Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 11



14.

Tôi không ngờ nhiệm vụ lần này lại hoàn thành nhanh đến như vậy.

Mặc dù cái giá phải trả cũng rất lớn.

Trong vòng ít nhất hai ngày này tôi không muốn gặp mặt Bạch Hạc.

Quả nhiên hai ngày sau tôi không hề nhìn thấy anh ta.

Yên tĩnh được hai ngày, cuối cùng hệ thống cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Tôi đứng trong một khoảng trắng bao la rộng lớn, giọng nói máy móc từ bốn phương tám hướng truyền đến.

"Những điều cô muốn biết về Bạch Hạc trong 19 năm qua sẽ được tái hiện như bộ bộ phim và kết thúc khi cô tỉnh dậy."

Tốt, bắt đầu đi.

Trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện một màn hình lớn, bên trong bất ngờ phát ra tiếng khóc nỉ non.

Bạch Hạc được mẹ anh ta tự mình sinh ra tại nhà.

Bạch Hạc khi bé rất thích cười, tôi nhìn vào màn hình cũng bất giác cười theo.

Tôi nhìn thấy Bạch Hạc bi bô tập nói, tập tễnh tập đi, mỗi hình ảnh đều giống như dự báo trước một tương lai tươi sáng của anh ta.

Cho đến khi Bạch Hạc được 2 tuổi, đôi mắt anh ta sáng lấp lánh nhìn người đàn ông bước vào cửa nhà, giọng nói mềm mại cất lên: "Bố ơi."

Người đàn ông nhìn bàn tay đang dang ra nhưng không ôm lấy anh ta, ông ấy chỉ xoa đầu Bạch Hạc.

Từ khi đó, trên màn hình xuất hiện vô số cảnh cãi vã và tiếng gào hét của mẹ Bạch Hạc.

Thời gian đầu Bạch Hạc còn sợ hãi khóc lóc, nhưng về sau anh ta chỉ còn thờ ơ lạnh nhạt.

Cuối cùng vào năm Bạch Hạc năm tuổi, anh ta ngồi trên băng ghế nhỏ trước cửa nhìn người đàn ông kia mang theo hành lý, tay ôm người phụ nữ khác bước ra khỏi cửa, cứ vậy bước đi mà không hề quay đầu lại.

Người đàn ông đó không quay trở lại nữa.

Ở nhà không còn tiếng cãi vã, chỉ có hình bóng mẹ của Bạch Hạc say khướt mỗi đêm.

Chợt một tiếng "Bốp" vang lên, nhìn chiếc bát vỡ dưới chân Bạch Hạc mà trái tim tôi dường như cũng tan vỡ theo.

Anh còn quá nhỏ, đứng trên chiếc ghế nhỏ rửa bát nhưng hai tay không thể cầm chắc được.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy con mèo mà anh ta đã nhắc đến.

Một con mèo nhỏ bé giống như anh ta, nó đi lạc đến nhà anh, anh quý nó như bảo bối.

"Tôi gọi cậu là Đốm Đốm có chịu không?" Tiểu Bạch Hạc vuốt ve mèo con trong lòng, nở nụ cười đã lâu không thấy.

Mèo con cọ cọ vào người khiến anh ta càng cười vui hơn nữa.

Cuộc sống khá yên bình đã bị phá vỡ vào một đêm không lâu sau đó.

Hôm đó Đốm Đốm ham chơi ở bên ngoài mãi vẫn chưa thấy về nhà, Bạch Hạc vì đi tìm nó mà về nhà rất khuya.

Mẹ Bạch Hạc đứng trước cửa cả người toàn mùi rượu, đôi mắt đỏ ngầu điên dại.

"Mẹ, con đi tìm Đốm Đốm." Bạch Hạc nhỏ giọng giải thích lý do về nhà muộn.

Bà ta lôi Đốm Đốm trong tay anh ta sau đó hung hăng ném xuống đất.

Tôi kinh hãi hô lên 1 tiếng.

Đốm Đốm nhỏ chảy rất nhiều máu ở miệng và mũi, cứ như vậy chết đi ngay bên chân của Bạch Hạc.

Hóa ra không phải con mèo nhỏ bị vứt đi mất...

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhìn Đốm đang nằm dưới chân, Bạch Hạc không tin vào mắt mình.

Anh ta vẫn chưa kịp khóc đã bị mẹ mình kéo vào trong nhà.

"Có phải mày cũng muốn giống như bố mày không?" Người phụ nữ tìm thấy một sợi dây thừng ở trong nhà, vừa trói Bạch Hạc đang khóc lóc vừa hét lên: "Có phải mày cũng muốn giống như ông ta! Mày là con tao, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi tao!"

Tôi không dám tin những điều đang diễn ra trước mắt.

Anh ta chỉ mới sáu tuổi!

Anh ta nhỏ như vậy!

Bị trói ở trên giường, khóc suốt một đêm.

Tại sao lại làm vậy!

Tôi bật khóc tỉnh dậy.

Bạn cùng phòng tiểu Trần đứng bên cạnh giường nhìn tôi qua thanh lan can giường, "Cậu gặp phải ác mộng gì mà khóc thành ra như vậy?"

Tôi đưa tay sờ lên khóe mắt, đúng thật là ướt đẫm nước mắt.

Dáng vẻ bị dọa cho ngây ngốc của Bạch Hạc khi còn nhỏ giống như mũi kim đâm vào tim tôi, khó chịu đến mức tôi không thể mở miệng trả lời cô ấy.

Bây giờ trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tôi muốn gặp mặt anh.

Tôi đến trước cửa lớp đợi anh tan học.

Lúc anh vừa bước ra khỏi lớp học tôi lập tức nhào vào ngực anh.

"Em sao vậy?" Tiếng cười của Bạch Hạc trên đỉnh đầu vọng xướng.

Nụ cười của anh ta giống như mũi kim đang đâm xuống, làm sao anh vẫn có thể mỉm cười như thế.

Trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh bị trói của Bạch Hạc, sống mũi tôi cay xè dụi đầu vào ngực anh.

Tôi muốn ôm lấy Bạch Hạc nhỏ bé đang khóc đến tuyệt vọng kia.

Nếu như khi đó có một người nào đó ôm lấy anh một cái thì tốt biết bao.

Cả người Bạch Hạc cứng đờ, một lúc sau anh ta mới đặt tay lên đầu tôi xoa nhẹ.

"Em đúng là một con mèo nhỏ."

15.

Một tiếng "tách" bất ngờ đưa tôi về thực tại.

Có người chụp ảnh tôi.

Tôi định ngẩng đầu nhìn xem là ai thì đã bị Bạch Hạc ấn đầu trở lại.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân hoảng sợ vội vã chạy đi.

Không có gì bất ngờ, hôm đó tôi trở nên nổi tiếng khắp trường.

Một bạn học nữ không biết trời cao đất rộng đã ôm ấp yêu thương với nam thần khoa vật lý, tiêu đề xuất hiện khắp nơi trên diễn đàn trường.

Tôi nhìn tấm ảnh không thấy mặt mình trên điện thoại di động mà không còn tâm trạng ăn uống.

Cái gì mà không biết trời cao đất rộng?

Cái gì mà ôm ấp yêu thương?

Tiếp tục kéo xuống dưới, tôi thấy bình luận mới nhất, ID của Bạch Hạc.

Tôi lén nhìn Bạch Hạc đang ngồi ở đối diện rồi tiếp tục đọc bình luận của anh.

"Cô ấy mang theo ánh sáng đến bên tôi mà không hề báo trước, trao cái ôm mà tôi đã mong chờ từ rất lâu."

Chỉ một câu nói ngắn ngủi giống như đang ám chỉ anh trèo cao tôi.

Điều kỳ diệu gì đây!

Tôi cắn đũa liếc nhìn Bạch Hạc thêm lần nữa, anh đẹp trai như vậy chẳng trách mọi người đều nghĩ anh là hoa tươi cắm trên bãi phân trâu.

"Em sao vậy?" Anh ta mỉm cười nhìn tôi.

Tôi vội vàng lắc đầu, cúi mặt tiếp tục nhìn điện thoại.

Thảm rồi.

Tôi đã thay đổi.

Mấy tháng trước khi nhìn anh cười tôi còn nổi da gà.

Bây giờ khi anh cười, trái tim tôi lại loạn nhịp mấy giây.

Buổi chiều anh phải đi làm thêm, nên chỉ đưa tôi đến dưới lầu ký túc xá.

Tôi liếc nhìn cặp tình nhân đang tán tỉnh nhau bên cạnh, bầu không khí có chút mập mờ xấu hổ.

Lúc này đột nhiên Bạch Hạc nắm lấy tay tôi, ánh mắt cùng nhìn xuống tay tôi, "Quân Quân, em có nhớ mình đã nói gì không?"

...

Anh bắt đầu tính sổ chuyện cũ sao?

Tôi có thể nói là không nhớ rõ không?

Tôi phải làm sao bây giờ?

Độn thổ tại chỗ có được không?

Ngay khi ngón chân tôi sắp đào được ba thước đất thì nghe thấy giọng cười khe khẽ của Bạch Hạc vang lên.

(diễn tả một người nào đó đang rất xấu hổ về chuyện gì đó, xấu hổ đến mức ngón tay và ngón chân co quắp lại, giống như đang đào đất, vì vậy dần dần họ dùng ngón chân để diễn tả sự bối rối.)

Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

"Không sao đâu Quân Quân." Anh hơi cúi đầu, hơi thở phả ra sau tai tôi.

Tôi có thể cảm nhận được nếu bây giờ mình ngẩng đầu lên thì có thể chạm môi với anh ta.

"Không nhớ cũng không sao, Quân Quân, em có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi." Giọng nói anh ta nhẹ nhàng không cảm xúc.

Hả? Hối hận cái gì?

Tôi vô thức ngẩng đầu lên, quả nhiên đã chạm và môi của anh ta.

Chợt có hình ảnh vụt qua đầu tôi.

A a a a a!

Ngày hôm đó! Quả nhiên tôi đã hôn rồi! Nụ hôn đầu của tôi!

Nụ hôn đầu tiên của cả hai cuộc đời của tôi!

Tôi hoảng hốt lùi về sau một bước, e rằng những ngón chân của tôi bây giờ đều đỏ ửng lên.

Cuối cùng Bạch Hạc cũng mỉm cười rời đi, đôi mắt và chân mày đều tràn ngập ý cười.

Để tránh suy nghĩ lung tung, tôi nhanh chóng đi tắm và trèo lên giường nằm.

Không biết là vì tôi nôn nóng muốn biết những chuyện xảy ra tiếp theo của tiểu Bạch Hạc hay vì hệ thống thôi miên, mà tôi đã nhanh chóng chìm vào một mảnh trắng xóa.

Ngày hôm sau mẹ của Bạch Hạc đã thả anh ra, bà ta vừa ôm chặt Bạch Hạc đã khóc đến không còn khí lực vừa giải thích.

"Tiểu Hạc, đều là lỗi của mẹ, mẹ không cố ý, chỉ vì mẹ quá yêu con."

"Mẹ rất sợ mất con, mẹ chỉ có mỗi mình con. Con mèo kia là một con yêu quái, nó muốn cướp con ra khỏi mẹ."

Bà ta ôm Bạch Hạc khóc rất lâu.

Khóc đến khi Bạch Hạc tha thứ cho bà ta.

Anh lặng lẽ đem con mèo nhỏ chôn ở sau vườn, có lẽ anh cho rằng mẹ của mình thật sự không cố ý.

Nhưng chuyện như vậy cứ xảy ra hết lần này đến lần khác.

Tính chiếm hữu của bà ta đối với Bạch Hạc càng ngày càng mạnh.

Thậm chí yêu cầu đối với Bạch Hạc cũng càng ngày càng cao.

"Tiểu Hạc, mẹ chỉ có mỗi mình con vì vậy con phải trở nên thật giỏi thì mới bảo vệ được mẹ." Bà ta đem nhốt Bạch Hạc vào một căn phòng nhỏ tối đen khi anh không đạt được điểm số cao, bà ta đứng canh trước cửa nhẹ nhàng nói, "Tiểu Hạc, mẹ chỉ muốn tốt cho con."

Tôi nhìn trên màn hình mà giận run người.

16.

Mẹ của Bạch Hạc đến tìm tôi.

Bà ta ngồi đối diện tôi, vẻ mặt rất khó coi.

Đương nhiên sắc mặt của tôi lúc này cũng không tốt hơn là bao.

Tôi thật sự không thể hòa nhã nổi với bà ta.

Mấy ngày hôm nay tôi đã không dám xem tiếp quá khứ của Bạch Hạc trong giấc mơ, đối với tôi nó như một cơn ác mộng.

Có thể tưởng tượng ra khi đó đối với một tiểu Bạch Hạc là như thế nào.

"Loại con gái như cô tôi đây lần đầu gặp được đấy." Bà ta cầm ly nước lên nhẹ giọng nói.

Tôi nhìn ly nước trong tay bà ta, có chút hối hận vì đã bị kích động rồi đồng ý gặp mặt.

Với tính cách của bà ta, lý nước kia nói không chừng có thể đổ vào người tôi bất cứ lúc nào.

"Đó là vì số người dì gặp được không nhiều thôi, người như con ném vào trong đám đông liền trộn lẫn đến không thể nhận ra được ấy chứ". Tôi cười nhạo đáp lại.

Nguyên bản tôi cũng không phải một cành hoa mỏng manh gì, nếu không nhìn thấy những sự tình kia tôi còn cảm thấy bà ta rất đáng thương.

Bây giờ nhìn thấy bà ta, tâm trạng của tôi vô cùng phức tạp.

Mặc dù đối tượng cứu rỗi là Bạch Hạc nhưng bản chất là cứu bà ta không bị Bạch Hạc ra tay sát hại.

Làm sao tôi có thể cứu bà ta khỏi sự ra tay của Bạch Hạc đây?

Nhìn thấy những hình ảnh kia, người ngoài cuộc như tôi còn cảm thấy vô cùng tức giận.

Dường như đã đoán trước được tôi sẽ có thái độ này, bà ta nhìn chiếc cốc trên tay và nở một nụ cười.

"Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý cho cô và tiểu Hạc ở bên nhau sao?" Khóe miệng bà ta nở mang ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, "Tôi có vô số cách khiến các người vĩnh viễn không thể ở bên nhau."

Những lời khó tin như vậy phát ra từ miệng của bà ta, tôi lại không cảm thấy quá đáng chút nào.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bả ta: "Dì rốt cuộc muốn giết chết anh ấy, hay là muốn tự ép chết bản thân?"

Bà ta không ngờ tôi sẽ nói như vậy nên nụ cười trên môi đông cứng lại.

"Cô cũng tự coi trọng bản thân quá nhỉ." Giọng nói lạnh lùng của bà ta vang lên, bàn tay đang cầm ly nước cũng trắng bệch đi.

Hình như tôi đã đâm trúng nỗi đau của bà ta.

Tôi tưởng bà ta không bao giờ biết đau.

"Con không coi trọng bản thân." Nhớ đến khung cảnh kia, vành mắt tôi nóng lên, giọng nói cũng có phần hùng hùng hổ hổ, "Bạch Hạc đã rất khổ sở để trưởng thành như ngày hôm nay, anh ấy đã rất cố gắng, dì hãy buông tha cho anh ấy đi."

Thật ra tôi cũng không biết phải làm gì để bà ta tha cho Bạch Hạc.

Rõ ràng những lời nói của tôi đã khiến cho bà ta bị kích động, bà ta hất cả ly nước đang cầm trên tay vào người tôi.

Nước trong ly không văng đến tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Bạch Hạc.

Toàn bộ nước trong ly đều văng lên lưng anh.

Bạch Hạc nhìn tôi, ánh mắt giận dữ nhưng cũng chứa đựng nhiều sự áy náy.

Anh vốn không cần áy náy.

Những gì tôi đang làm bây giờ không phải là vì nhiệm vụ cứu rỗi, tất cả những điều này bao gồm cả việc đến gặp mẹ anh hôm nay là do tôi tình nguyện.

Bạch Hạc giơ tay vén một lọn tóc lòa xòa trước trán tôi ra sau tai.

Tôi thấy anh nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra xoay người nhìn mẹ mình.

"Con đã nói mẹ không được đến gần cô ấy!" Giọng nói của anh giống như tiếng gầm của một con sư tử đang giận dữ.

Bà ta nhìn thấy Bạch Hạc như vậy thì khẽ cụp mắt xuống, sau đó ngước mắt lên, đôi mắt của bà ta đỏ ngầu.

"Tiểu Hạc..." Trong mắt bà ta đầy sự hoảng loạn, "Không phải như con nhìn thấy đâu."

???

Ngay cả hệ thống trong đầu tôi cũng không nhịn được vỗ tay khen ngợi diễn xuất của bà ta.

Không đợi tôi có phản ứng gì, Bạch Hạc nhìn lướt qua cái ly trong tay bà ta, không nói gì nữa chỉ kéo tôi xoay người đi ra ngoài.

Anh kéo tôi đi thẳng về phía trước.

Làn gió nhẹ lướt qua giữa chúng tôi, tôi nhìn chiếc áo sơ mi dán lên lưng anh.

Anh rất gầy, dường như có thể nhìn thấy xương sống thấp thoáng sau chiếc áo sơ mi.

"Bạch Hạc..." Anh đến từ khi nào? Có nghe được gì không?

Có phải trong lòng anh đang rất khổ sở không?

Nghe tôi gọi, anh dừng bước.

Tôi nghĩ anh sẽ quay lại, nhưng không.

Anh đứng đó thật lâu, không trả lời tôi mà cũng không quay đầu lại.

Không biết anh đang nghĩ gì?

Ngay khi tôi định nói tiếp thì anh lại kéo tôi đi về phía trước.

Vẫn là ngôi đình nghỉ chân lần trước.

Vừa vào anh đã ôm chầm lấy tôi.

Cả người Bạch Hạc đều đang run, đến mức khiến tôi cảm thấy đau lòng.

"Quân Quân, em có sợ không?"

Tôi giơ tay vỗ nhẹ lưng anh ta, chỗ bị nước hắt vào vẫn còn ẩm ướt.

Cảm giác hơi lạnh, giống như trái tim tôi lúc này.

"Em không sợ."

"Nhưng anh sợ."