Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 12



17.

Ngày hôm sau, Bạch Hạc không đến lớp.

Vì chuyện này mà tôi bồn chồn cả ngày, giờ lại thêm cả việc Cố Vân Sinh không biết từ đâu nhảy ra.

Câu hỏi đột ngột rơi xuống người tôi.

"Quân Quân, nghe nói năm nay em bị tai nạn xe hơi hả?"

Chuyện này đã xảy ra được nửa năm rồi, không biết anh ấy nghe tin từ đâu.

Tôi gật đầu.

"Em bị mất trí nhớ à." Trước đây tôi chưa từng thấy ánh mắt anh nghiêm túc như vậy bao giờ, "Thế sao em nhận ra anh?"

Tay tôi cứng đờ.

"Em đã thấy ảnh của anh." Tôi còn chưa xem nó.

Chỉ là phỏng đoán.

Hiển nhiên anh ta không quá thông minh. Anh một tay chống đầu, nghe tôi nói có vẻ hợp lý, gật đầu lấy lệ rồi tiếp tục đi bên cạnh tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tôi chưa kịp đứng vững thì anh lại ngẩng đầu lên lần nữa.

"Em không nhớ chúng ta đã cùng nhau lên núi xuống biển sao?" Ánh mắt anh ẩn hiện tia sáng.

Dường như chỉ cần tôi gật đầu, ánh sáng ấy sẽ vụt mất.

"Ừm." Tôi quả quyết gật đầu.

Tôi không phải là Đường Uyển Quân của trước đây, thế nên tôi không thể cho anh ấy bất kỳ hy vọng nào được.

Ánh sáng trong mắt anh ấy mờ đi.

Anh không nói gì hết.

Tôi cũng không.

Trong lúc chờ đợi, tôi cố gọi lại cho Bạch Hạc lần nữa, thế nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Không lẽ anh đã xảy ra chuyện gì?

Ý nghĩ này thoáng xoẹt qua đầu tôi, kéo theo rất nhiều hình ảnh lộn xộn sau đó.

Cảm giác lạnh buốt dâng lên từ lòng bàn chân.

Chưa suy nghĩ kỹ càng, tôi đã chạy ngay ra khỏi trường, nhưng khi đến cổng trường tôi chợt dừng lại.

Tôi không biết Bạch Hạc đang ở đâu.

"Đừng trông cậy vào tôi. Đây là quyền riêng tư." Giọng nói máy móc trực tiếp dập tắt ý định của tôi.

Làm ơn đi mà.

"Cầu xin cũng vô ích."

Tôi phải làm nhiệm vụ, nhiệm vụ nào cũng được.

"Nhiệm vụ nào cũng được?" Hệ thống cứng nhắc xác nhận lại.

Cứ như cái hệ thống này chỉ tồn tại nhờ việc giao nhiệm vụ cho người chơi vậy.

Hãy cho tôi biết, nhiệm vụ lần này là gì.

"Chờ một chút."

Say giây lát, giọng nói đó tiếp tục vang lên: "Trước mắt tôi có thể cho cô nợ."

???

Tôi không tin nổi vào tai mình... không, phải là não của tôi mới đúng.

Hệ thống tàn ác như này vẫn còn tồn tại sao?

"Tiền lãi sẽ được cộng dồn."

......

Tôi chỉ biết cười khẩy.

Suýt nữa thì tôi đã cảm động, còn tưởng rằng ngay cả hệ thống cũng thấy thương tiếc cho Bạch Hạc.

Cuối cùng, để lấy được địa chỉ nhà thuê của Bạch Hạc, tôi đành nghiến răng cắn lợi chấp nhận thỏa thuận bất bình đẳng này.

Nó ở khu dân cư ngay đối diện trường học.

Đứng ở bên này tôi đã trông thấy Bạch Hạc ngay bên lề đường đối diện.

Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng tai nạn xe hơi sẽ lại xảy ra trên người tôi một lần nữa trong năm nay.

Bởi vì quá kích động khi nhìn thấy Bạch Hạc, tôi không để ý đèn xanh đã chuyển đỏ mà chạy ngay qua đường.

Đến khi Bạch Hạc ôm tôi lăn vài vòng trên mặt đất, tôi vẫn chưa hết sợ hãi.

Và sau đó, chúng tôi đều được đưa đến bệnh viện.

May mà Bạch Hạc đến cứu kịp thời, thế nên chúng tôi đều không bị thương nặng.

Khi tôi tỉnh lại, thấy Bạch Hạc đang nằm trên cái giường bên cạnh tôi.

Bên cạnh chính là mẹ anh.

"Quân Quân tỉnh rồi à?" Mẹ anh ngừng gọt táo, nhìn tôi trìu mến.

Dáng vẻ đó khác hoàn toàn với người phụ nữ ngồi trước mặt tôi ngày hôm đó.

Bạch Hạc cũng quay sang nhìn tôi, đầu anh quấn băng gạc, vết thương trông nặng hơn tôi nhiều.

Anh ấy đến bên giường tôi.

"Em không biết sang đường sao?" Bạch Hạc tuy trách móc nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, trong lời nói ẩn chứa nhiều chút đau lòng hơn là trách cứ.

Tôi lẩn trong chăn.

Không chỉ không biết sang đường!

Tôi vẫn còn đang nợ một nhiệm vụ kia kìa!

Vì trước đó tôi đã đồng ý với hệ thống, nên nãy tôi chỉ nhìn qua đường, chỉ liếc một cái mà thôi! Nó cũng sẽ bắt tôi phải làm cho bằng được.

Mẹ Bạch Hạc đặt quả táo đã gọt ở trong tay lên bàn, đắp chăn cho tôi.

"Quân Quân đã sợ hãi nhiều rồi, đừng nói con bé nữa."

Giọng điệu bà ta nhẹ nhàng, mang theo sự ân cần mà một vị trưởng bối nên có.

Tôi không nhịn được quay sang nhìn bà ta mấy lần.

Dường như ngay cả lông mày cùng ánh mắt của bà dịu dàng hơn rất nhiều, hoàn toàn khác bộ dạng trước đây.

Ngạc nhiên à nha.

18.

Lâm Di cũng đã tới.

Bà ấy vội vàng chạy từ ngoài vào, hai bên tóc mai hơi tán loạn. Tôi đã quá quen với dáng vẻ lo âu trên khuôn mặt đó rồi.

Cũng giống như năm ấy tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư xương, ngay khi nhận được cuộc gọi mẹ đã chạy một mạch đến phòng bệnh của tôi.

"Quân Quân, sao con bất cẩn thế hả! Con muốn dọa chết mẹ mới vừa lòng sao?" Bà chạy đến bên giường tôi, khóc nức nở.

Nghĩ đến trong suốt chặng đường dài đến đây, tiếng khóc của bà vẫn không ngớt đi chút nào.

Trong khoảnh khắc, tôi đột nhiên cảm thấy tủi thân, nước mắt lập tức trào ra.

Tôi mím chặt môi, sợ rằng mình sẽ khóc thành tiếng.

Lâm Di ngồi ở mép giường ôm lấy tôi, bà sụt sùi, tức giận nói: "Khi băng qua đường phải chú ý xe cộ, phải chú ý xe cộ. Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi hả?"

Vụ tai nạn lần này, tôi chị bị chấn động nhẹ cùng với vài vết bầm tím trên người, không quá nghiêm trọng. Lâm Di xác nhận lại với bác sĩ nhiều lần rồi mới cảm thấy an tâm.

Thế nhưng bà ấy vẫn luôn cằn nhằn tôi không ngớt.

Tôi vậy mà lại chẳng thấy bực mình chút nào, chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng.

Vì thế mà tôi càng nhớ mẹ tôi hơn.

Người nhà không được ở lại bệnh viện qua đêm, thế nên Lâm Di mới miễn cưỡng cùng mẹ Bạch Hạc rời đi, lúc đi còn không quên nhắc tôi đi ngủ không được đá chăn.

Bà ấy yêu Đường Uyển Quân rất nhiều.

Nếu bà biết Đường Uyển Quân thật sự đã mất, bà sẽ buồn biết bao.

Đêm đó, tôi đã mơ một giấc rất dài, rất rất dài, mơ về mấy năm tôi nằm viện.

Trong từng ấy năm, tôi rất ít khi cười, vậy nên mẹ luôn cố gắng hài hước hay tỏ ra lạc quan trước mặt tôi chỉ để khiến tôi vui vẻ.

Nhưng tôi biết, bà thường xuyên lén ra ngoài phòng bệnh mà bật khóc mỗi đêm.

Tôi mơ thấy lần cuối mình tỉnh dậy, tôi của lúc đó nắm lấy tay mẹ, thì thầm: "Mẹ ơi, con xin lỗi."

Xin lỗi vì con không đủ tốt.

Xin lỗi vì con không thể sống đến cùng.

Xin lỗi vì con đã khiến gia đình mình nghèo khó.

Mẹ cũng nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay bà ấm áp. Mẹ nhìn tôi dịu dàng nói: "Bội Bội không có lỗi, nhờ có con mà mẹ mới cảm thấy cuộc sống này thật hạnh phúc."

Tôi không nên để mẹ sống trong mệt mỏi thêm nữa.

Tôi bắt buộc phải sống sót.

Nhiệm vụ, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.

Không gian biến đổi, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng.

Tôi thấy Bạch Hạc giơ dao đâm vào tim mẹ mình, máu trào ra từ ngực bà ta.

Máu ở khắp mọi nơi, mọi ngóc ngách, như thể sắp chảy xuống chân tôi.

Bạch Hạc đang khóc, lại giống như đang cười.

Bản tin lúc đó có đoạn: "Nghe nói Bạch Hạc tối hôm đó tự tử, đã được đưa đi cấp cứu. Mẹ anh có phải do bị chính anh ta giết chết hay không, cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra."

"Quân Quân, Quân Quân..." Có ai đó gọi tôi.

Tôi vùng vẫy, cố thoát ra khỏi giấc mộng này, bàng hoàng mở mắt ra. Tôi thấy khuôn mặt giống y đúc với giấc mơ ban nãy.

Cảnh tượng đẫm máu lại hiện lên trong tâm trí tôi, tôi bất giác cuộn mình vào góc giường.

"Em sợ anh à?" Bạch Hạc thấy tôi thu mình trong góc giường, tròng mắt không còn tia sáng.

Tôi lúc này mới chợt nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ: "Không, không, em chỉ là gặp ác mộng thôi." Tôi chậm rãi dịch người tới ôm lấy Bạch Hạc, người anh lạnh như băng.

Tôi thật vất vả mới đưa anh ra khỏi quỹ đạo của tình huống trong cơn ác mộng đó được một chút

Lần này, tôi sẽ không để anh lại đi vào con đường giết mẹ rồi tự sát một lần nữa.

Tôi cứ ôm anh như vậy một lúc, Bạch Hạc mới giơ tay lên ôm lại tôi, tiếng thở nhẹ của anh phả vào tai của tôi.

Hơi thở vô cùng nhẹ, dường như anh sợ chỉ cần mình thở mạnh chút, tôi liền vỡ tan.

"Không sao đâu, chỉ là ác mộng mà thôi." Anh dịu dàng dỗ dành tôi, nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi.

Tôi tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt lại.

Cảnh tượng lúc đó rất chân thật, tôi vẫn còn cảm nhận được sự ngột ngạt trong căn phòng đó.

"Phải, chỉ là một cơn ác mộng thôi."

Tôi sẽ không để nó xảy ra đâu.

19.

Tôi và Bạch Hạc nhanh chóng được bác sĩ thông báo có thể xuất viện.

Mấy ngày nay mẹ của Bạch Hạc không tỏ vẻ ghét bỏ tôi nữa, trái lại còn trở nên rất thân thiết với Lâm Di.

Điều đó khiến tôi càng cảm thấy bà ta kì lạ.

"Con và mẹ của Bạch Hạc có thân thiết với nhau không? Hình như bà ấy rất thích con..." Lâm Di đưa tôi trở lại trường và kể cho tôi nghe bà ấy đã thân với mẹ của Bạch Hạc như thế nào trong những ngày qua.

Sao có thể chứ?

Tôi chưa kịp nói gì thì Lâm Di đột nhiên buông tay tôi và đi vòng sang bên kia.

Bà ấy nắm chặt tay dắt tôi qua đường.

Đi đến giữa đường, bà ấy lại chuyển sang vị trí cũ.

Bà ấy nhìn xe cộ tấp nập bên kia mà vô thức nắm chặt tay tôi.

"Mẹ..." Nhìn bàn tay bà ấy đang nắm chặt tay mình, sự chu đáo đó trực tiếp gõ mạnh vào tim tôi.

Sang đến bên kia đường bà ấy mới buông tay tôi ra.

"Con sao vậy? Con không thích Bạch Hạc à?" Bà ấy cho rằng tôi đang tiếp tục chủ đề đó.

Tôi lắc đầu, sau đó thấy có gì đó sai sai nên lại gật đầu.

Bà ấy bị hành động đó của tôi chọc cười, nhẹ nhàng vỗ vào tay tôi, "Với mẹ mà còn xấu hổ nữa sao?"

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, một học kỳ nữa cứ thế mà qua đi.

Khi vừa thi xong tôi đã bị Lâm Di gọi về nhà, bà ấy nói rằng để hiểu rõ hơn về luật giao thông, trước hết phải học lái xe.

Bạch Hạc không trở về cùng tôi, vì mẹ của anh ấy đã thuê một căn nhà ở gần trường và trả lại căn nhà thuê tầng trên nhà tôi.

Trước khi đi tôi đã dặn dò Bạch Hạc rất nhiều lần là lúc nào cũng phải nhớ đến tôi.

"Em thậm chí còn không có hắt hơi, có phải anh không nhớ em không?" Không có sự ngăn cản của mẹ anh ấy, chúng tôi càng ngày càng giống một cặp đôi hơn.

Ở bên kia điện thoại, Bạch Hạc khẽ mỉm cười, giọng nói qua điện thoại cũng rất êm tai.

"Quân Quân, anh nhớ em." Giọng cười của anh ấy thật nhẹ nhàng khi nói câu này.

Gương mặt tôi lập tức nóng bừng.

Không được, không được, tim tôi đập nhanh như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.

Khi tôi định nói gì đó để đáp lại anh ấy thì trong điện thoại vang lên tiếng đồ vật rơi vỡ.

"Có chuyện gì vậy?" Đột nhiên tôi cảm thấy khẩn trương.

Điện thoại bên kia im lặng rất lâu, ngay khi tôi đang nghĩ Bạch Hạc xảy ra chuyện thì anh ấy mới nhẹ nhàng nói: "Không có chuyện gì đâu Quân Quân, bên này anh có việc cần giải quyết, em đi ngủ sớm đi."

Là chuyện gì?

Nếu như Bạch Hạc không muốn nói thì tôi có hỏi cũng sẽ không nhận được câu trả lời.

"Được, nếu có chuyện gì anh phải nói với em đó, em sẽ lập tức bay đến bên cạnh anh."

Bên trong điện thoại có tiếng thở nhẹ của Bạch Hạc.

Anh ấy nói: "Được."

Sau đó điện thoại bị tắt đi.

Trực giác mách bảo, chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra với mẹ của anh ấy.

Vẫn chưa kịp nghĩ nhiều tôi đã nghe tiếng di chuyển đồ đạc trên lầu.

Ngàn vạn lần tôi cũng không nghĩ đến Cố Vân Sinh lại dọn về.

Buổi tối lúc tôi ra ngoài đổ rác đã thấy anh đứng ở dưới lầu.

Cứ như vậy tôi bị Cố Vân Sinh kéo ở lại ngắm trăng lên.

Cố Vân Sinh nhìn tôi thật lâu sau đó ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

"Đôi khi anh cảm thấy em không phải là em."

Đôi chân đang lắc lư của tôi chợt khựng lại.

"Sau này anh mới biết em từng bị tai nạn giao thông." Anh ta gãi đầu mỉm cười nhìn tôi, "Trước đây anh rất thích em, nhưng có lẽ bây giờ không còn thích như trước nữa."

Bởi vì người anh ta thích là Đường Uyển Quân.

Còn tôi là Lý Bội Bội.

Tôi cũng mỉm cười nhìn anh ta: "Có lẽ chúng ta đều đã trưởng thành, con người khi lớn lên đều sẽ thay đổi."

Anh ta gật đầu, tiếp tục ngắm trăng.

"Là anh thay đổi sao? Lúc nhìn thấy em ở trường học, em không biết là anh vui sướng như thế nào đâu, anh còn nghĩ đó là duyên phận của chúng ta."

Lúc nghe anh ấy nói những lời này, trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn đau xót.

Đây chính là cảm xúc còn sót lại bên trong cơ thể Đường Uyển Quân.

20.

Có thể Đường Uyển Quân cũng thích Cố Vân Sinh.

Nếu như tôi không nhập vào cơ thể của Đường Uyển Quân, liệu bây giờ người đang ngắm trăng cùng Cố Vân Sinh có phải là cô ấy không?

"Không thể, vì Đường Uyển Quân đã chết khi xảy ra tai nạn." Giọng nói máy móc đồng cảm chia sẻ.

Nói đúng hơn nếu như tôi không đến, Lâm Di cũng sẽ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh giống như mẹ tôi sao?

"Đúng vậy."

Vậy thì tôi nên sống tốt hơn.

Đêm đó tôi lại tiếp tục xem quá khứ của Bạch Hạc trong mơ.

Đã rất lâu tôi không xem, thật ra tôi đã đoán được nguyên nhân Bạch Hạc giết mẹ anh ấy.

Môi trường sống và cách giáo dục như thế.

Thậm chí tôi còn nghĩ, Bạch Hạc có thể chịu đựng đến hai mươi mấy năm quả là một kỳ tích.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Bạch Hạc giai đoạn thiếu niên.

Lần này cuối cùng tôi cũng nhìn ra vấn đề của mẹ Bạch Hạc, mỗi lần trừng phạt anh ấy đều rất biến thái, sau đó lại tỏ ra vô cùng hối hận.

"Tiểu Hạc, con đừng rời xa mẹ, mẹ chỉ có một mình con thôi." Bà ta ôm Bạch Hạc đã chết lặng đi mà khóc thật thương tâm.

Tôi nhìn cổ tay Bạch Hạc bị dây thừng siết chặt đến máu thịt lẫn lộn mà trái tim cũng đau đớn như chính mình bị sợi dây đó bóp nghẹt.

Tại sao anh ấy phải trải qua những chuyện như thế?

Vào năm anh ấy mười sáu tuổi.

Tôi nhìn thấy Bạch Hạc đóng hết cửa sổ và mở khí ga trong lúc mẹ anh ấy đang ngủ.

Hai tay tôi run lên.

Hóa ra vài năm sau không phải là lần đầu tiên anh ấy nghĩ đến chuyện đó.

Tôi nhìn anh ấy bình tĩnh quay lại giường nằm chờ đợi cái chết.

"Bạch Hạc, anh không được làm vậy." Tôi vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng đó, rất muốn chui vào để tắt bình ga.

Bạch Hạc như nghe được tiếng hét của tôi, anh ấy mở to mắt nghiêng đầu nhìn về phía tôi.

Sau đó không nhìn thấy gì nên tiếp tục nhắm mắt lại.

Nhưng mẹ của Bạch Hạc ở phòng bên cạnh đã mở mắt.

May mắn là họ được hàng xóm phát hiện và đưa vào bệnh viện.

Sau khi bà ta tỉnh dậy, điều đầu tiên là nhìn sang giường bên cạnh, thấy Bạch Hạc vẫn bình an vô sự, nước mắt cũng lăn dài trên khóe mắt bà ta.

Bà ta biết nguyên nhân xảy ra chuyện này.

Sau khi về đến nhà, bà ta nói với Bạch Hạc rằng mình đã dành dụm đủ tiền cho anh ấy đi học, nếu bà ta không còn nữa thì anh ấy cũng không phải lo lắng vấn đề tiền bạc.

Bạch Hạc nghe ra được ý nghĩa khác từ trong câu nói của bà ta.

Gương mặt anh ấy trắng bệch, mắt nhắm lại chấp nhận với số phận.

"Chúng ta hãy tiếp tục sống thật tốt."

Tôi tỉnh dậy từ giấc mơ và nhìn chằm chằm lên trần nhà thật lâu mới hoàn hồn.

Nếu đã nói sống tiếp tại sao năm năm sau lại xảy ra chuyện như thế một lần nữa?

Tất cả những vấn đề này đều xuất phát từ mẹ của Bạch Hạc.

Cho nên ngay khi khai giảng, tôi đã bí mật hẹn gặp bà ta.

Ngồi bên ngoài quán cà phê, bà ta ân cần hỏi tôi muốn uống gì.

Nhìn không giống như đang giả vờ.

Điều này càng khiến cho tôi không biết phải nói gì.

"Hôm nay Quân Quân hẹn dì ra có chuyện gì sao?" Bà ta nhẹ nhàng nói.

Lúc này không có Bạch Hạc ở đây tại sao bà ta còn bày ra bộ dạng này?

Bà ta bây giờ khác hoàn toàn với người lần trước muốn đổ nước lên đầu tôi.

"Muốn gặp dì để hỏi một chút chuyện về Bạch Hạc." Tôi cũng không khách sáo.

Nghe đến Bạch Hạc gương mặt bà ta dịu dàng hơn đôi chút.

"Từ nhỏ tiểu Hạc đã rất hiểu chuyện, bố của thằng bé rời bỏ chúng tôi khi nó còn rất nhỏ, khi đó tiểu Hạc nói sẽ bù đắp cho tôi phần tình yêu của bố nó." Nói đến đây, bà ta mỉm cười như đang kể một câu chuyện rất vui.

Thật kỳ lạ.

Nụ cười của bà ta rất lạ.

Đến khi bà ta ngước mắt lên lần nữa, sự thù hận hiện rõ trên gương mặt.

"Tất cả đều tại cô, tại vì cô mà bây giờ lúc nào nó cũng đề phòng tôi." Giọng nói càng trở nên bén nhọn, khác xa so với khi nãy hoàn toàn.

"Dì à, con..." Tôi chưa kịp nói hết câu, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người.

Tại sao Bạch Hạc biết chúng tôi ở nơi này.

Mẹ của Bạch Hạc lập tức khôi phục dáng vẻ ban đầu, thận trọng nhìn anh ấy.

"Con đã nói là mẹ không được gặp cô ấy." Bạch Hạc đứng phía sau bảo vệ tôi.

Bà ta vội vàng giải thích: "Mẹ không định đến nhưng nếu không đến Quân Quân sẽ nghĩ mẹ không thích con bé."

Biểu cảm trên gương mặt không giống như đang nói dối.

Tôi trợn tròn mắt há hốc mồm.

Bà ta đang đóng kịch sao? Tại sao lại giống thật đến vậy?

21.

Ngày tháng dần nguôi ngoai.

Bạch Hạc và tôi giống như các cặp đôi khác trong trường vậy. Chúng tôi cùng ngồi ăn, cùng đi học.

Thời gian trôi nhanh đến mức tôi gần như quên mất Bạch Hạc chính là người sẽ giết mẹ mình trong vài năm nữa.

Sự u ám trên người anh ấy ngày một phai đi, mỗi nụ cười của anh dường như đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Tôi đã nghĩ chỉ cần tôi trông chừng anh ấy đàng hoàng, nhiệm vụ sẽ hoàn thành mỹ mãn.

Cho đến khi anh đột ngột biến mất.

Bạch Hạc không xuất hiện nữa.

Ban đầu, tôi cho rằng anh ấy có việc gì đó gấp mà không kịp nói với tôi.

Cho đến khi tôi gọi anh ba ngày liên tiếp mà anh không bắt máy, tôi mới nhận ra mọi chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.

Sau vài lần thăm hỏi, tôi mới biết vài ngày trước mẹ Bạch Hạc đã đến trường để xin thôi học cho anh.

Lý do tại sao thì không ai biết.

Thôi học...

Chẳng trách, kiếp trước tôi chưa từng nghe nói về Bạch Hạc.

Theo tính cách thích buôn chuyện của đám bạn cùng phòng cũ của tôi, không có lý nào tôi lại không biết trong trường có một đàn anh như vậy chứ.

Tôi dựa vào địa điểm lần trước hệ thống đưa cho, tìm được căn nhà mà Bạch Hạc thuê cùng với mẹ ở bên ngoài trường.

Tôi gọi điện thì không ai bắt máy, gõ cửa cũng không ai mở. Dù tôi có gõ bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không có ai trả lời.

Đến tận khi tôi gặp chủ nhà đến dọn dẹp phòng ốc.

Họ đã trả nhà.

"Bác có biết họ đi đâu không ạ?" Tôi nắm lấy tay chủ nhà như nắm lấy cọng rơm hy vọng cuối cùng.

Chủ nhà lắc đầu: "Bác không quen hai người họ cho lắm, cũng không biết họ đã dọn đi đâu."

Không biết vì sao tôi lại có dự cảm chẳng lành.

Kiếp trước, rõ ràng còn vài năm nữa Bạch Hạc mới giết chết mẹ mình.

Tôi chợt nhớ ra nơi xảy ra vụ án trong tin tức ngày hôm đó, hình như không phải ở đây.

Chẳng lẽ họ đã chuyển đến đó sớm hơn dự tính?

"Sự xuất hiện của ký chủ đã đẩy nhanh tình tiết cốt truyện ban đầu." Giọng nói vang lên trong đầu tôi nhắc nhở.

Đẩy nhanh?

Là việc chuyển nhà diễn ra sớm hơn, hay là vụ án giết mẹ xảy ra sớm hơn!

Không được không được, tôi nhất định phải nhanh chóng tìm ra bọn họ.

Song càng lo lắng, tôi lại càng không nhớ nổi hiện trường vụ án trên bản tin đó là ở đâu.

"Không thể cung cấp." Tôi còn chưa kịp hỏi, hệ thống đã từ chối sẵn.

Không biết là hệ thống mềm lòng hay Thượng Đế rủ lòng thương xót.

Vào cái đêm tôi sắp sụp đổ vì lo lắng, tôi mơ thấy ngày mình nằm trong bệnh viện.

Bản tin quen thuộc đang phát trên TV, tôi nằm trên giường bệnh. Thậm chí lúc đấy, tôi vẫn còn thở rất nhẹ nhàng.

Nghe phóng viên kể lại hiện trường vụ án từng li từng tí.

"Một vụ án giết người đã xảy ra tại tiểu khu Hoa Mỗ, thành phố C..."

Tôi cố gắng tỉnh lại khỏi giấc mơ.

Sau khi xin giáo sư nghỉ phép vài ngày, tôi vội vã đến tiểu khu Hoa Mỗ được đề cập trong bản tin.

Đến khi đứng trước cổng tiểu khu, tôi lại không dám đi vào.

Tôi ôm một chút tâm lý may mắn, hy vọng sẽ không tìm được bọn họ ở đây, tôi thậm chí còn không dám hỏi thăm những người xung quanh.

Tôi thấy mẹ Bạch Hạc từ bên trong tiểu khu đi ra.

Mọi thứ dần trùng khớp với kiếp trước từng chút một.

Dường như những chuyện tôi làm bấy lâu nay đều trở nên vô ích.