Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng

Chương 46: Nhan ngọc châu




Ân ái đến hai giờ chiều, đôi uyên ương mới chịu yên phận nghỉ ngơi thực thụ trên giường. Trong khi đó, Phương Cảnh Đình vẫn chưa mặc áo là vì để thỏa mãn thú vui vân vê đầu t.i của Ân Mặc Dao.
“Hình xăm trên ngực anh có ý nghĩa gì vậy?”. ngôn tình tổng tài
Câu hỏi nhẹ nhàng của cô gái, nhưng lại khiến người đàn ông nhất thời trở nên bối rối. Đăm chiêu một lúc, anh mới nói:
“Một vài ký tự không quan trọng thôi, đều do tuổi trẻ bồng bột mà ra cả.”
“Dù vậy thì cũng phải có ý nghĩa gì đó anh mới khắc lên da thịt mình chứ? Hay là chữ cái đầu tên người yêu cũ?”
Bấy giờ, Mặc Dao đã vươn mặt lên nhìn anh với ánh mắt thăm dò sắc bén, nhưng lúc này Phương Cảnh Đình cũng đã giữ được bình tĩnh.
“Không liên quan đến người yêu cũ.”
“Chắc chắn không?” Cô nghiêm mặt, gặng hỏi.
“Bỏ qua nó đi! Em không định ngủ một giấc cho khỏe sao, bảo bối?”
“Em không buồn ngủ! Còn anh, có định tới công ty một chút không?”
Vậy là Phương Cảnh Đình đã thành công đánh lạc hướng cô gái của mình. Nhưng biết đâu sẽ có lúc anh phải hối hận vì hôm nay không chịu thành thật với cô.
“Em không đi, anh cũng không.” Nói rồi, anh liền ôm cô vào lòng, song nhắm mắt an nhiên.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này, lại có người gõ cửa phá đám. Anh vốn định làm ngơ, nhưng Mặc Dao lại lên tiếng nhắc nhở:
“Chắc nhà có khách đấy, anh mau ra mở cửa xem.”
“Mặc kệ! Anh muốn ôm em như này để ngủ một chút.”
Cốc cốc cốc.
Vừa nói xong, người bên ngoài lại gõ cửa làm phiền, khiến anh ta không khỏi cau mày.
“Anh ra đi, tối rồi ôm tiếp.” Mặc Dao dụ dỗ.
Mắt anh liền sáng kên.
“Tối nay ngủ chung?”
“Vâng!” Cô gật đầu xác nhận.
Thế là người đàn ông ấy mới chịu khoác áo, xuống giường, đi ra mở cửa.
“Thiếu gia! Có cậu La đến tìm.” Quản gia Nam cúi đầu thông báo.
“Chú bảo cậu ta chờ tôi một chút.”
“Vâng!”
Quản gia rời đi, Phương Cảnh Đình lại quay vào trong.
“Là La Kiến Hầu đến tìm, anh xuống gặp cậu ta một chút. Trong tủ có quần áo mới anh vừa mua cho em đấy, muốn thì vào phòng xông hơi thư giãn cho khỏe hay tắm cho mát gì đó, tùy thích.”
“Em biết rồi! Anh đi đi, em ngủ một chút.”
“Vừa bảo không buồn ngủ?” Phương Cảnh Đình cười bất ngờ.
“Thì giờ buồn ngủ rồi nè! Thôi anh đi đi, tạm biệt.”
Mặc Dao vẫy tay, rồi kéo chăn, nhắm mắt đi ngủ. Phương Cảnh Đình đứng đó, cười trong bất lực, nuông chiều, sau đó mới rời đi.
Vài phút sau, anh đã có mặt tại phòng khách và ngồi đối diện với La Kiến Hầu.
“Rảnh rỗi lắm hay sao mà chạy tới đây giờ này?” Phương Cảnh Đình trầm giọng, trong câu hỏi còn tựa chút bất mãn không thành lời.
“Không rảnh, nhưng vẫn phải chạy tới đây để báo cho cậu một tin quan trọng.”
“Tin vui hay buồn? Có thật sự quan trọng hơn việc đi ngủ với vợ của tôi không?”
“Khoan đã. Ngủ với vợ? Nghĩa là cậu và Ân Mặc Dao đã… Ơ kìa, vết đỏ trên cổ cậu cũng từ cô ấy mà ra? Chẳng lẽ hai người…”
“Nói cái gì mà dài dòng vậy hả? Ân Mặc Dao thì sao, cậu cũng sớm đoán được cục diện này rồi còn gì.”
Phương Cảnh Đình vẫn hết sức bình thản, thong thả nhâm nhi tách trà nóng. Trong khi La Kiến Hầu ở đối diện lại đang tỏ ra vô cùng nghiêm trọng trước một sự việc nào đó.
“Cậu thật lòng yêu Ân Mặc Dao sao?”
Nghe tới câu hỏi này, Phương Cảnh Đình không khỏi nhíu mày.
“Hỏi vậy là ý gì hả?”
“Hỏi để biết thôi. Nếu yêu thật, vậy còn Nhan Ngọc Châu thì sao? Tôi vừa nhận được tin cô ấy vẫn còn sống đấy.”
Đến thời khắc này thì sự bình thản của người đàn ông ấy đã vụt tắt hoàn toàn. Thay vào đó là sắc mặt thâm trầm, khó đoán, đến chất giọng cũng hạ thấp.
“Thông tin chính xác chứ? Nếu còn sống, vậy cô ấy hiện đang ở đâu?”
“Người của tôi vừa báo đã gặp một cô gái giống hệt Nhan Ngọc Châu ở thành phố B, còn địa chỉ cụ thể vẫn chưa xác định được.”
“Có chắc là cô ấy chứ?”
La Kiến Hầu trở nên do dự.
“Cái này thì sao tôi biết được. Nhưng nếu là Nhan Ngọc Châu thật, sao cô ấy không trở về tìm cậu? Vấn đề này căn bản rất nan giải, tôi báo để cậu tự suy tính cho chu toàn.”
Phương Cảnh Đình im lặng. Nét mặt trầm tư thấy rõ với nỗi muộn sầu trong lòng. Lúc thì không ai bên cạnh, lúc lại thi nhau xuất hiện, có cần phải tạo cảnh trớ trêu vậy không?
“Thế cậu tính thế nào?”
“Bảo người của cậu ngừng theo dõi cô gái đó đi. Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.”
“Vậy còn hôn lễ với Dao Dao?”
Anh im lặng. Bởi vì, im lặng đồng nghĩa với lòng còn mông lung…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.