1.
Mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy phòng bệnh quen thuộc, tôi nghĩ mình đã được cứu sống.
Cho đến khi một người phụ nữ lạ mặt mỉm cười với tôi thì tôi mới biết bản thân đã trùng sinh.
Tôi sống lại trong cơ thể của Đường Uyển Quân, một cô bé vừa bị tai nạn xe hơi.
Sau hai tuần điều trị trong bệnh viện, tôi đã biết được những thông tin cần thiết.
Điều duy nhất tôi không thể ngờ đến là tên Bạch Hạc sống ở lầu trên của tôi.
Ngày tôi xuất viện về nhà đúng lúc gặp Bạch Hạc ở cầu thang khi anh ta mở cửa ra ngoài, anh ta đứng ở cầu thang mỉm cười vẫy tay với tôi, để lộ hàm răng trắng: "Buổi sáng tốt lành Quân Quân."
Hai chân tôi mền nhũn, vội vàng nắm lấy lan can gượng cười với anh ta: "Chào buổi sáng."
Trong hai năm qua, tôi là một bệnh nhân ung thư xương nằm liệt giường, người có thể quen biết chỉ có bệnh nhân cùng phòng bệnh và những người trên tivi.
Người xuất hiện trước mặt tôi bây giờ chính là Bạch Hạc, kẻ giết người trong bản tin mà tôi đã thấy trước khi vào phòng cấp cứu.
Tôi nghĩ lần này được sống lại chính là một món quà mà ông trời đã ban cho tôi.
Lẽ ra qua nhiều năm như vậy tôi nên biết, nếu thật sự là một món quà thì sẽ không đến muộn như vậy.
Mẹ của nguyên chủ là Lâm Di đỡ lấy tôi, bà ấy nói vài câu với Bạch Hạc sau đó đưa tôi vào nhà.
"Đứa trẻ Bạch Hạc này ngoan ngoãn và hiểu chuyện, mẹ nghe nói cậu ấy đã tìm được một công việc bán thời gian sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học." Lâm Di vừa đỡ tôi ngồi xuống ghế sô pha, vừa bắt đầu khen ngợi Bạch Hạc.
Nếu bà ấy biết được những việc mà tên Bạch Hạc này sẽ làm vào năm năm sau, thì liệu bà ấy có còn nói những lời tốt đẹp này nữa hay không?
Tôi nhìn thấy bà ấy đang cầm đĩa táo đi đến, vẫn chưa kịp nói ý định đổi nhà thì trong đầu tôi như bị sét đánh.
Sau đó trong đầu truyền đến một giọng nam máy móc: "Kí chủ chính thức khởi động nhiệm vụ chuộc lỗi."
Đây là thứ gì?
"Mỗi một kí chủ từng có ám ảnh sâu sắc trong cuộc đời, đều sẽ có cơ hội trùng sinh để thực hiện nhiệm vụ chuộc lỗi." Giọng nam máy móc tiếp tục nói.
Tôi nghe không hiểu.
Nhưng không biết tại sao tôi không thể mở miệng nói chuyện.
Giọng nói trong đầu hình như biết tôi định nói gì nên tiếp tục giải thích: "Bởi vì kí chủ lúc còn sống có khát vọng sống mãnh liệt nên được chọn để trọng sinh làm nhiệm vụ chuộc lỗi lần này, đối tượng của ngài là Bạch Hạc sống ở lầu trên, nhiệm vụ lần này chỉ cần ngăn cản hành vi giết mẹ của anh ta vào năm năm sau, để anh ta có cuộc sống hạnh phúc cả đời."
???
Đây mà là việc một con người phải làm sao?
Ngay cả mẹ ruột mà anh ta còn dám giết thì tôi cứu bằng cách nào?
"Nếu ngài không muốn tham gia vào nhiệm vụ này thì chỉ cần nghĩ thầm trong đầu không muốn là được."
Nếu không tham gia thì sẽ như thế nào?
"Sẽ chết."
...
Nếu như năm năm sau anh ta vẫn giết mẹ thì tôi sẽ như thế nào?
"Sẽ chết."
...
Nếu giữa chừng tôi bị anh ta giết thì sao?
"Nhiệm vụ kết thúc, chúng tôi sẽ tìm kiếm kí chủ tiếp theo."
???
Còn có công bằng hay không?
"Vì vậy kí chủ xin hãy quý trọng mạng sống và sớm hoàn thành nhiệm vụ, khi đó kí chủ mới có thể tận hưởng cuộc sống của Đường Uyển Quân thật tốt."
Cuộc sống của Đường Uyển Quân ư? Nói vậy là tôi không thể trở về cơ thể của mình sao?
"Ngài đã chết."
...
Dù gì thì tôi cũng phải chết.
Chỉ là sớm hay muộn thôi.
"Mong kí chủ tích cực đối mặt với cuộc sống."
Tôi...
Tôi thở dài.
Chấp nhận thôi, ai bảo là do tôi muốn sống tiếp.
"Quân Quân à, con sao vậy?" Lâm Di đang cầm quả táo đã gọt xong khua tay trước mặt tôi.
Giọng nói trong đầu đã biến mất, tôi khôi phục tinh thần, cầm quả táo Lâm Di đưa đặt sang một bên, tôi mỉm cưởi nhìn bà: "Con không sao, cái người tên Bạch Hạc lúc nãy sống ở lầu trên của chúng ta sao mẹ?"
Bởi vì vừa bị tai nạn xe nên tôi cũng vào vai bị mất trí nhớ.
Lâm Di không chút nghi ngờ, nghe tôi hỏi vậy ánh mắt đau lòng càng khắc sâu hơn.
"Con quên rồi à, trước đây là Cố Vân Sinh sống ở lầu trên, cậu ta là một người rất bướng bỉnh, lúc nào con cũng như cái đuôi đi theo sau lưng cậu ta. Hai mẹ con của Bạch Hạc vừa mới chuyển đến vào năm ngoái, Bạch Hạc này vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, thành tích học tập cũng rất tốt, nhưng con lại không muốn chơi cùng cậu ấy." Lâm Di nhìn quả táo tôi đặt bên cạnh sau đó rót cho tôi một ly nước.
Ai lại muốn chơi với một kẻ biến thái như anh ta chứ!
Trước đây Đường Uyển Quân không muốn chơi cùng anh ta, nhưng mà anh ta còn vui vẻ chào hỏi tôi.
Có thể thấy tâm tư của Bạch Hạc thâm sâu đến mức khiến cho người khác phải sợ hãi.