Đây là một nhà xưởng hoang tàn. Tại thời tận thế này, ở bất cứ đâu bạn có thể bắt gặp vết máu đỏ sẫm, huyết nhục và xác zombie chưa xử lý hết. Một nhóm người bị tên zombie cấp bảy truy đuổi, trốn tạm vào đây, vô tình họ bị bao vây bốn phía.
“Lâu Điện, mày biết mày đang làm gì không?”
Giọng nam run run quát lên, chẳng qua vì quá mức sợ hãi, làm người ta cảm thấy miệng cọp gan thỏ, không có chút uy hiếp nào, cũng bớt mấy phần tự tin, phô trương và kiêu ngạo bình thường hay có, nghe qua tuyệt vọng tựa như người thường trong tận thế này, họ không hề có năng lực, chết lặng và ngập tràn tuyệt vọng.
Một nam một nữ tựa sát lưng vào nhau, dán sát vào vách tường đổ nát, vô cùng sợ hãi nhìn người đàn ông mặc áo choàng đen đứng cách đó không xa.
Trong ráng chiều tà vàng rực, mặt mũi chàng trai sạch sẽ tạo cho người ta một cảm giác gần như thần thánh, không tỳ vết. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, dáng người cao gầy, mỉm cười trong ánh tà dương lộ ra vẻ mềm mại, đằng sau là bối cảnh hoang tàn sa sút, vì anh mạ lên một quầng sáng, như hy vọng trong tận thế hắc ám, hoặc như ánh sáng cuối đường hầm tuyệt vọng.
Thế nhưng, lúc này trong tay anh đang cầm một thanh kiếm nhỏ máu, mạnh mẽ lôi người ta về hiện thực.
Đây là một kẻ giết người đẫm máu, anh dùng thanh kiếm này tàn nhẫn hành hạ từng người từng người đồng hành đến chết.
“Lâu Điện!” Thần sắc Phong Thiểu Hoàng có chút tuyệt vọng, trong tuyệt vọng còn có không cam lòng, giọng căm hận nói: “Cho dù mày muốn giết chúng tao, cũng phải đưa ra lý do giết người chứ!”
Hắn ta không hiểu, rõ ràng mười lăm phút trước, bọn họ còn sát cánh chật vật đối phó với con zombie cấp bảy kia, ngay sau đó, đồng đội có thể yên tâm dựa vào từng người một không hiểu sao rơi vào bầy zombie, bị zombie tươi sống cắn chết. Thẳng đến vừa nãy, kẻ này giơ kiếm chém về phía đồng đội, hắn ta mới hiểu, hóa ra người thiết kế trận giết chóc này chính là y.
Có lẽ bắt đầu từ nửa năm trước, y đã lên kế hoạch giết chóc, y muốn làm cho tất cả bọn họ, chết trong miệng zombie, người sống sờ sờ bị zombie cắn nuốt mà chết. Tuy hắn ta chưa từng trải qua cảm giác này, nhưng có thể từ tiếng kêu gào thảm thiết kề cận lúc tử vong cảm nhận được sự đau đớn đó.
Những người già cơ trí nhìn thấu cuộc đời đã nói, người bị zombie – loại sinh vật tà ác cắn nuốt mà chết, linh hồn không thể cứu rỗi. Tuy rằng trong lòng trào phúng cách nói này, nhưng rất nhiều người đến lúc tuyệt vọng nhất theo bản năng vẫn tình nguyện tự sát, để không phải thể nghiệm đau đớn bị zombie phanh thây cắn nuốt.
Nhưng tên này lại tàn nhẫn ngăn cản bọn họ tự sát, mắt lạnh xem bọn họ bị zombie cắn nuốt.
Hắn ta rất hận! Nếu không phải tại người này, đoàn đội hắn vất vả xây dựng, những người anh em của hắn, giấc mộng của hắn sẽ không bị phá hủy ở đây.
Chàng trai hơi nghiêng đầu, dường như bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt gây đau đớn. Sau tận thế, hiếm khi có hoàng hôn dịu dàng và mỹ lệ như vậy, cũng rất ít người còn chú ý đến hoàng hôn có đẹp hay không, cuộc sống tận thế tàn khốc làm cho con người chỉ có một ý niệm: Sống sót!
Cho nên, thực ra ngay cả em cũng tán thành tôi giết bọn họ báo thù cho em, phải không?
Trên gương mặt tuấn tú trắng nõn của chàng trai nhiễm ý cười nhàn nhạt, ôn hòa khiến người ta sợ hãi, giọng nói sạch sẽ nhu hòa vang lên: “Lý do giết chúng mày, không phải chúng mày đã sớm biết sao?”
Tần Linh nhìn dung nhan được phủ ánh chiều tà kia, trong mắt phủ kín sự si mê cùng oán hận, giọng nói sạch sẽ, thoáng như chốn cực lạc giữa mạt thế dơ bẩn khiến ả say mê, không thể quay đầu. Nhưng đối diện với đôi mắt tàn nhẫn lạnh như băng, ả không nhịn được cười ngặt ngẽo, cười rơi nước mắt.
Khuôn mặt cô gái xinh đẹp đầm đìa nước mắt, lại dùng giọng điệu ác độc nhất: “Lâu Điện, anh báo thù cho cô ta phải không? A, không phải anh muốn biết cô ta chết thế nào sao? Em nói cho anh biết nhé, là bọn em trộm vòng cổ và tóc của anh lừa cô ta, nói anh bị zombie cắn, chẳng mấy chốc sẽ chết. Ả ngốc kia bị lừa ra khỏi căn cứ, sau đó bị bọn em đẩy vào giữa bầy zombie, bị zombie cắn chết… Ha ha ha, đến tận lúc chết, cô ta vẫn tưởng rằng anh đã chết, muốn đi tìm anh đấy…”
Âm thanh đứt quãng, thanh kiếm xuyên qua vai ả, làm ả đau đến mức không nói nên lời.
Chàng trai áo đen chậm rãi rút kiếm, con dao nhỏ cắt vào thịt đau tận tâm can. Anh cầm kiếm nhuốm máu chống trên cằm ả, mũi kiếm nhỏ một đường máu từ cằm chảy xuống, ôn ôn hòa hòa nói: “Yên tâm, tao không giết chúng mày, chỉ để chúng mày nếm thử mùi vị bị zombie cắn chết, thật công bằng không phải sao?”
“Lâu Điện, mày không thể… Cha tao là người của sở nghiên cứu ——” Sắc mặt Phong Thiểu Hoàng trắng bệch, tuy oán hận y thiết kế tất cả những thứ này, nhưng mạng sống của bản thân mới là quan trọng nhất, hắn vội vàng nói: “Hơn nữa Lâu Linh chết không liên quan đến tao, là bọn họ tự chủ trương! Đúng, chính là như vậy! Tần Linh thích mày nên cô ta ghen tị với Lâu Linh, lập kế hoạch giết chết Lâu Linh. Nhiệm vụ lúc trước mày nhận cũng là cô ta vận dụng quan hệ bắt ép, mục đích để mày rời khỏi căn cứ, sau đó giết Lâu Linh…”
“Câm miệng!” Giọng Tần Linh có chút khàn khàn, giọng lạnh lùng nói: “Đó là do anh gợi ý, nếu không phải Lâu Linh từ chối lên giường anh, không biết điều, anh sẽ ngầm đồng ý chuyện này chắc? Ha ha, chỉ là không ngờ anh ấy bất chấp mạng sống để báo thù cho cô ta. Lâu Điện, em tình nguyện chết trong tay anh —— ách…”
Chưa nói dứt, thân thể lao về phía trước, đáng tiếc tốc độ kiếm thu hồi cực nhanh làm ả trực tiếp bổ nhào xuống đất.
Dường như chàng trai đang thưởng thức dáng vẻ chật vật của bọn họ, rõ ràng nụ cười trên mặt lạnh lùng, trong mắt lại như một loại chất vô cơ lạnh giá và tàn nhẫn.
“Tao nói rồi sẽ không giết chúng mày, chỉ để chúng mày cũng nếm thử cảm giác bị zombie cắn chết.”
Khi hai người kia hoảng sợ cuống cuồng chạy trốn, anh bước lên phía trước, kiếm dễ dàng đâm thủng gân tay gân chân bọn họ, cắt đứt ý định chạy trốn của chúng.
Mùi máu tươi ngập tràn trong không khí, càng ngày càng bay xa, lúc lá chắn tinh thần biến mất, zombie ở gần đó ngửi được mùi máu tươi đều trở nên hưng phấn.
“KHÔNG —— đừng tới đây —— “
Chàng trai nhảy cao hơn bốn mét vọt lên đầu tường, nhìn hai người từ trên cao xuống giống như con kiến nằm sấp trên mặt đất định chạy trốn, nhưng mùi máu tươi hấp dẫn bọn zombie, tốc độ chúng càng nhanh hơn, mấy chục con zombie trực tiếp nhào tới, cắn xé thân thể hai người.
Tiếng kêu thảm thiết thật lâu không dứt.
Thẳng đến khi zombie sắp cắn nuốt xong hai người, vẻ mặt anh thản nhiên ngắm ánh tà dương phương xa, một lúc lâu sau nhảy xuống khỏi đầu tường, điểm rơi ngoài ba mét; trước khi zombie nhào tới, người đã ở ngoài mười mấy mét.
Ngay khi anh đi đến cổng chính của nhà xưởng, một chiếc xe tải quân dụng lớn và xe Jeep từ xa lao tới, dừng lại ở khoảng cách cách nhà xưởng không xa, sau đó ba mươi quân nhân từ xe tải nhảy xuống, trong tay cầm súng hạt quang thành phẩm nghiên cứu mới nhất sau tận thế, từng hàng họng súng nhắm về phía anh.
Một quân quân khôi ngô bước ra, lạnh lùng nhìn chàng trai đứng trước cổng nhà xưởng, nói: “Lâu Điện, tội danh của anh đã thành lập, mau khoanh tay chịu trói!”
Chàng trai dường như không nghe thấy, con ngươi đen như mực hờ hững liếc cô gái váy trắng và người đàn ông trung niên bước xuống từ xe Jeep, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn như nở nụ cười, giọng nói trong trẻo hỏi: “Tôi có tội gì?”
Ánh mắt cô gái váy trắng ảm đạm, sau đó dương dương tự đắc cầm dụng cụ theo dõi tiên tiến nhất trên tay, nói một cách lạnh lùng: “Anh làm trái với pháp luật của căn cứ, sát hại đồng đội của mình, ở đây có video và đoạn ghi âm anh giết người. Hơn nữa anh còn giết con của người đứng đầu viện nghiên cứu tiến sĩ Phong, tiến sĩ Phong lấy cách điều chế thuốc giải độc virus TV làm điều kiện, bắt anh về quy án, báo thù cho Phong thiếu gia.”
Mặc trang phục nghiên cứu màu trắng, tiến sĩ Phong dùng ánh mắt thù hận nhìn anh, thanh âm khàn khàn nói: “Mày giết con tao, mày phải chết! Không, tử vong quá tiện nghi cho mày, mang y về viện nghiên cứu, nơi đó có một thí nghiệm rất thích hợp với y.” Nói xong, trên mặt lão ta lộ ra nụ cười vặn vẹo.
Chàng trai trầm mặc một lúc, sau đó khẽ bật cười, thân thể đột nhiên lui về nhà xưởng, tốc độ nhẹ nhàng nhanh như gió. Viên đạn hạt quang dễ dàng xuyên thủng cửa sắt nhưng không bắt kịp hành tung của anh.
Đột nhiên, cô gái phát hiện ra điều gì đó, chăm chú nhìn dụng cụ trong tay, hoàn toàn biến sắc, lớn tiếng kêu: “Chúng ta bị lừa, mau rời khỏi nơi này! Đây là sơ hở hắn ta đặc biệt để lộ, dụ chúng ta tới!”
Những người khác không rõ chân tướng, nhưng thấy vẻ mặt cô ta sợ hãi, ào ào lui về phía sau lên xe.
Trong nhà xưởng, đắm chìm trong nắng chiều chàng trai mỉm cười, thì thầm: “Quá trễ rồi, vì em mấy người đều phải chôn cùng!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lấy nhà xưởng làm trung tâm, trong phạm vi mười dặm bị san bằng.
Sẵn tiện dư âm phấn khích của bạn Lan vẫn còn, chương 1 lên sàn coi như quà cuối tuần :)))
Báo thù cho em, anh quá ngầu *tim bay tứ phía*