Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 2



2

Lần thứ hai tôi gặp Bạch Hạc là khi tôi đến trường lấy hồ sơ.

Bạch Hạc và tôi học cùng trường cấp ba, hơn nữa tôi còn biết một tin tức chết người.

Hai tháng sau, tôi và anh ta sẽ học cùng một trường đại học!

Hơn nữa trường đại học này, trùng hợp thay lại là trường tôi từng học.

Nói theo cách khác thì dựa theo dòng thời gian này, Đường Uyển Quân lớn hơn tôi ba tuổi.

Trong đầu tôi chỉ mãi nghĩ đến những thứ lộn xộn này mà không nhìn thấy anh ta đang đi về phía tôi.

Cứ như vậy tôi cầm túi hồ sơ đâm thẳng vào người Bạch Hạc.

Một tiếng "Bộp" vang lên, túi hồ sơ rơi xuống đất, âm thanh đặc biệt lớn vang lên trên hành lang khiến tôi giật nảy mình.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi." Tôi vội vàng nói và ngồi xổm xuống đất nhặt lại túi hồ sơ.

Lúc này người kia cũng ngồi xổm xuống nhặt sổ nhật ký cùng với túi hồ sơ bị rơi.

"Quân Quân, đi đứng nên cẩn thận." Giọng nói trong trẻo của Bạch Hạc vang lên, anh ta đưa sổ nhật ký cho tôi.

Rõ ràng là có ý tốt nhắc nhở nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy ớn lạnh khắp người.

Nếu tôi không trở lại từ năm năm sau, nếu tôi chỉ là một học sinh bình thường, chắc chắn tôi sẽ nghĩ Bạch Hạc là một chàng trai tỏa nắng và lịch sự.

Nhưng tôi thì không.

"Cảm ơn anh Bạch Hạc." Giọng nói của tôi chợt trở nên nũng nịu, bất giác đi tới nhận lấy sổ nhật ký,

Rõ ràng là.

Tôi chẳng những không phải là một học sinh cấp ba bình thường, mà tôi còn là một người không bình thường với một cái hệ thống mà tôi chưa biết nó là gì.

Tôi cũng không ngờ cái hệ thống này lại có thể như vậy.

Bạch Hạc cũng bất ngờ.

Bàn tay của anh ta khựng lại sau đó khẽ thu về như không có chuyện gì.

"Anh cũng đi lấy hồ sơ à?" Tôi đã khôi phục tinh thần đành phải miễn cưỡng kéo dài chủ đề.

Bạch Hạc ngồi xổm trước mặt tôi mỉm cười gật đầu.

Không hiểu sao anh ta càng bình thường vui vẻ bao nhiêu, tôi càng cảm thấy anh ta bất thường bấy nhiêu.

Lúc này trong lòng tôi cũng đã mọc lông. (Gốc: 此时我心里都已经长毛了。)

Thấy tôi im lặng, Bạch Hạc đứng lên: "Cô nên về nhà sớm đi."

Sau khi nói xong anh ta đi về hướng lúc nãy tôi đến.

Đến khi về đến nhà, tim tôi vẫn còn đập "thình thịch".

Lúc đầu tôi nghĩ ngay cả ung thư xương tôi cũng đã vượt qua, những chuyện khác hẳn là cũng vấn đề gì.

Cùng lắm thì chết lần nữa.

Thế nhưng tôi không ngờ rằng tấn công vật lý và tấn công ma thuật không giống nhau. (Gốc: 但是没想到物理攻击和魔法攻击还是不一样的, mình nghĩ ma thuật ở đây là sự điều khiển của hệ thống)

"Giá như có cái áo choàng phù thủy thì tốt biết mấy, cứ sợ hãi như thế này cũng không hay lắm." Tôi thầm nghĩ.

Quả nhiên giọng nói của cái máy kia lại vang lên: "Có thể mua được nhưng trước tiên cần phải tăng cấp."

Thật sự có thứ đó sao?

Tăng cấp cái gì chứ?

"Ăn mười bữa cơm cùng Bạch Hạc."

...

Hay là cứ để tôi chết đi.

Khỏi đi, tôi không muốn.

Thế nhưng mọi thứ xảy ra đều không thể đoán trước được.

Gần trưa, trên lầu xảy ra một cuộc cãi vả, sau khi kết thúc tôi nghe thấy tiếng mở cửa.

Bước đến nhìn vào mắt mèo trên cửa tôi thấy Bạch Hạc đang ngồi ở cầu thang.

Ánh nắng hắt xuống từ tấm kính sau lưng dường như cũng không sưởi ấm được cho anh ta.

Cả người anh ta giống như bị một đám sương đen bao phủ dưới ánh nắng mặt trời.

Cuối cùng cũng không còn dáng vẻ ấm áp tỏa nắng như mọi người thường thấy.

Sau một lúc suy nghĩ tôi cũng mở cửa.

Khi cánh cửa vừa mở, Bạch Hạc cũng nhìn về phía tôi.

Trong chớp mắt, tôi có cảm giác như người tôi vừa nhìn thấy sau cánh cửa khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

Bởi vì khi Bạch Hạc nhìn tôi, ánh mắt không còn vẻ u ám, vẫn là hình ảnh trong sạch như mọi ngày.

Tôi đứng trên bậc thang nhìn xuống anh ta.

Còn chưa biết phải nói gì thì bất giác mở miệng.

"Anh Bạch Hạc đến nhà em dùng cơm đi."

Bạch Hạc chỉ lớn hơn Đường Uyển Quân ba tháng, cho nên đúng ra không cần gọi là anh.

Chỉ là cái hệ thống này có vấn đề.

Bạch Hạc không ngờ tôi sẽ nói như vậy nên ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng có chút dò xét.

Ánh mắt này khiến tôi có cảm giác người mà năm năm sau anh ta giết không phải mẹ của anh ta, mà là tôi.

"Không cần đâu Quân Quân." Anh ta mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt thật dịu dàng, "Lát nữa anh sẽ về nhà ăn cơm."

Tôi hiểu ý của cái hệ thống kia, nó muốn tôi lên kéo anh ta xuống.

Nhưng mà tôi không dám.

Nói chuyện vài câu đã là giới hạn cuối cùng rồi, còn nếu muốn đụng tay đụng chân thì tôi không đủ can đảm.

Người ta đã không muốn thì thôi, không nên ép buộc.

Nếu chọc tới anh ta, lỡ như không cần đợi đến năm năm đã giết tôi ngay thì chẳng phải vô ích sao?

"Được." Nói xong tôi vội vàng trở về nhà.

Đến giờ cơm Bạch Hạc vẫn còn ngồi ở cầu thang.

Sau khi suy xét thật kỹ, tôi bưng hai bát cơm cùng với thức ăn đến trước mặt anh ta.

"Hôm nay mẹ em làm món dưa chua rất ngon, anh có thể ăn vào buổi tối." Tôi vừa nói vừa đưa bát cơm cho anh ta.

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy rất đẹp đến mức khi ánh nắng chiếu vào cũng không thấy một tia sáng nhỏ.

Thấy anh ta vẫn không nhận, tôi đặt bát cơm qua một bên, sau đó dùng đũa gắp một ít thức ăn đưa đến trước mặt anh ta.

"Anh Bạch Hạc ăn thử đi."

==========

Cho ai chưa hiểu thì hệ thống điều khiển nữ chính nói mấy câu đấy =))))))))