Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 10:




12.
Cơn gió lùa qua tầng lá tạo thành âm thanh xào xạc.
Bạch Hạc cúi đầu nhìn đám lá khô dưới chân, trên mặt không để lộ cảm xúc.
"Người anh yêu?" Giọng nói anh ta vang lên trong gió.
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, khóe miệng nở nụ cười.
"Em nói xem tình yêu là gì?"
Trong khoảnh khắc đó tôi đột nhiên có chút đau xót cho anh ta.
Gạt tất cả sang một bên, tôi cảm thấy thương chàng trai trước mắt, dường như anh ta có thể bị tan vào trong gió bất cứ lúc nào.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại cầm tay anh ta.
Bàn tay rất lạnh, đến mức nó khiến tôi cảm thấy cái nắng chói chang của mùa hè ngoài kia không có chút liên quan nào đến anh ta.
"Bạch Hạc, yêu là cam tâm tình nguyện, dốc hết sức lực vì người đó." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi nói từng chữ.
"Vậy thì tại sao bà ấy luôn miệng nói thương anh, nhưng luôn tìm mọi cách đẩy anh xuống vực sâu?" Khi Bạch Hạc nói ra câu này, ánh mắt có chút giằng xé.
Tôi sững người một lúc mới phản ứng được người mà anh ta nói đến mà mẹ của anh ta.
Quả nhiên tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ mẹ của Bạch Hạc.
Đột nhiên Bạch Hạc nắm lấy tay tôi, mạnh tay đến mức tôi lập tức thoát khỏi suy nghĩ của mình.
Đôi mắt anh ta đen như mực, bên trong chỉ có hình ảnh của một mình tôi.
"Lúc nhỏ anh có nuôi một con mèo." Giọng nói nhẹ nhàng cất lên nhưng có thể dễ dàng nhận thấy nỗi buồn bên trong, "Con mèo ấy rất ngoan, lúc nào cũng nằm yên trong lòng anh làm nũng, thế nhưng bà ấy nói nó chính là yêu tinh, nó sẽ cướp anh đi mất, nhân lúc anh không có ở nhà bà ấy đã vứt nó đi."
"Bà ấy nói yêu anh và không có ai yêu anh hơn bà ấy."
"Quân Quân, đó gọi là yêu sao?" Bạch Hạc mỉm cười nhìn tôi, "Là chiếm hữu và cướp đoạt."
Rõ ràng anh ta đang mỉm cười, nhưng tôi thấy giống như trái tim bên trong lồng ngực đang vỡ nát ra.
Tôi không kiềm chế được mà bước đến ôm lấy Bạch Hạc.
Anh ta bất ngờ đến mức cả người cứng đờ không chút phản ứng.
Một lúc sau anh ta nhẹ nhàng đặt cằm lên vai tôi.
Hơi thở nhẹ nhàng phả lên cổ tôi.
"Quân Quân, em đừng như vậy nữa." Anh ta có vẻ bất lực.
"Đừng cố gắng lao đến nữa".
Tôi im lặng.
Tôi ôm anh ta thật lâu, đến khi ngọn gió thổi qua cũng chậm lại.
Tôi buông anh ta ra, nghiêng đầu mỉm cười nghịch ngợm nhìn anh ta, "Thực sự không thể sao".
Bạch Hạc sửng sốt, dường như tôi có thể nhìn thấy sự đấu tranh trong đôi mắt của anh ta.
Cuối cùng, với ánh mắt nghiêm túc khác với ngày thường, anh ta nhẹ nhàng nói với tôi: "Không được, không thể được."
Tôi ngàn lần không thể ngờ được, trong hai mươi năm làm người, lần đầu tiên thổ lộ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy.
Thật vô lý.
Đến khi nằm trên giường ở kí túc xá, tôi vẫn không có cách nào giảm đi sự xấu hổ.
Mặc dù tôi cũng không thật sự thích anh ta, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi tỏ tình.
Bạch Hạc từ chối không chút do dự.
Nghĩ vậy, tôi vừa gõ từ "cút" chuẩn bị gửi cho Cố Vân Sinh thì ngừng lại.
Bây giờ tôi cảm thấy đồng cảm với anh ấy.
Thế là tôi chấp nhận lời mời đi ăn tối của anh ấy.
"Hôm nay em không giảm cân à?" Cố Vân Sinh đứng dưới lầu, vừa nhìn thấy tôi thì gương mặt đã hớn hở.
"Hôm nay thất tình, ngày mai lại giảm tiếp." Tôi đi trước anh ấy.
Cố Vân Sinh vội vàng đuổi theo.
"Có chuyện gì? Em tỏ tình với Bạch Hạc bị từ chối rồi à?"
Liệu việc như thần.
Tôi vốn định chỉ ăn gì đó đơn giản thôi, nhưng bây giờ với người "thất tình" thì nên ăn cái gì đó thật ngon.
Nhưng không nghĩ đến Cố vân Sinh lại uống rượu.
Vốn dĩ tôi không biết uống rượu, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi sự khiêu khích của anh ta.
Cho nên một giờ sau, tôi ngồi trước quầy thịt nướng nhìn Cố Vân Sinh đỏ bừng mặt bắt đầu làm loạn.
"Đường Uyển Quân, anh nói cho em biết, nếu lúc đó bố anh không thay đổi công việc thì bây giờ Bạch Hạc cũng không có cơ hội." Anh ấy nằm dài ra bàn nắm chặt tay tôi không buông.
Những người đi qua đường đều nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò.
Tôi hận không thể đem người đang ôm chặt cánh tay tôi kia mà chôn xuống đất.
"Đúng! Đúng! Đúng." Tôi gật đầu đồng ý với anh ấy, cố gắng hết sức dìu anh ấy đứng dậy.
Đương nhiên cơ bắp của anh ấy không phải là nói suông.
Tôi cơ bản không thể kéo được anh ấy đứng dậy.
"Tên tiểu tử kia có gì tốt mà em lại thích hắn ta như vậy chứ, rõ ràng là anh đến trước mà." Anh ấy nhìn tôi, cả người toàn mùi rượu.
"Anh tốt, anh tốt, anh tốt nhất." Tôi đẩy anh ta ra xa một chút.Cứ vậy mà tôi ngồi nghe anh ấy nói nhảm suốt nửa tiếng đồng hồ.
Gần đến giờ ký túc xá đóng cửa.
Tôi không thể để mặc anh ấy ở ngoài đường cả đêm, cũng không thể ngồi bên đường nghe anh ấy nói nhảm suốt đêm.
Vì vậy tôi nghiến răng quyết định dìu anh ấy về trường trước.
Dùng toàn bộ sức lực mới kéo được anh ấy đứng dậy, nhưng khi tôi quay lưng lại thì anh ấy lại không ngã lên lưng tôi.
Tôi vừa quay đầu lại đã thấy Bạch Hạc đang nắm lấy áo của Cố Vân Sinh xách lên.
"Sao cậu lại ở đây?" Cố Vân Sinh đi trước tôi một bước, hỏi với giọng điệu không chút thiện cảm.
Bạch Hạc không để ý đến Cố Vân Sinh mà nghiêng đầu nhìn tôi.
"Quân Quân, không được ra ngoài uống rượu."
13.
Không biết đây là kiểu tâm lý nào nhưng khi nghe Bạch Hạc nói vậy, tôi hậm hực uống một ngụm rượu còn sót lại trên bàn.
Bạch Hạc cau mày nhìn chai rượu trong tay tôi.
Hậu quả của việc này là đầu óc tôi đang tỉnh táo chỉ ít phút sau đã choáng váng.
Bạch Hạc đẩy Vân Sinh qua một bên, vội vàng bước đến đỡ lấy tôi đang đứng không vững.
Anh ta dìu tôi về trường học, phía sau vẫn còn vang lên giọng của Cố Vân Sinh.
Tôi định quay đầu lại nhưng bị Bạch Hạc nắm chặt tay kéo đi.
Đầu tôi choáng váng được Bạch Hạc dìu vào tận trường, không biết đi được bao lâu tôi mới nhận ra anh ta đang tức giận.
"Bạch Hạc, anh đang tức giận à?" Tôi cười khúc khích dựa vào người anh ta.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ta nổi giận.
Hình như dù tâm trạng không tốt thì trên môi cũng luôn nở nụ cười, nhưng lúc này trên người anh ta toát ra sự tức giận.
Tôi ngẩng đầu định nói gì đó thì chợt nhìn thấy bên gò má phải của anh ta có in hằn dấu vết bàn tay đỏ ửng.
Tôi vô thức đưa tay lên muốn chạm vào: "Mặt của anh..."
Chưa kịp chạm vào mặt thì tay tôi đã bị anh ta nắm lấy.
Bàn tay của anh ta rất lạnh.
Anh ta cúi đầu nhìn tôi thật lâu.
"Quân Quân, về sau không cho phép em ra ngoài uống rượu."
Nếu như bình thường tôi sẽ để những lời nói này trong đầu sau đó nghĩ cách trả lời anh ta.
Nhưng bây giờ không phải lúc bình thường, tôi cũng vừa nốc ba chai bia, đầu óc hiện giờ đã không còn tỉnh táo.
"Anh từ chối lời tỏ tình của em, bây giờ lại muốn quản em." Tôi đưa tay chọc vào người Bach Hạc, ngẩng đầu híp mắt nhìn anh ta, "Bạch Hạc, anh có biết đây là lần đầu tiên em tỏ tình người khác trong suốt hai mươi năm qua hay không."
Bạch Hạc sửng người, trong ánh mắt dường như lóe lên tia sáng tôi không giải thích được.
Anh im lặng nắm lấy tay tôi đi về phía trước một đoạn.
Đến cuối một vườn cây nhỏ, anh ta đứng lại.
"Quân Quân, em sẽ hối hận."
"Em không hối hận." Tôi mỉm cười lắc đầu.
Tôi không biết anh ta đang nói hối hận về điều gì, trong đầu tôi lúc này như một mớ hỗn độn.
Anh ta xoay người đặt bàn tay còn lại lên mặt tôi.
Bàn tay anh ta mát lạnh hơn cả gió đêm, khiến cho cơ thể đang nóng bừng của tôi chợt dịu lại.
Thì ra mặt của tôi cũng nóng bừng.
Trước đây tôi uống rượu rất giỏi, nhưng có thể cơ thể của Đường Uyển Quân không tốt nên tôi mới có bộ dạng như lúc này.
Tôi không thể nhớ những chuyện xảy ra sau đó.
Đến khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm trên giường ở kí túc xá.
Những người bạn cùng phòng bảo rằng họ đã đưa tôi về.
"Cậu không nhớ gì sao? Lúc chúng tớ xuống dưới lầu đã thấy cả người cậu nằm bò trên lưng Bạch Hạc." Bạn cùng phòng tiểu Trần nhìn tôi ríu rít nói.
???
Thật à?
"Thật đấy." Giọng nói máy móc líu ríu phát ra tiếng, "Đã vậy còn tặng luôn nụ hôn đầu của mình, cậu cũng tùy tiện quá rồi."
Nụ hôn đầu tiên???
Cái quái gì vậy?
Tôi đã làm gì???
Một vài mảnh vỡ lóe lên trong đầu tôi.
"Mau hôn một cái đi." Người bám lấy Bạch Hạc nói ra những câu như thế này tuyệt đối không phải là tôi.
Tôi không tin!
"Vậy anh có thích em không?" Cứu mạng! Mau cứu mạng!
Cứu mạng! Đó tuyệt đối không phải tôi.
Tại sao tôi lại hỏi câu vô liêm sỉ như vậy chứ!
Bạn cùng phòng tiểu Trần chỉ vào điện thoại di động ở trên giường, tiếp tục đâm thêm một nhát vào ngực tôi: "Trở về rồi thì một mực anh Bạch Hạc và còn gọi vô số cuộc điện thoại."
Tôi theo tay cô ấy nhìn về phía điện thoại di động trên giường, sau đó run rẩy mở điện thoại di động ra.
Thật sự đã gọi cho Bạch Hạc không biết bao nhiêu cuộc điện thoại.
Tại sao Bạch Hạc đều trả lời tất cả?
Trời ơi!
Tại sao lại như vậy?
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt có chút bất đắc dĩ của Bạch Hạc, anh lộ ra nụ cười không dễ nhận ra: "Anh thích em."
Tim tôi vốn còn đang nhảy nhót lập tức ngừng đập.
A a a a a!
Tôi tê liệt hoàn toàn!
Một giây trước khi não của tôi bị đoản mạch thì tôi đã kịp nhận ra điều quan trọng.
Anh ta nói.
Anh ta nói thích tôi!
"Biết rồi, biết rồi!" Giọng nói máy móc của hệ thống có chút không kiên nhẫn, "Thăng cấp cho cô là được chứ gì."
=============
Hệ thống rất biết nắm bắt trọng điểm =)))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.