xuống điều tra.
Triệu Ngạn không nói nữa.
Chuyện điều tra thế này không phải là chưa làm, hơn nữa cũng không phải chỉ điều tra mỗi lần, nhưng lần nào điều tra cũng "trong sạch", giá cả chênh lệch thì xí nghiệp ngào cũng có, công ty Trường Phong chỉ cao hơn một chút thôi, không phải là sai lầm mang tính nguyên tắc.
Liễu Tuấn khoát tay, ngăn sự "kích động" của Chu Phi Dược lại, nói:
- Vậy hai người nói xem nguyên nhân gì giá xe chúng ta cao như vậy? Giá cả dao động chắc chỉ là một phương diện? Hẳn còn có nguyên nhân khác.
Mấy ngày nay, trọng tâm công tác của Liễu Tuấn đặt ở bên khu Trường Hà, nhưng với tình hình của công ty Trường Phong vẫn có nhận thực nhất định, có điều muốn thông qua hai vị cấp phó, thu được nhiều tin tức hơn.
Làm lãnh đạo, cho dù đôi khi cũng "thường phục vi hành" đi sâu vào cơ sở lấy tư liệu trực tiếp, nhưng những tin tức toàn diện hơn, đương nhiên phải lấy từ trợ thủ chủ yếu và cả đoàn thể.
Liễu Tuấn không cho rằng mình là thánh hay siêu nhân mà một mình có thể đánh khắp thiên hạ.
Cho dù Chu Phi Dược và Triệu Ngạn có bao nhiêu khuyết điểm, nhưng thực tế họ đã làm việc ở công ty mấy chục năm là không thể phủ nhận, những thứ hiểu được khẳng định càng toàn diện hơn Liễu bí thư mới tới được mấy chục ngày.
Hơn nữa bất kể đa phần bình luận Chu Phi Dược tế như thế nào, có một điều mà Liễu Tuấn tin, đó là Chu Phi Dược cũng không hi vọng công ty Trường Phong sụp đổ.
Công ty Trường Phong đã cho ông ta địa vị, tiền bạc như ngày nay, nếu công ty sập, không hề có chút lợi nào cho Chu Phi Dược. Thường thường khi xí nghiệp quốc hữu cỡ lớn như thế này mà sụp đổ, cấp trên sẽ nổi giận, truy cứu xuống thì rất nhiều vấn đề sẽ bị bộc lộ, như thế sẽ có một đám quan viên thành vật bồi táng theo công ty phá sản.
Chu Phi Dược không hi vọng mình lại thành một trong số đồ chôn cùng đó.
Chí có công ty bay cao, thì những vấn đề nghiêm trọng kia mới có thể bị thành tích chói mắt che lấp, như thế cấp trên sợ ném chuột vỡ đồ, lo một khi có vấn đề gì, sẽ ảnh hưởng tới sự vận hành của toàn bộ công ty, nếu như hiệu quả không tệ, vậy thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Chu Phi Dược thở dài:
- Liễu bí thư, thành phẩm của chúng ta quá cao?
Liễu Tuấn hỏi:
- Chi phí sản xuất cao hay là chi phí nhân lực cao?
- Chủ yếu là chi phí nhân lực cao.
Chu Phi Dược hơi chột dạ đáp.
Liễu Tuấn gật đầu, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.
Nghiệp vụ vật tư thuộc sự quản lý của phó giám đốc Bùi Nghĩa Nhân, mà Bùi Nghĩa Nhân lại là bè đảng của Chu Phi Dược.
Nghe nói quan hệ của hắn với giám đốc tiền nhiệm không tầm thường.
Điều này cũng có thể hiểu được, hành chính và vật tư đều là mắt xích quan trọng, ai làm lãnh đạo cũng sẽ cố gắng giữ chặt trong tay mình.
Có xí nghiệp quốc hữu nào lại không có vấn đề ở khâu vật tư chứ?
- Chúng ta là xí nghiệp quốc hữu lớn, gánh nặng cũng lớn, hơn ba nghìn công nhân đang làm việc, lại phải nuôi gần một nghìn công nhân đã nghỉ hưu, chi phí cho mảng này rất cao. Những xí nghiệp kiểu mới, nhất là xí nghiệp dân doanh hoặc liên doanh không có gánh nặng này... Ngoài ra sản lượng cũng không cao, hiệu suất của bên sản xuất không phát huy được, người ta một người làm ra được một cái xe, chúng ta thì cần tới ba người mới làm ra được.
Chu Phi Dược sợ bị hỏi về chuyện vật tư, liền đưa ra cái nhìn của mình.
Triệu Ngạn không nhịn nữa, lập tức phản bác:
- Hiệu suất của bên sản xuất không phát huy được, nhân lực lãng phí trầm trọng. Nhưng còn cách nào khác? Bên tiêu thụ không bán được hàng, chúng tôi làm nhiều xe để làm gì? Trước kia làm ăn có lãi, năng lực của chúng tôi có thấp như vậy không? Hơn nữa bên vật tư cũng không cung ứng đủ vật liệu cho chúng tôi.
Liễu Tuấn cau mày lại.
Chu Phi Dược và Triệu Ngạn đều năm mươi mấy rồi, vậy mà phùng mang trợn mắt như gà chọi, xem ra xí nghiệp đúng là xí nghiệp khác với cơ quan chính phủ và đảng. Nếu như ở cuộc họp thường ủy khu Trường Hà, nếu cán bộ lão thành tuổi tác như hai người, dù có bất đồng với nhau ra sao cũng không để lộ ra thế này.
Mọi người đều thầm mưu tính trong lòng, còn biểu hiện ra rất hòa hợp.
Lần này Chu Phi Dược không phản bác Triệu Ngạn, mà gật đầu tán thành:
- Liễu bí thư đó là chỗ khó của công ty quốc hữu cỡ lớn chúng ta, không có thị trường, không có vật liệu nhưng công nhân vẫn phải nuổi, không thể tủy tiện đuổi việc, cho dù có đuổi cũng phải lo cho người ta sống chết, phải trả phí sinh hoạt, gánh nặng thực sự quá lớn.